Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 23: Chương 23




“Em muốn đi xem ca nhạc? Muốn nghe bọn họ hát thì gọi bọn họ đến hát cho nghe là được, muốn nghe khi nào thì nghe, tại sao phải đến đó chen chúc, em bị ngốc à? Em mà đến để theo đuổi thần tượng là chuyện khó tin, phương diện này em còn kém lắm!” Ngôn Diễn ngừng cậy bút trên tay không giả vờ làm việc nữa, lông mày khẽ nhướng lên, nét phong lưu trên khuôn mặt dần tản đi.

Ngôn Nại cảm thấy, anh trai mình rất đẹp mắt, mặc dù anh ấy chỉ là một bình hoa. Nếu như Ngôn Nại đã trở thành một phụ nữ đã hưởng qua khoái lạc kia, nhất định cô sẽ nhận ra bộ dáng xuân tình của Ngôn Diễn. Nếu như Ngôn Nại biết hôm nay Ngôn Diễn đã làm gì bên ngoài, nhất định sẽ không khen anh trai cô đẹp trai.

“Bạn học của em hậm mộ S. Nir¬vanaqi, cậu ấy không mua được vé, nên em muốn đưa cho bạn ấy. Tiện, em đi cùng mọi người luôn, không được sao?” Quá khứ đen tối của nguyện chủ chưa bao giờ có chuyện đi xem biểu diễn ca nhạc cùng bạn học.

“Được rồi, vé buổi biểu diễn của S.Nirvanagi sẽ giao cho người phụ trách Long Thành. Tiểu Nại, anh có nói với em, anh và Mạnh Châu của S. Nirvanagi là bạn học chưa nhỉ? Năm đó, vốn dĩ là cậu ta làm nhóm trưởng nhưng lại sợ phiền toái nên nhóm trưởng rơi vào tay người bây giờ. Cậu ta rất giỏi giả vờ, nếu em có gặp thì cũng đừng để mắc lừa.” Ngôn Diễn nói chuyện ngày đó, nét mặt anh rất hoài niệm.

“Mạnh Châu, anh ấy già vậy rồi sao?” Lúc Ngôn Nại nhìn hồ sơ của nhóm nhạc không chú ý tuổi tác, không ngờ anh Mạc Châu lại cùng tuổi với anh trai cô.

Khuôn mặt đào hoa của Ngôn Diễn nhăn lại: “Anh già ư? Anh 26 tuổi chính là thanh xuân, dám nói anh già, thật không thể tha thứ!”

Ngôn Nại biết mình nói sai, liền tìm cách tránh né, nói Ngôn Diễn giúp cô tìm người phụ trách Long Thành. Ngôn Diễn gọi một cuộc điện thoại, hơn mười phút sau đã có người đem vé biểu diễn của S. Nirvanaqi ở Liêu Nguyên đến, trên tay của Ngôn Nại bây giờ có hơn mười tấm vé còn ấm nóng, tất cả đều là chỗ ngồi vip. Ngôn Nại vừa nhìn liền vội vàng bảo nhân viên kia đổi cho cô tấm vé khác, không cần chỗ vip, chỉ cần chỗ ngồi có tầm nhìn tốt một chút là được. Ngôn nại muốn đưa vé cho bạn học, nhưng mà toàn vé vip chỉ sợ có phiền toái, khi đó bạn họ sẽ suy đoán lung tung, quan hệ bạn bè trong lớp cần phải trong sáng một chút, không nên cho họ có ý lợi dụng.

Thông tin tiểu thư của Ngôn thị muốn có vé vào cửa của nhóm S. Nirvanaqi truyền khắp công ty, bọn họ, ai cũng suy đoán xem tiểu thư nhà họ Ngôn có ý tứ gì, chỉ là đi xem buổi biểu diễn ca nhạc thôi sao?

Sau buổi tiệc chúc thọ lần trước, ba Ngôn rất yên tâm về Ngôn Nại, cảm giác con gái đã thực sự trưởng thành, trở nên rất ưu tú, ông rất vui mừng thật sự rất vui mừng.

