Chương 13:
74152632
Bách Lý Đồ Tô một mình ra ngoài, tối đến lại trở về cùng Phong Tình Tuyết. Hắn nói hôm nay vào trong thành tìm được đầu mối ngọc hoành, là ở khu vực quỷ khí Tự Nhàn sơn trang ở Bích Sơn. Có người thấy mấy người mặc áo đạo sĩ hay lui tới đó, một trong số đó cầm vật gì phát quang trong tay, những quỷ hồn xung quanh liền bị hút vào trong. Bách Lý Đồ Tô đoán đó là người của Thanh Ngọc Đàn, còn vật phát quang chính là ngọc hoành.
Mọi người cùng ngồi lại bàn bạc, quyết định giờ Thìn (7-9h sáng) ngày mai tới Tự Nhàn sơn trang. Phương Lan Sinh không có ấn tượng gì về chuyện tới Tần phủ, cứ nghĩ mình chưa ăn gì vậy mà lại chẳng thấy đói gì cả.
Y một bên vẫn cố tống cơm vào miệng, một bên Phong Tình Tuyết kể sáng nay trong huyện gặp một con ma men rất giống đại ca của nàng. Ăn uống xong xuôi, mọi người ai lại về phòng người nấy.
Nửa đêm, Phương Lan Sinh tiếp tục cắn răng chịu đựng đầu gỗ chậm rãi xen vào người mình. Vết thương một đêm chưa kịp khép lại lại bị hành hạ, y không dám mở miệng mắng, chỉ có thể nắm tay dùng sức vung tới đánh người trên thân, dù tám phần mười đều bị chặn lại.
Nằm nghiêng trên giường, phân thân vì kích thích kì lạ cũng hưng phấn ngẩng đầu, hai tay bị đầu gỗ chế trụ để sau lưng, thân thể ngoan ngoãn thừa thụ Bách Lý Đồ Tô xâm nhập trừu động, nhiều lúc Phương Lan Sinh chịu không nổi kích thích chỉ biết cúi đầu cắn chặt gối, nhiều lúc đau đến nỗi kêu thành tiếng. Có những lúc đầu gỗ cố sức nhấn càng sâu, Phương Lan Sinh hầu như đều muốn hét thành tiếng, chỉ đành há miệng thở dốc, thân thể không ngừng giãy dụa.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như trước, Phương Lan Sinh phản kháng chẳng được bao lâu, tính nhẫn nại lẫn khí lực của Bách Lý Đồ Tô sau khi bị sát khí bao lấy rất đáng sợ, một người là thiếu gia từ nhỏ được nuông chiều như Phương Lan Sinh căn bản đấu không lại hắn.
Chỉ cần nhẫn nại, chỉ cần cố sức nhấn sâu một chút cả người Phương Lan Sinh sẽ xụi lơ, hoàn toàn mất cảnh giác để mặc người trên thân lộng hành.
Phương Lan Sinh hiểu rõ năng lực của mình, Bách Lý Đồ Tô mắt đỏ còn hiểu thân thể y hơn, dường như đối với thân thể y, hắn có kinh nghiệm rất phong phú.
Cơ thể người này nên chơi thế nào, có thể chơi bao lâu, hắn hiện tại biết rất rõ. Chỉ là không biết tại sao, hôm nay sau khi bắn sâu vào bên trong người Phương Lan Sinh một lần, như thể sư tử làm trò đánh dấu lãnh thổ của mình, hoàn thành xong nhiệm vụ hắn nhẹ nhàng từ trong cơ thể ấm áp của Phương Lan Sinh rút ra.
Hắn vẫn còn dư sức lực, nhưng Phương Lan Sinh bị hắn hành cho mồ hôi đầm đìa, vậy mà Bách Lý Đồ Tô đến nhịp thở cũng rất ổn định. Cặp mắt ướt át mơ hồ mở ra, Phương Lan Sinh không hiểu đầu gỗ muốn làm gì —— quả đấm nắm chặt đã chẳng còn lực, thân thể sau khi bị đầu gỗ bằn vào, phía trước tiểu huynh đệ cũng không nhịn được xuất ra, Phương Lan Sinh mất nước xụi lơ trên giường, hoàn toàn không còn ý định phản kháng.
