Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp

Chương 45: Chương 45: Tiến triển




Lục Thành Nghiễm bị câu nói này làm cho sửng sốt, thật lâu sau cũng không nói nên lời, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Em như vậy... Làm tôi cảm thấy xấu hổ đấy.”

Lục Thành Nghiễm hiếm khi nói một câu như vậy liền bị Hứa Kiêu Bạch cười nhạo: “Ít tự mình đa tình thì chú không cần phải xấu hổ đâu, nam thần của chú và chồng nam thần hôm nay đăng ký kết hôn rồi, tôi nói với bọn họ tối nay sẽ không về, cho bọn họ suốt đêm cuồng hoan luôn. Nếu tối nay tôi mà về họ sẽ vui vẻ như thế nào được nữa? Cũng không thể trở về chỗ Trì Dương, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của cậu ta nghiêm ngặt muốn chết, lúc này phỏng chừng đã ngủ rồi. Ba mẹ Sở Vi cũng về nữa, tôi đi cũng không tiện. Nghĩ đi nghĩ lại hay là ở chỗ chú thích hợp hơn.”

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ cười khẽ nói: “Tôi biết, chỉ là trọc em chơi thôi. Trước đây không phải tôi đã nói chỗ tôi nhiều phòng như vậy tùy em chọn sao.”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Sạch sẽ là được, tôi cũng không phải là loại đại thiếu gia được nuông chiều như Vệ Hồng.”

Khóe môi Lục Thành Nghiễm nhịn không được nhếch lên nói: “Vậy tôi bảo người quét dọn phòng cho em một chút.”

Hứa Kiêu Bạch nói: “Nhà chú không phải không có người khác sao?”

Lục Thành Nghiễm đáp: “Có, ban ngày ở đây, buổi tối sẽ tự mình về nhà, cuối tuần cũng được nghỉ hai ngày. Tôi không quen với việc có người ngoài hoạt động bên cạnh mình, phòng ngủ cũng chỉ có thể được dọn dẹp vào buổi sáng.”

Hứa Kiêu Bạch đầu đầy hắc tuyến: “Tật xấu này của chú y hệt nam thần chú luôn ấy.”

Lục Thành Nghiễm đã quen với việc Hứa Kiêu Bạch nói kháy mình, hắn liền nói: “Còn tốt còn tốt, vẫn không thể so sánh với nam thần được.”

Một lát sau Hứa Kiêu Bạch nhịn không được cười ra tiếng, Lục Thành Nghiễm nhìn thấy vẻ mặt cậu liền không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hứa Kiêu Bạch nghĩ, nếu cậu thật sự cùng Lục Thành Nghiễm ở bên nhau, thiết nghĩ đến chuyện tình địch là lão Hứa phỏng chừng cũng đủ để cậu cười cả đời.

Lục Thành Nghiễm mang vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn Hứa Kiêu Bạch nở nụ cười nửa ngày rồi đưa cậu về biệt thự của mình.

Lúc bọn họ trở về, phòng Hứa Kiêu Bạch đã quét dọn sạch sẽ, vừa vặn nhìn thấy người giúp việc nhà Lục Thành Nghiễm rời đi.

Cậu vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một bác gái hoặc là chị gái nào đó, không nghĩ tới lại là một lão gia tử phong thái nhà nho hơn sáu mươi tuổi.

Lão gia tử sau khi nhìn thấy cậu liền gật đầu với Lục Thành Nghiễm nói: “Tử Hành, đưa bạn về ở đó sao?“.

Lục Thành Nghiễm gật đầu, cực kỳ khách khí nói: “Vâng, chú Chung, trên đường về chú chú ý an toàn nhé.”

Chú Chung gật gật đầu, cũng không nói thêm gì liền rời khỏi chỗ ở của Lục Thành Nghiễm.

Đợi chú Chung rời đi, Lục Thành Nghiễm nói: “Chú Chung từ nhỏ đã đi theo ông nội tôi, ông ấy nhìn ba tôi lớn lên, bình thường sẽ tới đây chăm sóc sinh hoạt đồ ăn thức uống của tôi. Ban ngày chú ấy ở đây, nếu em có chuyện gì thì có thể tìm chú ấy.”

Hứa Kiêu Bạch hỏi: “Chung gia gia là quản gia nhà chú sao?”

Lục Thành Nghiễm:...Nhóc con này xưng hô cái kiểu gì đấy???

