Nhiên Nhiên chạy ào vào bếp mang ra hai tô bún bò nghi ngút khói. Cô chạy làm sao mà vấp phải chân bàn và......
Người cô chúi về phía trước nhưng rất may là Du Hạo Thần nhanh tay đỡ lấy cô.
Dáng đứng của hai người lúc này quá ư là dễ thương. Du Hạo Thần một tay ôm eo của Nhiên Nhiên, một tay đỡ giúp cô khay bún. Còn Nhiên Nhiên thì hai tay đỡ lấy khay bún, chân giơ cao cách một khoảng mặt đất.
Sau khi định thần lại, Nhiên Nhiên đỏ mặt lắp bắp :
- Cậu.... cậu .....chủ.... em.... em.... xin.... xin..... lỗi .
Du Hạo Thần nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, tròng mắt ánh lên vài tia vui vẻ. Cậu cầm lấy khay bún, kéo cô đứng lại vị trí cũ rồi lạnh lùng nói :
- Lần sau đi đứng cho cẩn thận vào. Ăn sáng thôi .
Nói rồi cậu đi lại bàn ăn, đặt khay bún xuống, lấy tay bê một tô để sang bên cạnh cho cô, bảo :
- Lại đây .
Nhiên Nhiên nghe cậu gọi mình thì lon ton chạy lại, ngồi vào bàn ăn.
Cậu chủ cô để tô bún bò trước mặt cô, lấy đũa, muỗng đưa cho cô rồi lạnh giọng nói :
- Ăn đi .
Nhiên Nhiên nghe cậu nói thì cắm cúi ăn, lâu lâu còn len lén nhìn biểu cảm của cậu. Đừng tưởng là ai kia không biết cô đang nhìn trộm. Chỉ là người ta mặc cho cô ngắm thôi.
Sau khi ăn xong thì hai người họ đi đến trường. Nhiên Nhiên năm nay đã học lớp chín, còn cậu thì học lớp mười hai (sắp ra trường rồi). Chiếc xe hơi của cậu vừa đỗ ngay sân trường một cái Két.....thì một đám nữ sinh đã chạy ào ra.
-DU HẠO THẦN....... DU HẠO THẦN........I LOVE YOU.
- EM THÍCH ANH DU HẠO THẦN .
- SOÁI CA CỦA EM. EM THÍCH ANH QUÁ ĐI MẤT .
Đám nữ sinh ấy cứ gào thét khiến cậu nhứt cả đầu. Cậu bước ra, dáng vẻ tiêu soái đi vào trường. Đám nữ sinh cũng né ra nhường đường cho cậu vào.
Mộc Nhiên Nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, lắc đầu ngao ngán: Lại nữa rồi, cậu chủ của mình quả là có sức hút mà .
Cô lẩm bẩm một hồi rồi lon ton chạy vào trường.
Hôm nay là ngày khai giảng nên sân trường rất đông học sinh. Mộc Nhiên Nhiên vừa bước vào thì một lực mạnh từ đâu bay ra ôm chầm lấy cô :
- Oa Nhiên Nhiên, mình nhớ cậu quá đi mất .
Nhận ra đó là Khả Hân, Nhiên Nhiên cười hì hì, lấy tay bẹo má cô một cái :
- Hân Hân à, lâu rồi không gặp nhớ cậu quá đi .
- Ai da, tưởng cậu quên mình luôn rồi .
- Sao mình quên cậu được chứ. À mà Tử Kỳ đâu rồi .
- Tử Kỳ hả, à..... ờ . Hân Hân ngó trước ngó sau.
Nhìn thấy Tử Kỳ đang khổ sở với hai cái balô, Hân Hân oang oang:
- Cậu làm gì mà đi chậm dữ vậy hả? Mang có hai cái balô thôi mà cứ như con gái .
Nghiêm Tử Kỳ vừa mang balô cho Khả Hân, vừa lấy tay lau mồ hôi, nghe cô nàng nói vậy thì xụ mặt xuống:
- Mình ......mình.... xin lỗi .
