CHƯƠNG 8:
Nhẹ nhàng ôm lấy ngươi, đáy lòng thật an tĩnh.
Giống như trong ngực ta vốn nên có ngươi, giống như từ lâu đã được khóa chặt chẽ lại cùng nhau, cảm thấy mình thật may mắn—may mắn ta không có giết ngươi.
May mắn, chữ này thực xa lạ. Tựa như thương tiếc của ta đối với ngươi, nó cứ như vậy, không hiểu vì sao luôn bám chặt trong lòng ta, nhìn không thấy sờ không được, nhưng thực sự tồn tại cũng không hề hối hận, không hề vui sướng, thành công, phần thắng thuộc về ta, đó đều là chuyện đương nhiên.
Chưa từng phạm sai lầm, sao biết được hối hận? Thành công đã tất nhiên, sao thấy được sung sướng?
Tài phú, danh lợi, quyền vị, dễ như trở bàn tay, được đến quá mức dễ dàng khiến người ta trở nên hờ hững, đối bất luận kẻ nào, đối bất cứ chuyện gì đều thiếu hứng thú. Chỉ có ngươi, mất ba năm thời gian, ta vẫn cứ không chiếm được ngươi.
Không chiếm được, liền hủy diệt, ta vẫn luôn như thế nhưng ta của hiện tại, lại đã hiểu cái gì gọi là may mắn, may mắn ta không có thân thủ giết ngươi.
Là ngươi làm cho ta biết như thế nào là hối hận, đối với vết thương ngươi hứng chịu, ta hối hận, áy náy là ngươi làm cho ta hiểu được cái gì là vui sướng, bởi vì ngươi còn sống, ngươi thật thật ở bên cạnh ta. Đừng hỏi ta vì sao đối ngươi chấp nhất, đem ngươi ở bên người hơn ba năm, ta vẫn không thể tìm ra đáp án.
Lẳng lặng nhìn ngươi say ngủ, kỳ thật đáp án rất rõ ràng.
Hạ mi mắt, ta thừa nhận.
Ta đối với ngươi, xác thực có tình.
Không gian im ắng, ánh trăng hắt vào cửa phòng, nam nhân cao lớn nằm trên giường, trong lòng ngực ôm một thân hình nhỏ gầy. Kỳ thật thể trạng đó cũng không tính thấp bé, nhưng nằm ở trong ngực nam nhân lại thật sự xem như nhỏ.
Cùng đối diện, một tay nam nhân đặt trên eo, tay kia gối dưới đầu, thân hình nhỏ bé có khuôn mặt hơi gầy, đôi môi luôn tái nhợt giờ đỏ thũng, cái mũi hồng hồng do khóc, cốt hoặc thân mình che kín nhiều điểm hôn ngân khiến người nhìn mặt đỏ tim đập.
Đôi mắt trước đó hoan ái rơi lệ, ngủ say mà nhắm chặt, hiện tại, lại đen láy đầy lửa, lộ ra dưới ánh trăng, lẳng lặng đánh giá tuấn nhan phóng đại gần trong gang tấc.
Lâu Thế Tuần đột nhiên rất muốn cười, rất khó tưởng tượng, ở bên cạnh y, chính mình cũng có thể ngủ đến an ổn như thế, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân phải hôn mê bất tỉnh trước.
Ánh trăng chiếu lên mặt Thương Minh Tương, góc cạnh lần lượt hiện ra, bỏ đi con ngươi âm lãnh và hơi thở cuồng ngạo ngày thường, lúc y ngủ say xem ra thực mê người.
Y kỳ thật là một nam nhân thập phần xuất sắc, trên gương mặt tục tằng đầy vẻ cương nghị, mày kiếm tà mi, đặc biệt lúc y cười nó sẽ tà nịnh nhướn lên trên.