Nhưng mà nghĩ cũng không sai, chú Chung đã hơn sáu mươi tuổi, Tiểu Bạch mới mười tám tuổi, cũng không thể cũng gọi là chú Chung như hắn được.

Cái bối phận thâm niên này ấy mà, Lục Thành Nghiễm càng nghĩ càng lo lắng.

Quên đi, không thể nghĩ nhiều như vậy được, đã ăn cỏ non thì không thể mong rằng tìm cảm giác đồng lứa ở chỗ cậu.

Hắn mở tủ lạnh mini trong phòng Hứa Kiêu Bạch ra nhét cho cậu một đống đồ ăn vặt nói: “Nửa đêm nếu đói thì tự mở tủ lạnh tìm đồ ăn, muốn ăn đồ nóng thì trên đó có lò vi sóng mini đấy, hâm cho xúc xích hoặc sữa nóng một chút là có thể ăn. Bên kia là phòng tắm và áo choàng tắm mới, tủ quần áo cũng có đồ ngủ mới. Nhưng tất cả đều là size của tôi, em mặc có thể hơi rộng một chút.”

“Ò” Trong lòng Hứa Kiêu Bạch rất cảm động, Lục Thành Nghiễm chăm sóc cậu so với đồng chí Hứa còn chu toàn hơn.

Lại nói tiếp, yêu cầu của cậu thật sự không cao, lúc trước thích Trần Trình cũng là bởi vì hắn rất chăm sóc mình. Tiểu Bạch cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, không thể cứ ai đối tốt với mình mình liền đi theo người đó, như vậy cũng quá dễ bị lừa đi.

Dựa theo logic này, không phải ai cũng có thể bắt cóc cậu về nhà làm dâu sao?

Vì thế Hứa Kiêu Bạch cũng không có biểu hiện cực kỳ cảm động, chỉ nói: “Cảm ơn nha, cũng không còn sớm nữa tôi phải tắm rửa nghỉ ngơi đây, chú Lục ngủ ngon nhá.”

Được rồi! Gọi Chung gia gia, kêu chú Lục, cái logic quy củ này thật là...

“Vậy em đi ngủ sớm đi. Khụ... Buổi tối mà có việc gì liền gọi điện thoại cho tôi.” Nói xong Lục Thành Nghiễm cũng không ở lại nhiều liền xoay người xuống tầng.

Hứa Kiêu Bạch ở cửa trong nháy mắt nhịn không được huýt sáo, xem xem, hóa ra eo chú Lục cũng không tệ lắm nha.

Vừa húy sáo lưu manh, Hứa Kiêu Bạch vừa đi tắm rửa. Trải nghiệm phòng tắm trong phòng khách nhà Lục Thành Nghiễm đều rất tuyệt, bên trong có một tấm gương, Hứa Kiêu Bạch ở bên trong có thể nhìn toàn diện hàng họ của mình.

Cậu vừa tắm rửa vừa soi gương, tự chửi bới: “Gầy quá, sao ăn nhiều như thế mà còn gầy như vậy?” Sau đó ánh mắt của cậu rơi vào trên bụng nhỏ của mình, có thể là bởi vì cậu quá gầy, ngược lại nhìn ra một chút bụng nhỏ.

Cậu nghiêng người qua, điểm phập phồng kia vừa vặn hiện ra.

Hứa Kiêu Bạch sờ bụng, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối hôm đó, nhưng thế nào cũng không nhớ ra. Nếu như không phải hiện tại trong bụng có một đứa bé, cậu liền hoài nghi chuyện đó là một giấc mộng cậu tự làm mình hay không.

Không thì cũng quá huyền ảo đi.

Tắm rửa xong Hứa Kiêu Bạch tùy tiện lau chùi liền trực tiếp ra khỏi phòng tắm.

Cậu không thích mặc áo choàng tắm vì cảm thấy nó ngột ngạt. Mỹ nhân trực tiếp tắm rửa xong, thần thanh khí sảng.

Sau đó cậu vừa đẩy phòng tắm ra bắt gặp Lục Thành Nghiễm đang ôm chăn điều hòa trong ngực.

Hứa Kiêu Bạch thế mà không có nửa điểm bị dọa sợ, chỉ nhíu mày nói: “Chú vào đây không biết gõ cửa sao?”

Nhưng cậu lại làm Lục Thành Nghiễm hoảng sợ, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua trên người Tiểu Bạch, lập tức xoay lưng lại nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi đến đưa chăn cho em, điều hòa ở đây hơi lạnh.”