Bốn người trong nhóm S. Nivanaqi cũng biết chuyện Ngôn Nại yêu cầu trợ lý Tiểu Mạch đổi vé, buồn bực không biết tại sao tiểu thư ấy lại muốn vé trước sân khấu.

Nhóm S. Nivanaqi ở công ty rất đặc biệt, khác hẳn với cách nghệ sĩ khác, nhóm có phòng luyện vũ đạo, phòng thu âm riêng. Công ty bảo vệ bọn họ rất tốt, những việc có thể gây xa scandal đều được xử lý tốt, tạo điều kiện tốt nhất cho nhóm để sáng tạo.

Như lúc trước, Ngôn Nại muốn chơi đùa nghệ sĩ cũng chỉ có thể là những người như Ân Trạch mà thôi.

Thứ hai, Ngôn nại hưng phấn cầm mấy tấm vé vào trường học. Cô muốn nhìn Đổng Song Song vui vẻ cười lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, cậu ấy chắc là sẽ rất thích nhỉ? Coi như là quà ra mắt bạn mới đi.

Quả nhiên, Đổng Song Song nhìn thấy vé vào cửa của buổi biểu diễn mặt liền đần ra.

“Song Song, thứ bảy này cậu có thể đi xem buổi diễn của S. Nivanaqi rồi nhé, nhà tớ có một chút quan hệ nên mới có được mấy tấm vé này đấy. Tới ngày đó, cậu, tớ, Đình Na, chúng ta cùng nhau đi.” Ngôn Nại khẽ nhếch môi lên, bộ dáng của Đổng Song Song nhìn đần quá đỗi, cái gì mà thanh niên quậy chứ, hiện tại rõ ràng là một con lừa ngây ngô mà.

Đồng Song Song cầm vé nhưng không cười, mà là khóc long trời lở đất, cô ấy vui mà mặt đầy nước mắt, vừa khóc lại vừa cười.

Ngôn nại quẫn bách, cậu ấy khóc thật khó nhìn.

Cô giữ hai tấm vé, một cho cô, một cho Đình Na, còn lại đưa cho Song Song phát cho mấy bạn trong lớp. Phương Đình Na đối với bạn mới của Ngôn Nại không có cảm giác gì nhiều, không thích không ghét, vì Ngôn Nại nên tiếp nhận.

Bởi vì, có vé của S. Nivanaqi mà mấy ngày nay, Đổng Song Song vui buồn thất thường nhưng chủ yếu vẫn là kích động, bộ dạng ấy của Đổng Song Song làm cho Ngôn Nại cảm thấy rất khó hiểu.

Buổi diễn ca nhạc vào thứ bảy, trường cấp ba vào thư bảy có tiết học bổ túc không thể bỏ, rất may 7 giờ đã tan học, khi đó vẫn có thể đi.

Sáng thứ bảy, Ngôn nại nói với Ngôn Diễn, buổi tối cô đi xem ca nhạc với bạn, dặn anh ấy tan làm rồi về nhà ngay, khi buổi diễn kết thúc, Phương Đình Na sẽ đưa cô về.

Hơn một tháng, tóc cô đã ra dài rất nhiều, nhất là tóc mái, cô lấy kẹp vén tóc lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, chỉ là khuôn mặt có phần nghiêm túc. Có khi rõ ràng hồn bay vào xứ thần tiên, nhưng giáo viên lại tưởng cô nghiêm túc nghe giảng, chỉ cần không đặt câu hỏi cho cô thì không thể phát hiện cô đang xuất thần. Đứng ở cạnh cô, làm cho người khác cảm thấy thoải mái, mềm mại, tinh khiết, rất yên tâm. Con người bên trong quyết định bên ngoài, khuôn mặt của Ngôn Nại không quyến rũ mà là ngọt ngào mê hoặc lòng người.

Ở trường Phương Đình Na ăn mặc rất tùy ý, nhưng kể từ khi thay đổi hình tượng, tủ quần áo của cô căn bản đã thay đổi hết, ba Phương cho rằng ông đã sinh ra cô là con trai Ngôn Nại mặc đồng phục của trường, đơn giản nhưng đẹp, nhưng Ngôn Diễn lại ghét bỏ, nói rằng không thể hiện đường cong, không có bóng dáng của phụ nữ.