Đôi môi vừa đầy, khi hoan ái luôn cố ý ở trên người hắn lạc hạ hôn ngân đỏ sẫm cái mũi cao thẳng khiến cho đôi mắt càng thêm thâm thúy, hai mắt nhỏ dài, luôn tại lúc tức giận mà mị khởi, khiến người không rét mà run.
Cằm dưới phủ râu, cưng cứng, thoáng lướt qua, ở trên người hắn lưu lại vết trầy, có râu cũng không làm cho y nhìn lôi thôi, ngược lại càng làm cho ngoại hình tục tằng tuấn dã của y có thêm vẻ quyến rũ.
Mái tóc đen gọn gàng, mấy lọn tóc mai lúc nào cũng hất ngược, chỉ có khi ngủ, mới lòa xòa rủ xuống trán.
Thân hình cực kỳ cường tráng, chỉ bàn tay thôi cũng to gần gấp hai Tuần, lưng rộng, toàn thân tỷ lệ cân đối, khi y thịnh nộ hoặc cực độ hưng phấn, cơ thể sẽ cương lại, cường hãn hữu lực làm cho người ta sợ hãi.
Bất hạnh, là cảnh tượng này lại luôn xuất hiện trước mặt Tuần, thường làm y tức giận, thường dẫn y cảm xúc phấn khích liền chỉ có mình Tuần. Cánh tay của y còn tráng kiện hơi đùi Tuần, giống như hiện tại, chỉ cần gác qua eo cũng đủ khiến hắn không thở nổi. Nhìn gương mặt ngủ say của Thương Minh Tương, Tuần tràn đầy khó hiểu. Không phải nói y không thích cùng người khác ngủ chung, cũng không thích trên người có hương vị của kẻ khác sao? Vì sao y lại gắt gao ôm hắn, chân còn gác lên giữ chặt hai chân hắn?
Lúc ngất xỉu đi, mơ hồ nghe thấy câu hỏi, nam nhân bễ nghễ hết thảy như ngươi, cư nhiên lại để tâm vấn đề như thế, ngươi hỏi ta, có hận ngươi hay không.
Có hận ngươi không? Ngay đầu tiên, ta có lẽ là hận, cũng chính ngươi dạy ta cái gì gọi là hận, hiện tại ư? Theo ngươi đã ba năm đến giờ thì sao?
Không, ta không hận ngươi, ta chỉ là, thương cảm ngươi thương cảm ngươi có được tối cao danh lợi cùng quyền thế, tâm linh, lại bần cùng, hư không.
Ngươi không có yêu, cũng không có hận ngươi chỉ biết đoạt lấy, chỉ biết giữ lấy, ngươi chỉ có muốn cùng không muốn. Nhưng mà yêu và hận, cũng là mối liên hệ duy nhất giữa hai con người trong đó, trừ điều ấy ra, người với người cũng không còn gì khác.
Ta thấy ngươi đáng thương, tựa như mọi người ở nơi này cũng đáng thương.
Chúng ta vẫn đều thực cơ khát.
Quỳ muốn tự do, Tư muốn kỳ tích, ngươi muốn chinh phục, mà ta, muốn bình yên.
Tự do của Quỳ do ngươi khống chế, kỳ tích Tư muốn quyết định bởi ngươi, bình yên của ta cũng do ngươi làm chủ thực kỳ lạ, ba người chúng ta, hô hấp, sinh tồn, tính mạng, đều xoay vòng quanh ngươi, mà chinh phục của ngươi, lại thuộc về ai? Là Quỳ, là Tư, là ta, hay vẫn là người nào đó sắp xuất hiện trong tương lai?
Mỗi người ở đây cũng không xem thái độ của ta đối với ngươi, mới đầu, không ai tin tưởng ngươi sẽ mê luyến ta vượt quá ba tháng, việc ta không nói gì ngươi chắc chắn sẽ không để tâm, trong mắt mọi người chỉ xem như đáng thương.
