Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 37: Chương 37: Máu nhuộm ải tình




Ngọn gió bấc thổi mỗi lúc càng mạnh, bông tuyết bay trắng cả nền trời, nhành cây không ngớt khua xào xạc, như rên rỉ trong sơn cốc...

Bóng người từ hướng Đông nam chạy bay tới, chỉ trong chớp mắt là đã tới nơi.

Đấy chính là một cô gái và là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái ấy có một đôi mày thực dài, mớ tóc dợn xanh mượt và bên dưới chiếc mũi đều đặn xinh đẹp như ngọc là đôi môi đầy quyến rũ.

Tiểu Thanh cô nương lấy làm lạ, đưa mắt nhìn về phía cô gái mới đến, nghĩ bụng rằng :

- “Ồ. Vị tỷ tỷ ngày quả thực là hét sức xinh đẹp”.

Nhưng, khi đôi mắt của nàng vừa chạm với đôi tia mắt của cô gái thì không khỏi giật bắn người.

Thì ra cô gái hết sức xinh đẹp, nhưng có lẽ vì quá xinh đẹp nên làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhất là đôi tròng mắt của cô ta, trông chẳng khác nào hai vì sao lạnh trên nền trời xanh thẳm, không ngớt chiếu rực những ánh sáng lạnh buốt tựa hồ đang xói xỉa thẳng vào quả tim của mọi người.

Gia Cát Ngọc đã nhận ra ngay người vừa mới đến là ai rồi, nàng ta không ai khác hơn là Băng Tâm Ma Nữ, người đã có một đoạn tình duyên oan nghiệt với chàng. Do đó chàng không khỏi xấu hổ vì áy náy, cúi gằm mặt xuống đất.

Sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ đầy vẻ căm hận, u hờn, khiến chàng không làm sao dám nhìn thẳng vào nàng.

Nhưng Băng Tâm Ma Nữ trái lại, không vì thế mà buông tha cho chàng được yên. Khi nàng đã dừng chân đứng lại trên mạt tuyết thì đôi mắt lại càng chiếu ngời ánh sáng lạnh lùng, thực chẳng khác chi một tia chớp trên nền trời đầy mây đen bao phủ.

Gia Cát Ngọc nhớ lại câu nói giữa Đồng Chung đạo nhân và Bát Chỉ Thần Thâu nên biết Băng Tâm Ma Nữ có một tình thương yêu tha thiết đối với mình, nhưng từ bấy lâu nay vẫn giấu kín không hề thấu lộ. Và chàng lại nhớ đến việc đã xảy ra vào đêm ấy...

Do đó, chàng không khỏi luống cuống có cảm giác trước trời đất bao la này, lại không còn một chỗ cho mình dung thân.

Băng Tâm Ma Nữ cười lạnh lùng, rồi cất giọc gay gắt, nói :

- Kim Cô Lâu. Cái ơn cứu mạng ta đã trả, vậy ngươi có biết giờ đây là lúc ta phục thù hay chăng?

Gia Cát Ngọc không biết phải trả lời với nàng như thế nào?

Băng Tâm Ma Nữ không chờ cho chàng đáp lại, vừa nói dứt lời bèn tràn nhanh tới trước ba thước, vung chưởng ngọc lên, nhắm ngay lồng ngực của Gia Cát Ngọc chém thẳng xuống.

Tiểu Thanh cô nương trợn tròn xoe đôi mắt. Vừa rồi nàng đã trông thấy thân pháp của Gia Cát Ngọc hết sức kỳ tuyệt nên biết rằng chỉ cần chàng lách trách thì có thể tránh thế công của đối phương rất dễ dàng. Nhưng Gia Cát Ngọc vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Mãi đến khi chưởng ngọc của Băng Tâm Ma Nữ chỉ còn cách lồng ngực chàng ba tấc nữa, thế mà chàng vẫn đứng yên.

Qua thái độ ung dung tự toại ấy đã làm cho Tiểu Thanh cô nương hết sức thầm phục. Nhưng Băng Tâm Ma Nữ đang nghiến răng căm hận đối với con người trước mắt...

Thế là qua một tiếng ầm to, Gia Cát Ngọc chẳng những không vung tay đánh trả mà cũng không hề lách tránh thế công ấy. Do đó chưởng ngọc của Băng Tâm Ma Nữ đã nhanh nhẹn như chớp, giáng đúng thẳng vào lồng ngực của chàng.

Qua thái độ quái dị ấy, Tiểu Thanh cô nương không khỏi giật mình sửng sốt, đồng thời Băng Tâm Ma Nữ cũng không khỏi kinh hoàng.

Giữa lúc hai người còn đang kinh hoàng thì đôi vai của Gia Cát Ngọc đã chao động rồi thối lui ra sau liên tiếp ba bước.

Võ công của Băng Tâm Ma Nữ cũng có thể nói đứng vào bậc nhất ở trong giới giang hồ. Thế mà Gia Cát Ngọc lại đứng yên để cho nàng đánh thẳng vào lồng ngực, thử hỏi làm sao chịu nổi.

Nhưng cũng may là chiếc Cô Lâu bảo y ấy đã có một công dụng phi thường.

Tuy thân hình của chàng bị hất bắn ra sau ba bước nhưng chỉ cảm thấy máu huyết trong người rối loạn mà thôi và sau đó đôi chân của chàng đã đứng vững trở lại như cũ.