Buổi chiều tan học, các nữ sinh vội vả cầm cặp ra về, trường học cách Liêu Nguyên khá xa, bây giờ lại là giờ tan làm, hàng xe cứ nối đôi nhau chen chúc. Bữa tối của các cô là bánh mì đã chuẩn bị vào bữa trưa.

Lên taxi, Đổng Song Song miệng đầy vụn bánh mì nói với Ngôn Nại: “Ngôn Nại, cậu ăn bánh mì mà một chút vụn cũng không có, làm sao được vậy?” Cô ngồi bên cạnh Ngôn Nại, xem xét cận thận.

Ngôn Nại cười không nói, không thể nói ông cô dạy cô cách ăn uống cho đúng lễ nghi, nếu không sẽ suy ra Song Song ăn uống không có lễ nghi sao? Đổng Song Song ăn từng miếng từng miếng lớn không phải không tốt, ăn như vậy rất có tinh thần năng động, không thể ghét. Bây giờ, không phải là xã hội cũ, bản thân cũng không phải dòng dõi quý tộc, không cần chú ý nhiều như vậy, Ngôn nại thở dài, vẫn là thói quen khó bỏ của cô.

Đến Liêu Nguyên, còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu buổi diễn nhưng người đến rất đông, và sân vận động có muôn người tấp nập.

Đây là sân vận động có thể chứa tám vạn người, sân khấu được dựng ở chính giữa, mỗi hướng đều có sân khấu nhỏ hình T kéo dài đến chỗ người xem. Sân khấu như hộp nhạc, trùng điệp nhiều kiểu xoay tròn lên xuống, đèn sân khấu rực rỡ. Trên sân khấu có màn hình siêu lớn, có thể cho người xem ở các hướng Đông, Tây, Nam, Bắc quan sát nhóm biểu diễn.

Các cô tìm được vị trí của mình, đối diện với sân khấu phía nam, ở đây không có chỗ ngồi, mọi người đều đứng, Đổng Song Song nói đứng xem mới là phấn khích.

Một số người của công ty nhận ra Ngôn Nại, Ngôn Nại cầm vé ở vị trí nào mọi người đầu biết, những nhân viên quen thuộc địa hình liếc mắt một cái đã nhìn ra Ngôn Nại, thấy cô cùng nhưng cô gái khác đang đi cùng nhau, mọi ánh mắt đều trở nên quỷ dị, cô tiểu thư ấy thật sự theo đổi thần tượng? Cô ấy tích S. Nirvanaqi? Hơn nữa, còn đóng giả thành nữ sinh bình thường để theo đuổi? Trước kia, đâu thấy tiểu thư thích S. Nirvanaqi như vậy đâu a.

Buổi diện bắt đầu, bài hát mở đầu rất sôi động, S. Nirvanaqi vừa ra sân mọi người trong sân khấu đều la hét dữ dội, theo nhịp điệu của bài hát, tất cả mọi người đều không thể giữ im thân thể mình mà cùng nhau nhảy múa, trên sân khấu S. Mirvanaqi hát, bên dưới mọi người cũng hát theo, bọn họ điên cuồng vì S. Nirvanaqi, tiếng hát vang vọng lên bầu trời.

Giai diệu sôi động qua đi, sân khấu tối sầm lại, một chùm ánh sáng nhỏ rọi vào người Nguyên Nhĩ Nhiên, anh ấy bắt đầu lời của một bài ca nhẹ nhàng, khi hát đến câu thứ ba, tiếng thứ ba tiếng đàn Violin vang lên, sân khấu bên kia cũng có một ngọn đèn sáng lên, đó là sân khấu trên không, người kéo đàn là Phác Kha. Toàn hội trường hét lên, một tiếng thét điên cuồng.

Giai diệu sôi động qua đi, sân khấu tối sầm lại, một chùm ánh sáng nhỏ rọi vào người Nguyên Nhĩ Nhiên, anh ấy bắt đầu lời của một bài ca nhẹ nhàng, khi hát đến câu thứ ba, tiếng thứ ba tiếng đàn Violin vang lên, sân khấu bên kia cũng có một ngọn đèn sáng lên, đó là sân khấu trên không, người kéo đàn là Phác Kha. Toàn hội trường hét lên, một tiếng thét điên cuồng.

