Sòng bạc Tân Thế Kỷ, Ma Cao.
Lộng lẫy, xa hoa.
Ở tầng thứ nhất và tầng thứ hai, mỗi bàn casino đều có một đám đông
vây kín. Người thắng thì hưng phấn la to, kẻ thua thì hồn bay phách lạc. Trên tầng thứ ba đang tiếp đãi mười vị khách quý. Mà ở sòng bạc chỉ có
duy nhất một căn phòng VIP, xa hoa thối nát, ngợp trong vàng son, rượu
thịt ê hề.
Tô Lôi đã hai lần nhìn vào người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm,
khuy áo mở rộng làm lộ cơ bắp khêu gợi, cả người thoải mái dựa vào chiếc tràng kỉ xa hoa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ma mị.
Bản năng của bất kỳ người phụ nữ nào cũng cảm nhận được hương vị nguy hiểm toát ra từ người đàn ông đó, nhưng không người này thì người khác, bao nhiêu người phụ nữ vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa. Tô Lôi cũng
hiểu rõ hiệu ứng bươm bướm này, bởi vì cô cũng là một trong số đó.
Nhìn trên bàn casino, từng lá bài được mở ra.
Năm điểm rưỡi.
Tám điểm.
Chín điểm rưỡi.
Mười điểm.
Mỗi lần đều là ‘Banker’* thắng.
Nhưng người đàn ông đó không thay đổi đều đặt hết trên ô ‘Player’*.
Sau đó hiển nhiên là thua liên tiếp. Là cố chấp, hay là kiên trì, lại
như đang giãy giụa.
Tô Lôi nhìn hết nổi, đẩy đám oanh yến bên cạnh người đàn ông ấy ra rồi khuyên bảo:”Hạ Thiên, đừng đặt ‘Player’* nữa.”
Hắn đã đặt vào đó quá nhiều tiền rồi…
Lại một ván mới bắt đầu, người chia bài giơ tay ra hiệu đặt tiền.
Lâm Hạ Thiên kêu lên to nhất:”Player*, năm trăm vạn!”
Một trợ lý vận tây trang thẳng thớm lập tức đặt năm trăm vạn lên ô Player.
Chia bài rồi lại lật bài. Bốn điểm so với hai điểm rưỡi, lại là Banker thắng!
Tô Lôi nhìn mọi người lần lượt chia tiền, tuy rằng không phải tiền
của cô nhưng cũng khiến cô thấy nóng lòng :”Hạ Thiên, đặt Banker* đi,
thật đấy, đừng có mê tín.”
Ai ngờ Tô Lôi bị Lâm Hạ Thiên quay lại nhìn với ánh mắt chống đối
khiến cô nín bặt. Trong mắt hắn có gì đó mơ hồ, mang theo vẻ tà mị nhìn
thẳng vào cô: “Khỏi cần nói, tôi không mê tín!”
Vừa dứt lời, người bên cạnh đưa cho hắn một điếu thuốc, Lâm Hạ Thiên
lười biếng hút một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra từng vòng khói. Hắn lại kiên quyết nói:” Player, tám trăm vạn!”
Lâm Hạ Thiên giang tay tựa vào sofa sau lưng, giống như một vị đế vương cao lãnh chăm chú nhìn từng quân bài được chia ra.
Ngửa bài. Mười điểm. Banker* thắng.
Lâm Hạ Thiên nhẹ nhàng cười, tầm mắt không biết đang dừng tại điểm
nào, chỉ thấy hắn hơi nheo mắt, toát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo, sau đó
phân phó:” Player*, một trăm ngàn.”
*Đây là thuật ngữ trong trò cờ bạc Baccarat
Hắn thật sự không mê tín.
Thương trường tốt.
Tình trường cũng không vấn đề
Nhất là đối với Tô Lô.
Trong mắt Lâm Hạ Thiên này không có thứ gì gọi là mê tín cả!
