Ngày mới lại bắt đầu....
- Cậu chủ ơi. Dậy đi ạ! .
Tiếng của Nhiên Nhiên vọng vào.
Du Hạo Thần đang say giấc, nghe giọng nói của Nhiên Nhiên thì bực mình. Cậu đứng dậy đi ra cửa. Lấy tay bịt chặt miệng cô lại.
- Em yên lặng một chút không được sao? .
Hành động của cậu làm Nhiên Nhiên giật mình.
Cảm giác này....
Rất giống....
Cảm giác hôm trước....
Tim cô đập mạnh, mặt đỏ như gấc. Cô cố đẩy cậu ra, miệng lắp bắp :
- Trễ... trễ.... giờ ạ.
Cô nói rồi chạy vụt đi.
Du Hạo Thần nhìn cô, khóe miệng không tự chủ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mĩ. Con heo ngu ngốc này .
----------------------Ở trường --------------------
- Giờ ra chơi vào lớp tôi .
- Vào làm gì vậy cậu? . Cô lúc lắc cái đầu hỏi.
- Hỏi lắm! Tôi bảo vào thì vào. Đi trước đây .
Du Hạo Thần nói rồi đút tay vào túi quần, thong thả rời đi.
Mộc Nhiên Nhiên nhìn theo, thở dài. Cậu không phải lại muốn bắt nạt cô chứ haizzzzzz....
-----------------------------------------------------------
Nhiên Nhiên vừa vào lớp thì một lực mạnh ôm chầm lấy cô :
- Nhiên Nhiên... Mình nhớ cậu lắm ahuhu.
- Hân Hân ngốc, mình ở đây rồi mà. Cậu đừng lo.
Nhiên Nhiên vỗ vỗ vai Khả Hân.
- Nhiên Nhiên, người thân của cậu có bệnh nặng lắm không. Sao cậu lại về quê tận hai tháng vậy? .
- Người.... người thân sao? .
Nhiên Nhiên hơi bất ngờ.
- Đúng vậy nha. Giản Thiếu Phàm nói với mình là cậu về quê chăm sóc người thân .
- À... ờ... đúng đúng là như vậy .
Nhiên Nhiên cảm ơn Giản Thiếu Phàm đã nói giúp cô. Nhưng mà... phải nói dối Khả Hân, cô thật sự thấy rất có lỗi.
- Nhiên Nhiên, cậu mau vào chỗ ngồi đi. Mình có nhiều chuyện muốn kể cậu nghe lắm .
Nghe Hân Hân nói vậy, Nhiên Nhiên khẽ cười. Bạn của cô thật dễ thương mà.
Khả Hân đưa cô đến chỗ ngồi, chăm chú nhìn cô.
- Mặt mình có dính lọ à .
Nhiên Nhiên lấy tay sờ sờ má.
- Không có nha. Mình chỉ xem cậu có mất miệng thịt nào không thôi .
- Cậu thiệt là.... mà Tử Kỳ với Giản Thiếu Phàm đâu rồi .
- Thiếu Phàm hình như chưa đến. Còn tên kia..... ashhhh cậu đừng hỏi tên đó nữa .
- Sao vậy? Hai người có chuyện gì à? . Nhiên Nhiên tò mò hỏi.
- Không có gì đâu Nhiên Nhiên, mặc kệ tên đó đi .
- Ò.... .
------------Tùng... Tùng... Tùng--------------
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu vào lớp. Các học sinh mau chóng về chỗ ngồi.
Tiết đầu của Nhiên Nhiên là tiết toán....
- Cả lớp. Đứng .
Giản Thiếu Phàm hô.
- Chào các em. Các em ngồi xuống đi . Tiếng của cô Vân Kỳ.
Cô bước vào lớp, ngồi xuống ghế. Nhìn quanh lớp, cô chú ý đến Nhiên Nhiên.
- Mộc Nhiên Nhiên, hôm nay em chịu đi học rồi sao? .
Nhiên Nhiên đang nghịch bút, nghe tiếng cô gọi mình thì giật mình, đứng dậy :
- Ơ... dạ... em... em....
- Cậu ấy là có việc bận mà cô. Cậu ấy cũng không muốn nghỉ học đâu ạ .
Giản Thiếu Phàm đột nhiên đứng lên nói giúp Nhiên Nhiên.
Vân Kỳ nghe Giản Thiếu Phàm nói, tỏ ra chút bực tức :
- Tôi không hỏi em. Em còn dám bênh vực cho lỗi sai của bạn sao? .
- Em không có ý đó. Nhưng mà Nhiên Nhiên nghỉ học có phép thưa cô .
Dù bị mắng, Giản Thiếu Phàm vẫn một mực giúp Nhiên Nhiên.
- Em... Em... Là lớp trưởng của một lớp mà em dám có thái độ đó với giáo viên sao? .
- Nhưng mà cô....
- Thiếu Phàm. Mình biết mình sai rồi. Cậu đừng chọc cô giận nữa .
Nhiên Nhiên cắt lời anh.
- Thưa cô, là lỗi của em. Cô đừng mắng Thiếu Phàm .
- Thưa cô, Nhiên Nhiên biết lỗi rồi. Cô tha lỗi cho bạn ấy đi ạ .
Khả Hân đứng lên nói.
