Cỏ, Hoa Và Tình Yêu

Chương 4: Chương 4




Chăm chú nhìn ngọn lửa xanh lè đang liếm quanh sợi điện trở, Trung Vĩnh sốt ruột hỏi:

- Sao mày?

Khải Nguyên trầm giọng:

- Lần này chắc có hy vọng. Với một nhiệt độ cao gần ngàn độ C, dây điện trở vẫn không bị đứt. Tao đã làm đi làm lại hàng trăm lần và có được kết quả như thế.

Trung Vĩnh tặc lưỡi:

- Theo tao mày nên chấm dứt cuộc phiêu lưu này là vừa, vẫn còn kịp để mày bắt tay vào một việc làm khác tiết thực hơn.

Khải Nguyên so vai:

- Tao không hề nghĩ đây là một cuộc phiêu lưu. Lao đầu vào vụ này, tao đã có một định hướng thật rõ ràng. Mày cứ tin đi, nhất định tao sẽ thành công.

Trung Vĩnh khẽ lắc đầu:

- Tao biết mày rất giỏi trong lãnh vực điện tử. Nhưng để chế tạo được đèn Flash có chất lượng không thua kém hàng ngoại nhập, đó là một việc làm không dễ.

Khải Nguyên khàn giọng:

- Tao lại là thằng thích húc đầu vào đó mới chết chứ. Sắp tới tao sẽ cho tổ hợp sản xuất tung thử lô hàng đầu tei6n, số lượng ít thôi. Hy vọng là tiêu thụ tốt.

Lục túi tìm thuốc, Trung Vĩnh thảy cho Khải Nguyên một điếu. Anh mỉm cười phán:

- Dù sao cũng phải công nhận mày là thằng chịu chơi.

Bật Zippo thật điệu nghệ mồi lửa cho Trung Vĩnh, Khải Nguyên nhướng mày:

- Hình như phụ nữ không thích những tên đàn ông lông nhông như tao phải không mày?

Trung Vĩnh tặc lưỡi:

- Cũng tùy người.

Nhả một vòng khói mỏng, thổi nhẹ cho chúng bay đi Khải Nguyên chợt nghĩ đến Phi Nga. Cô đã cài số de anh thật đẹp. Không giải thích. Không lý do. Nhưng Khải Nguyên vẫn hiểu là Phi Nga không muốn trao quả tim của cô cho một tên đàn ông thích đội đá vá trời như anh.

Anh chưa hề có sự nghiệp trong tay làm sao cô sinh viên hoa khôi có thể chung tình với anh được.

Nghiêng đầu nhìn vào vẻ mặt suy tư của Khải Nguyên, Trung Vĩnh tò mò:

- Lâu nay mày có gặp Phi Nga không?

Khải Nguyên nhíu mày:

- Không.

Trung Vĩnh an ủi:

- Mày đừng buồn làm quái gì. Quên đi.

Khải Nguyên lặng lẽ nhả khói thuốc. Quên. Không phải đơn giản như người ta xóa sạch những chữ trên bảng bằng một cái giẻ lau.

Anh đã từng buồn, từng thất vọng, từng khổ sở khi nhìn thấy cô choàng tay qua eo lưng một tên đàn ông khác. Nghe nói hắn là một Việt kiều đầu óc rỗng tuếch nhưng giàu có.

Anh yêu cô. Làm soa anh có thể quên được cô.

Vỗ vai Khải Nguyên, Trung Vĩnh rủ rê:

- Uống cà phê với tao đi. Lát về làm việc tiếp.

Khải Nguyên gật đầu. Anh với tay lấy chiếc gió đangmóc trên giá khoác vào người rồi cùng Trung Vĩnh đi ra xe.

Giọng Trung Vĩnh vui vẻ:

- Đến “Quỳnh” nhé?

Khải Nguyên nhún vai:

- Tùy mày. Đâu mà chẳng được.

Chiếc môtô chở dừng trước một quán nước nằm ngay chỗ giao nhau giữa hai giao lộ.

