Nhiên Nhiên chạy xuống nhà bếp của bệnh viện. Cô nấu một bát cháo thịt bò rồi mang lên cho cậu.
- Cậu chủ, cậu ăn đi ạ .
Du Hạo Thần nhìn bát cháo của cô, mùi rau thơm bốc lên khiến cậu dễ chịu. Cậu hỏi :
- Em biết nấu ăn sao? .
Nhiên Nhiên ngây ngô trả lời :
- Không ạ, đây là lần đầu em nấu đó cậu .
Du Hạo Thần nghe cô nói, khóe miệng giật giật. Cậu lấy tay trái cho một muỗng cháo vào miệng. Vì tay phải bị gãy nên việc ăn có chút khó khăn. Thấy cô đang nhìn mình, đầu cậu vạch ra một ý định, cậu khẽ nhếch mép:
- Em mau đút cháo cho tôi .
Nhiên Nhiên nghe cậu bảo, lon ton chạy lại:
- Sao cậu không tự ăn vậy ạ? .
- Tay tôi thế này ăn làm sao.
Nhiên Nhiên xụ mặt :
- Cậu há miệng ra đi ạ ?.
Nhìn biểu cảm của cô, cậu rất muốn cười nhưng vẫn há miệng ra cho cô đút. Khi cảm nhận vị cháo do cô nấu, mùi vị tuy có hơi mặn một chút nhưng vẫn rất ngon. Thấy cậu ăn, Nhiên Nhiên nhìn chằm chằm nghe nhận xét của cậu.
- Tạm được . Cậu nói.
Nghe cậu nói vậy, cô xụ mặt, meo meo nói :
- Cậu, không cho cậu ăn nữa đâu. Tệ vậy mà . Cô định đem bát cháo đi thì cậu cất giọng nói :
- Cháo nấu lửa quá nhỏ, không được mềm. Thịt bò nấu quá lâu, hơi dai. Nêm muối quá nhiều, mặn. Nhưng ......tôi thích .
Nhiên Nhiên nghe xong, vừa thẹn vừa vui. Ít ra cậu chủ cũng không chê thức ăn do cô nấu, cô luyên thuyên :
- Cậu..... khi rảnh em sẽ đi học nấu ăn để nấu cho cậu ăn ạ hihi.
Cậu nghe cô nói, chỉ khẽ cười. Con nhỏ hậu đậu này đi học nấu ăn, chắc chỉ khổ người dạy .
Sau khi ăn xong cũng đã 8h. Cậu chủ cô nằm trên giường đọc báo, nhìn thấy cô đang tô tô vẽ vẽ cái gì đó thì hỏi :
- Em không đi học sao? .
Nhiên Nhiên đang vẽ, nghe cậu hỏi thì ngước mặt lên nhìn cậu :
- Không ạ, em nhờ chú Lý xin cho em và cậu nghỉ một tuần .
Du Hạo Thần gật gật đầu :
- Ra vậy. Lát em gọi điện nói chú Lý, chiều tối đến rước tôi về biệt thự .
- Nhưng cậu vẫn chưa khỏe mà .
- Sức khỏe của tôi, tôi tự biết, nhiệm vụ của em là phải nghe lời tôi .
Cô ỉu xìu, chu chu môi :
- Vâng ạ .
Trong khi cô và cậu chủ ở bệnh viện thì ở trường.
- Nay Nhiên Nhiên sao lại nghỉ học vậy Khả Hân . Giọng dịu dàng của Giản Thiếu Phàm.
Khả Hân đang ăn bánh mì, nghe Thiếu Phàm nói thì đá vào chân Nghiêm Tử Kỳ một cái, ngồm ngoàm bảo:
- Ả ời đi Ử Ỳ.( Trả lời đi Tử Kỳ)
Tử Kỳ cũng đang ăn, bị cô đá một cái thì nhăn mặt :
- Nhiên Nhiên nghỉ có phép mà. Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy mà không biết thì làm sao tụi mình biết được chứ .
Nghe xong, Giản Thiếu Phàm ra vẻ trầm tư. Sao cậu ấy lại nghỉ học nhỉ. Mà hình như hôm nay Du Hạo Thần cũng không đi học, rốt cuộc hai người bọn họ làm gì chứ .
Lưu Khả Hân sau khi nuốt thức ăn, cô cất giọng nói :
- Sáng giờ có một người cũng đến tìm Nhiên Nhiên, thêm cậu nữa là hai. Mà hai người đều là soái ca nha.
Giản Thiếu Phàm đang trầm tư, nghe Khả Hân nói, đáy mắt ánh lên vài tia phức tạp. Ai lại đến tìm cậu ấy chứ? Người đó lại còn là con trai.