Gần một năm, kỳ dị khiến mọi người kinh ngạc, ta vẫn như cũ ở lại nơi này, vẫn như cũ ở cạnh ngươi, không thiếu cánh tay, không có đứt chân, càng không có sống không ra sống, chết không ra chết. Ngươi không chút nào che dấu trước mặt mọi người tỏ vẻ đối ta yêu thương, ta không phản ứng bị tất cả xem là không biết nặng nhẹ, không biết nắm lấy.
Ta chỉ có thể dưới đáy lòng cười khổ. Ngươi là kẻ luôn luôn hỉ nộ vô thường nha, ngươi cũng thừa nhận, một giây trước coi như là trân bảo, một giây sau cũng có thể xem như rác rưởi mà vứt bỏ. Mấy năm nay ngươi sủng ta, khó chắc ngày mai ngươi vẫn còn mê luyến ta, ngươi chính là kẻ thiện biến, tùy hứng như vậy, bảo ta sao có thể mở lòng, sao có thể tin tưởng?
Đêm nay, cũng thật sự làm cho ta mở rộng nhãn giới, chọc giận ngươi mà vẫn còn sống, quả thật là một kỳ tích lớn lao.
Ta không phải cố ý động thủ đánh ngươi, nhưng lời ngươi nói rất gây tổn thương, tuy rằng là nói với thiếu niên đáng thương kia, nhưng nghe vào lại giống như ngươi đối ta châm chọc. Ta không phải là thường mở ra chân hầu hạ ngươi, đổi lấy những ngày an lành sao? Những lời đó, nghe vào trong tai, rất đau đớn, phân không rõ ngươi là nói cho nó nghe, hay vẫn là ta?
Kỳ thật ta, cũng không kiên cường, lần lượt phong bế chỉ là phương pháp cuối cùng bảo hộ mình, ngạo khí của ta dưới ôn nhu của ngươi đã dần dần đạm đi, đã không còn tôn nghiêm cao ngạo cùng ngươi đối kháng, ta chỉ có thể dùng thái độ chẳng quan tâm đến chống lại hành động của ngươi nhằm bảo vệ chính mình.
Ta thực vừa lòng với cuộc sống thực tại, đối với ngươi, không có yêu, cũng không có hận, chờ ngươi mệt mỏi, chán ghét, không hề lưu luyến mà buông tay, ta cũng có thể dễ dàng ra đi, không thương tâm, không rơi lệ, không quay đầu lại chỉ cần đối ngươi không có yêu, không có hận, ta tin tưởng khi ngươi vứt bỏ, ta cũng có thể toàn thân rời đi.
Đừng nói ta lạnh lùng, đừng trách ta không biết nặng nhẹ, ta chỉ là muốn bảo hộ bản thân mà thôi, bởi vì không ai có thể nói cho ta biết, sủng ái của ngươi, là một ngày, là một năm, hay cả một đời.
Ta không muốn mạo hiểm, cũng không có lợi thế gì để đặt cược, cho nên xin ngươi, cứ duy trì như vậy là tốt rồi. Đừng quan tâm ta, đừng làm cho ta muốn ôm ngươi, đừng khiến ta vì ngươi mà thay đổi thái độ, đừng vì ta mà sửa đổi thói quen của ngươi…
Khẽ đẩy cánh tay trên người ra, ta không muốn thay đổi ngươi, không muốn lưu lại hương vị của ta trên người ngươi, không muốn ngươi quen thuộc hương vị của ta.
Chịu đựng đau đớn nơi hạ thân, cẩn thận đứng dậy, ta sẽ không lại quyến luyến—ôn nhu đột phát của ngươi.
Lúc từ Bắc uyển quay về Đông uyển, nhất định phải đi qua “Sinh môn”.
Bên trong còn sáng đèn, bóng người chiếu rọi dưới ánh đèn trải dài.
Nó còn quỳ gối nha? Tuần buồn bực. Ác, đúng rồi, Thương Minh đại gia còn không có quyết định, đâu có ai dám tự tiện. Đại lão gia còn chưa quyết định súc vật là nó được sống hay chết, hắn sẽ không được phép rời đi Sinh môn.