Ôm lấy người trên giường, Bách Lý Đồ Tô làm một loạt công tác tẩy trừ quen thuộc thì dùng chăn cuộn tròn Phương Lan Sinh lại như cái bánh —— Hắn nhớ rõ hình dạng Phương Lan Sinh quấn kín chăn vào người —— đại khái là hắn rất thích nhìn y như thế? Hắn nghĩ vậy.
Phương Lan Sinh bị chăn quấn kín một vòng, Bách Lý Đồ Tô ôm cả y lẫn chăn vào trong ***g ngực. Y cảnh giác cả nửa ngày mới xác nhận đầu gỗ thực sự không định làm gì, lúc này mới nửa tin nửa ngờ chìm vào giấc ngủ.
Lại nói vật lộn một hồi, kết quả Phương Lan Sinh bị chăn bó thành cái bánh chưng, ngủ say trong lòng đầu gỗ hết một đêm dài.
Sau vì chăn kín quá đánh thức Phương Lan Sinh tỉnh dậy, y vội hất chăn ra, để lộ mông trần chui xuống giường —— ngoài dự đoán là mông y không thấy đau kinh khủng lắm.
Ngày hôm qua đầu gỗ hắn là lạ… Phương Lan Sinh vừa nghĩ vừa mặc quần áo, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang dần quen với chuyện hằng đêm bị Bách Lý Đồ Tô dằn vặt hành hạ.
Nắm phật châu, đeo túi thứ, Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn thanh đao bên trong.
Y không biết dùng đao, giữ lại cũng chẳng để làm gì. Ném đi thì tiếc, dù sao cũng là bảo bối Tần gia.
Nếu không… đi cầm vậy?
Cùng lắm thì chờ tìm được ngọc hoành giúp Thiếu Cung xong lại chuộc nó mang về Cầm Xuyên.
Y nghĩ như vậy bèn ra khỏi khách *** tới hiệu cầm đồ. Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc hẳn, tiệm cầm đồ còn chưa mở cửa, y bước vào quán, trong đầu còn đang suy nghĩ nên đòi bao nhiều tiền. Lão bản hiệu cầm đồ cười ha ha chào khách, nhìn ra ngay Phương Lan Sinh mặc trên người quần áo con nhà giàu, tuy không lộ liễu khoe khoang nhưng màu sắc chất liệu tuyệt không thể coi thường.
“Khách quan là muốn…?”
“Ta muốn cầm cây đao này.” Phương Lan Sinh lấy đao trong túi thư ra, thuận tay cầm chuôi đao rút ra khỏi vỏ ——
Trước mặt đột nhiên trắng xóa, tựa như bị một làn sương mù che trước mắt.
“Khách quan? Cậu sao thế?” Lão bản hiệu cầm đồ kinh ngạc kêu thành tiếng, Phương Lan Sinh đằng trước bỗng lảo đảo, lão bèn tiến tới đỡ y.
Phương Lan Sinh chống tay vào cửa gỗ cửa tiệm, chậm rãi liếc mắc đánh giá lão bản trong tiệm.
Lão bản hiệu cầm đồ lập tức thu tay về, lão bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.
Cười gượng hai tiếng, “Khách… khách quan cậu…”
Trong nháy mắt Phương Lan Sinh khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên liếc mắt nhìn bảng hiệu cầm đồ to đùng trong sảnh. Mà tay hắn đang cầm thanh đao.
Sắc mắt Phương Lan Sinh vặn vẹo, vì hắn biết chủ nhân cỗ thân thể này định làm gì. Giơ tay tra đao lại vỏ, Phương Lan Sinh xoay người muốn rời đi.
“Ấy khách quân, cậu không phải định cầm đao ——”
Lời lão bản còn chưa hết, Phương Lan Sinh dừng cước bộ, quay đầu lạnh mặt quét tới gương mặt lão bản chủ tiệm —— nơi này không có bằng hữu của Phương Lan Sinh, hắn không cần thiết giả vờ.
Lão bản hiệu cầm đồ sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỵ ra đất.
Phương Lan Sinh ra khỏi tiệm, đi quanh huyện một chút mới về khách ***, thì gặp nữ tử áo lam mình gặp khi ở Tần phủ đang đứng bên ngoài.
“Lan Sinh!” Áo lam nữ tử chạy tới gọi, “Đi đâu vậy, mọi người đều đang đợi cậu.”
