Cỏ Lau Mùa Hè

Chương 19: Chương 19: Hạ Thiên Nói: Đây Là Tô Lô




Lâm Hạ Thiên nhìn thấy bọn họ, giơ tay chào hỏi: “Hi, hai người vẫn khỏe chứ, con tới đây ăn cơm. Đây là Tô Lô .”

Hắn nói xong , Tô Lô liền cảm thấy ánh mắt của hai vị kia đều không hẹn mà cùng đặt trên người mình. Tô Lô luống cuống học theo Lâm Hạ Thiên nói: “Cháu….chào….hai bác.” Cảm giác có điểm quái dị, còn có chút khẩn trương . Tô Lô không thể nói rõ vì sao.

Người phụ nữ kia rất nhiệt tình, kêu hai người bọn họ vào trong nhà: “Sao giờ mới đến? Còn tưởng rằng lại không đến, cho nên chúng ta ăn cơm trước rồi!”Rồi hướng Tô Lô nói: “Thật xin lỗi, Tô Lô con đừng để bụng nha…!”

Tô Lô vội vàng khoát tay: ” Không đâu ạ! Quấy rầy hai bác ăn cơm, bọn con thật không phải!”

Người phụ nữ ấy nở nụ cười. Nụ cười của bà thoáng một cái thế tiến vào trong lòng Tô Lô, cái loại cảm giác này khiến lòng thật ấm áp. Người phụ nữ kia có làn da rất đẹp, trong nụ cười tràn ngập tinh khiết cùng thân thiện. Nhìn không ra tuổi thực là bao nhiêu, chỉ có thể nhìn những đường vân mảnh nơi khóe mắt mới biết được đại khái bà đã ở tuổi trung niên. Lâm Hạ Thiên quen cửa quen nẻo nắm tay Tô Lô đến phòng ăn, vừa nói: “Mới vừa ở bên kia tắm rửa một chút, cho nên đến chậm.”

Vừa dứt lời, người đàn ông cùng người phụ nữ kia lại đồng thời đem ánh mắt đặt tại trên người Tô Lô. Tô Lô bắt đầu không kịp phản ứng, một giây sau mới nhớ tới Lâm Hạ Thiên cùng cái “Phòng tắm” có tính đặc thù kia, lập tức mặt nóng lên, tỏa nhiệt. Người đàn ông đem hai chén cơm tới, đưa cho Lâm Hạ Thiên. Lâm Hạ Thiên nhận lấy, đem cơm ở bát mình san sang bát cơm của cô, cô muốn ăn bát ít cơm hơn mà: “Em kêu đói bụng, ăn nhiều một chút. Vừa rồi anh ăn đậu hủ cũng no rồi.”

Lời nói rất mập mờ, dẫn tới làm hai cái người đứng tuổi lại tiếp tục được xem hề. Tô Lô túng quẫn, ở dưới gầm bàn dùng toàn lực giẫm lên chân Lâm Hạ Thiên. Người này thật sự không biết xấu hổ! Sau đó cầm lấy bát cơm vội vàng bới cơm, cẩn thận che dấu khuôn mặt đỏ ửng của mình. Người phụ nữ trầm thấp mà cười: “Tô Lô, cô gọi con là Tiểu Lô được không ?”

Tô Lô gật gật đầu, phát hiện mình với nụ cười của người phụ nữ này quả thực không có sức chống cự, nhu hòa như vậy, cảm giác như lông tơ phất qua đôi má. Bà ấy còn nói: “Ha ha, Tiểu Lô ăn chậm một chút, ăn nhiều thức ăn một chút. Thử chút ít cá này, sáng nay chúng ta câu từ thành phố S về. Để chưng muối cũng rất thơm và ngon !”

Tô Lô nghe lời gắp một miếng nếm thử. Thịt cá vào miệng, quả nhiên mùi cá rất thơm ngon ngập trong khoang miệng: sau đó lan tỏa. Tô Lô ăn một miếng liền thích món ăn này, nhịn không được muốn Lâm Hạ Thiên thưởng thức. Chọc chọc cánh tay hắn: ” Anh nếm thử món cá này xem, thật sự rất ngon !”

Lâm Hạ Thiên lập tức nhăn mặt, muốn nhắc nhở cô một điều là hắn không thích ăn cá.