Rạng sáng 4 giờ, trời còn chưa sáng, gió thổi lạnh, Lâu Thế Tuần kéo thân hình mệt mỏi trở về phòng, sau đó lại đi ra, trên tay cầm thêm một bộ kimono kéo theo nửa người đau đớn, Tuần đi vào Sinh môn, nhẹ nhàng khoác áo lên người thiếu niên.
Thiếu niên bị dọa kinh, lông tóc dựng thẳng, thấy người đến là Tuần, nhận được người vừa cứu mình một mạng, thiếu niên đối Tuần ngượng ngùng cười, “Cám ơn.”
Tuần ngồi xổm xuống bên cạnh nó, kéo tay nó qua viết xuống: Đừng khách khí.
“Anh bị câm?” Thiếu niên thực kinh ngạc.
Lười giải thích yêu hận tình cừu của mình cùng với Thương Minh đại gia, Tuần qua loa gật đầu. Tên? Hắn viết.
“Tôi là Đông, Vũ Cung Đông.” Thiếu niên trả lời, lơ đãng thoáng nhìn trên người Tuần nhiều điểm hồng ngân, trên cổ cũng lưu lại dấu vết, nó lo lắng hỏi: “Anh có khỏe không? Bọn họ nói anh đánh người mang tôi về không nghi ngờ là chết chắc rồi, ông ta có làm khó dễ anh hay không?”
Lo cho mình trước đi. Tuần viết vào lòng bàn tay nó. Chẳng chút tao nhã ngáp một cái, Tuần vỗ vỗ vai nó, loạng choạng đứng lên, lại tập tễnh lê bước về phòng.
Đông nhìn bóng dáng hắn rời đi, buồn bực không thôi.
Không biết qua bao lâu, cửa Sinh môn lại có người đi qua, Vũ Cung Đông lại dựng lông tóc toàn thân. Nó nhận ra người đó, chính là ác ma dẫn nó trở về.
Vũ Cung Đông nơm nớp lo sợ ngồi nghiêm chỉnh, nghĩ y là đến phán hạ quyết, nhưng thân ảnh vừa lướt qua Sinh môn, còn đang trên hành lang gấp khúc đi tới, lập tức đã không có tiếng vang. Không lâu sau, trên hành lang lại có tiếng bước chân, cuối cùng dừng trước cửa Sinh môn, làm cho Đông không tự chủ được run lên.
Thương Minh Tương đi chân trần, trong lòng ngực ôm người còn đang ngủ từ trong phòng ở Đông uyển đi ra, theo bước chân của y, những sợi tóc dài rủ xuống cũng lay động theo. Y dừng lại khi đi qua Sinh môn, lạnh lùng nhìn Đông đang nghiêm chỉnh ngồi, giương mắt nhìn y.
“Ngươi nên cảm tạ hắn, nếu không có hắn thay ngươi chịu quá, ngươi có thể êm đẹp quỳ ở đây? Ngoan ngoãn đợi đi, sáng mai, ta lại quyết định sống chết của ngươi.”
Nói xong, y liếc nhìn người trong ngực, con ngươi lướt qua lộ nhiều điểm ôn nhu, bước chân theo hướng Bắc uyển đi tới.
Thẳng đến nhìn không thấy thân ảnh cao tráng, Đông mới hư thoát nhuyễn hạ lưng.
Thật đáng sợ! Nam nhân kia quả thực là ác ma!
Nguyên lai người cứu mình chính là lấy bản thân đi đổi, trong lòng vạn phần áy náy, Đông rốt cục hiểu được vì sao hắn lại bước đi tập tễnh.
Trở lại Bắc uyển, nhẹ nhàng đặt Tuần xuống giường, Thương Minh Tương nằm xuống bên cạnh hắn, kéo chăn qua đắp cho cả hai, cánh tay gác qua eo ôm hắn, đôi mắt dài nhỏ chuyên chú nhìn Tuần. Ôm hắn như vậy qua đây vẫn không có tỉnh, đêm nay hoan ái chắc là mệt chết hắn.