Tuy thế, “Quỳnh” không xô bồ như những nơi khác. Khung cảnh của quán khá dễ thương với những giàn hoa cát đằng xanh tím buông rũ.

Gọi hai ly đen và một gói ba số, Khải Nguyên ngả người trên ghế mây với vẻ lười biếng.

Đang thả hồn theo nhạc, Khải Nguyên chợt giật mình vì cú huých của Trung Vĩnh. Trung Vĩnh giọng quan trọng :

- Mày có thấy gì không?

Khải Nguyên ngơ ngác:

- Thấy cái gì?

Trung Vĩnh xuýt xoa:

- Nàng.

Khải Nguyên tò mò nhìn theo ánh mắt của Trung Vĩnh. Một cô gái đang đi ngang qua chỗ của họ.

Không ai khác hơn, Khải Nguyên nhận ra đấy chính là Thiên Dung. Cô mặc một chiếc quần jean mày kem, áo pull màu rêu. Dáng điệu tươi trẻ hồn nhiên. Chỉ trong một nháy mắt, Thiên Dung biến mất sau can1h cửa ngôi biệt thự đối diện.

Trung Vĩnh trầm trồ:

- Đẹp không thể tả.

Khải Nguyên lãnh đạm ngả mình lại trên ghế. Sau Phi Nga, mọi chuyện dường như đã chấm dứt với anh. anh cảm thấy tức cười khi khuôn mặt Trung Vĩnh còn có vẻ tiếc nuối, ngơ ngẩn.

Những cô gái đẹp đều đem đến điều phiền muộn. Giá như Trung Vĩnh biết được điều đó như anh đã từng biết.

Đập vai Khải Nguyên, Trung Vĩnh ngạc nhiên:

- Bộ nhan sắc của nàng không có… si – nhê gì với mày sao?

KHải Nguyên nhướng mày:

- Theo tao thì mày nên uống cà phê đi là vừa, nguội ngắt hết rồi.

Trung Vĩnh cười:

- Tại sao tao và mày đóng đô ở “Quỳnh” gần m6ọt năm nay mà lại không nhìn thấy nàng nhỉ?

Búng vào mặt kính cận thị của Trung Vĩnh, Khải Nguyên đùa :

- Tại cặp kính năm đi – Ốp của mày.

Trung Vĩnh nheo mắt:

- Không lẽ mày cũng cận th như tao?

Khải Nguyên nhún vai không trả lời.

Trung Vĩnh lẩm bẩm:

- Có lẽ ba mẹ nàng mới mua lại ngôi biệt nhà này và dọn về đây. Giả thuyết ấy đúng hơn cả.

Khải Nguyên bật cười:

- Không lẽ mày vừa bị tiếng sét?

Trung Vĩnh thú nhận:

- Có thể hiểu như thế. Tao rất thích vẻ đẹp hồn nhiên của cô bé. nói thật với mày, có những cô gái rất đẹp nhưng không hề làm tao rung động.

Khải Nguyên nhướng mày:

- Theo tao thì mày đừng bao giờ chạy theo những cô gái đẹp. Mày nên rút kinh nghiệm của tao.

Trung Vĩnh trầm giọng:

- Phi Nga là ngoại lệ. Biết đâu sau này mày lại yêu m6ọt ô gái còn đẹp gấp bội so với Phi

Nga thì sao.

Khải Nguyên búng gọng thuốc qua cửa sổ.

Anh không tin là trái tim chai sạn của anh còn có thể rung động. Cuộc tình giữa anh và Phi Nga đã làm anh mệt mỏi. Giờ anh chỉ muốn tìm quên trong công việc.

Giọng Trung Vĩnh sôi nổi:

- Tao rất muốn làm quen với nàng.

Khải Nguyên cười nhạo:

- Bằng cách nào?

Trung Vĩnh hắng giọng:

- Có thể rất thi vị. Nhấn chuông nhà nàng chẳng hạn, trên tay là một bó hồng nhung tươi thắm.

Khải Nguyên trêu:

- Trước khi cổng mở, hãy chú ý xem nhà cô ta có… nuôi chó không đã.