Ngôn Nại bình tĩnh lấy chai nước trong cặp sách ra, đưa cho Song Song đang hò reo bên cạnh, đi xem ca nhạc rèn luyện con người hô hấp tốt, là một việc cần dùng thể lực.

Đổng Song Song hét to tên thần tượng của mình mà khuôn mặt đỏ bừng, cô nhận lấy chai nước, vừa uống vừa nói không mạch nói: “Phác Kha thật đẹp trai, rất đẹp trai, tớ yêu anh ấy chết mấy, chút xíu nữa là tớ chết rồi, thật sự là quá đẹp trai mà!”

Ngôn Nại không nghe được Đổng Song Song nó gì, hội trường quá ồn ào, mà hồn của cô lại bay đi mất, Kiều Jenny rất thích một thần tượng ở Hàn Quốc, năm ngoái còn đi qua đó xem biểu diễn ca nhạc của người đó, vốn ban đầu cô định đi cùng Jenny nhưng lại có chuyện nên không đi được, nên Kiều Jenny đi một mình, còn chụp ảnh đem về cho cô xem. Người đó nổi tiếng với bài hát ‘Giang Nam Style’, cô sẽ không bình luận bài đó như thế nào, bài hát đó có thể tạo ra hiện tượng trên toàn thế giới, được mọi người yêu thích, đó là sự thành công không nhỏ, cô sẽ không chủ kiến của mình mà bác bỏ nó. Cô nhìn thấy Jenny trong bức hình đó đang tươi cười, lần này cô tự mình trải nghiệm, đứng trong lòng người cảm thụ không khí của ca nhạc.

Kế tiếp, Tề Chín Đông mãnh liệt đánh Bass, S. Nirvanaqi nhiệt tình biểu diễn, sau nữa…. cô không biết, cô buồn ngủ, cúi đầu mơ màng một chút, cô oán giận ở đây ồn ào, trong lòng thầm mong biểu diễn kết thúc nhanh một chút, cô còn về nhà ngủ. Rất thiếu hăng hái, cô bây giờ giống như trong buổi học toán, không có tinh thần, đặc biệt là bài này, Mạch Châu đang phối hợp hát thì phải, bài ca nhẹ nhàng như bài hát ru.

“Tiểu Nại, cậu đừng ngủ nữa. Cậu mà ngủ, tớ sẽ tức giận.” Đổng Song Song căm tức nhìn Ngôn Nại, Ngôn Nại biểu hiện như vậy, đối với thần tượng của cô mà nói là một loại sỉ nhục.

Ngôn Nại u mê mở to đôi mắt, bộ dáng muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.

Khóe miệng của Phương Đình Na khẽ giật, lúc ấy, cô định khuyên Ngôn Nại không nên đi xem buổi diễn, nhưng nhìn Ngôn Nại hào hứng bừng bừng nên cái gì cô cũng không nói. Ở trong hội trường có nhiều muỗi, đứng mấy giờ liền cho muỗi cắn có khó chịu không?

Da thịt mềm mại của Ngôn Nại, bọn muỗi rất yêu thích, nó chích cho mấy lần nhưng Ngôn Nại không biết.

Ngôn Nại thấy người trong công ty vẫy tay với cô, ý bảo cô đi vào. Nhìn người đó vẫy tay đến sắp đứt, Ngôn Nại buồn bực, tìm cô làm chi? Người này không phải là người đưa vé cho cô sao? Cô nói với bạn học một tiếng, rồi đi vào.

Tiểu Mạch vẻ mặt lo lắng lôi kéo tay Ngôn Nại xuống dưới sân khấu, đó là một phòng hóa trang, phòng thay đồ……… Không gian rất lớn.

Trên sân khấu S. Nirvanaqi đổ mồ hôi, phía dưới người đại diện của S. Nirvanaqi là Thành Long có bộ mặt đen thui, tay nắm chặt thành ghế, thể hiện anh ta rất giận dữ.