Phương Lan Sinh cười nhẹ, đầu mày đuôi mắt đều cong lên độ cung vừa ổn, “Định đi cầm đao nhưng lại hối hận. Đây là bảo đao nên giữ lại thì hơn…” Hắn nói, khóe miệng cong cong.
“Lần sau nếu ta còn định đi cầm, cô nhất định phải ngăn ta lại.”
Trong giọng hắn có vài phần ra lệnh, đến chính hắn cũng không nhận ra. Nhưng không thể trách hắn được, hắn sao tưởng tượng được thái độ làm người của mình khác với Phương Lan Sinh cỡ nào, bọn họ khác nhau tới nỗi một thói quen nhỏ cũng đủ vạch trần hắn.
Phong Tình Tuyết chớp mắt, hai tay chắp sau lưng, “Lan Sinh… sao cậu…”
Phương Lan Sinh nhướng mày như ý thức mình nói sai. Hắn cười, ánh mắt nhìn ra Hồng Ngọc và Tương Linh đằng sau Phong Tình Tuyết đang tới, “Ta ra đây một chút rồi trở lại.”
Bách Lý Đồ Tô ở bên ngoài nhà bếp trong khách *** đụng phải Phương Lan Sinh, đối phương ánh mắt mê man nhìn quanh bốn phía, đương nhiên là đang tự hỏi sao mình đang ở tiệm cầm đồ mà đảo mắt cái đã về khách ***. Cúi đầu nhìn túi thư, cây đao vẫn nằm ở trong.
“Chuyện gì thế này?” Phương Lan Sinh nhức đầu gãi gãi, cảm giác lẫn lộn.
“…Đi thôi.” Bách Lý Đồ Tô từ xa nhìn y cào tóc, bỏ lại một câu rồi cất bước ra khỏi khách ***.
Quỷ ảnh trong Bích Sơn thoắt ẩn thoắt hiện, trong rừng cây cối âm u hắc ám, làm người nhìn thôi đã lạnh sống lưng. Phương Lan Sinh vẫn còn buồn bực, không hiểu chuyện thanh đao là như thế nào. Tay y nắm phật châu, bực bội đánh tan mấy quỷ ảnh trước mắt.
Ở An Lục, mọi người trong huyện kể chủ nhân Tự Nhàn sơn trang họ Diệp, đứng đầu tứ đại gia tộc võ lâm, vài chục năm trước là võ lâm minh chủ, thanh danh hiển hách, vang danh một thời. Vậy mà không biết tại sao trong một đêm cả nhà bị sát hại, oán khí không tan, quỷ khí ngút trời.
Sau lại có một đạo sĩ vô tình ngang qua, thấy oan hồn nơi này quá nặng bèn làm một phong ấn bên ngoài. Nhưng nhiều năm qua rồi, sợ rằng phong ấn hết tác dụng, quỷ trong Bích Sơn lại được dịp lộng hành.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, bao ân oán giang hồ theo miệng nhân gian mà biến thành nhiều dị bản, Bách Lý Đồ Tô cũng không quan tâm chuyện khi xưa thế nào, hắn chỉ quan tâm ngọc hoành.
Đoàn người đến trước cửa Tự Nhàn sơn trang thì thấy một hán tử say rượu đã ngồi chờ sẵn, Phương Lan Sinh không quen hắn nhưng lại thấy Tình Tuyết chủ động chạy đến chào hỏi thân thiết.
Nghe ra mới biết, đây là người mà Tình Tuyết từng nói là giống đại ca mình.
Hắn hàn huyên một lúc với Tình Tuyết, còn nói mấy câu với Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh đứng một bên nghe hắn lải nhải, chỉ nghe hắn bảo muốn đưa cho Bách Lý Đồ Tô quyển trục nào đó.
Y nhàm chán lắc đầu, nghĩ không nên phí thời gian với con sâu rượu này. Ngẩng đầu nhìn lên, Tự Nhàn sơn trang dù rách nát nhưng cửa rất lớn, nhưng phù chú dán trên cửa đã cũ bị gió thổi tưởng như sắp bay đến nơi, nhìn kiểu gì cũng thấy tiêu điều âm u.
—— lại đây… mau vào…
Trong đầu bỗng nhiên nghe thấy giọng một nữ tử, mờ ảo như mộng nhưng cực kì quen thuộc.
Phương Lan Sinh nghiêng đầu lắng nghe.
