CHƯƠNG 10.1
Ta biết ta với ngươi có tình, nhưng lại chưa từng chủ tâm theo đuổi đến tột cùng là cái gì.
Đến tận khi ngươi gặp nguy hiểm, ta mới phát hiện, chính mình không chút do dự sẵn sàng chết vì ngươi.
Ta là một kẻ ích kỷ, lại có thể vì ngươi mà từ bỏ mạng sống?
Thoáng chốc, ta đột nhiên hiểu được…
Ta đối với ngươi, không chỉ là có tình.
Đầu xuân tháng ba, anh đào nở đầy trời.
Lâu Thế Tuần đi cùng Thương Minh Tương tới Osaka, có chút xa lạ, cũng có chút hiếu kỳ, một đường từ Osaka hướng phía Nam đi chơi, đi qua công viên Nakonoshima, Đền Sukonahikona, đến công viên Shimo-Fukushima ở tận cuối phía nam, lại trở về khu Shinsaibashi Daimaru. Cuối cùng quẹo trái ở góc đông nam của Daimaru, theo hướng đông đi qua hai khu nữa, mới tới đại bản doanh của Tá Đằng Thận.
Dinh thự của Tá Đằng Thận cũng còn giữ lại rất nhiều phòng ở dạng truyền thống, (có phải tất cả xã hội đen đều phụ trách duy trì truyền thống văn hóa của Nhật? Tuần tự hỏi rất lâu, cuối cùng vẫn không lý giải được). Xung quanh cũng trồng rất nhiều cây anh đào, không biết nên nói là sao chép, vẫn là có tâm thưởng thức. Cho dù thế nào, Tuần vẫn cảm thấy Thương Minh Tương và Tá Đằng Thận rất giống nhau, đặc biệt là cùng ưa thích nam sắc.
Làm bộ thản nhiên lui sát tới gần Thương Minh Tương, Lâu Thế Tuần ý muốn tránh xa ánh mắt *** tà đánh giá kia. Có cảm giác tựa như toàn thân bị người lột sạch, trần trụi mà hứng lấy cái nhìn hạ lưu tục tĩu.
Ánh mắt nam tử ngồi đối diện đã sớm chuyển sang Tuần, Thương Minh Tương nhăn mày, đảo mắt qua, lại đột nhiên phát hiện động tác tránh né của Tuần, đôi mắt dài nhỏ híp lại, y một tay ôm lấy Tuần vào ngực.
Đưa mặt Tuần xoay vào trong, Thương Minh Tương lạnh lùng mở miệng. “Ngươi có hứng thú với hắn tựa hồ so với đám hỏi còn lớn hơn đi?”
Tá Đằng Thận bất động thanh sắc đánh giá động tác độc chiếm của Thương Minh Tương, gương mặt có thể coi là anh tuấn tràn đầy ý cười, “Mọi người đều thích thưởng thức cái đẹp, ta đương nhiên dễ dàng phân tâm.”
Thương Minh Tương từ chối cho ý kiến, trong lòng y biết rõ, nếu Tá Đằng Thận còn tiếp tục nhìn, y không chắc sẽ không móc hai mắt của hắn ra. Thấp giọng nói vài câu với Tuần, Tuần nghe lời đứng dậy rời đi, Thường Trủng Thần ở phía sau cũng theo đi ra ngoài.
Tá Đằng Thận cười cười, biết mình làm y tức giận, hắn vội nói: “Không bằng ta gọi em gái tới cùng nói chuyện, đây chính là chuyện liên quan đến đại sự cả đời của hai người nha!” Không đợi Thương Minh Tương trả lời, hắn nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Trên đường đi qua trước vườn anh đào nở rộ, ngoài trời lất phất mưa phùn, trong mắt bỗng nhiên ánh vào bóng mỹ nhân đang đứng dưới mưa.
Dáng người mảnh khảnh, tóc dài phiêu phiêu trong gió, ngũ quan nhỏ nhắn xinh đẹp. Hắn cầm dù che, đi giữa một mảnh anh đào đỏ rực, không trung thoáng như tĩnh lặng lưu động, Tá Đằng Thận nín thở, dưới đáy lòng khắc sâu cảnh tượng trước mắt.
Không kìm được đi đến trước mặt hắn, thanh âm hơi khàn khàn tràn ngập dục vọng. “Nghe nói ngươi chính là nam sủng khiến Thương Minh Tương nổi giận vì hồng nhan mà giết chết Linh Mộc?”
Tuần ngẩng đầu, nhìn nam nhân cao hơn một ít so với hắn, mặt không chút thay đổi.
“Ngươi thực lạnh lùng, cũng thực đẹp, mỹ lệ của ngươi chỉ thuộc về Thương Minh Tương thôi sao? Y sẽ cùng em gái của ta kết hôn, ngươi sao không suy tính đi theo ta đâu? Nếu là ta, nhất định sẽ sủng ngươi lên trời, cho ngươi tất thảy mọi thứ ngươi muốn, tổng sống khá giả hơn nhiều so với đi theo kẻ hỉ nộ vô thường như y đi?”