Cô không làm chuyện gì xấu chứ? Chỉ ở trên khán đài ngủ gật một chút thôi mà, cái gì cũng không làm mà.

Thấy Long Thành không nói lời nài, Tiểu Mạch hướng Ngôn Nại giải thích: “Chúng tôi cũng mong buổi diễn kết thúc, nhưng khách quý của buổi diễn lần này còn chưa lên sân khấu, các fan cũng biết có khách mời thần bí.” Tiểu Mạch thấy Long Thành không ngăn cản, tiếp tục nói:

“Khách mời thần bí là Tống Địch Tuấn, nhưng bây giờ hắn chưa đến, S. Nirvanaqi đã kéo dài hai bài hát. Trước đó, chúng tôi cũng chuẩn bị dự phòng người khác là thầy giáo của S. Nirvanaqi Đệ Phan Luân, nhưng không liên được. Gọi cho nghệ sĩ của công ty khác nhưng đều bị kẹt xe nên không tới được. Hiện tại, không biết nên làm thế nào, trên poster có nếu đến khách mời thần bí, nếu bây giờ không có, hậu quả thật không dám nghĩ.”

Nấu không có khách mời ra sân khấu, các báo sẽ nhấn mạnh việc S. Nirvanaqi đưa khách mời thần bí thu hút khán giả làm một mánh lớn, chứ thật ra không có khách mời, S. Nirnavanqi trở thành tội đồ lừa gạt các fan. Hoặc các báo có thể bịa chuyện S. Nirvanaqi kiêu ngạo, bất hòa với nghệ sĩ trong giới, không co nghệ sĩ nào muốn làm khách mời của S. Nirvanaqi.

Mặc kệ là vì lý do gì, hình tượng của S. Nirvanaqi sẽ bị đổ vỡ, bọn họ lại không thể chọn ai ở đây làm khách mời, nếu cho biểu diễn người đó sẽ biểu diễn cái gì? S. Nirvanaqi biểu diễn quá phấn khích ai có thể đứng trên sân khấu cùng họ? Lại nói người đó có thể giữ miệng như bình không! Bọn họ thật sự không thể làm như vậy, sẽ hủy diệt con đường âm nhạc của S. Nirvanaqi.

Tiểu Mạch thật không có giải pháo nào, mới chứa cháy loạn, gọi con gái của tổng giám đốc đến, mặc kệ cô là người thế nào thì cũng là con gái của Ngôn Húc Dương, không phải sao?

Ngôn Nại nghe Tiểu Mạch nói xong, chú ý đến tên của hai người kia, suy nghi một chút rồi hiểu chuyện đang xảy ra. Cô biết kịch bản, chỉ cần nghe tên là cô nhớ ra tình tiết xảy ra.

Tống Địch trong tiểu thuyết là nam phụ, bạn thời thơ ấu của Thẩm Hoan Tình, một mực ở sau lưng theo dõi cô ấy, vì cô ấy hắn ta mới gia nhập làng giải trí, khi Thẩm Hoan Tình lập gia đình, hợp đồng của hắn với Ngôn thị vừa vặn hết hạn, hắn chuyển qua công ty giải trí Diệu Quang, người Thẩm Hoan Tình lấy là thái tử gia của Ngôn thị, hắn cũng không muốn ngây ngốc trong đó. Một đoạn tình chị em không thành.

Phan Luân là ca sĩ ngoài công ty, đầu thời con quay phim, rất có duyên với công ty, lại biết giao tiếp tốt, hắn là người Dung Quý Hàn cài vào Ngôn thị. Về việc giao thông tắc nghẽn là do Ding Quý Hàn dùng thủ đoạn, bảng giao thông ở quốc lộ trên đường đến Liêu Nguyên có chút lộn xộn, tắc nghẽn chỉ một hai tiếng, nhưng buổi diễn ca nhạc của S. Nirvanaqi lại không thể chờ được.