Không rõ là vì cái gì, y cơ hồ là vì cảm giác trong ngực trống rỗng mà bừng tỉnh không buồn suy nghĩ, người đã đi tới Đông uyển, lúc phục hồi tinh thần, trong tay dĩ nhiên ôm Tuần trở về Bắc uyển.
Thân hình ôm vào lòng nhẹ chẳng khác gì lông chim, hô hấp nhỏ vụn phải cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe thấy, Tuần gầy yếu như vậy, mỏng manh như vậy, lúc trước y thế nào lại tàn nhẫn tổn thương hắn, y thậm chí suýt chút nữa giết chết hắn!
Khuôn mặt tuấn dã ghé sát vào ngực Tuần, bên tai nhịp nhàng truyền đến tiếng tim đập, Thương Minh Tương nhắm mắt, cảm thụ từng chuyển động của sinh mệnh.
“May mắn ngươi còn sống, Tuần của ta…” Tiếng thở dài từ môi tràn ra, không ai dám tin tưởng lời nói đó lại phát ra từ nam nhân này. Không phân rõ được sự tồn tại của ngươi có ý nghĩa gì, nhưng mà ta khẳng định, ngươi không hề là món đồ chơi của ta. Ngươi khóc, ta sẽ đau lòng. Ngươi bị thương, ta muốn giết kẻ dám thương tổn ngươi. Nguyện vọng của ngươi, ta đều muốn giúp ngươi thực hiện được. Cho dù ngươi phản kháng ta, ta cũng sẽ không nhẫn tâm thương tổn ngươi. Ta muốn sủng ngươi, thương ngươi, ta muốn đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi, đừng tránh ta.
Ta biết, ở bên cạnh ta luôn khiến ngươi ngủ không an ổn. Ở căn phòng này, mỗi khi hoan ái xong, khi ta đã ngủ, mặc kệ có đi được hay không, ngươi đều sẽ cố gắng rời đi. Ta chưa từng ngăn cản ngươi, bởi vì ta vốn không thích trên người, trên giường lưu lại hương vị của người khác.
Ngày qua ngày, khát vọng đối với ngươi ngược lại chỉ có tăng không giảm, dần dần, ta bắt đầu quen hương vị của ngươi trước khi đi xa nhà, ta nhất định sẽ muốn ngươi hầu hạ. Ngủ ở biệt viện, ngươi vẫn sẽ đợi ta nhắm mắt ngủ, đứng dậy đến một gian phòng khác nghỉ ngơi nếu là ở khách sạn, ngươi nằm bên cạnh ta, khẳng định sẽ thức trắng tới bình minh.
Đêm nay, ta ôm ngươi thật chặt, ngươi ở trong vòng tay ta, lần đầu tiên ngủ được an ổn như thế, cho dù bởi vì ngươi không biết người ở bên cạnh là ta cũng không sao.
Ta biết, ngươi sợ ta, có lẽ, ngươi còn hận ta. Năm ấy lần đầu gặp nhau, ta dùng tất thảy thủ đoạn ti tiện bức ngươi thuần phục ta, khiến ngươi chịu đầy thương tích, khiến ngươi tan nát cõi lòng không thôi. Ta từng cảm thấy hối hận, đúng vậy, ta hối hận, nhưng ta cả đời cũng sẽ không nói lời xin lỗi.
Đó là tôn nghiêm cao ngạo của ta, không để cho bất cứ ai phản kháng, ta sẽ không nói ra, chỉ biết lấy hành động thể hiện, chỉ cần ngươi mở mắt ra, ngươi có thể hiểu được.
Chỉ là ánh mắt của ngươi, lòng của ngươi, sớm vì tổn thương ta mang đến mà đóng chặt, ai cũng không nhìn, ai cũng không nghe, ai cũng không cần.
