II.
Không phải vì một câu nói của Tôn Nguyệt Ngôn làm Phương Lan Sinh ra quyết định, cũng không phải vì Phong Tình Tuyết thúc giục mà khởi hành, càng không phải vì tâm tình kích động của bản thân mà ra quyết định như thế.
Không phải, tuyệt đối không phải.
Phương Lan Sinh trong lòng tự nói tự thuyết phục bản thân, đồng thời lên đường tới địa điểm trong thư.
Tên cũng như đảo, nơi đây hoa đào nở đầy, đẹp tựa tiên cảnh, như một chốn đào nguyên cách biệt hồng trần. Đứng trước phong cảnh như vậy, dù nội tâm có hỗn loạn bao nhiêu cũng nhất thời đắm chìm đến quên rời đi.
Thậm chí, hồng y nữ tử chậm rãi tới gần mình, Phương Lan Sinh cũng không phát hiện.
“Đã lâu không gặp, hầu tử!”
Nghe ra giọng nói quen thuộc, Phương Lan Sinh lập tức quay đầu nhìn thân ảnh ưu nhã kia, nữ tử vẫn một bộ dáng xinh đẹp thướt tha, bèn giơ tay ân cần hỏi thăm, “Hồng Ngọc… Tình Tuyết cũng gọi ngươi tới?”
Nhìn thấy Hồng Ngọc xuất hiện, Phương Lan Sinh cũng không kinh ngạc, y cũng đoán Phong Tình Tuyết chắc sẽ không chỉ gọi một mình y tới. Hồng Ngọc nghe thấy Phương Lan Sinh nói, lại giơ tay che miệng, ha ha cười nói: “Hầu tử quả nhiên trưởng thành không ít, tỷ tỷ cũng không nhận ra được. Mà đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt?”
Phương Lan Sinh chột dạ cúi đầu, thần tình dao động, như sợ bị Hồng Ngọc phát giác ra cái gì.
Nhưng ngay cả như vậy, việc y tránh gặp mặt những cố nhân này, vẫn là sự thực.
Chỉ là lý do vì sao, y tuyệt đối không để người thứ hai biết.
Hồng Ngọc cũng không có ý định thẩm vấn Phương Lan Sinh, thời gian trôi lâu đã mài mòn Phương Lan Sinh ngày xưa hầu như không còn. Phương Lan Sinh bây giờ, cùng lắm cũng chỉ là một nam tử bình thường như bao người khác.
Những người khác sẽ không vì thời gian mà thay đổi, nhưng Phương Lan Sinh thì khác.
Vì vậy, Hồng Ngọc chỉ cười, “Hầu tử đừng vội, nói thế là tại tỷ tỷ sợ hầu tử ngươi đã quên tỷ tỷ này thôi!”
Nghe thế, Phương Lan Sinh không khỏi bật cười, “Sao có thể quên đại tỷ tỷ ngươi chứ? Do việc trong nhà bận rộn, nên không có thời gian…”
“Là bận thật không có thời gian, hay nên nói hầu tử ngươi cố tình để bản thân bận rộn?”
Hồng Ngọc nói một câu, làm Phương Lan Sinh câm như hến không nói được nữa.
Vị nữ tử trước mắt này, cùng mười năm trước không hề thay đổi chút nào. Dường như chỉ cần liếc mắt là có thể biết được tâm tình Phương Lan Sinh. Y có tránh thế nào cũng không được. Nói thật, Phương Lan Sinh có chút sợ Hồng Ngọc!
Sợ nàng nhìn ra nội tâm mâu thuẫn của mình.
Biết trong lòng tiểu tử này vẫn còn giữ trăm chuyện xưa trong lòng, Hồng Ngọc cũng không muốn lôi ra ở đây, mục đích hôm nay của hai người đều là vì bức thư của Phong Tình Tuyết.
“Hầu tử, Tình Tuyết muội muội gửi thư cho ngươi, cũng nói một câu kia?”
“Về đầu gỗ?”
“Không sai!”
“…Tới hôm nay ta vẫn không hiểu vì sao Tình Tuyết muội muội đột nhiên gọi chúng ta tới gặp nàng. Bách Lý công tử chẳng lẽ thật sự…”
Phương Lan Sinh nhẹ than một tiếng, “Đây không phải mục đích chúng ta tới ngày hôm nay sao.”
Nội tâm có phiền muộn, có ngổn ngang, cũng phải bước vào trong rồi tính.
Sau khi gặp lại Phong Tình Tuyết, sẽ gặp chuyện gì, y đoán không được.
Nhưng Phương Lan Sinh dường như nghe thấy tiếng nói muốn bản thân quay đầu.
“A! Hồng Ngọc tỷ, Lan Sinh, hai người đến rồi?”
Đào hoa lạc cánh trên bờ sông, nữ tử tóc đen phiêu dật, nhãn thần ôn nhu vừa nhìn thấy hai người, không khỏi vui sướng chạy lại.
Vừa nhìn thấy gương mặt vui vẻ tươi cười của Phong Tình Tuyết, Hồng Ngọc lẫn Phương Lan Sinh không hẹn cùng ngẩn người.