Tô Lô thấp giọng nói: “Không có mùi tanh đâu, rất ngọt .” Lâm Hạ Thiên vẫn trưng ra vẻ mặt đau khổ. Tô Lô gắp một miếng thịt cá, thả vào trong bát Lâm Hạ Thiên: “Món cá này thật sự không tanh, nếu như em gạt anh thì từ nay về sau em sẽ không bắt anh ăn cá .”

Lâm Hạ Thiên cầm lấy chiếc đũa ấp a ấp úng hết đâm rồi lại chọc vào cái miếng cá kia. Tô Lô nhìn không vừa mắt, gắp miếng cá kia lên trực tiếp đưa vào trong mồm Lâm Hạ Thiên. Phía đối diện truyền đến tiếng cười của người phụ nữ. Lập tức làm Tô Lô túng quẫn quay lại…, mới nhớ tới đây là chỗ người khác, giờ phút này ở phía đối diện đang có bốn con mắt nhìn động tác cho ăn của cô. Thoáng cái cảm giác bị bỏng như đang bò lên trên cổ, phản ứng đầu tiên của Tô Lô là muốn thu hồi chiếc đũa. Nhưng lúc này Lâm Hạ Thiên vừa đụng phải cá, còn chưa cắn hẳn, cô vừa co lại tay, đầu của hắn theo bản năng di động theo chiếc đũa.

Động tác này càng khiến cho bà bật cười: “Ha ha , vợ chồng son sao lại dí dỏm như vậy!”

Lâm Hạ Thiên khó chịu vì bị giễu cợt, không rõ Tô Lô đột nhiên thu lại chiếc đũa là có ý gì, cảm thấy không cam lòng, cắn chặt chiếc đũa. Tô Lô không rút được chiếc đũa, lại không muốn tiếp tục diễn mấy động tác cho ăn, vội vàng buông tha chiếc đũa mặc kệ cho Lâm Hạ Thiên tự mình cắn. Lâm Hạ Thiên cầm lấy chiếc đũa gõ đầu Tô Lô rồi mới trả lại cho cô. Cô nhóc này thật là, dám để lại một mình hắn ở đằng ấy mất mặt!

Nghe thấy tiếng cười phát ra từ bác gái, Tô Lô da mặt mỏng, liền cầm chiếc đũa vùi đầu tiếp tục sự nghiệp bới cơm. Lâm Hạ Thiên nhìn bộ dạng này đã không còn tức giận, hơn nữa rất hài lòng, cô đang ăn chiếc đũa vừa mới dính đầy nước miếng của hắn. Lâm Hạ Thiên cực thích loại cảm giác thân mật với cô ngay trước mặt người khác này. Khoác tay lên trên ghế dựa của cô, muốn nhớ lại hương vị ngọt ngào vừa mới thoáng qua, Lâm Hạ Thiên tự mình gắp nguyên một miệng thịt cá vào miệng. Ngây ngốc cười , hmmm, thật sự rất ngọt . . .

Sau đó lại gắp cho một miếng thịt cá: “Ăn hết cơm làm gì, chịu khó ăn chút thịt nữa “. Cùng lúc này người phụ nữ đứng tuổi cũng lên tiếng nói: “Tiểu Lô, con vừa rồi thấy gian phòng Lâm Hạ Thiên vừa loạn vừa bẩn như vậy có bị hù không?”

“. . .” Tô Lô vừa nhai cơm vừa nói: “Có một chút . . .”

Lâm Hạ Thiên cùng hàng xóm quan hệ thật đúng là rất tốt, phòng của hắn loạn như thế nào người ta cũng biết.

“Cô biết mà, con nhất định là không nghĩ đến nó lại có một mặt như vậy có đúng không? Cô nghĩ, hai đứa các con ở chung căn hộ kia, nó nhất định dọn dẹp rất sạch.” Bà nói tiếp.

“Vâng. . .” Bác ấy đã nói hộ tiếng lòng của cô rồi. Nghĩ nghĩ , Tô Lô ngẩng đầu nhìn, việc bọn họ ở chung ngay cả hàng xóm cũng biết rõ sao? Bác gái trêu ghẹo nói: “Kỳ thật bản chất của nó là như thế, nhưng cứ mỗi khi đến trước mặt con lại thay đổi thành bộ dạng tiêu tiêu sái sái, loại tình huống này nếu đứng theo góc độ từ tâm lý học có thể coi là nhân cách phân liệt. Nó rất đáng sợ đấy, con nên cẩn thận !”