Dù là ai ngươi cũng không nguyện ý tin tưởng sao?
Bởi vì vết thương thâm sâu đó, ngươi sẽ không lưu lại bất kỳ kẽ hở nào khiến bản thân yếu đuối, cũng sẽ không bị tổn thương lần nữa.
Biết rõ ngươi đem trái tim đóng kín, ta vẫn muốn thử bù lại, ta cũng cuối cùng hướng chính mình thừa nhận, ta đối với ngươi, xác thực có tình.
Xin ngươi, tin tưởng ta, ta sẽ không tổn thương ngươi thêm nữa.
Nhẹ nhàng đưa người ôm vào lòng, đáy lòng, thực tĩnh lặng.
Ánh nắng chói chang chiếu vào, tiếng chim hót vang ngoài cửa sổ, đôi mắt nhắm chắt rốt cuộc cáo biệt cảnh trong mơ, khó chịu xốc chăn lên.
Tuần dụi dụi mắt, duỗi người, hai tay giơ lên cao đến nửa chừng thì dừng lại, bởi vì toàn thân nhuyễn đau truyền tới kháng nghị. Chậm rãi co tay về, con mắt mông lung nhìn quanh, nội thất xa lạ làm hắn nháy nháy mấy cái, nơi này là…Bắc uyển!
Gặp ma, hắn sao lại nằm ngủ trong phòng Thương Minh Tương!?
Tối hôm qua hắn rõ ràng đi trở về Đông uyển, còn cầm áo tới khoác cho Vũ Cung Đông mặc…trong đầu hiện ra mấy hình ảnh, cuối cùng nhớ tới hết thảy!
Kéo lại kimono trên người, bới sơ qua tóc đen, bất chấp hạ thân đau đớn, hắn vội vàng chạy tới Sinh môn. Hy vọng Thương Minh Tương có thể tuân thủ lời hứa, không hề khi dễ Vũ cung Đông, tuy rằng hai năm nay y cũng không mưu tính gì, nhưng Tuần vẫn không dám sơ ý.
Thân thể rất đau, nhưng mà bước chân vẫn chạy không ngừng trên hành lang, tới phòng ăn ở Bắc uyển, thoáng nhìn mọi người đang ngồi ăn bữa sáng. Tuần dựa cửa, thở gấp.
Thương Minh Tương ngồi trên chủ vị liếc nhìn hắn một cái, không chút biểu tình mở miệng.
“Đừng lo lắng, bởi vì ngươi tối hôm qua tận tâm hầu hạ làm cho ta thực vừa lòng, người ngươi muốn cứu đang an an ổn ổn ngồi ở kia ăn bữa sáng, ta đáp ứng ngươi không động hắn, để hắn đi theo hầu hạ Quỳ, ngươi vừa lòng rồi chứ?” Chỉ vì phải tuyên bố chuyện này, cha con bình thường rất hiếm gặp mặt mới có thể cùng ngồi ăn sáng.
Nhìn Lâu Thế Tuần không ngừng thở gấp, Thương Minh Tương nhíu mày, “Ngươi chạy đến? Chẳng lẽ tối hôm qua như thế, thân mình ngươi còn không biết đau?”
Đau! Đương nhiên đau!
Tâm thần buộc chặt được giải thoát mới cảm nhận đến đau đớn, toàn thân đều đau, Tuần buông lỏng người, mắt một nhắm, chân mềm nhũn, liền như vậy ngã xuống.
Thật không ngờ, cũng không thấy đau như dự đoán, hắn ngã vào lòng ngực ấm áp, bên tai truyền đến tiếng gầm giận lo lắng, một tiếng cao hơn một tiếng.
Ngươi lo lắng sao? Thương Minh Tương, ngươi lo lắng cho ta sao?
Trước khi lâm vào hôn mê, khóe miệng không hay cười lại khẽ nhếch lên.
Trong lòng cảm giác bình an lạ lùng.