Qua các khâu kiểm tra, cuối cùng tôi cũng truyền máu cho bệnh nhân.
TÌnh hình có vẻ cũng khả quan lắm. Bác sĩ, y tá phải nói là cảm ơn tôi
rối rít. Nghe đâu bệnh nhân là nhà tài trợ bệnh viện, người ta còn đòi
trả công. Căn bản, lúc đó tôi cũng còn đang suy nghĩ mông lung nên chẳng quan tâm về vấn đề chuyển khoản gì cả. Cứu người thôi mà, lấy công làm
gì?
- “Cô Mai, may mà có cô!”
- “Bác sĩ đừng khách sáo như vậy, tôi chỉ làm theo đúng những gì lương tâm mách bảo thôi!”
- “Cô có đau đầu hay cảm thấy mệt trong người không? Tôi gọi y tá sắp xếp cô đến phòng điều dưỡng?”
- “Dạ thôi, tôi còn công việc ở nhà nữa. Nếu người bệnh có cần máu hay gì thì xin liên hệ số điện thoại của tôi!”
Tôi đưa số điện thoại viết vội rồi nhờ chị Thảo truyền hình đưa về.
Lúc về đến nhà, thấy quán mở cửa hẳn hoi, nhân viên vẫn làm việc đâu vào đấy. Chị Ngọc nhìn thấy tôi, liền buông lời trách cứ:
- “Bệnh mà không chịu ở bệnh viện, về đây chi?”
- “Ơ?! Sao chị biết em từ bệnh viện về?”
- “Bé Trân nó nói thế mà? Ủa, bà Thảo đâu đây nữa?”
- “Vô tình gặp nên đưa em nó về thôi bà!”
Tôi lấy làm lạ, sao con bé này cái gì cũng biết thế nhỉ? Mà mỗi lần như vậy đều liên quan đến Gia Anh? Đừng nói với tôi nó với Gia Anh có quan hệ
gì nhá? Không được, tôi phải thử nó mới được!
- “Chị! Em cứ tưởng chị phải ở bệnh viện vài hôm chứ?”
- “Trân! Sao em biết chị bệnh mà nói với chị Ngọc?”
- “Ờ thì sáng nay em đi làm sớm. Thấy có mảnh giấy bảo là chị bị bệnh, có người đưa đi bệnh viện rồi!”
À, ra là vậy. Con bé nhìn dễ thương, vô tư như vậy. Chắc không liên quan tới tên mặt lạnh Gia Anh đâu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút đi cái sự nặng nề nào đó rồi bước vào quán.
Con bé kéo tôi đến trước một bác lớn tuổi, nhìn mặt trông cũng quen lắm. Có điều không nhớ đó là ai.
- “Quán có khách hả em?”
- “Giới thiệu với chị, đây là mẹ em!”
Tôi liền cuối đầu chào bác. Bác này da dẻ trắng hồng, nếp nhăn cũng ít,
khác hẳn với mẹ tôi và mẹ chị Ngọc. Bác cười lên tỏa nắng, nhìn đẹp lắm
cơ.
- “Mai đấy à con? Con bệnh sao phải về nhà? Thằng Gia ...”
Bé Trân vội vội vàng vàng cắt lời, nhìn tôi cười trừ, tôi không hiểu gì đành hỏi lại:
- “Dạ?! Gia gì ạ??”
- “Không phải đâu chị, ý của mẹ em là thèm bánh da lợn. Em với mẹ đi mua nhá!”
- “Trân à, nhưng bác là khách, để chị đi mua cho, bác ở quán chơi.”
- “Không sao, bác bán quán từ sáng giờ, nên cũng muốn hít thở không khí ngoài trời một chút!”
- “Ôi! Sao bác lại phải bán đồ?”
- “Ở nhà mãi cũng chán, nên bác muốn thay đổi không khí ấy mà. Thôi bác với cái Trân đi xíu rồi về! Vậy nhé!”
Thế rồi hai mẹ con họ kéo nhau đi. Tôi đứng nhìn ngẩn ngơ luôn. Chị Ngọc đến gần tôi, mặt nghiêm trọng lắm:
- “Mai, đừng nói em cho bác trẻ bán nhá! Sáng giờ bác ấy rửa đĩa làm vỡ
mấy cái rồi đấy! Được cái bác ấy có kinh nghiệm làm bánh, nhưng mà bác
hành tụi chị dữ lắm, bắt bẻ từ khâu một luôn, nào là nhào bột phải như
thế nào, nướng bánh ở nhiệt độ bao nhiêu,...Dù biết như vậy cũng tốt...”
- “Có gì đâu ạ, có thêm người cũng vui! Mà chị cũng đừng ác cảm với con bé Trân nữa, em thấy nó cũng dễ thương mà!”
- “Ai rảnh mà ác cảm với nó, tại nó thích đối đầu với chị thôi!”
Hai chị em đang hàn huyên đôi lời, thì người ở bưu điện tới, nói có hàng
gửi cho tôi. Cảm xúc tôi lúc nhận hàng thấy hơi lẫn lộn, mở cái hộp xinh xinh được gói bằng giấy đỏ óng ánh ra, thứ tôi nhận được là một chiếc
đầu lâu máu, trông có vẻ giống lời thách thức ấy nhỉ? Bên trong còn có
thư nữa, nội dung đại loại là vầy:
”Gửi Mai, tao đã cảnh báo rồi,
mày với Gia Anh không thể đâu! Sao mày mặt dày vậy hả? Mày ăn cơm hay ăn cứ* mà mày không tiếp thu lời của tao? Món quà này xem như lời khiêu
chiến, tao nói rồi, đừng có mà quyến rũ chồng chưa cưới của tao, nếu
không, mày đừng trách sao tao không trân trọng tình bạn lâu năm!”
Chị Ngọc đọc xong mà mặt cứ đằng đằng sát khí, bức thư cũng xé nát cả, tôi biết lúc này chị điên lắm rồi. Chị vội gắt gỏng:
- “Con phò đó não chứa gì vậy? Ăn nói hồ đồ, ai mà thèm Gia Anh của nó!”
Chuyện dường như chưa dừng ở đó, lúc này cuộc điện thoại gọi cho chị Ngọc, tiếng nói phát ra rõ mồn một:
- “Chị Ngọc...giám...giám...”
- “Giám cái nồi gì? Nói chuyện mà ấp a ấp úng, nói cho rõ ràng xem nào! Chị mày tâm trạng đang không tốt nhá!”
- “Giám đốc...giám đốc...Trường bị tai nạn giao thông! Nhập viện từ sáng nay ạ!”
- “Sáng nay nhập viện sao giờ mới nói? Mày là trợ lý mà thông báo trễ thế?”
- “Tại lu bu quá chị ạ! Nhanh lên chị ơi, bệnh viện Hoàn Mỹ nhá! Phòng
vip 1 ấy! Em có việc phải về gấp nữa, mong chị thay phiên giúp em!”
Chị cúp máy, không nói không rằng, đèo tôi đi đến bệnh viện Hoàn Mỹ với một tốc độ ánh sáng. Nói chung là hai chị em cũng không kịp thay quần áo gì cả. Tiều tụy nhất có lẽ là tôi, kể ra tôi có duyên với cái bệnh viện
này hay sao ấy, mới sáng vừa xuất viện, người ngợm chưa kịp tắm rửa gì
cả, đã bị lôi đầu đến đấy nữa.