Qua việc này có thể thấy được Thẩm Hoan Tình đã bắt tay với Dung Quy Hàn âm thầm tính kế Ngôn thị, phỏng chừng bọn họ đang ngồi xem biểu diễn, chờ sau khi buổi diễn kết thúc, các trang báo trên mạng sẽ đồng loạt đưa tin dẫn dắt dư luận, danh tiếng của nhóm S. Nirvanaqi bị sụp đổ, hình tượng trong sạch nhiều năm bị vỡ tan.

Bọn họ ra tay với nhóm S. Nirvanaqi là đang đánh một đòn đau cho Ngôn thị. S. Nirvanaqi rất gắn kết với Ngôn thị, nhóm là hình tượng của Ngôn thị, nhắc đến S. Nirvanaqi là nhắc đến Ngôn thị, nói đến công ty giải trí Ngôn thị sẽ nói đến nhóm nhạc S. Nirvanaqi.

Tống Địch Tuấn hiện đang uống cà phê nói chuyện phiếm với Thẩm Hoan Tình nhỉ? Còn Phan Luân lại đang ở bên Dung Quý Hàn chờ chỉ thị tiếp theo?

“Em lấy thân phận là một người hâm mộ của S. Nirvanaqi làm khách mời thần bí, S. Nirvanaqi coi trọng fan của mình như vậy, sẽ không phải làm tăng niềm hâm mộ của mọi người sao?” Ngôn Nại bình thản nói, bọn họ ra chiêu, cô tiếp chiêu, binh đến tướng chặn.

“Đừng đùa!” Long Thành lên tiếng, hai mắt đỏ ngầu, S. Nirvanaqi là tâm huyết của đời của hắn, nghệ sĩ quan trọng nhất là gì? Chính là hình tượng của bản thân trước mặt mọi người, việc xảy ra lần này chính là cái bẫy, có kẻ nhắm tới S. Nirvanaqi, kẻ đó khẳng định còn đặt bẫy khác nữa.

“Em biết một bài hát rất êm tai, em lên sân khấu hát tặng S. Nirvanaqi.” Cô biết mục đích của khách mời, tiết mục biểu diễn không thể kém S. Nirvanaqi cũng không thể vượt qua S, Nirvanaqi, đó là một kĩ thuật sống, không thể vượt qua, không thể thua kém, hơn nữa còn phải để lại ấn tượng tốt với người hâm mộ nhóm S. Nirvanaqi, nan giải quá a: “Không có chuẩn bị phần ghi âm, em sẽ tự đàn, đàn dương cầm của Nguyên Nhĩ Nhiên còn đang ở trên sân khấu phải không?”

“Có được không?” Long Thành gian nan nói ra hai chữ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngôn nại, giống hư cô là cọng rơm cứu mạng của hắn.

“Không thành vấn đề.” Ngôn Nại gật đầu.

Long Thành tin ngay, nếu như bình thường, hoặc đổi người khác hắn nhất định sẽ xì mũi coi thường, nhưng hắn thấy được hi vọng trên người Ngôn Nại, trên người cô toát ra ma lực làm cho người khác tin tưởng, hắn tin tưởng cô.

“Vậy, em nhanh chóng đi thay trang phục và hóa trang, chờ bọn họ hát xong thì lên. Rồi anh nói với bọn họ lên phối hợp với em.” Long Thành lập tức nói.

Ngôn Nại liếc mắt nhìn chính mình trong gương hóa trang, cô lắc đầu với Long Thành: “Không cần thay đổi, em là người hâm mộ nhóm S. Nirvanaqi, không cần hóa trang như vậy mới thích hợp.” Fan nữ hâm mộ S. Nirvanaqi rất nhiều, trang điểm hay những cái khác đều rất dễ tạo ra oán hận, cô không hoa trang cũng rất tốt. Đồng phục của cô nói rõ thân thế, không sợ có người tới trường thăm dò bản thân.

“Đúng.” Mắt Long Thành chợt lóe sáng, lời nói của Ngôn Nại làm cho hắn khôi phục lại bộ dáng khôn khéo thường ngày.

Bốn người S. Nirvanaqi xuống sân khấu, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng. Không bao lâu sau, bọn họ không nghe tiếng hét ồn ào của mọi người nữa, thay vào đó là tiếng đàn dương cầm, âm thanh xa lạ nhưng dễ nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.