V.
Dù tiêu hao nhiều thể lực, một đêm qua đi cũng đủ để Phương Lan Sinh hồi phục lại, trời còn chưa sáng hẳn y đã dậy, tới khu rừng gần đó săn thỏ, kiếm vài thứ quả rừng chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thời gian nấu nướng luôn là lúc Phương Lan Sinh thoải mái nhất. Chỉ cần bắt tay vào làm y dường như sẽ quên hết mọi chuyện bên ngoài, dù là Bách Lý Đồ Tô hay Phương gia lão gia. Lúc này, y chỉ là một Phương Lan Sinh thích nấu ăn mà thôi.
Một bên vui vẻ ngâm nga, một bên tất bật nấu nướng, chỗ này đốt lò, chỗ kia chuẩn bị, Phương Lan Sinh thoạt nhìn thần thanh khí sáng, hoạt bát có thần, như người khác hoàn toàn với ngày hôm qua.
Thậm chí, không hề phát hiện có bóng đen đứng lặng ngoài cửa.
“Oa… Nước sôi lại không nghe thấy tiếng! Mấy thứ này đã cũ hết rồi… A!”
Xoay người một cái, Phương Lan Sinh đâm sầm vào người nào đó thình lình bước vào nhà bếp, thiếu chút nữa cả cái mâm trong tay cũng rơi mất.
“Cái, cái gì đây? Cái gì tự dưng xuất hiện… Ai… Ngươi, ngươi…”
Vừa chạm mắt một thân hắc sam, nam tử mi tâm điểm chu sa, Phương Lan Sinh lập tức luống cuống.
Trước khi ra đây, y rõ ràng còn đi qua gian phòng kia nhìn qua… sao tự dưng đầu gỗ có thể xuất hiện ở đây được?
Con ngươi đen cụp xuống, nhìn y chằm chằm làm Phương Lan Sinh thoáng cái căng thẳng. Một lúc sau mới bừng tỉnh, đặt mâm ở bàn bên cạnh, quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới.
“Gỗ… đầu gỗ? Ngươi, ngươi… không phải có Hồng Ngọc và Tương Linh ở đó chăm sóc sao? Làm sao mà ngươi…”
Không ngờ còn chưa nói xong, Bách Lý Đồ Tô trước mặt lại giơ tay định đánh y.
Phương Lan Sinh không còn tâm trí hỏi nữa, giật mình nhìn, cự ly hai người rất gần căn bản là không kịp tránh.
Vì thế Phương Lan Sinh chỉ đành nhắm mắt, rụt vai chờ ăn một đấm. Có điều, chờ mãi không có người xuống tay.
Cứ tưởng rằng kẻ kia giơ tay là muốn đánh, không ngờ lại ôn nhu đặt trên gò má y.
Bàn tay này, lạnh lẽo không chút độ ấm.
“Đầu… đầu gỗ? Ngươi làm gì thế?”
Giật mình phát hiện, Phương Lan Sinh mở bừng mắt nhìn cặp đồng tử đen thẳm không thấy đáy phía trước.
Không có lạnh lẽo, không có coi thường, không giống như ánh mắt hắn khi xưa, ánh mắt này trước đây y chưa từng thấy.
Sai, sai a!
Y vừa mới ngang qua phòng, Hồng Ngọc và Tương Linh vẫn trông coi, hắn chưa hề tỉnh lại.
Hơn nữa, đầu gỗ sao có thể dùng ánh mắt này nhìn mình.
“Đầu gỗ, ngươi tránh xa bản thiếu gia một chút, đi theo phía sau ta làm gì!”
“…Là do ngươi nhìn thấy quá muộn.”
Không biết vì sao, Bách Lý Đồ Tô lại lộ ra vẻ mặt không vui, trừng mắt nhìn Phương Lan Sinh.
Tự nhiên lại bị người trừng, Phương Lan Sinh không hiểu chỉ có thể buồn bực nói, “Nhìn thấy cái gì! Ngươi không thấy bản lão gia đang nấu cơm à? Đi đi đi, mau đứng sang một bên, đừng có quẩn chân ta… đầu gỗ, ngươi muốn làm gì!”