—— lại đây… mau lại đây!
Hồng Ngọc phát hiện Phương Lan Sinh khác lạ đầu tiên, nhìn y hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm cửa lớn rồi máy móc đi tới đó.
“Hầu tử định làm gì?” Hồng Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Phương Lan Sinh không trả lời, vẫn đi tới trước cánh cửa.
Hai tay đặt trên cửa, mạnh đẩy ra.
Tương Linh trợn tròn mắt, “Giọng nói… giọng nói nào? Tương Linh không nghe thấy…”
“Nàng… gọi ta vào trong…” Phương Lan Sinh mờ mịt nói, Bách Lý Đồ Tô nghe thế cau mày, “Lại đây!”
Phương Lan Sinh đã nghiêng người lách vào, tiêu thất sau cánh cửa.
“Lan Sinh…” Phong Tình Tuyết giật mình nhìn, hán tử say rượu cũng tỉnh tròn mắt nhìn, Hồng Ngọc còn chưa nghĩ ra đối sách đã thấy Bách Lý Đồ Tô xông vào đuổi theo. Đẩy cửa lớn, Bách Lý Đồ Tô thấy Phương Lan Sinh đứng ở trước sân trong đình viện đổ nát, như khúc gỗ quay người thấy mình thì rẽ vào khúc ngoặt biến mất.
“…” Bách Lý Đồ Tô siết khớp hàm, lúc này đám người Hồng Ngọc đã đuổi kịp vào trong. Tự Nhàn sơn trang năm đó xa hoa lộng lẫy, hôm nay hoang vắng tiêu điều, mặt đất đầy gỗ đá chỏng trơ, trần nhà mạng nhện trắng xóa, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua.
Bách Lý Đồ Tô đạp cánh cửa cuối cùng chạy vào, rốt cuộc tìm thấy Phương Lan Sinh —— thân ảnh lam sắc nho nhỏ, trong tay cầm thanh đao đen, đứng trên bậc thang trước điện, vung đao chém vào hư không.
“Ta giết các ngươi! Giết các ngươi!”
Đôi mắt đỏ như máu, có lẽ đã rơi vào quỷ thuật nào đó, Phong Tình Tuyết lo lắng gọi, “Lan Sinh!”
Nàng định chạy lên thì bị ai kéo mạnh về, ngẩng đầu nhìn lên thấy Bách Lý Đồ Tô đã lao đến.
“Bách Lý công tử!”
“Đồ Tô ca ca…”
Bách Lý Đồ Tô lao vào thân thủ nắm chặt hai vai Phương Lan Sinh.
“Giết… giết…” Phương Lan Sinh đột nhiên xoay người, tựa hồ đã bị khống chế hoàn toàn, vung đao chém về phía Bách Lý Đồ Tô.
“Phương Lan Sinh!” Bách Lý Đồ Tô nắm chặt vai y, sắc mặt trắng bệch gọi to. Hắn chưa từng thấy Phương Lan Sinh thế này bao giờ, nhưng đao vẫn bổ về trước, Bách Lý Đồ Tô không kịp tránh nhất thời bị đao bổ vào bắp tay, ống tay rách một đường, máu tuôn ra ướt đẫm. Phương Lan Sinh cũng đột nhiên ngừng lại.
Y chớp mắt liên hồi, tay nắm đao đình chỉ giữa không trung, cúi đầu nhìn trừng trừng đâu đó, Bách Lý Đồ Tô vẫn nắm chặt hai vai y.
“Đầu gỗ…?”
Y run giọng hỏi.
Bách Lý Đồ Tô nhận ra, mình rất ít khi gọi tên Phương Lan Sinh. Hôm nay cấp bách gọi ra miệng, cảm giác hết sức xa lạ.
“Tô Tô bị thương rồi!” Phong Tình Tuyết đã chạy đến, Bách Lý Đồ Tô không quan tâm nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh —— người này lúc nào cũng gặp rắc rối được, hôm nay suýt gây họa lớn…
May là không làm sao…
“Ta không sao.” Hắn nói rồi buông lỏng bờ vai Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh lảo đảo lui về sau như đang tỉnh lại, nhưng hai mắt vẫn mờ mịt mê man, lúc này có một làn khói đen từ sau đại điện lao thẳng tới trước đại điện.