Tô Lô lộ ra sự vui vẻ: “Cái đó đúng thật cần phải cẩn thận một chút . . .”

“Con cô từ nhỏ đã có thói quen vứt bừa bãi như vậy đấy. Nó khi còn bé ở bên Mĩ bị cụ ông cùng cụ bà làm hư rồi, áo thì đưa đến tay, cơm đến thì há miệng, cho nên năng lực chăm sóc bản thân cực kỳ kém. Cô nhìn nó ở trước mắt con ngay ngắn hay những cái…kia rõ ràng đều là giả vờ, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không sau khi kết hôn con sẽ phát điên mất.”

Tô Lô thoáng cái giật mình. Bà không rõ phản ứng của Tô Lô là gì, thử thăm dò hỏi: “Sẽ không phải Lâm Hạ Thiên còn chưa có giới thiệu chúng ta cho con chứ?”

Giới thiệu qua, hắn nói hai người là hàng xóm . . . Bác gái thấy Tô Lô không đáp lại, biết ngay con mình thật sự không giới thiệu rõ ràng thân phận của mình và chồng, liền cầm lấy chiếc bát trên bàn hướng về Lâm Hạ Thiên nện xuống: “Xú tiểu tử, đem con dâu đến cho chúng ta cũng không giới thiệu thân phận? ! Con còn biết phép tắc không?”

Lâm Hạ Thiên bị đập trúng mặt, đỉnh đầu lập tức bốc khí hướng về phía người đàn ông đối diện nổi giận: “Lâm An Thâm, cha nhìn xem Giản Lộ làm hành động gì đây!” Cha Hạ Thiên bình tĩnh ăn cơm, sau đó nói: “Mẹ của con nói không sai, con trước nên giới thiệu chúng ta.”

Lâm Hạ Thiên lập tức không còn gì để nói, cầm chiếc bát từ trên mặt bàn, vừa nhai cơm, ngữ khí như không có chuyện gì xảy ra: “Bà ấy là Giản Lộ, mẹ của anh. Còn người này là Lâm An Thâm, cha anh .”(nói thật là đoạn này muốn phi dép vào mặt anh (メ`ロ´)︻デ═一)

Nói xong, Lâm Hạ Thiên giả bộ như đang mải ăn cơm, tránh đi ánh mắt Tô Lô. Tô Lô âm thầm đem chiếc đũa bóp mạnh, trên mặt vẫn duy trì sự lễ phép: “Chào chú, dì ạ.”

Mẹ Hạ Thiên rất hài lòng cô con dâu này, tao nhã thanh tú, không yếu ớt, không mạnh bạo. “Ngoan ! Con cô thật không đúng, về sau vất vả cho con rồi !”

Tô Lô gật đầu.

Sau khi cơm nước xong đi ô-tô trở lại khu nhà trọ. Trên đường đi Tô Lô không nói câu nào. Lâm Hạ Thiên biết cô không thích mấy việc đó vì thế trên cả đoạn đường đi cũng không dám chọc giận cô.

Sau khi về tới nhà trọ, Tô Lô cầm quần áo mới vừa bị Lâm Hạ Thiên ngâm trong bồn tắm mang đến phòng giặt. Trong căn hộ này các loại máy giặt quần áo về cơ bản đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng bình thường Tô Lô đều thích tự mình giặt quần áo, nhất là giặt quần áo thay Lâm Hạ Thiên. Lâm Hạ Thiên không muốn hiểu nhiều, suy nghĩ của cô hắn nhiều khi nhìn không thấu. Lâm Hạ Thiên chỉ biết mình không đành lòng để cô vất vả như vậy, mấy lần cướp quần áo đem vứt vào trong máy giặt, nhưng cuối cùng đều bị Tô Lô làm mặt đen lấy quần áo mang đi giặt. Về sau có mấy lần Lâm Hạ Thiên định tự mình thử giặt bằng tay, lại bị Tô Lô cướp lấy vì thế đến cơ hội cũng không có. Nhưng mà một khi Tô Lô trông thấy hắn ngồi xổm bên cạnh chậu vò quần áo, sẽ không cướp quần áo của hắn, chỉ là cũng vào phòng tắm, ngồi xổm bên cạnh chậu cùng hắn vò quần áo. Có đôi khi Lâm Hạ Thiên giằng lại quần áo không cho cô giặt, cô liền lập tức giở trò, nhắm ngay vào Lâm Hạ Thiên mà phun nước, sau đó nói, quần áo trong chậu do hắn giặt, còn trên người của hắn do cô giặt. Vì vậy về sau, Lâm Hạ Thiên lại để Tô Lô xử lý quần áo. Thời điểm cô giặt quần áo không chú ý đến hắn, hắn sẽ đứng ở cửa phòng tắm ngắm nhìn thân ảnh cô ngồi xổm cạnh chậu. Sau đó sẽ mơ tưởng về một tương lai hoàn mỹ, Tô Lô giặt quần áo, nấu cơm, pha trà cho hắn. . . chắc do mải suy nghĩ những điều này đều là việc một người vợ phải làm không . . . Cho nên hắn cũng sẽ làm như vậy . . . Nghĩ thế, Lâm Hạ Thiên sẽ như ăn trộm táo ngọt mà cười ngây ngô đi ra.