Hứa Kiêu Bạch xoay người trở về phòng tắm, khoác áo choàng tắm số 1 của Lục Thành Nghiễm đi ra nói: “Chú thẹn thùng cái gì? Người bị nhìn thấy cũng không phải chú.”

Khi xoay người lại, lỗ tai Lục Thành Nghiễm có chút phiếm hồng, hắn hắng giọng nói: “Không có gì, nhìn em gầy như vậy sao còn có bụng nhỏ?”

Hứa Kiêu Bạch bọc áo choàng tắm nói: “Bởi vì tôi mang thai đó!” Nói xong cậu còn hướng về phía Lục Thành Nghiễm vẻ mặt trêu ghẹo nháy mắt nói: “Là giống của chú đó.”

Lục Thành Nghiễm nhịn không được hô một tiếng nói: “Em có biết như vậy hậu quả rất nghiệm trọng không?”

Hứa Kiêu Bạch vẻ mặt vô tội nói: “Vậy làm sao mới được? Ba tháng đầu tiên rất nguy hiểm! Chú gấp như khỉ như vậy có thể chờ qua thời kỳ nguy hiểm được chắc?”

Lục Thành Nghiễm: “...”

100% là nhóc con này cố ý!

Hắn sợ rằng nếu mình cứ tiếp tục ở đây sẽ có chuyện mất, hắn quay người qua nói: “Em cứ nghịch như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Nói xong hắn chạy trốn rời khỏi phòng Hứa Kiêu Bạch, trước khi ra khỏi phòng còn thiếu chút nữa bị vấp cửa.

Hứa Kiêu Bạch cười ghẹo: “Này, sao chú không tin chứ? Tôi thực sự có thai đó! Chú không muốn sờ con mình một cái sao?”

Trong phòng bên này phát ra một trận cười điên cuồng, Lục Thành Nghiễm ở bên đó lại mất nửa giờ tắm nước lạnh.

An tĩnh cả đêm, cách âm nhà Lục Thành Nghiễm rất tốt, độ thoải mái khiến chất lượng ngủ cao. Buổi tối cậu còn nằm mơ, mơ thấy Lục Thành Nghiễm nói cái gì cũng không tin mình mang thai. Tiểu Bạch cầm đơn khám thai cho hắn xem, hắn xé tờ đơn khiến Tiểu Bạch tức giận đến nỗi mắng hắn một trận, tuyên bố muốn phá bỏ đứa nhỏ!

Kết quả vừa nói xong câu đó cậu liền bị dọa tỉnh. Có trời mới biết, chính cậu sợ đem đứa nhỏ này đánh mất như thế nào.

Trong lòng cậu hẳn là giống như Hứa Tuấn Lân, cốt nhục thân tình nồng đậm đến mức không tan ra chính là điểm mấu chốt lớn nhất đời này của bọn họ.

Đúng bảy giờ cậu rời giường rửa mặt, sau khi xuống lầu liền nhìn thấy Lục Thành Nghiễm đang bày bữa sáng lên bàn ăn.

Hứa Kiêu Bạch một thân lề mề nói với Lục Thành Nghiễm: “Chào buổi sáng~”

Lục Thành Nghiễm gật đầu với cậu: “Chào buổi sáng, mau xem xem có thứ em thích không.”

Hứa Kiêu Bạch ngồi xuống, không có chút hứng trí.

Lục Thành Nghiễm nhìn vẻ mặt có chút lông thú của cậu hỏi: “Sao vậy? Không thích sao? Hay là đổi cho em cái khác nhé? Hoặc là tôi đưa em ra ngoài ăn?”

Hứa Kiêu Bạch lập tức nói: “Không cần đâu, tôi chỉ là... Không có khẩu vị vào buổi sáng thôi.”

Đâu chỉ là không có khẩu vị gì? Buổi sáng cậu buồn nôn, lúc đánh răng thật vất vả mới đè xuống được, lúc này nhìn thấy thức ăn đầy bàn kia ghê tởm lại loáng thoáng dâng lên.

Cũng may trên bàn có dưa chuột chua giòn, cậu ăn mấy miếng ép xuống cảm giác.

Lục Thành Nghiễm thấy cậu chỉ ăn dưa muối, liền bưng cho cậu một chén cháo trắng: “Nếu không có khẩu vị em liền uống chút cháo trắng đi, bên trong thêm chút sữa, tốt xấu gì cũng được để chống bụng.”