Phong Tình Tuyết chỉ lo lắng vết thương của Bách Lý Đồ Tô, nhìn thấy hiện tượng này cũng giật mình không thốt nên lời, Bách Lý Đồ Tô thì lo lắng, cau mày nhìn chằm chằm bóng người từ trong làn khói ——
Nữ tử tóc hồng, trên gương mặt đôi mắt màu đỏ như máu trừng trừng nhìn Phương Lan Sinh, trang sức cùng y phục trên người rách nát, từ trong ống tay lộ ra từng ngón tay khô như cành cây.
“Tấn lang… Ta chờ ngươi thật cực khổ…” Nữ quỷ yếu ớt mở miệng.
Tấn lang? Là ai?
Tương Linh không biết là ai.
Phương Lan Sinh lặng lẽ nhìn nàng như nhìn người xa lạ. Ánh mắt mê man lúc đầu đã biến mất, Phương Lan Sinh nhìn nàng đáy mắt có phần không kiên nhẫn cùng kiềm chế, “Cô nương, cô là người phương nào?”
Nữ quỷ sững sờ một chốc, như bị câu hỏi đơn giản của Phương Lan Sinh làm cho tức giận, “…Tấn lang… ngươi đang hỏi ta ư?”
Phương Lan Sinh trầm mặc, mặt không đổi sắc gật đầu.
Nữ quỷ cười to.
“Ta là ai… hỏi rất hay!”
“Diệp gia… cha, mẹ… toàn bộ sơn trang chết dưới tay ngươi! Ngươi hại Diệp gia thê thảm như vậy! Giờ.. còn dám quên hết!”
Phương Lan Sinh vốn đứng bên cạnh Bách Lý Đồ Tô, trong tay nắm đao trầm mặc nhìn nữ quỷ trong làn khói đen, nghe được hai câu hắn bỗng nhiên tiến lên trước phía nữ quỷ.
“Lan Sinh…” Tình Tuyết đằng sau lo lắng gọi.
Nữ quỷ thấy hắn tự dẫn xác đến, không khỏi vui vẻ cười.
“..Ngươi… không nhớ cả việc đã giết ta thế nào?”
Phương Lan Sinh đứng cách nàng một khoảng không xa, nhìn chằm chằm gương mặt nữ quỷ lắc đầu, “Ta là Lan Sinh, không phải Tấn lang.”
Thanh âm hắn lạnh nhạt xa cách, ba phần khiêu khích, dường như hắn hoàn toàn không e sợ nữ quỷ trước mặt.
Nữ quỷ căm tức nhìn hắn.
Còn dám lừa ta!… Ngươi không phải Tấn Lỗi vậy sao trúng quỷ mị thuật lại nhìn thấy cuộc đời Tấn Lỗi? Ngươi cho là ta dệt mộng cho ngươi ư?”
“Ta nói rồi… có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!… Nhưng… nhưng ngày đó ngươi phát điên… tự đi tìm cái chết…”
“Tự Nhàn sơn trang đột nhiên bị gã đạo sĩ thối đặt phong ấn… nhốt chúng ta bên trong! Ta đành chậm rãi chờ, chờ… phong ấn của lão đạo sĩ một ngày mất tác dụng… tới khi đó, ta nhất định đi tìm chuyển thế của ngươi, giết hắn!”
Nàng vừa nói vừa nhìn Phương Lan Sinh vẻ mặt âm trầm, nàng ngửa đầu cười to, “Kết quả thì sao? Ha ha… kết quả ngươi lại tự vác xác tới! Đây đúng là ý trời!”
Tìm chuyển thế của ta… giết ta?
Phương Lan Sinh nghe lời nàng, hắn hạ tay cầm đao nâng lên phật chậu trong tay.
“Ta thực sự không phải Tấn lang.” Dù dưa lưng về phía đám bạn Phương Lan Sinh, hắn vẫn cười cực kì vô hại, không hề có sát khí, tâm bình khí hòa.
Nữ quỷ không tin, ngón tay như cành khô giương lên, đôi mắt màu máu trừng trừng lườm Phương Lan Sinh, “Quân lừa gạt! Vẫn còn muốn lừa ta! Hôm nay ta thay già trẻ Diệp gia.. nhất định phải báo thù…”
Nàng cười điên loạn, đương nhiên cho rằng rồi chớp mắt nữa thôi có thể giải quyết sạch sẽ cừu hận bao năm.
