Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 65: Chương 65




“Phải bảo vệ như thế nào? Khi nào tôi có thể khôi phục lại tự do?” Ngôn Nại lười biếng vô lực nói, cô đã không còn hơi sức đâu mà đi tức giận nữa

Ngôn Nại không thể ở một mình, quả nhiên không gian riêng tư cô muốn là không thể có rồi, Ngôn Nại phòng bị nói: “Anh tìm cho tôi một nữ hộ vệ.”

“Nói thẳng đi, vậy anh muốn thế nào?” Ngôn Nại trầm mặt

Tay Ngôn Nại giữ chặt nắm cửa, rất muốn cầm cả cái nắm cửa này ném lên mặt anh ta một cái, bây giờ cô thật sự rất muốn đến đồn cảnh sát để trú thân, chỉ có đồn cảnh sát là an toàn nhất, nhưng chỉ sợ cảnh sát không tin lời cô, còn coi cô như kẻ điên, cả ngày ảo tưởng chuyện bị hắc đạo trả thù.

Tịch Tư và a D không biết, đêm đó ở bệnh viện Flynn của nước Y đã xảy ra một cuộc đấu súng, trong sự kiện này có rất nhiều người chết. Trong một gian phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã có một bệnh nhân nam mất tích, tên là An Đức Liệt Bố Á Nặc. Thụy Nhĩ nghe tin vôi chạy ðến nhýng lại bị An Ðức Liệt phục kích chặn ðýờng trả thù, bị một viên đạn xuyên qua cổ họng chết ngay tại chỗ.

Ngôn Nại nằm trên giường, đầu giường cô luôn đặt một chiếc đèn ngủ được bật sáng, đây là thói quen mấy năm nay vẫn không đổi của cô, không mở đèn thì cô không cách nào ngủ được. Cùng ở chung phòng với cô, Tịch Tư ngoan ngoãn nằm trên sô pha bên kia. Mặc dù như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, loại bất an này không phải đến từ việc trong phòng cô có nhiều hơn một người đàn ông, mà là một loại dự cảm không tốt khiến người ta hoảng hốt. Ngôn Nại vùi đầu dưới chăn ngủ thiếp đi, cô không sợ Tịch Tư làm gì cô, với năng lực của anh ta, nếu như anh ta muốn làm gì cô thì hoàn toàn không cần đợi cô ngủ mới thực hiện.

Tịch Tư cảm thấy hô hấp của Ngôn Nại từ đều đều chuyển thành dồn dập thở gấp, giống như cô đang giãy giụa trên giường, anh ta xuống ghế nhẹ nhàng đến gần giường Ngôn Nại, nét mặt cô có chút khổ sở, xem ra là gặp ác mộng. Tịch Tư mặc kệ hậu quả, vội vàng đánh thức Ngôn Nại vẫn còn đang khổ sở trong mộng tỉnh lại.

Đôi mắt cô mở to, còn mang theo sự hoảng hốt từ cơn ác mộng, bên trong đôi mắt tràn ngập một tầng hơi nước, ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt. Khi cô đã nhìn rõ ràng người đang ở trước mặt và nơi đang nằm thì nước mắt không khống chế được nữa mà trào ra.

Ngôn Nại thút tha thút thít một lúc sau mới rời khỏi ngực Tịch Tư, chuyện cô gặp ác mộng trong những năm này nguyên nhân không phải từ anh ta mà ra sao? Chuyện bắt cóc hai năm trước, chuyện cô gặp nguy hiểm của ngày hôm nay, đều là bởi vì anh ta. Nhưng chuyện khiến cô rối rắm là vừa rồi cô còn nằm trong ngực anh ta mà khóc thút thít, đã vậy cô còn không bài xích cái ôm của anh ta. Thật ra thì sau lần bắt cóc đó, cô hoàn toàn không muốn gần gũi với người khác phái, trừ người nhà mình ra, thời điểm đóng phim, cô phải tiếp xúc gần gũi cùng với bạn diễn khác phái, trong lòng cô cũng có chút bài xích. Chẳng lẽ do anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô, cho nên cô không bài xích anh ta? Cô thật sự hy vọng tất cả việc này đều là giấc mơ, đợi sau khi cô tỉnh lại thì có thể trở lại thế giới cũ của mình

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em thì đã thích em rồi, đó là mùa hè bốn năm trước, em đang cầm que kem, đứng ở ven đường, đúng lúc tôi đậu xe ở đó.” Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu hoàn toàn bản tính của em, thuần khiết như sương, thật sự khiến người khác không thể rời mắt. “Lần tiếp theo tôi gặp em, là lúc thấy có cô gái bị mấy nữ sinh kia ức hiếp, tôi cố ý chạy đến giúp người con gái đó lại không biết người tôi đến giúp lại là em, cho đến khi thấy em chạy từ trong ngõ ra.” Khi đó anh ta mơ hồ cảm thấy được lòng mình, anh ta lo lắng mình sẽ thích cô gái kia, còn cố ý mở miệng dò xét. “Lần thứ ba gặp lại em có thể nói là ở khách sạn Tây Thái. Tổ chức có một chút việc ở Tây Thái, không ngờ em và bạn học của mình cũng đến khách sạn này thuê phòng, gian phòng của các em vừa thuê cũng là nơi tôi vừa đặt chân vào, tôi vẫn ở trên ban công nhìn em. Em và bạn xem phim quá chuyên chú nên cũng không phát hiện ra tôi...” Vì để có thể nhìn cô thật lâu mà Tịch Tư cố chịu đựng vết thương đạn bắn đứng trên ban công rất lâu.