Trung Vĩnh lắc đầu cười:

- Nếu nhà nàng có chó dữ, coi bộ cả hết cả thơ mộng. Xưa nay tao là một thằng vốn kỵ với chó.

Khải Nguyên cười:

- Thế thì mày nên từ bỏ ý định tán tỉnh cô ta đi là vừa.

Trung Vĩnh hùng hồn:

- Không bao giờ. Tao sẽ có cách khác để tiếp cận với nàng.

Vẫy tay gọi chủ quán, chỉ tay về ngôi biệt thự trước mặt Trung vĩnh giọng quan trọng:

- Chị có biết… mấy người trong nhà đó không?

Chị chủ quán hồn hậu:

- Ngôi nhà có trông tigôn trắng đó hả?

- Đúng rồi. Tôi muốn biết là họ Ở đây đã lâu chưa?

- Họ mới chuyển tới đay đó.

- Vậy sao?

- Vâng… Đâu được ba tháng. Nghe nói trước đây cũng ở trong thành phố nhưng vì cô con gái xa trường nên bà mẹ mới đổi nhà cho gần. Trung Vĩnh sôi nổi:

- Chị quen biết họ chứ?

Chị chú quán cười:

- Đâu có. Họ thì giàu có, xe hơi nhà lầu. Còn tôi, thuê chỗ này mở quán. Tôi làm gì quen được với họ.

- Gia đình họ gồm mấy người?

- Cậu hỏi gì giống công an hỏi cung vậy?

Trung Vĩnh hắng giọng:

- Không có gì quan trọng đâu. Chị đừng lo…

- Tôi nghe nói chỉ có hai mẹ con và mấy người giúp việc sống torng đó. Ông chồng của bà ấy mất lâu rồi.

Khải Nguyên xem vào:

- Thôi được rồi, nhờ chi cho một bình trà nóng đi. Bạn tôi hỏi bao nhiêu đó cũng đủ rồi.

Thấy chị chủ quán định xoay lưng bỏ đi thật, Trung Vĩnh vội nói:

- Khoan đã, chị có biết tên… cái cô ở trong nhà đó không ?

Chị chủ quán vui vẻ:

- Có phải cô con gái của bà chủ nhà không ? Mấy hôm nay cũng có mấy cậu thanh niên vào uống cà phê rồi tò mò hỏi thăm như cậu.

Quay sang Khải Nguyên, Trung Vĩnh cười lớn:

- Mày thấy chưa ? Đâu chỉ có một mình tao quan tâm đến nàng. Chỉ có mày là hơi đặc biệt, trái tim bị xơ cứng.

Chị chủ quán nhíu mày:

- Người giúp việc của họ khi qua đây mua sữa có nói đến tên của cổ, nhưng… tôi quên rồi.

Trung Vĩnh gặng hỏi:

- Chị nhớ thử coi.

Chăm chú nhìn Trung Vĩnh, chị chủ quán cắc cớ hỏi:

- Cậu muốn biết tên của cổ sao không trực tiếp hỏi cổ?

Trung Vĩnh bật cười:

- Đâu có dễ hỏi. Và nếu trực tiếp hỏi tên của nàng còn gì là thi vị. Chị cố gắng nhớ lại lần nữa coi.

Chị chũ quán gãi đầu:

- Tôi lại quên mất mới phiền chứ…

Trung Vĩnh nài nỉ:

- Chị cố nhớ lại xem.

Khải Nguyên trợn mắt nhìn Trung Vĩnh. Đúng là một tên… háo sắc ngoại hạng. Nãy giờ nghe Trung Vịnh nói chuện với chị chủ quán anh muốn lùng bùng cả tai.

Khải Nguyên tặc lưỡi:

- Thiên Dung!

Chị chủ quán reo lên:

- Thiên Dung. Đúng rồi, tên của cổ là Thiên Dung. Trong lúc Trung Vĩnh vẫn còn đang sững sốt thì chị chủ quán vội đi nhanh như thoát được nợ.