Mỹ nhân im lặng nhìn hắn, nội tâm kích động, Tá Đằng Thận vươn tay muốn vuốt ve gương mặt hắn, nhưng giữa chừng lại bị kẻ khác chặn lại.
“Không ai dạy cho ngươi, đồ của người khác không thể tùy tiện động vào hay sao?” Thương Minh Tương vẻ mặt thâm trầm, y đẩy lui tay hắn, thân hình cao lớn ngăn trở cái nhìn suồng sã.
“Ta chỉ là nhất thời thất thố.” Nột nột kéo tay về, trong mắt Tá Đằng Thận hiện lên một mạt âm ngoan.
“Tá Đằng, ngươi nên thấy may mắn mình không có thật sự động hắn, ‘người của ta’ không phải để cho kẻ khác tùy tiện chạm vào, ít nhất cũng phải đưa ta một bàn tay a!”
Tá Đằng Thận nhìn nhìn tay mình nở nụ cười. “Vậy đúng là thật nguy hiểm. Nếu đều đi ra, chúng ta liền chuyển qua phòng em gái ta nói chuyện đi, mời.”
Thương Minh Tương liếc nhìn hắn, tin rằng hắn cũng không dám giở trò gì, bèn dẫn đầu cất bước rời đi.
Tá Đằng Thận thoáng lướt nhìn Tuần, âm thầm đánh giá bốn phía, Thường Trủng Thần luôn luôn đi theo Thương Minh Tương sao giờ lại không thấy? Xoay người, đôi mắt thoáng chốc đối diện với một khuôn mặt khác, hắn nhíu mi, chỉ thị bước tiếp theo.
Xem ra mật báo quả nhiên chuẩn xác, nhược điểm của Thương Minh Tương chính là nam sủng gầy yếu này. Thương Minh Tương, ngươi chết chắc rồi!
“Cho nên tóm gọn lại, ta hy vọng hôn sự tiến hành càng nhanh càng tốt, em gái ta cũng mong sớm được cùng Thương Minh Tương kết duyên vợ chồng đi?” Tá Đằng Thận cười liếc nhìn em mình.
“Anh!” Tá Đằng Lý thẹn thùng sẵng giọng.
“Thương Minh, ý của ngươi thế nào?”
Thương Minh Tương hơi nhíu mi, thân hình phủ tây trang càng thêm vẻ cường tráng, y nhếch nhếch môi cười mà như không cười.
“Ta chưa bao giờ nói qua sẽ cưới em gái của ngươi đi? Hôn lễ này ta chưa từng đồng ý!”
Sắc mặt Tá Đằng Thận chuyển xanh rồi trắng, trừng hướng đứa em dám nói bậy bạ của mình. Tá Đằng Lý không dám tin kêu lên: “Minh Tương, anh nói cái gì vậy? Chúng ta không phải đã bàn bạc rồi sao, anh cùng em quay về Osaka xin anh em cho phép mà?”
“Cô tựa hồ hiểu sai ý, ta đến Osaka chỉ là vì đưa Tuần đi chơi,” Thương Minh Tương lộ ra cuồng vọng tươi cười, “Cầu hôn? Cô chắc là mơ mộng quá nhiều đi!”
“Không thể nào, anh sao có thể đối xử với em như vậy? Em yêu anh mà! Anh thậm chí còn cùng em…” Tá Đằng Lý rơi lệ đầy mặt, không dám tin một hồi hoan ái chỉ là bản thân mình tình nguyện.
“Thức ăn đưa tới miệng, nào có chuyện không ăn? Chính là như thế, ta phải về Tokyo.” Thương Minh Tương đứng dậy, chỉnh sửa lại tây trang.
“Còn muốn chạy? Đâu dễ dàng như vậy!” Tá Đằng Thận âm ngoan cười, hắn búng tay, ngoài cửa đi vào hai người, một người giữ lấy Tuần, một người cầm súng.
Thương Minh Tương nheo mắt, lạnh lùng nhìn năm dấu tay hằn trên mặt Tuần.
Chết tiệt! Cư nhiên dám động thủ đánh hắn!?
“Tin báo thật sự không có sai, nhược điểm của ngươi quả nhiên là tiểu nam yêu này, nhìn ngươi đau lòng kìa, như thế nào, luyến tiếc a?” Tà nịnh nâng lên mặt Tuần, nhẵn nhụi xúc cảm làm cho Tá Đằng Thận vuốt ve lưu luyến không thôi, mắt thấy sắc mặt Thương Minh Tương càng ngày càng trầm, hắn lại càng thống khoái mà giở trò.