Hứa Kiêu Bạch gật đầu, lúc cậu khó chịu không hề có sức chiến đấu, người tín nhiệm vơ bản nói cái gì cậu đều sẽ nghe nấy.

Tiếp nhận cháo Lục Thành Nghiễm đưa tới, lại tùy ý để hắn thêm sữa cho mình, sau khi uống nửa bát mới cảm thấy mình cuối cùng cũng có chút khí lực, trong dạ dày cũng không bài xích thức ăn như vậy nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, Hứa Kiêu Bạch lại ăn thêm sủi cảo hấp và bánh bao nhỏ.

Sau khi ăn xong mới coi như sống lại, cậu đeo ba lô của mình lên nói: “Hôm nay chú có đi tổ tiết mục không?”

Lục Thành Nghiễm nói: “Tôi đưa em đến đó trước sau đó đến trụ sở. Trong túi của em tôi để vào đó ít đồ ăn vặt rồi, đói thì ăn một chút. Sáng nay em sao vậy? Em ăn có một chén cháo trắng với vài cái bánh bao cũng không chống đỡ được lâu đâu.”

Hứa Kiêu Bạch che bụng, cợt nhả nói: “Tối qua không phải để nói với chú rồi sao? Tôi có thai, đương nhiên buồn nôn muốn nôn không có khẩu vị rồi.”

Lục Thành Nghiễm bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ lưng cậu, dẫn cậu ra cửa.

Đưa Hứa Kiêu Bạch đến tổ tiết mục, Lục Thành Nghiễm lại tự lái xe đến công ty.

Hứa Kiêu Bạch vừa xuống xe liền nhận được tin nhắn của Vệ Trạch An, hắn gửi mấy bộ ảnh âu phục tới để cậu chọn, hỏi cậu thích bộ nào.

Hứa Kiêu Bạch biết nhất định là chọn lễ phục cho mình để tham dự đám cưới, cậu nhìn lần lượt một chút, đều là âu phục rất thành thục, sau khi mặc vào giống như một tiểu Hứa tổng.

Đầu cậu đầy hắc tuyến hỏi: “Vệ thúc, thúc đem khuôn mẫu của ba cháu áp lên người cháu đúng không?”

Vệ Trạch An ở đầu kia đang ở trong phòng làm việc của Hứa Tuấn Lân ăn sáng, tối hôm qua hai người bọn họ ở nhà Hứa Tuấn Lân. Đúng như Tiểu Bạch nghĩ, tối hôm qua Hứa Tuấn Lân ngủ không ngon, nhưng nước da lại rất tốt. Trong trắng lộ ra màu đỏ, tựa hồ vừa mới được thứ tốt tẩm bổ qua. Vệ Trạch An nhẹ nhàng tới, nhẹ nhàng lui, nhẹ nhàng chạm, Hứa Tuấn Lân thật ra rất hưởng thụ.

Chỉ là thiếu một chút cảm giác.

Y nhíu mày ngáp một cái, từ trong tủ lạnh cầm một lon cà phê đi ra, chỉ nghe Vệ Trạch An ở bên cạnh mình lẩm bẩm: “Tiểu Bạch không thích mấy bộ âu phục này rồi. Hay là mình cho người đặt hàng cho thằng bé đi?”

Hứa Tuấn Lân nhận lấy điện thoại di động của Vệ Trạch An, nhìn thoáng qua mấy bộ âu phục kia, vẻ mặt vô ngữ nói: “Để tôi chọn cho thằng bé cho.”

Một đứa trẻ mặc một bộ đồ như vậy làm sao có thể thích được? Thằng bé cũng không phải là nhân viên văn phòng, hơn nữa mới mười tám tuổi, làm sao có thể thích loại đồ vật lão khí hoành thu này?

Vệ Trạch An ghé sát vào bên cạnh, nhìn Hứa Tuấn Lân gửi cho Tiểu Bạch một bộ âu phục giản dị nhưng rất thời thượng. Hứa Kiêu Bạch lập tức phát ra biểu tình bắt tay nói: “Ba, thẩm mỹ của Vệ thúc chắc chắn là có vấn đề!”

Vệ Trạch An: “...”

Có điều là tin nhắn phía sau của Tiểu Bạch còn kèm theo một câu: “Có điều là ánh mắt thúc ấy chọn đối tượng ngược lại lại rất được.”

Sau đó một trận kiêu ngạo không có nguồn gốc sinh ra trong lòng Vệ Trạch An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.