Nhưng trong khi nàng nói những lời này, Phương Lan Sinh đã bước đến. Hắn cúi đầu, nữ quỷ thậm chí không kịp nhìn rõ nét mặt hắn.
“Ta đã nói rồi, ta không phải Tấn lang…” Phương Lan Sinh thấp giọng nỉ non, lòng bàn tay siết chuôi đao, mà lưỡi đao đã từ sau lưng nữ quỷ đâm xuyên ra đằng trước.
Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng từ cơ thể nữ quỷ tán ra chói mắt, nữ quỷ trợn trừng mắt, tóc nàng mờ dần, rồi đến thân thể tan thành cát bụi rơi xuống.
“Ngươi… ngươi…!!” Nữ quỷ nhìn Phương Lan Sinh đôi mắt đen kịt lạnh như băng nhìn mình, há hốc miệng chưa kịp nói lời nào đã biến mất không còn gì.
Tựa như chưa từng tồn tại, quỷ khí nặng nề trong Tự Nhàn sơn trang cũng nhất thời biến mất. Phương Lan Sinh thu đao lại vỏ, không chút để ý đám cát bụi dưới chân mà tiêu sái xoay người tới phía đám người Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô không nói gì, đứng trong đám người lẳng lặng nhìn bóng lưng Tình Tuyết và Phương Lan Sinh.
“Lan Sinh… cô nương kia… gọi cậu?”
Phương Lan Sinh lắc đầu cười, đáy mắt nhoáng lên một tia ngoan lệ, “Nữ quỷ nhận nhầm người, nếu cứ để nàng tác quái hại mọi người vậy chi bằng tiêu trừ.”
“Nàng nói chuyển thế gì đó…Nàng cũng đi chuyển thế ư?”
Phương Lan Sinh chưa kịp nói, Hồng Ngọc đã xen vào, “…Sợ rằng, nàng đã hồn phi phách tán.”
Nàng cúi đầu, híp mắt nhìn Phương Lan Sinh, “Hầu tử… từ bao giờ có tuyệt kĩ vậy?”
Phương Lan Sinh chậm rãi chống lại ánh mắt Hồng Ngọc, cười nhẹ cúi đầu thở dài, nói rằng dùng đao phòng thân, không ngờ đao này lại khắc quỷ.
Hồng Ngọc nhìn hắn một lát không phát hiện ra sơ hở gì, chỉ có thể lo lắng quay đầu.
Về đến An Lục, Phương Lan Sinh cảm giác chân mình mỏi nhừ ra. Y cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô đầu tiên đang ôm cánh tay chảy máu. Tình Tuyết nói là do y chém bị thương.
“Vì cứu ta?” Phương Lan Sinh chớp mắt giật mình.
Phong Tình Tuyết gật đầu, “Lúc đó cậu bị nữ quỷ khống chế, Tô Tô vì cứu cậu, nên mới…”
Vì… cứu ta…?
Phương Lan Sinh ngồi dưới đất, kinh ngạc nhìn Bách Lý Đồ Tô đang đứng dưới tàng cây, cau mày tự xử lý vết thương trên tay một cách cẩu thả.
Y không có chút gì ấn tượng về việc mình đã làm, còn Tình Tuyết thì nói là do y bị quỷ thuật gì đó khống chế. Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn tay mình, cắn răng một cái rồi từ dưới đất bật dậy.
“Đầu… đầu gỗ, vết thương… có sao không?” Y ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đồ Tô, nhưng đối phương chỉ lo cúi đầu quấn băng vải cho vết thương, y nghĩ Bách Lý Đồ Tô chắc cũng không để ý đến mình, bèn chỉ nhìn vết thương sẫm màu trên tay hắn —— Bách Lý Đồ Tô dường như không kiên nhẫn, động tác qua loa, băng vải quấn lỏng, bàn tay giữ vết thương lại chặt —— làm máu thấm đẫm lớp vải băng, Bách Lý Đồ Tô quấn mấy chục vòng máu cũng không ngừng chảy.
“Ai đầu gỗ, ngươi đừng làm thế ——” Phương Lan Sinh trợn mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô ra sức ép vết thương, sốt ruột thay đến nỗi nói lắp, “Mau bỏ ra, ta, ta giúp ngươi băng.”