“Buông hắn ra, Tá Đằng Thận, muốn sống thì thả hắn!” Thanh âm trầm thấp che kín lửa giận. Hắn dám chạm vào Tuần của y!
“Thương Minh Tương, thời đại của ngươi đã hết rồi! Ngươi quá ngạo mạn rồi đấy, ngươi nghĩ rằng ta làm sao biết được tiểu nam yêu này là nhược điểm của ngươi? Tất cả đều là đứa con của ngươi nói cho ta biết! Ngay cả con ruột cũng muốn giết ngươi, ngươi còn có tư cách gì sống trên đời?”
Tá Đằng Thận nói ra hết thảy, ý định châm ngòi ly gián, hắn muốn Thương Minh Tương hoàn toàn sụp đổ!
“Nếu ngươi muốn nhìn bộ dạng phát cuồng của ta thì nhầm to rồi, đó là cách ta giáo dục con cái, chỉ cần bọn chúng đủ mạnh, có giết ta cũng không sao, nhưng còn ngươi, ngươi thật sự nghĩ mình đủ sức giết được ta?”
Từng bước một đi tới gần Tá Đằng Thận, khóe môi tàn nhẫn nhếch lên, vẻ mặt lãnh khốc, hơi thở cuồng dã toát ra từ thân hình cao lớn, cảm giác áp bách khiến Tá Đằng Thận liên tiếp thụt lui.
“Không được động! Nếu không ta giết hắn!” Tá Đằng Thận rút súng ra, nhắm vào Tuần.
Mắt ưng nheo lại, sắc bén lướt nhìn ngân quang chợt lóe sau lưng Tá Đằng Thận, đó là khẩu súng bạc lúc nào Thần cũng mang theo bên người, như vậy bên ngoài đều đã giải quyết xong.
Thương Minh Tương nhếch môi, hảo tâm nói. “Khi chưa gặp ngươi, ta còn nghĩ ngươi là một nhân tài, cho tới bây giờ mới hiểu được, ngươi chẳng qua là một tên ngu xuẩn thôi. Đương con tin đã bị khống chế, súng của ngươi không cần vội vã rút ra, lúc này, ngươi hẳn là nên dùng nó nhắm vào địch nhân, cũng chính là ta!”
Thừa dịp Tá Đằng Thận vội vàng chuyển mục tiêu, Thương Minh Tương đã nhanh chóng kéo Tá Đằng Lý đang ngây ngốc một bên làm tấm chắn, trong tay không biết khi nào thì cầm súng, y thét to: “Tuần, nằm xuống!”
Nam nhân giữ Tuần sao có thể cho hắn như ý, hắn nắm chặt Tuần chỉ sợ lá bùa hộ mệnh này chạy trốn. Đáng tiếc, người bị Thương Minh Tương bắn chết lại là tên cầm súng, phương pháp dương đông kích tây làm nam nhân giữ Tuần không kịp phòng bị bị người ở phía sau bắn chết, trong nháy mắt hai người đã gục xuống.
“Chết tiệt Thương Minh Tương! Ta cũng sẽ không cho ngươi sống thoải mái!” Thấy đại thế đã mất, Tá Đằng Thận chuyển hướng, bắn về phía Tuần.
“Tuần!” Thương Minh Tương liều chết lao về phía hắn, hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Thương Minh Tương ôm Lâu Thế Tuần ngã xuống đất, cùng lúc đó, Tá Đằng Thận ôm vết thương đang không ngừng chảy máu ở ngực, không dám tin nhìn Thường Trủng Thần cầm khẩu súng bạc đi từ ngoài cửa vào. Thường Trủng Thần lạnh lùng nhìn hắn nã thêm một phát đạn, Tá Đằng Thận cuối cùng chống đỡ không được, ngã xuống đất chết.
Lâu Thế Tuần thở gấp, đưa tay vỗ vỗ cổ, đau quá! Lực đánh vào thật mạnh, làm cho hắn choáng váng. Ngón tay có gì đó dính vào, Tuần thấy là lạ đưa tới trước mắt, mới phát hiện trên tay dính đầy máu!
Cả người sợ run giương mắt nhìn nam nhân ở trên người hắn, Thương Minh Tương suy yếu nhìn hắn một lượt.
“May mắn…ngươi…không có việc gì…” Nói xong những lời này, ánh mắt Thương Minh Tương bắt đầu tan rã.
Ngực đau quá, hốc mắt rất nóng, không thể tin được nam nhân duy ngã độc tôn, luôn lấy việc khi dễ hắn làm trò vui, thế nhưng lại vì hắn mà đỡ đạn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu không biết khi nào chảy ra hai hàng nước mắt, đôi môi tái nhợt mấp máy, thanh âm thoát phá khô khốc truyền ra
“…Minh…Tương….Minh Tương….”
Đó là lần đầu tiên, hắn mở miệng, gọi tên y.