Quay phắt lại nhìn Khải Nguyên như một nhà khảo cổ học vừa nhìn thấy m6ọt sọ động vật thời tiền sử lấp lánh nằm trong hóa thạch, Trung Vịnh lắp bắp:

- Sao mày biết tên nàng?

Khải Nguyên cười nhạo:

- Một cái tên gọi không lẽ đủ gây nên một trận động đất. Đùng nhìn tao bằng đôi mắt… kinh hoàng như thế.

Trung Vĩnh chùng giọng:

- Mày quen với Thiên Dung à?

- Không.

- Thế thì vì sao mà mày biết tên của Thiên Dung?

Khải Nguyên cười:

- Tao nghe… người giúp việc của cô ta nói lúc qua đây mua sữa.

Trung Vĩnh nhìn như xoáy vào mắt Khải Nguyên:

- Tao không đùa. Mày nói đi, có phải mày cũng đang có ý định tán Thiên Dung?

Khải Nguyên cười nhạo:

- Tao chưa điên.

- Thế thì vì sao mày quen với Thiên Dung?

Khải Nguyên nhún vai:

- Tao không quen. Cách nói chuyện lừng khừng của thằng bạn thân khiến Trung Vĩnh muốn nổi điên. Nhưng vì đang muốn… săn tin về Thiên Dung nên Trung Vĩnh dành tạm thời nuốt cục tức xuống cổ.

Anh vội hỏi:

- Thiên Dung có thích hoa hồng nhung không? Ngày nào, trước khi đi ngủ cũng bị Thế Quân lải nhải bên tai Khải Nguyên để nạp các thông tin về Thiên Dung nên anh có đủ… dữ liệu để trả lời:

- Có.

- Hao cẩm chướng?

- Không.

- Màu sắc?

- Yêu màu vàng, màu xanh lơ.

- Ghét?

Khải Nguyên cười:

- Ghét mấy thằng đàn ông si tình như mày.

Trung Vĩnh nài nỉ:

- Mày đừng đùa nữa, có được không?

Khải Nguyên nhướng mắt:

- Cô ta ghét cái gì làm sao tao biết quái nào được.

Trung Vĩnh đấu dịu:

- Thiên Dung học trường nào?

- Kinh tế.

- Năm đầu?

- Không. Năm thứ ba.

- Mẹ Thiên Dung làm gì?

- Có cổ phần trong một công ty sản xuất bao bì.

- Thiên Dung có bạn trai chưa?

- Khải Nguyên nhướng mày với vẻ giễu cợt:

- Mày có muốn hỏi gì thì sang bên ấy mà hỏi.

Trung Vĩnh cười:

- Mày ghen à?

Đúng là một ý tưởng điền rồ. Khải Nguyên nhếch môi:

- Mày không hiểu gì cả.

Trung Vĩnh thở nhẹ:

- Tao hiểu.

- Hiểu gì?

- Giọng Trung Vĩnh chùng xuống:

- Mày vẫn chưa quen được Phi Nga.

Khải Nguyên hằm hè:

- Nếu hiểu được như thế mày chịu khó im giùm tao đi. Trung Vĩnh xoay xoay chiếc zippo trong tay. Khải Nguyên, bạn của anh là m6ọt tên đàn ông cao ngạo. Thế mà anh không hiểu tại sao lại bị gục vì một Phi Nga. Công bằng mà nói thì Phi Nga rất đẹp.

Hoa khôi của tường Y dược dù sao cũng có quyền kiêu hãnh, quên làm khổ trái tim của những tên đàn ông si tình. Miễn là đừng hành hạ trái tim thằng bạn rất thân của anh.

Vụt đứng dậy, Khải Nguyên hất hàm:

- Tao về trước, công việc đang còn bộn bề nên không thể ngồi lâu với mày được. Mày về sau.

Trung Vĩnh nhíu mày:

- Mày không giận tao chứ?

Khải Nguyên so vai:

- Không. Lúc nào rảnh đến tao chơi.

- Trung Vĩnh vụt đứng dậy:

- Ngồi một mình cũng chán lắm. Tao về với mày…

*

* *

Từ trên ban công, Thiên Dung hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy Thế Quân đang tần ngần đứng ở ngoài cổng.