Y nói rồi vội giật cuộn băng trong tay Bách Lý Đồ Tô, có thể thấy cánh tay hắn tức thì cứng đơ giữa không trung không dám đụng chạm tay mình.
Dường như mỗi lần đều vậy, chỉ cần Phương Lan Sinh không nói thì thế giới của Bách Lý Đồ Tô lập tức an tĩnh trở lại, ngay cả không khí xung quanh cũng ngưng trệ.
Bách Lý Đồ Tô trầm mặc một lúc cụp mi nhìn, ở góc độ của hắn có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phương Lan Sinh giấu dưới lớp tóc mái.
Trong đầu hắn… là hình ảnh y rút đao trực tiếp đâm tới nữ quỷ kia…
Bách Lý Đồ Tô mím môi, nhìn chằm chằm người trước mặt.
Hắn buông xuôi cánh tay, cánh tay bị thương vẫn cứng đờ giữa không trung, góc vải bị gió thổi khẽ lay động.
Bách Lý Đồ Tô nhìn Phương Lan Sinh vươn tay bắt được nó.
Từng lớp vải khéo léo được gỡ ra, sau đó lần lượt tinh tế quấn lại từng vòng trên cánh tay bị thương.
Không khí chung quanh an tĩnh đến đáng sợ.
Phương Lan Sinh lúng túng nói, “…Đầu gỗ, ngươi sau này đừng dụng sức nhiều quá, lúc băng bó cũng không được kẹp chặt… thật là, rõ ràng là tay của mình mà không chịu chăm sóc chút nào…”
“…”
“Thiếu Cung không có ở đây… ta tuy là học nghệ không tinh, nhưng về việc này so với ngươi vẫn làm tốt hơn.”
“…”
“Việc kia…” Phương Lan Sinh vẫn nghĩ Bách Lý Đồ Tô không thèm đoái hoài gì đến mình nên chẳng đợi hắn trả lời, trực tiếp nói ra chủ ý của mình, “Xin lỗi ngươi… tuy rằng thường ngày ngươi không vừa mắt ta, ta cũng không ưa ngươi… Nhưng ta không cố ý đả thương ngươi đâu.”
Đúng là nghĩ kĩ lại, hai người chẳng có tí giao tình nào tính là đặc biệt, những lời từng nói với nhau cộng hết lại không bằng được lời nói với những người khác trong một ngày một đêm.
Hiện tại đi chung cũng là người một nhà, chuyện gì cũng nên bỏ qua… Huống hồ Tình Tuyết còn nói hắn bị thương là vì Phương Lan Sinh…
Nghĩ vậy, mặt y có chút đỏ, đến đầu cũng thấy âm ấm. Phương Lan Sinh lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới việc ban đêm cả người đầu gỗ cũng rất nóng…
…Nhất định là vì đứng cạnh một tên thân nhiệt cao như hắn Phương Lan Sinh mới vạ lây…
Y lâm vào trầm tư tự hỏi, chau mày: … Phương Lan Sinh! Ngươi suy nghĩ miên man cái gì vậy!
Động tác của Phương Lan Sinh rất cẩn thận, mặc dù không học được y thuật của Âu Dương Thiếu Cung, nhưng kĩ nghệ cơ bản cũng học được ba phần.
Bách Lý Đồ Tô trong lòng cũng vui vẻ, mắt nhìn người trước mặt một bộ dạng sốt ruột khẩn trương. Mà cả chính hắn cũng thấy tấm lưng mình cứng đờ kì cục, dù người bên ngoài có nhìn vào cũng chẳng ai nhận ra.
“…Thật ra… thật ra ta cũng không biết vì sao, tỉnh lại đã thấy mọi chuyện như vậy, Tình Tuyết nói là ta bị nữ quỷ hạ chú thuật. Ta nghĩ nếu Tình Tuyết biết, chắc ngươi cũng biết…” Phương Lan Sinh thấp giọng nói, cuối cùng thắt nút kết vòng băng, thở phào nhẹ nhõm hạ tay xuống như một chút cũng không muốn động chạm gì.
“Vì thế… nói chung là ta vẫn muốn tạ tội… Ngươi… nhớ chăm sóc vết thương!”
Y gãi đầu lắp bắp nửa câu sau rồi vội xoay người chạy đi.
Không để lại cơ hội cho Bách Lý Đồ Tô đáp lấy nửa lời, dù là một tiếng “Ừ.”
Hết chương 13.