Mới định vẫy tay xua hắn, Bách Lý Đồ Tô lại sấn tới hai tay bỗng nhiên ôm ngang hông y rút ngắn khoảng cách, làm Phương Lan Sinh giật mình đỏ bừng mặt, không biết làm gì.
“Ngươi đừng có xem ta như nữ tử…mau bỏ giò heo thối nhà ngươi ra!”
“Không hối hận?”
“Gì?”
Một câu nói, nhất thời làm Phương Lan Sinh hoang mang.
Y ngẩng đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Bách Lý Đồ Tô. Y cũng thường suy nghĩ, dung mạo hắn rốt cuộc có chỗ nào đẹp, vì sao nữ tử nào gặp qua hắn cũng sinh lòng ái mộ, cho dù bị cự tuyệt cũng không làm người ta chán ghét.
Càng muốn tới gần hắn, hắn sẽ càng rời xa ngươi. Cho tới hôm nay, y không hiểu vẫn là hắn, tại sao lại đột nhiên tới gần y, đột nhiên nắm lấy y không buông?
Người này, y vĩnh viễn nhìn không thấu.
Bách Lý Đồ Tô đột nhiên xuất hiện làm Phương Lan Sinh bối rối chẳng biết gì, thậm chí quên luôn cả việc từng thề nhất định phải rời xa hắn. Y đã không còn là thiếu niên Phương Lan Sinh năm xưa.
Nhưng tại hắn đột ngột xuất hiện, làm Phương Lan Sinh rối loạn, cái gì cũng rối.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh, bỗng nhiên nhíu mày, “Ngươi, không hối hận?”
“…Không, không hối hận? Ngươi đang nói gì…”
“Ta hối hận.”
Nhất định là lúc thi triển trận pháp xảy ra sai lầm gì rồi, nếu không đầu gỗ sau khi tỉnh sao lại biến thành thế này, hoàn toàn khác xa Bách Lý Đồ Tô trong trí nhớ của Phương Lan Sinh.
Đây không phải Bách Lý Đồ Tô, không phải đầu gỗ mà y biết.
“Buông ra, ngươi không phải đầu gỗ phải không? Đừng có dùng gương mặt này trêu đùa ta, nếu ngươi là một du hồn bản lão gia có lòng từ bi sẽ siêu độ cho ngươi, mau mau đi đầu thai chuyển thế, đừng có ở đây náo loạn!”
“…Lan Sinh”
Âm thanh này, làm toàn thân Phương Lan Sinh co rút.
Dung mạo bên ngoài không nói, nhưng ngay cả giọng nói… Giọng nói này, là của hắn!
“Lan Sinh, ta là Đồ Tô.”
“Bản lão gia không chịu được nữa! Ta lập tức siêu độ cho du hồn nhà ngươi…”
Phương Lan Sinh vội lôi phật châu ra, dùng tốc độ sét đánh xoay người sang chỗ khác mở miệng lẩm bẩm niệm kinh văn, ai ngờ lần này bị người phía trước cúi xuống chắn đường nhìn.
Khi Phương Lan Sinh ý thức chuyện đang diễn ra, mềm mại trên môi đã khiến y mềm nhũn mất hết khí lực.
Người này quả nhiên không phải Bách Lý Đồ Tô, không phải đầu gỗ!
Một khúc gỗ ngay cả chữ tình viết thế nào còn không biết, sao có thể hôn mình.
Chết tiệt, y lại không ghét việc này!
Phương Lan Sinh một bên bắt đầu khó thở, một bên vẫn cố gắng tìm một lý do thích hợp để giải thích, nhưng đầu óc dần dần chỉ thấy trỗng rỗng, dư lại chỉ có hơi thở của Bách Lý Đồ Tô phả trên gương mặt mình.
Tốt lắm Bách Lý Đồ Tô, chỉ có ngươi…
Có thể khiến bản lão gia mất mặt như vậy, ngoài ngươi thì còn ai.