Không kịp xỏ dép, cô chạy chân trần ra mở cửa.

- Em đến đây lâu chưa?

Thế Quân cười hiền lành:

- Đâu chừng mươi phút.

- Sao em không bấm chuông?

Thế Quân trả lời thành thực:

- Vườn hoa nhà chị đẹp quá. Mãi ngắm nhìn, chợt quên cả lý do vì sao em tìm đến đây.

Thiên Dung nghiêng đầu hỏi:

- Bộ em còn có… một mục đích nào nữa hả, chứ không phải chỉ ghé chơi?

Thế Quân lúng túng gãi đầu:

- Không… Em nói lộn. Em chỉ tới chơi thôi.

Mỉm cười hồn nhiên, giọng Thiên Dung sốt sắng:

- Vào đây, Thế Quân. Chị em mình cứ nói chuyện với nhau qua điên thoại, giờ mới có dịp tới chơi.

Thế Quân đi theo sau Thiên Dung. Đi ngang qua vườn hoa thơm ngát, Thế Quân liền đứng lại. Chỉ vào luống hoa rựa rỡ, giọng cậu sôi nổi:

- Hoa đó gọi là hoa gì vậy chị Thiên Dung?

Thiên Dung mỉm cười:

- Hải Đường.

Thế Quân khen ngợi:

- Đẹp quá ha.

Thiên Dung dịu dàng:

- Nhưng loài hoa này hữu sắc vô hương. Rất ít người thích hải đường.

Thế Quân mở to mắt:

- Chị có thích hải đường không?

- Không.

Thế Quân thắc mắc:

- Thế tại sao chị lại trồng nó?

Thiên Dung trầm giọng:

- Nếu trồng theo sơ thíh của chị, trong vườn hoa này chỉ có hồng mà thôi. Nhưng như thế cũng chan1 lắm. Một vườn hoa có nhiều loài hoa cũng hay hay. Như thế, vừa được hương thơm vừa đẹp mắt.

- Hoa hải đường có dễ trồng không hả chị?

Thiên Dung mỉm cười:

- Rất dễ trồng. Sức sống của hoa cô cùng, mãnh liệt.

Thế Quân cười thật tươi:

- Hôm nào chị cho em giống hải đường để em đem về trồng nhé.

Thiên Dung gật đầu:

- Nếu em thích, chị còn có thể tặng em thêm vài giông hoa khác nữa chứ không chỉ hải đường.

Vẻ mặt Thế Quân thích thú:

- Em sẽ rủ anh Khải Nguyên của em đến đây. Ảnh cũng khoái trồng hoa lắm. Thiên Dung dẩu môi. Cô không tin là anh chàng đá lạnh ấy… biết yêu hoa. Chỉ nhìn vào vườn hồng lụi tàn và khuôn mặt khó ưa của anh ta, cứ như là mùa đồng sắp về đến nơi rồi.

Chợt nhớ ra, cô liền nói:

- Sao chị nhớ là em và… Ổng ghét hoa lắm mà?

Thế Quân tái mặt:

- Bộ em có nói như thế với chị hả?

Thiên Dung cười:

- Em còn nói với chị là em muốn thành lập một sân bóng thay cho vườn hoa đang tàn lụi ấy.

Thế Quân chống chế:

- Nhưng cũng có thể trồng một vườn hoa bên cạnh sân bóng. Vừa hoa, vừa sân bóng.

Thiên Dung nheo mắt:

- Thế em yêu hoa từ hồi nào vậy?

Thế Quân sôi nổi:

- Cách đây mấy phút. Sau khi ngắm vườn hoa nhà chị, em chợt nhận thấy nếu có một vườn hoa như thế này thì tuyệt biết mấy.

Thiên Dung cười nhẹ:

- Mất công chăm sóc lắm đó. Liệu em có thể tưới nước hằng ngày không, hay là… chạy theo quả bóng?

Thế Quân bặm môi:

- Thế mình có thuê người làm vườn được không?