- Đúng...đúng vậy đó cô .
Tử Kỳ cũng run run đứng dậy.
Vân Kỳ lúc này đầu muốn bốc khói. Cô nghiến răng nghiến lợi :
- Giỏi... giỏi lắm. Mấy cô mấy cậu chống đối tôi. Mau ra hành lang đứng hết cho tôi .
Nghe giọng cô quát, cả bốn người lủi thủi bước ra ngoài .
Nhìn theo bóng Thiếu Phàm, Lý Thiên Băng bực tức đập mạnh tay vào bàn.
- Chuyện gì vậy? . Vân Kỳ khó chịu hỏi.
- À... không có gì ạ .
Lý Thiên Băng trả lời rồi tự mình lẩm bẩm Nhiên Nhiên, cậu thật đáng kinh tởm. Tôi sẽ không để cậu đạt được mục đích đâu .
-------------------------------------------------------------
- Xin lỗi các cậu. Làm liên lụy đến các cậu rồi .
Nhiên Nhiên cúi mặt xuống hối lỗi.
- Cậu ngốc vừa thôi. Tụi mình là bạn mà . Khả Hân cười nói.
- Đúng vậy nha. Tử Kỳ cũng hùa theo.
- Nhiên Nhiên nè, nên nhớ là dù có chuyện gì xảy ra thì tụi mình vẫn ở bên cạnh cậu .
Giản Thiếu Phàm cười cười để lộ hai má lúm đồng tiền.
Nhiên Nhiên lúc này rất cảm động, hốc mắt cô đỏ lên.
- Cảm... cảm ơn các cậu .
- Cảm ơn gì chứ? Cậu thật là... .
Khả Hân vỗ vỗ đầu cô.
---------------------------------------------------------
Tiếng trống lại vang lên báo hiệu giờ ra chơi.
Mọi người ai cũng vui mừng vì được thư giãn. Riêng 4 người họ thì tiếng trống như một vị cứu tinh:
- Phù... may quá. Hết tiết rồi.
Khả Hân thở hắt ra.
- Nhiên Nhiên, cậu có đi canteen với tụi mình không? . Thiếu Phàm hỏi.
- À mình có việc bận xíu. Các cậu cứ đi đi nha.
- Cậu bận gì vậy? . Tử Kỳ hỏi.
- Không có gì đâu? Mấy cậu ăn ngon miệng nha.
- Vậy tụi mình đi trước nha. Nếu cậu còn thời gian có thể xuống ăn cùng tụi mình .
Khả Hân nói rồi cùng Tử Kỳ rời đi.
Nhiên Nhiên định xoay gót bước đi thì Giản Thiếu Phàm níu tay cô kéo lại:
- Nhiên Nhiên, cậu đi đâu .
- Mình đến lớp cậu chủ một lát. Lúc sáng cậu bảo mình hihi.
Nhiên Nhiên cười tươi nói.
- À... vậy cậu đi đi .
- Chào cậu nha, lát gặp lại .
Nhiên Nhiên vẫy tay rồi lon ton chạy đi.
Nhìn theo cô, Giản Thiếu Phàm thoáng buồn. Xem ra anh nên nghĩ cách gì đó rồi.
-------------------------------------------------------------
- Thanh Thanh, nhanh lên .
- Thiên Băng, cậu làm gì mà lôi mình vào lớp vậy ?.
- Cậu đừng hỏi nữa, mình đang bực con Nhiên Nhiên lắm đây .
- Nó làm gì chọc giận cậu à.
- Nó rõ ràng là bắt cá hai tay. Được Du thiếu gia quan tâm rồi còn dám dụ dỗ Thiếu Phàm của mình .
- Vậy... cậu định thế nào? .
- Mình phải dạy nó một bài học mới được. Xem nó còn giả ngây giả ngô được hay không? .
- Nè... Thiên Băng, cậu.....? .
- Suỵt... cậu nhỏ tiếng thôi .
------------------------------------------------------------
Nhiên Nhiên đi đến lớp 12a1....
Cô bước vào. Thấy cô, Lâm Tuệ Dao cười nhếch. Cô ta giả vờ đi ngang rồi va vào cô.
Lực va của Tuệ Dao khiến Nhiên Nhiên ngã nhào xuống đất.
- A..... .
- Chị... chị.... xin lỗi. Em có sao không? .
- Dạ... em không sao đâu ạ.
Nhiên Nhiên gượng cười cố đứng dậy.
Nhìn thấy cô bị té, Du Hạo Thần vội vàng chạy lại đỡ cô:
- Nhiên Nhiên, em không sao chứ .
- Em không sao đâu cậu, hình như chị ấy bị thương ạ.
Lúc này, Du Hạo Thần đảo mắt sang nhìn Tuệ Dao. Thấy vẻ mặt đau đớn của cô, cậu cười như không cười :
- Tự làm tự chịu .
- Nhiên Nhiên đi theo tôi .
Du Hạo Thần nói rồi nắm tay Nhiên Nhiên kéo đi để lại Tuệ Dao với gương mặt tức giận.
Như nhớ ra một cái gì đó, cô ta lẩm bẩmCậu sao? Sao nó lại gọi Hạo Thần là cậu nhỉ? [ cười nhếch] chắc chắn là có bí mật gì rồi .