Anh ta đang tỏ tình với cô sao? Không thể không nói rằng Ngôn Nại chưa từng trải qua sự kiện được phái nam nghiêm túc tỏ tình như vậy, Đàm Trị Văn ở Tổ diễn kịch Trung Phi cũng từng bày tỏ tình cảm với cô, cô cũng đã xem qua hồ sơ của anh ta, hiểu Đàm Trị Văn không phải thật lòng nên cô cũng không cho Đàm Trị Văn một đáp án, sau đó còn chưa tới nửa tháng, Đàm Trị Văn liền qua lại cùng một nữ diễn viên khác.

“Đem trói em đến nước Y là việc hoàn toàn ngoài ý muốn, là có người nhờ tôi mang một người phụ nữ tên là Đàm Tuyết Thuần đi, kết quả là thuộc hạ của tôi trói lầm người. Bọn họ còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đối với em, là do tôi không quản giáo tốt bọn họ, hơn nữa do em bị chuốc xuân dược Huyễn tình nhưng tôi lại hiểu lầm em muốn quyến rũ nên đã làm tổn thương em.

“Đêm trói em đến nước Y đơn thuần chỉ là ngoài ý muốn, tôi muốn giúp người khác mang một người phụ nữ tên là Đàm Tuyết Thuần đi, kết quả là thuộc hạ của tôi trói lầm người. Bọn họ còn sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đối với em, là do tôi không quản giáo tốt bọn họ, chỉ là do em bị chuốc xuân dược Huyễn tình nhưng tôi lại hiểu lầm em muốn quyến rũ nên đã làm tổn thương em. Tôi muốn chịu trách nhiệm với em, không chỉ đơn thuần là chịu trách nhiệm, quan trọng là tôi thích em.” Tịch Tư chậm rãi nói, nếu như không phải thích cô, anh ta muốn bù đắp cho cô, hoàn toàn còn có thể sử dụng những phương thức khác, anh ta không cần thiết phải tới bên cạnh cô phục vụ cô giống như người hầu, anh ta muốn được cô tha thứ, muốn ở chung một chỗ với cô.

“Tôi và cô đều giống nhau, đó cũng là lần đầu tiên của tôi, tôi không có bạn gái, người phụ nữ tôi tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có một mình mẹ của tôi.” Lúc này anh ta lại có một loại kiêu ngạo khi anh ta là xử nam, anh ta còn có một cảm giác vinh quang với thân xử nam của mình... “Mẹ tôi đã từng thấy hình của cô, từng xem phim cô đóng, bà rất ủng hộ lựa chọn của tôi, hi vọng tôi có thể sớm dẫn cô trở về gặp bà, bà là một phụ nữ rất dịu dàng.”

“Chỉ cần tôi theo ở bên cạnh thì em sẽ không có chuyện gì.” Đi một chuyến đến nước M thôi mà, coi như đi du lịch là được rồi.

Tờ mờ sáng, hôm nay Ngôn Nại không có lớp, theo tính toán ngày hôm qua của cô thì cô muốn đến công ty ZGC. Tạm thời vì chuyện của đại ca Tịch Tư, cô đi đâu cũng phải mang anh ta theo, anh ta lại thêm chức trách của vệ sĩ.

Động tác của Ngôn Nại, Tịch Tư đều nhìn rõ, anh ta giả vờ quay ra sau, nhưng vẫn cố vễnh tai nghe, dù sao cũng chỉ nghe được một chút, “Mỗi ngày có nhớ mẹ không?”, “Có thời gian mẹ sẽ về thăm con.” “Mẹ cũng rất nhớ con!”*.... Những thứ khác anh ta đều không nghe rõ, giọng Ngôn Nại cũng thật dịu dàng, mỗi câu lộ ra nhớ nhung. Viên Viên là đàn ông hay là phụ nữ? Nếu Viên Viên là một người đàn ông, nghe giọng Ngôn Nại như vậy, người đàn ông này chắc có quan hệ rất thân mật với cô, anh ta không cần phái người đi nước Z điều tra một chút chứ?

Ngôn Nại cất điện thoại. Ngôn Minh đã bắt đầu đi nhà trẻ, Ngôn phu nhân nói bé ở trong lớp thường được cô giáo khen ngợi. Ngôn Minh ở trong lớp cũng là một bạn nhỏ có nhân duyên tốt, bé đặc biệt được các cô bạn học yêu thích, về đến nhà bé vẫn còn rất âu sầu oán trách với Ngôn phu nhân về chuyện này. Nghe được chuyện này Ngôn Nại cười trộm một hồi, Minh bánh bao có nhân duyên với các bạn nữ sinh cũng không tệ.

Tịch Tư và Ngôn Nại lên tiếng chào hỏi, anh ta liền kêu A D đi ra bên ngoài, hoàn cảnh này không thích hợp nói chuyện, Ngôn Nại gật đầu, cô biết bọn họ có việc gấp, là chuyện bọn họ vừa nói ngày hôm qua càng thêm nghiêm trọng khẩn cấp rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.