Mộc Nhiên Nhiên chứng kiến một màn trước mặt không khỏi thở dài. Cô cất giọng can ngăn :
- Hân Hân à, cậu đừng bắt nạt Tử Kỳ nữa a~.
Khả Hân nhìn cô rồi cười giả lả :
- Vào lớp thôi Nhiên Nhiên . Nói rồi cô nàng kéo tay Nhiên Nhiên đi để lại Tử Kỳ lủi thủi theo sau.
------------------------------------------------------------
Nhiên Nhiên vừa bước vào lớp thì một cánh tay đã kéo cô lại. Cô nhìn lên thì phát hiện ra Giản Thiếu Phàm. Anh thấy cô nhìn mình thì nở nụ cười ấm áp để lộ ra hai lúm đồng tiền. Nhiên Nhiên thấy vậy cũng cười theo:
- Chào buổi sáng hihi.
- Chào cậu quả cầu nhỏ .
Nghe thấy Giản Thiếu Phàm gọi mình là quả cầu nhỏ, Nhiên Nhiên xị mặt, cái miệng nhỏ nhắn chu chu ra:
- Mình có tròn như lúc trước nữa đâu chứ. Bây giờ mình lớn rồi nha.
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cô, anh phì cười, lấy tay xoa xoa đầu cô.
Khả Hân nhìn hai người, lấy tay kéo Tử Kỳ đi chỗ khác vì không muốn làm kì đà cản mũi.
Nhiên Nhiên đang nói chuyện với Giản Thiếu Phàm thì một lực va vào cô rất mạnh khiến cô ngã xuống đất. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến anh không đỡ được cô.
Khi định thần lại, Nhiên Nhiên lấy tay xoa xoa cổ tay, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn lên thì nhận ra......
- Nhiên Nhiên à, mới đụng nhẹ vào cậu một cái thôi mà đã té rồi sao. Xem ra cậu thật yếu đuối .
Người trước mặt cô không ai khác chính là Lý Thiên Băng - con gái của tập đoàn Lý thị. Nhan sắc cô ta thì cũng được gọi là bình thường. Tính tình thì khó ưa không chịu được. Cô ta thích Giản Thiếu Phàm từ khi anh mới bước vào ngôi trường này nên khi thấy anh thân thiết với Nhiên Nhiên thì đâm ra ganh ghét. Vì vậy mà lúc nào cô cũng tìm cớ gây sự với Nhiên Nhiên.
Nghe giọng nói chanh chua của Thiên Băng, Nhiên Nhiên chỉ gượng cười. Giản Thiếu Phàm lúc này chạy lại đỡ Nhiên Nhiên đứng dậy. Anh quay mặt sang nhìn cô ta, gương mặt tuấn mĩ ánh lên sự khó chịu :
- Thiên Băng, cậu làm gì vậy hả ?.
Cô ta lúc này giả vờ hiền lành:
- Mình có làm gì đâu chứ?.
- Cậu làm Nhiên Nhiên té .
Thấy Giản Thiếu Phàm bênh vực cho Nhiên Nhiên, mắt cô ta tràn ngập lửa giận. Tay nắm chặt lại rồi xoay người đi chỗ khác.
Giản Thiếu Phàm nhìn Nhiên Nhiên, cất giọng dịu dàng :
- Cậu có làm sao không quả cầu nhỏ.
Nhiên Nhiên cười cười :
- Mình không sao đâu à mà cậu đừng trách Thiên Băng, cậu ấy không cố ý đâu á .
Nghe cô nói vậy, anh nhíu mày :
- Quả cầu nhỏ à, cậu không nên tin người khác quá đâu. Cậu ta không tốt như cậu nghĩ đâu đó .
Nhiên Nhiên chỉ cười cười, cô nói :
- Tụi mình đi xuống sân trường đi, sắp làm lễ khai giảng rồi á .
Nói rồi cô vui vẻ chạy lên phía trước để lại Thiếu Phàm lắc đầu cười khổ. Quả cầu nhỏ có phải là quá nhân từ rồi hay không???? Haizzzzzzz