Giọng Thiên Dung dịu dàng:

- Được chứ, nhưng nếu không cùng với người ta săn sóc vườn hoa thì không thể nào có đưỡc những giây phút thư giãn tuyệt vời dễ chịu.

Thế Quân hớn hở:

- Nhất định là em và nội sẽ gầy dựng lại vườn hoa. Mỗi ngày, em dành cho vườn hoa khoảng nửa tiếng.

Thiên Dung cười:

- Còn thời gian dành cho quả bóng?

Thế Quân vui vẻ:

- Dĩ nhiên là phải nhiều hơn.

Ngừng một lát, cậu tiếp:

- Mai mốt em sẽ đưa anh Khải Nguyên đến đây tham quan vườn hoa nhà chị.

Cô vội nói:

- Thôi, em tới một mình thôi.

Thế Quân tròn mắt nhìn Thiên Dung:

- Bộ chị ghét ảnh hả?

Thiên Dung lúng túng:

- Chị đâu quen với anh của em.

Thế Quân cà khịa:

- Anh có sửa xe cho chị mà.

Thiên Dung bặm môi:

- Thế em còn nhớ lần gặp ổng ở quán nước mía không ? Chị quê với bạn của chị kinh khủng. Thật không có ai bất lịch sự như ổng.

Thế Quân ngắc ngứ:

- Ảnh chỉ muốn dằn mặt em.

Thiên Dung thở dài:

- Nhưng em đang ngồi với chị và chị Đan Phượng.

Thế Quân gãi đầu:

- Anh của em có nhờ em chuyển lời xin lỗi đến chị.

Thiên Dung cốc lên đầu Thế Quân một cái. Cô biết ngay là cậu nhóc này xạo. Giọng cô vui vẻ:

- Không được nói dối với chị đó nghe. Thôi cho ông anh của em… sang một bên đi. Nhắc ổng, chị thấy chán lắm.

Thiên Dung đưa Thế Quân vào phòng khách.

Căn phòng sang trọng và đẹp. Trang trí trong phòng thật thanh nhã. Một lọ hoa tulip màu trắng trên bàn. Rèm cửa màu ngà voi.

Một ly mơ nước mát lạnh được mang ra. Chẳng khách khi, Thế Quân bưng lên uống một hơi đến gân cạn.

Cậu liếm môi:

- Ngon quá.

Thiên Dung mỉm cười:

- Nước mơ do tự chị làm đó.

Thế Quân tròn mắt:

- Chị làm như thế nào?

Thiên Dung cười nhẹ:

- Dễ thôi. Mơ rửa sạch rồi pha trộn với đường theo một tỷ lệ thích hợp cho lên men rượu. Ba tháng sau, uống được.

Thế Quân giọng tiếc nuối:

- Em ước gì có một người chị. Chỉ tiếc là chỉ có một ông anh.

Thiên Dung cười:

- Lý do?

Thế Quân thở dài:

- Anh Khải Nguyên của em chỉ rành về xe và điện tử mà thôi.

Thiên Dugn cười:

- Không lẽ chỉ vì muốn có… một ly nước mơ mà em lại mong có một người chị chứ không thích anh mình nữa.

Thế Quân cười theo:

- Nước mơ dù sao vẫn ngon hơn là… mùi xăng bóng đèn và dây điện.

Thiên Dung cười nhận xét:

- Hình như em rất khoái nói xấu ông anh của em?

- Thế Quân giật nẩy mình. Không chừng mãi mê… tiếp thị anh Khải Nguyên cho chị Thiên Dung, cậu lại đá phản lưới nhà thì nguy.

Cậu vội khẳng định:

- Anh Khải Nguyên của em rất tốt.

Thiên Dung mỉm cười. Cô rót thêm nước mơ vào ly của Thế Quân và im lặng nhìn cậu nhóc uống.

Cô rất thích tính cách của cậu. Khi lém lỉnh như một con sóc, khi trầm tư như một ông già bảy mươi tuổi. Nhưng ngồi trước mặt cô bây giờ đúng là… một con sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.