6b80fed2jw1eu75qrw23kj20xc0j0jwk
Sáng sớm tỉnh dậy, Phương Lan Sinh phát hiện ngoài phòng có mưa nhỏ, đẩy cửa phòng ra lập tức ngửi thấy mùi vị bùn đất xông vào phòng.
“Thiếu gia, tam tiểu thư bảo cậu tới trước sảnh.” Ngoài cửa người hầu thông báo.
Phương Lan Sinh nghe xong, đáp đã biết. Thu thập qua loa vài thứ y bèn đi tới sảnh, bước vào trong quả nhiên đã thấy tam tỷ và tam tỷ phu ngồi chờ sẵn. Bên cạnh còn một người nữa, là nhị tỷ phu. Phương Lan Sinh ngẩn ra, mới biết hôm nay là ngày mấy.
Lần cuối cùng gặp nhị tỷ, phảng phất như chỉ mới ngày hôm qua. Phương Lan Sinh ra cửa tìm xe ngựa, cùng mọi người tới Đô Lâm tự gần Cầm Xuyên. Trận ôn dịch năm ngoái hại chết bao nhiêu người, đều được an táng ở nơi này. Sau cả những người tới Thanh Ngọc đàn bỏ mạng cũng được người thân tìm đạo sĩ mai táng ở nơi đây. Trên đường, mắt tam tỷ đã hồng hồng, nàng cùng nhị tỷ cùng nhau lớn lên tình cảm rất tốt. Bây giờ, nàng đứng bên cạnh xe ngựa, giúp Phương Lan Sinh sửa sang lại quần áo mới trên người, nói không ngừng rằng muốn để Như Thẩm nhìn thấy Lan Sinh trưởng thành, mặc quần áo mới, đã là người lớn rồi.
“Tam tỷ…” Phương Lan Sinh thấy bộ dạng nàng như thế, có phần hốt hoảng.
Tam tỷ phu dặn dò phu xe vài câu, kéo tay tam tỷ vào lòng, “Sao lại khóc, lên xe nào. Lan Sinh cũng lên xe đi.”
Phương Lan Sinh cũng nhớ tới nhị tỷ, nhớ kĩ cái lỗ tai mình bị nhị tỷ nhéo thậm tệ. Khi chưa rời Cầm Xuyên, mỗi ngày đều như thế trải qua. Sau chính y bỏ lại hết thảy rời đi, tự nhận là tìm kiếm chân trời mới, mà vứt bỏ quá khứ lại sau đầu không hề bận tâm…
Để rồi từ nay về sau, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.
+ + + + +
Xe ngựa lung lay lắc lắc, xóc nảy liên tục. Phương Lan Sinh đặt tay trên đầu gối, hết nắm vào lại thả ra. Rất nhanh thì đến dưới chân núi, Phương Lan Sinh phóng mắt ra xa, như người mất hồn đi phía sau tam tỷ. Từ ngày trở lại Cầm Xuyên, hình như chưa từng đàng hoàng thăm phần mộ của nhị tỷ… Y biết nhị tỷ không có ở bên trong.
Phương Lan Sinh đứng ở sườn núi, có người dúi vào tay y một xấp tiền giấy. Y cúi đầu nhìn đồ trong tay, không buồn nhúc nhích tới tận khi người bên cạnh thúc giục.
“Thiếu gia, cậu đi đốt đi, đốt cho nhị tiểu thư, ở bên kia cũng có thể hạnh phúc, không cần buồn lo cơm ăn áo mặc.”
Phương Lan Sinh không biết “bên kia” mà gia nhân bên cạnh nói là nơi nào, nhưng y biết chắc chắn rằng không phải nơi có nhị tỷ của mình. Y ngồi xổm xuống, thân thủ đem tiền giấy ném vào chậu than, giấy rơi vào trong bị ngọn lửa cắn nuốt chẳng mấy chốc thành tro, chớp mắt đã biến mất.
Hệt như tiêu minh, một ngọn lửa thần, đốt sạch không còn bóng dáng.
Nếu như ngày đó Phương Lan Sinh không quá ngu ngốc, không đứng ngây ngốc nhìn nhị tỷ mình hóa thành tiêu minh, mà như đầu gỗ dùng lửa thiêu hủy đám tiêu minh trước mặt, không biết có làm tâm trạng mình bây giờ tốt hơn một ít hay không.
Tiếc rằng trên đời chẳng có nếu như… chỉ trách y không đủ bản lĩnh… đến tỷ tỷ của mình cũng không bảo vệ được.