Dành dụm chút lí trí cuối cùng còn sót lại, Phương Lan Sinh giơ tay hung hăng đánh một quyền.
Cuối cùng Bách Lý Đồ Tô cũng chịu buông ra, cúi đầu lui ra sau hai bước, giống như một đấm này của Phương Lan Sinh làm hắn bừng tỉnh. Phương Lan Sinh giận đến nghiến răng, căm tức nhìn Bách Lý Đồ Tô ngẩng mặt nhìn mình, muốn nói lẫy lại không nói lên lời. Căn bản là không biết nói gì!
Không chờ y mở miệng, Bách Lý Đồ Tô đã khôi phục, áy náy nhìn y.
“…Lan Sinh, ta…”
“Câm miệng! Ngươi vừa mới sống lại, thấy trêu chọc ta vui lắm à? Ta cho ngươi biết, tuyệt đối không vui tí nào!”
“…”
.
.
“Nói đi! Bộ dáng lẫm liệt khi nãy của ngươi đâu rồi! Hiện giờ sao lại không nói lời nào!”
“…Nếu nói, ngươi sẽ nổi giận.”
“Lúc cần nói ngươi không nói, lúc không cần ngươi lại làm loạn lên, đầu gỗ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bản lão gia nhìn giống người dễ bị bắt nạt lắm hả? Cho ngươi biết, bản lão gia…”
“Ta vẫn ở bên cạnh ngươi, suốt mười năm.”
Lời vừa nói ra, làm Phương Lan Sinh sửng sốt.
Du hồn khỉ gió này đang nói gì thế? Bản lão gia là phật tử, chẳng lẽ lại không biết có du hồn quấn lấy mình?
Nhìn vẻ mặt không tin của y, hắn chỉ lắc đầu.
“Nói, ngươi không tin. Không nói, ngươi lại nổi giận.”
“Vậy ngươi mau nói thật đi!”
“… Ta đang nói thật!”
“Nói dối cũng phải thực tế một chút! Đầu gỗ, ngươi khi sống chưa nói dối bao giờ, bản lão gia lẽ nào còn bị ngươi lừa!”
“…” Bách Lý Đồ Tô im lặng một lúc, mới mở miệng, “Ngươi mười chín thành thân, hai mươi sinh hài tử, thời gian hài tử ra đời ngươi trốn trong thư phòng khóc trọn một ngày, hai mắt phiếm hồng, ba ngày sau mới dám ra ngoài…”
“Được rồi được rồi —— Ta tin ta tin, ta tin là được!”
Không ngờ Bách Lý Đồ Tô lại biết được bí mật nhỏ cất giấu bao nay của y, Phương Lan Sinh vội luống cuống, nhanh tới che cái miệng đang nói của hắn lại.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh mặt đỏ bừng tới tận mang tai, khẽ nhắm hai mắt hôn lên lòng bàn tay trước môi mình làm Phương Lan Sinh càng hoảng sợ, như gặp lửa rụt tay về, hoảng hốt lui ra sau mấy bước tận khi đụng phải bàn mới dừng lại. /Đọc đoạn này thấy Tô Tô thậc vô sỉ, bất ai lái kịt =)))/
“Được, được rồi, ta tin ngươi đã theo ta mười năm, nhưng ta tuyệt đối không thừa nhận ngươi là đầu gỗ!”
“…Ta là…”
“Không phải! Đầu gỗ sẽ không thế này, không… đối với ta như vậy! Hắn thích Tình Tuyết!”
“Người ta không đành lòng, là ngươi!”
.
.
Phương Lan Sinh cảm giác mình đang hỗn loạn.
Biết rõ người trước mắt chẳng qua là một du hồn bề ngoài giống hắn, nhưng vẫn bị những lời này tác động.
Y cơ hồ muốn khóc, gần như cầu xin nhìn hắn, “Xem như ta van ngươi… đầu gỗ… buông tha ta đi…”
Y không muốn, một lần nữa vì người này mà động tâm.
Phân cảm tình không thể nói rõ khi đó, đến tột cùng là có ý nghĩa gì, dường như y đã lờ mờ hiểu được.