Cậu hỏi :
- Cậu biết người tìm Nhiên Nhiên là ai không Khả Hân? .
- Hình như người đó là thủ khoa thì phải. Tóm lại là người mới vào trường hôm khai giảng á .
Giản Thiếu Phàm nghe nói, chỉ gật gật đầu. Người đó chẳng phải là Lưu Hoàng Thiên hay sao? Anh ta có quan hệ gì với Nhiên Nhiên đây. Haizzzzz.
Anh cười cười với Khả Hân rồi rời đi.
Khả Hân nhìn theo bóng lưng của anh rồi tiếp tục ăn, cô nói :
- Lấy cho mình thêm cái bánh bao đi Tử Kỳ .
Thấy không có tiếng trả lời, cô ngước mặt lên nhìn thì thấy Nghiêm Tử Kỳ đang xụ mặt :
- Này, cậu có nghe không vậy? .
Tử Kỳ không đáp lời cô, chỉ hỏi :
- Hân Hân, cậu thấy mình có phải soái ca không? .
Hân Hân nhìn cậu, bật cười :
- Ahahaha...... Soái....soái.......ca. Cậu làm mình buồn cười chết mất .
Nghe giọng cười của cô, Tử Kỳ ỉu xìu, chu chu môi :
- Không nói với cậu nữa. Cho cậu ăn đến nghẹn .
Anh lấy giỏ bánh bao ném vào tay cô rồi bỏ đi. Nhìn điệu bộ giận dỗi của anh, Khả Hân khó hiểu :
- Mình nói gì sai hay sao? . Cô lấy tay cho bánh vào miệng cắn một cái.
---------------------Bệnh viện--------------------
- Cậu chủ đến giờ ăn trưa rồi . Nhiên Nhiên tay bưng khay đồ ăn mang vào phòng.
Du Hạo Thần nghe giọng cô, bỏ quyển sách xuống. Cậu lười biếng nói :
- Lát tôi ăn .
- Không được đâu cậu chủ. Bữa trưa cũng rất quan trọng, phải ăn đúng giờ ạ !. Nhiên Nhiên vừa đặt khay cơm lên bàn, vừa nói.
Du Hạo Thần không nhìn cô, đáp :
- Vậy em đút cho tôi đi .
Nhiên Nhiên thở dài :
- Haizzzzzz, được rồi ạ. Em đút cho cậu .
Cô mang khay cơm sang giường cậu, lấy tay gắp đồ ăn :
- Cậu mau há miệng ra.
Du Hạo Thần thuận theo lời cô, nhanh chóng há miệng ra ăn đồ ăn do cô gắp. Cậu hỏi :
- Em đã nói chú Lý chưa? .
- Em nói rồi ạ, cậu yên tâm. Chiều nay chú Lý sẽ sang đón chúng ta .
- Ừm .
Sau khi ăn xong, Du Hạo Thần ngủ một giấc. Nhân lúc cậu ngủ, Mộc Nhiên Nhiên đi loanh quanh tản bộ. Cô mặc trên người chiếc áo thun hồng năng động kết hợp với quần jean cá tính. Chân mang giày bata đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Tóc cột hai bím. Cô đi bộ đến trung tâm thương mại vì bệnh viện ở gần đó.
Vì là buổi trưa nên thời tiết có hơi oi bức. Cô ghé vào bên đường mua một cây kem vừa ăn vừa tiếp tục đi.
Đến trung tâm thương mại, Mộc Nhiên Nhiên thích thú chạy òa vào trong. Cô chạy đến khu đồ ăn mua một đống đồ ăn vặt rồi đi loanh quanh nhìn ngắm.
Khi lướt qua khu bán phụ kiện, cô thấy một cái đồng hồ rất đẹp. Nhìn kiểu dáng cũng biết được nó được thiết kế rất tinh xảo. Đường nét, chất liệu đều không khỏi khiến người ta yêu thích. Cô cứ nhìn ngắm mãi rồi nghĩ trong đầu Cậu chủ nếu đeo chiếc đồng hồ này thì sẽ rất đẹp nha. Nghĩ rồi cô tự cười một mình. Nhưng khi nhìn đến giá của chiếc đồng hồ, mặt cô xịu xuống Đắt như vậy làm sao mình mua cho cậu chủ đây.
Cô vốn dĩ chỉ là một người hầu đương nhiên là không có nhiều tiền. Ngẫm nghĩ một hồi, cô búng tay một cái :
- Đúng rồi, mình sẽ đi làm thêm để kiếm tiền. Dù sao cũng sắp đến sinh nhật cậu chủ rồi. Tự nói rồi cô tự cười một mình. Sao mình lại thông minh như vậy nha hìhì .
Cô nhảy chân sáo rời khỏi trung tâm thương mại rồi đi tìm nơi làm thêm.