Từ khi Bách Lý Đồ Tô chết, bọn họ đều chưa từng nhìn thấy lại nụ cười của Phong Tình Tuyết, giống như Phương Lan Sinh, tất cả vui sướng, hân hoàn đều vì Bách Lý Đồ Tô biến mất mà đi theo.
Hôm nay nhìn thấy lại nụ cười này, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có ba phần lo lắng.
Hai người còn chưa kịp ngẫm kĩ, đã bị Phong Tình Tuyết kéo tay, lôi thẳng vào trong.
“Tình, Tình Tuyết?”
“Tình Tuyết muội muội, chậm một chút.”
Nhưng Phong Tình Tuyết không dừng chân chút nào, đến khi tới cửa đẩy vào mới thôi, lại còn không nói một lời nào.
Khi nhìn cảnh cửa mở ra, Phương Lan Sinh bắt đầu thấy hối hận.
Làm đáy lòng khẩn trương run rẩy.
“Tương Linh không tới được, nhưng không sao ba người chúng ta là được rồi.”
Trong phòng không có ai, không nhìn thấy bóng dáng người kia, làm Phương Lan Sinh kín đáo nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Nhưng lời Phong Tình Tuyết vừa nói làm cả Phương Lan Sinh và Hồng Ngọc đều cảm thấy hiếu kì.
“Tình Tuyết muội muội, có chuyện gì cần ba chúng ta phải làm?”
“Đương nhiên là làm Tô Tô tỉnh lại!”
“Bách Lý công tử? Việc trong thư muội nói… là thật?”
“Đương nhiên!”
Nghe Hồng Ngọc nói chuyện với Phong Tình Tuyết, chỉ có Phương Lan Sinh nhìn đến phát ngốc.
Có thật là có thể khiến kẻ kia tỉnh lại?
Là thật, hay giả…
“Hầu tử sao lại thất thần?”
Lời quan tâm của Hồng Ngọc truyền vào trong tai, Phương Lan Sinh chỉ khẽ cười, thu hồi mờ mịt trong đáy mắt, chuyển thành thái độ khách sáo đã tập thành thói, “Không có gì, chỉ thấy rất vui khi nghe đầu gỗ có thể tỉnh lại.”
Nếu là y của mười năm trước, nhất định là mừng rỡ đến độ nhảy nhót loạn lên! Nhưng mười năm đã trôi qua, y không còn là Phương Lan Sinh năm đó, có nghe thấy Bách Lý Đồ Tô có thể sống lại, Phương Lan Sinh cũng chỉ có thể đóng vai một người bạn, dùng hết sức tương trợ.
Chuyện về sau, y không dám nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều.
Bách Lý Đồ Tô, rồi sẽ không còn bất kì liên hệ nào với y.
“Muội muội đã thu thập đủ hoang hồn của Bách Lý công tử?”
“Đúng vậy, đủ cả rồi, trong Đào hoa cốc này có thể làm hoang hồn Tô Tô yên ổn không tán đi, nên muội mới chọn nơi này để bố trí hồn phách của Tô Tô. Nhưng thân thể Tô Tô vẫn ở Băng Viêm động, muốn mang hồn phách tới đó cần có Ngọc Hoành của Lan Sinh.
Băng Viêm động là thánh địa, có hàn khí bảo hộ thân thể người chết, giống như năm đó Bách Lý Đồ Tô dùng để bảo hộ thân thể Hàn Hưu Ninh. Nhưng Băng Viêm động không phải nơi người thường có thể tùy ý đi vào, chỉ có người theo thủy hệ thuật như Phương Lan Sinh hay Phong Tình Tuyết mới có thể vào.
Nơi đó là kí ức cuối cùng của Phương Lan Sinh về Bách Lý Đồ Tô.
“Lan Sinh, ta muốn đi tìm phương pháp giúp Tô Tô sống lại.”
“Ừ.”
“Đừng lo lắng, dù mất bao nhiêu thời gian, ta cũng sẽ đi tìm.”
“Ừ.”
“…Lan Sinh, ngươi…”
Những lời hai người nói khi đó, từng câu từng chữ, tưởng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, muốn quên cũng không thể quên.
Y lúc đó chỉ ngây ngốc nhìn gương mặt như say ngủ của Bách Lý Đồ Tô.
Đúng vậy, nhìn hắn chẳng khác gì đang ngủ.
Đợi tới khi mặt trời mọc, hắn lại mở mắt, y lại tiếp tục nhìn hắn gọi hai tiếng đầu gỗ, trêu chọc gà mập của hắn.
Dù là nhận lấy ánh mắt lạnh lùng, vài câu trả lời nhàn nhạt, y cũng không bận tâm.
Chí ít, hắn vẫn sống.
Y từng nói, chỉ cần có thể khiến Bách Lý Đồ Tô sống lại, Phương Lan Sinh tình nguyện làm bất cứ chuyện gì.
—— dĩ nhiên là với tư cách bạn bè.