Mà khi Lâm Hạ Thiên tỉnh hồn lại thì trông thấy Tô Lô đã giặt xong, sắp mang quần áo ra sân, hắn theo sát, đem áo khoác trong tay đưa cho cô: “Bên ngoài gió lớn, mặc áo khoác vào.”

Tô Lô vung tay hắn. Lâm Hạ Thiên ấn chặt cửa ban công không cho cô mở: “Không mặc vào cũng đừng ra ngoài .”

Tô Lô nhìn qua cũng không thèm liếc hắn, trực tiếp đem cả chậu quần áo vứt xuống mặt đất, quay đầu phải trở về phòng. Lâm Hạ Thiên hai bước lớn ngăn cản cô đi về phía trước: “Em giận thế sao? !”

Tô Lô muốn vượt qua hắn. Hai tay Lâm Hạ Thiên cùng một chỗ nắm chặt lấy hai vai của cô: “Cha mẹ anh nói lời khó nghe sao? Bọn họ không cho em mặt mũi nhìn sao? Ngăn cản chúng ta sao? ! Em ở đây giận cái gì? !”

Tô Lô giương lên mắt lạnh nhìn hắn: “Em không giận cha mẹ anh.”

“Thế chính là nói giận anh? ! Anh như thế nào chọc tới Em rồi !”

“Anh không tôn trọng em!”

“Sao anh không tôn trọng em chứ!”

“Tạm thời em không muốn gặp cha mẹ anh, nhưng anh vừa mới bắt đầu đã nghĩ ngợi lấy phương pháp gạt em đi nhà anh!”

“Anh rất không rõ vì sao Lí Diễn Minh có thể dẫn em gặp cha mẹ mà anh không được? !”

“Anh không cần kéo người khác vào mà nói. Được rồi, em không muốn cùng anh làm loạn.” Nói xong tránh Lâm Hạ Thiên. Lâm Hạ Thiên không chịu buông tay, nhưng thái độ đã mềm nhũn ra: “Tô Lô, đừng giận. Chỉ là trong lòng anh rất không chắc, Lâm Hạ Thiên không phải thần, không thấu chuyện xấu trước mặt. Anh . . . Anh không có cảm giác an toàn . . . Em gặp cha mẹ Lí Diễn Minh . . . anh cũng muốn em gặp cha mẹ anh !”

“Lâm Hạ thiên, về sau anh làm ra những hành vi này có thể suy nghĩ cho cảm thụ của em trước được không?”

“Em cũng không có để ý tới cảm thụ của anh!”

Tô Lô cắn môi, liếc hắn, rồi sau đó cúi đầu đẩy hai tay hắn. Lâm Hạ Thiên lại vội vàng bắt lại cô: “Tô Lô !”

Trong ánh mắt Tô Lô có chút vô lực: “Em rất mệt, để em trở về phòng ngủ.”

Lâm Hạ Thiên không rõ hình dung tâm tình của mình ra sao, chỉ là chứng kiến ánh mắt của cô, lòng của hắn sẽ hết cách mà cuống. Tô Lô đen mặt: “Em bảo anh buông!”

Lâm Hạ Thiên không dám dây dưa nữa, thoáng một phát buông lỏng tay. Đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cô đóng cửa phòng. Hắn ở đây hoảng hốt, bất an, khó chịu. Mà cô, không rảnh để ý. Hắn, bị ngăn cách tại bên ngoài thế giới của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.