Phương Lan Sinh quỳ gối trước mộ phần của nhị tỷ, dùng sức dập đầu. Mà cùng lúc đó, ở Ô Mông Linh Cốc hoang vu xa xôi, Bách Lý Đồ Tô từ Hồng Diệp hồ nhặt được một mảnh lá cây, khẽ khàng đặt trước tượng Nữ Oa đại thần.
“Mẹ.” Bách Lý Đồ Tô thấp giọng nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời Ô Mông Linh Cốc vướng một màn sương, “Vân Khê, vẫn còn sống!”
“Bảo vệ Phần Tịch kiếm, không để ai cướp nó đi.”
Ban đêm, Bách Lý Đồ Tô đờ ra ngồi trên tế đàn của Ô Mông Linh Cốc, dùng ngón tay vuốt giọt nước mưa mà ban sáng còn lưu lại trên mặt đất, nhớ lại hình dạng mẹ mình đứng ở chỗ này khi đó.
Tuyệt vọng, phẫn nộ không cam lòng ngày đó, mỗi một phần tâm tình đều như thể còn đang tồn tại, lưu ở vệt nước đầu ngón tay. Người thân cuối cùng của hắn, bị chính tay hắn thiêu hủy. Bách Lý Đồ Tô khẽ nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngày đó…
“Con gà béo này… mau tránh ra!!” Phía sau bỗng nhiên truyền tới giọng nói thật thấp. Bách Lý Đồ Tô mở mắt, đợi quay đầu lại đã thấy một thân áo lam chẳng biết xuất hiện sau mình từ bao giờ. Người nọ không lên tiếng, chỉ đứng ở dưới tế đàn, tóc bị A Tường cắn loạn lên, như đám cỏ mất trật tự.
Mà hiện tại A Tường an vị thu cánh, nằm bẹp trên đầu y.
Trong mắt Bách Lý Đồ Tô hiện lên kinh ngạc, “Ngươi, sao lại tới đây?”
Phương Lan Sinh do dự theo bậc thang lên tế đàn, nhức đầu nói, “Ta tới Thiên Dung thành tìm ngươi, nhưng không có… nên mới… đến đây nhìn xem…”
Nói rồi, ngồi xuống ngay bên cạnh Bách Lý Đồ Tô.
“Tới sao không gọi ta?” Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn bọc mà Phương Lan Sinh ôm trong lòng, bàn tay lộ ra ngoài, siết chặt lấy nó.
Bách Lý Đồ Tô vươn tay nắm tay y.
“Ta thấy ngươi không nói lời nào, nên… không muốn quấy rầy.” Phương Lan Sinh thành thật trả lời.
Bách Lý Đồ Tô mím môi hỏi, “Đây là cái gì?” Hắn nhìn túi trong lòng Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh “à” một tiếng, cởi ra cái túi, “Không phải vào xuân rồi ư, tam tỷ tìm thợ may trong thành may quần áo mới cho mọi người trong nhà, còn nói một mình ngươi ở Thiên Dung thành không biết có quần áo mới mặc hay không. Nên tam tỷ ước chừng sức vóc ngươi may thêm một bộ…” Nói rồi lôi từ trong túi ra một cái áo đơn màu xanh nhạt, mặt trên thêu vân mây cuồn cuộn cũng màu xanh, “Ngươi thử đi xem có vừa người không, không vừa tam tỷ còn sửa lại…”
Phương Lan Sinh nghĩ hôm nay đầu gỗ là lạ. Y ngồi trên tế đàn, cầm bộ quần áo của hắn trong tay, Bách Lý Đồ Tô bên cạnh đột ngột choàng tay qua vai ôm y.
“Đầu gỗ?” Phương Lan Sinh kinh ngạc muốn quay đầu lại nhìn nhưng mặt hắn dán trên cổ Phương Lan Sinh, không cho y cử động cái cổ.
***
Sơn cốc ẩm ướt lát sau thì nổi cơn mưa. Bách Lý Đồ Tô ngồi trên giường một gian nhà đã cũ, ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt. Bị hắn nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh có điểm khẩn trương, vẫn cố chấp ra vẻ không có gì.
Thân thủ cởi nút buộc cổ áo Bách Lý Đồ Tô, ngón tay phát run cố gắng trấn định lại. Cảm giác được ánh mắt Bách Lý Đồ Tô, Phương Lan Sinh rất muốn bảo hắn nhắm mắt lại, nhưng khó mở lời.
“Quần áo ngươi thế nào khó cởi vậy…” Phương Lan Sinh buồn bực lầm bầm, xả thắt lưng của hắn nhưng không tìm được nút buộc ở đâu. Bách Lý Đồ Tô nhẹ nhàng nắm tay y, kéo về đặt ở bên hông.
Phương Lan Sinh xấu hổ ha ha cười, “Ở đây.”