Tô Lôi muốn tiến lại khuyên bảo một chút nhưng Lâm Hạ Thiên lại phẩy tay, sau đó nhìn sang người trợ lý.
Người trợ lý khôn khéo hiểu ý, cầm chùm chìa khóa ô tô đưa cho Tô
Lôi:”Tô tiểu thư, đây là chiếc xe thể thao Lâm tiên sinh tặng cô, bây
giờ cô có thể thử đi một chút xem có vừa ý hay không.”
Tô Lôi nhận lấy chìa khóa, không dám làm phiền Lâm Hạ Thiên, đứng dậy theo người phục vụ rời phòng.
Đi theo Lâm Hạ Thiên mấy ngày nay, Tô Lôi được hắn tặng không ít đồ.
Hắn vung tay vô cùng hào phóng, những món đồ hắn tặng cô đều khiến cho
người khác phải vừa hâm mộ lẫn đố kỵ. Tô Lôi cảm thấy Lâm Hạ Thiên đối
xử với mình khá đặc biệt, nhưng lại không phải theo kiểu quan hệ nam nữ
ấy.
Lâm Hạ Thiên đi đến đâu, bên cạnh cũng có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mỗi người một vẻ, xinh đẹp kiều diễm. Nhưng Tô Lôi phát hiện, Lâm Hạ
Thiên không để vào mắt những cô gái đó. Hắn muốn bọn họ ở cạnh nhưng lại không muốn cùng họ thân thiết. Cái Lâm Hạ Thiên muốn chính là để bản
thân ám mùi son phấn. Tô Lôi nghĩ mãi không ra Lâm Hạ Thiên làm thế để
làm gì.
Sau đó, người khác nói với Tô Lôi, Lâm Hạ Thiên làm thể là để khiến một cô gái ghen.
Vừa phô trương, lại đơn giản như thế.
Đối với Tô Lôi mà nói, Lâm Hạ Thiên vẫn là một người đàn ông bí ẩn.
Hắn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trọng Mộc, cũng giống như
những thiên kim thiếu gia khác tiêu tiền như nước nhưng trên dưới Lâm
Thị lại không hề quan tâm. Tô Lôi đã tự hỏi, gia tộc Lâm Thị đức cao
vọng trọng như vậy, hẳn sẽ không để người thừa kế cứ thế làm phá sản
chứ.
Trừ phi có một nguyên nhân, là người nhà họ Lâm ngu ngốc vô cùng
chiều hắn. Nhưng theo Tô Lôi điều tra, Lâm Thị khẳng định không phải gia tộc như vậy. Còn một nguyên nhân khác, tiền thắng thua đều là của chính Lâm Hạ Thiên hắn, không liên quan gì đến Lâm Thị.
Nghĩ đến đây Tô Lôi lại cảm thấy khó hiểu. Lâm Hạ Thiên năm nay hai
mươi lăm tuổi, dù có giàu có đến thế nào thì đây cũng mới chỉ là giai
đoạn đang tích lũy, căn bản không thể nhanh như vậy đã có tiền cho hắn
vung tay bừa bãi.
Vậy tài sản của Lâm Hạ Thiên từ đâu mà có?
Còn nữa, năm năm kia hắn đã ở đâu? Học trường nào hay đã làm gì?
Những vấn đề liên tiếp nảy sinh, trừ Lâm Hạ Thiên thì không ai có thể cho Tô Lôi một câu trả lời thuyết phục.
Nói cách khác, tài sản của Lâm Hạ Thiên và năm năm đó, tất cả đều là bí ẩn.
Lâm Hạ Thiên nhìn từng ván đều mở ra là Banker, Player vẫn kiên quyết không xuất hiện. Đột nhiên, hắn nghĩ đến người con gái tàn nhẫn kia. Cô ấy khiến hắn đợi một năm rồi lại một năm, nhưng mỗi lần thấy hắn, đều
kiên quyết quay lưng rời đi.
Lâm Hạ Thiên không tin vào số phận, cho nên hắn đợi mười ba năm.
Hắn nhếch môi tự giễu cợt bản thân.
Bỗng bên cạnh có một người phụ nữ muốn tỏ ra săn sóc tận tình, đưa
hắn một ly cà phê nóng để lấy lại tinh thần, ai ngờ không cẩn thận mà
tay run, cà phê liền rớt ra ngoài. Cô gái muốn kêu Lâm Hạ Thiên cẩn thận không lại bị bỏng, rồi nhìn thấy hắn lấy thân mình cản cà phê.
Nhưng vẫn không đủ nhanh, cà phê đã đổ trực tiếp xuống ví tiền của hắn.
Lâm Hạ Thiên như không cảm giác được sức nóng đang lan truyền trên
cánh tay, lập tức mở ví tiền. Tay chân hắn luống cuống mở ví kiểm tra,
bức ảnh chụp bên trong cũng không thoát khỏi số mệnh, cà phê theo kẽ hở
tràn vào, trực tiếp ngấm lờ mờ trên mặt ảnh.
Trợ lý của Lâm Hạ Thiên vừa thấy ánh mắt này của hắn liền cảm thấy
không ổn, lập tức chạy tới trước cô gái vừa đánh đổ cà phê đó.
May mắn là người trợ lý nhanh tay.
Ánh mắt Lâm Hạ Thiên chuyển thành màu đỏ ngầu, tay hướng thẳng tới
khớp cổ của cô gái. Cô đã sớm tránh ra nên không bị thương, nhưng cũng
bị ánh mắt dữ dằn sục sôi lửa giận của hắn làm đổ mồ hôi lạnh. Còn đang
run rẩy chuẩn bị nói ra ba chữ xin lỗi, Lâm Hạ Thiên đã lớn tiếng quát:” Cút! Cút hết cho tôi!”
Mọi người trong phòng đều hoảng sợ mà giải tán.
Lâm Hạ Thiên cẩn thận quan sát vết tích cà phê trên tấm ảnh chụp,
giống như hắn đang muốn bảo vệ che chở cho những gì hắn trân trọng nhất. Tấm ảnh này đã bầu bạn với Lâm Hạ Thiên trong những năm tháng khốn khó. Đó là liều thuốc tinh thần giúp hắn chống cự được tới giờ phút này, nếu có người dám động đến nó, Lâm Hạ Thiên có thể dùng tính mạng bản thân
mà chiến đấu tới cùng.
Vết cà phê trên tấm ảnh dần được lau khô, gương mặt trong đó lại hiện lên rõ nét.
Lâm Hạ Thiên ngây ngốc nhìn khuôn mặt kia. Điềm mĩ, thanh sạch. Nhưng vài ngày trước, chính khuôn mặt ấy đã tuyệt tình nói ra những lời làm
tổn thương hắn sâu sắc.
Là, em không-đủ-yêu anh. Hay kỳ thật là, em chưa-từng-yêu anh!
Nhớ đến mà hắn thấy trái tim mình đang co rút vô cùng đau đớn. Tựa hồ mạch máu trên trái tim nhỏ bé ấy cứ căng ra hết cỡ rồi co rút lại, Lâm
Hạ Thiên đau đến không thể thở nổi.
Hắn rất muốn đem gương mặt kia xé nát, nhưng hắn không làm được, dù cho hắn đang phẫn nộ đến thế.
Lâm Hạ Thiên đứng vụt dậy, ném mạnh chiếc ghế về phía bàn casino.
Oành oành! Nát vụn.
‘Player’ chết tiện!
Người phụ nữ chết tiệt!
Lâm Hạ Thiên chết tiệt!
Rốt cục phải làm như thế nào?!? Phải làm thế nào mới có thể đem Tô Lô trở về bên cạnh?
Tô Lô, chính em nói sẽ trở thành người phụ nữ của tôi!
Tô Lô, tại sao em lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?!
Tô Lô, rốt cục em muốn như thế nào mới có thể yêu tôi?!
Tô Lô –!!