Bách Lý Đồ Tô không giống Phương Lan Sinh. Phương thiếu gia sau khi về Cầm Xuyên, tuy công phu không phải quên hết nhưng cũng không động đến nữa. Gân cốt ngày càng… cứng lại, mấy cơ bắp cố gắng lắm mới có ngày xưa cũng nhanh chóng biến mất. Còn Bách Lý Đồ Tô, hắn ở Thiên Dung thành khổ luyện còn vất vả hơn xưa nhiều. Lúc Phương Lan Sinh cởi ngoại sam của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vết thương trên vai và ngực… trước đây buổi đêm tối tăm không phát hiện ra cái này, nhưng hiện giờ là ban ngày, Bách Lý Đồ Tô không muốn Phương Lan Sinh cũng thấy.
“Ngươi bị làm sao thế?” Phương Lan Sinh hỏi, ngón tay vươn ra muốn sờ vào vết thương, Bách Lý Đồ Tô lại bỗng nhiên ôm lấy hông y, đặt y ngồi trên chân của mình.
“Đừng cử động.” Hắn nói rồi ngẩng đầu hôn môi Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh cau mày không vui, “Sao lại bị thương nhiều thế này, sao không chịu chăm ——”
Bách Lý Đồ Tô siết hông y, “Người cầm kiếm, sao có thể không bị thương.”
Chỉ còn chưa tới mấy tháng nữa Bách Lý Đồ Tô sẽ đảm nhiệm chức vị Chấp Kiếm trưởng lão của Thiên Dung thành rồi, Phương Lan Sinh cọ quậy tìm trong túi thư của mình nhưng không có thuốc. Không còn cách nào, y ngồi trên đùi hắn, hai tay chắp lại lẩm nhẩm niệm, đoàn ánh sáng xanh nhạt từ lòng bàn tay tán ra, như nước mưa xông vào những vết thương trước ngực Bách Lý Đồ Tô. Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn y khép mắt, hầu kết giật giật vẫn không nhịn xuống được.
Áo được cởi ra hết, Bách Lý Đồ Tô vẫn làm ngơ yên lặng ôm y, Phương Lan Sinh chỉ đành tự tay nhặt áo lên thay giúp hắn. Nhưng bộ quần áo này, tám phần mười là không thể mặc tiếp được. Bách Lý Đồ Tô ôm y ngồi trên giường, ngẩng đầu chặn môi Phương Lan Sinh, ngón tay dọc theo vạt áo len vào bên trong cơ thể.
“Đầu gỗ, y phục còn… còn chưa thay xong..ư…”
Phương Lan Sinh bị hôn không thở nổi, cuối cùng xuôi tay ôm chặt cổ hắn, mặc người lăn qua lăn lại.
Cuối cùng Bách Lý Đồ Tô tự mình mặc quần áo mới, nhưng đã là chuyện của vài canh giờ sau. Hắn ngồi dưới hiên, nhìn Phương Lan Sinh mình mẩy run rẩy từ giường đứng lên.
“Đầu gỗ thối…” Phương Lan Sinh cả giận nói, A Tường bay tới đậu trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô nghe được, nó rướn cổ kêu một tiếng bay vào trong phòng quạt đầu Phương Lan Sinh một cái.
Bách Lý Đồ Tô vào trong đỡ lấy y.
“Sao ngươi biết ta ở đây?” Hắn thấp giọng hỏi.
Phương Lan Sinh đứng không vững, cuối cùng tựa cả người vào hắn, mặt chôn trong ngực, hai tay ôm hông.
“Ừ… hôm nay không phải… tiết thanh minh ư…”
“Mà có lẽ quê các ngươi không có phong tục thanh minh, nhưng ta cũng không biết ngươi đi đâu, chỉ có thể nhờ vận khí mà tìm.”
Bách Lý Đồ Tô gật đầu, cúi người nhìn quần áo trên người rồi hỏi Phương Lan Sinh “có đẹp không”. Phương Lan Sinh trong lòng ngẫm hắn tướng tá tốt mặc cái gì chả đẹp. Nhưng mấy lời này, có đánh chết y cũng không bao giờ nói ra.
“Tạm, tạm được.” Y buồn bực đáp lại.
“Lần sau tới nhà ta, nhớ mặc nó cho tam tỷ nhìn.” Phương Lan Sinh ra ngoài Ô Mông Linh Cốc, cũng tới lúc phải rời đi. Bách Lý Đồ Tô đi bên cạnh, thân thủ nắm chặt tay y.
“Được.” Hắn đáp, không biết là hứa với Phương Lan Sinh hay hứa với tam tỷ. Năm nay, kể từ khi hắn tám tuổi tới nay, đây là lần đầu tiên có người nhân dịp đầu xuân vì hắn may một bộ quần áo mới.