Băng Tâm Ma Nữ thấy đối phương không thèm lách tránh, sẵn sáng hứng lấy chưởng lực của mình, tựa hồ hết sức lấy làm lạ. Song chưởng lực ấy của nàng vừa đánh ra lại hoàn toàn không một tý hiệu quả gì thì lại khiến nàng càng lấy làm lạ hơn. Nhưng nàng dâu lại chịu bỏ qua việc này, bởi thế sau một lúc kinh ngạc bỗng đôi mày liễu của nàng nhướng cao, cất giọng cười lạnh lùng nói :

- Ngươi tưởng đâu đứng yên cho ta đánh một chưởng như vậy là đã bằng lòng bỏ qua hay sao? Ta nói cho ngươi biết hôm nay ta nhất định phải xem quả tim của tên dâm tặc ngươi màu gì thì ta mới hả được cơn tức giận.

Nói đoạn, nàng lại vung chưởng ngọc lên, tức thì qua một tiếng “roạt” trong tay của Băng Tâm Ma Nữ đã siết chặt một thanh đoản kiếm dài độc chín tấc.

Ánh sáng màu lục từ lưỡi kiếm chiều ngời ra, phải ánh giữa vùng tuyết trắng trông chẳng khác nào một lá trúc xanh.

Đấy chính là “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” tức thanh đoản kiếm quý báu của Thạch Cổ hòa thượng. Chẳng rõ Cô Lâu bảo y có chịu nổi một nhát của lưỡi đoản kiếm ấy không?

Gia Cát Ngọc không khỏi bắt rờn rợn cả cõi lòng.

Băng Tâm Ma Nữ liền vung ngọn đoản kiếm rồi nhắm ngay Gia Cát Ngọc đâm thẳng tới.

Gió to không ngớt thổi vi vu, bông tuyết bay múa đầy trời, khắp chung quanh vùng Bảo Châu Am này, giờ đây như được trùm kín bởi một bầu không khí buồn thảm.

Gia Cát Ngọc biết cô gái đang đứng trước mặt và định sát hại mình, trong lòng lại có một tình thương tha thiết thầm kín đối với mình. Nếu cô ta biết được mình đây chính là ai...

Nhưng chàng không thể nói thẳng ra chàng là ai được... Chàng không thể cho cô ta biết chính người mà cô ta hằng thương nhớ không lúc nào quên lại là người đã có hành động dày đạp lên sự trinh băng của nàng.

Hãy mau đâm mũi “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” đến đi. Người mà cô tính giết chết chính là Kim Cô Lâu nhưng hình ảnh của Gia Cát Ngọc thì trái lại, lúc nào cũng in đâm trong quả tim của cô và hình ảnh ấy luôn tốt đẹp, không hề có một vết nhơ bẩn.

Đôi mắt của Băng Tâm Ma Nữ lúc bấy giờ đang chiếu sáng rực lửa căm hơn, nàng siết chặt thanh đoản “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” vung mạnh cánh tay lên, nhưng quả tim không ngớt nhảy rộn, đưa đôi chân nhẹ nhàng từ từ bước tới...

Và cuối cùng, Băng Tâm Ma Nữ gằn giọng quát to tức thì lưỡi “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” lóe ngời ánh sáng, nhanh như điện chớp, nhắm ngay quả tim của Gia Cát Ngọc đâm tới.

Qua một tiếng “Ầm” thực to, lớp băng tuyết trên mặt đất liền bị kình phong cuốn bay mù mịt, gió lốc thổi lên ào ào. Và giữa bóng tuyết trắng xóa, bỗng lại thấy có bóng người không ngớt chao động.

Trong khi đó Gia Cát Ngọc và Băng Tâm Ma Nữ đều bị hất lui ra sau ba bước.

Tại sao có chuyện lạ lùng như thế? Có phải Gia Cát Ngọc đã bỏ thái độ bất đề kháng hay không. Và do đó, chàng đã vung tay đánh trả trước cơn nguy hiểm.

Không. Gia Cát Ngọc chẳng hề ra tay chống trả lại Băng Tâm Ma Nữ, nhưng chính Tiểu Thanh cô nương đang đứng cạnh đấy và trong cơn nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, nàng đã vận dụng toàn lực quét ra hai luồng chưởng phong.

Giữa hai đối thủ, một người hoàn toàn bằng lòng chịu lấy cái chết và một người khác lại nhất định phải rửa hận cừu, bất giác lại bị hai luồng chưởng phong của Tiểu Thanh cô nương cuốn tới hát cả hai ra xa.

Khi đôi chân của Băng Tâm Ma Nữ vừa đứng yên lại thì trợn mắt nhìn thẳng về Tiểu Thanh cô nương, giận dữ quát rằng :

- Cô là ai?

Đôi mắt to của Tiểu Thanh cô nương bèn híp nhỏ lại, nói :

- Tôi là Tiểu Thanh đây.

- Tiểu Thanh? Cô có quen biết với hắn ta sao?

Băng Tâm Ma Nữ vừa nói, vừa đưa tay chỉ thẳng về phía Gia Cát Ngọc, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, chứng tỏ nàng đang hiểu chính Tiểu Thanh cô nương là một người bạn gái Gia Cát Ngọc.

Tiểu Thanh cô nương có vẻ đắn đó do dự, nói :

- Tôi... tôi cũng không biết người ấy là ai cả.

Thì ra, đến giờ phút này, nàng vẫn chưa hiểu Gia Cát ca ca đang đứng trước mặt mình là thực hay giả. Nhưng Băng Tâm Ma Nữ vừa nghe qua thì trong lòng không khỏi sửng sốt, nói :

- Có quen biết thì nói quen biết, còn không quen biết thì nói không, tại sao cô lại nói không biết là nghĩa lý gì?

- Tôi biết thì nói biết mà không thì nói không, vậy tôi gạt cô để làm gì?

Băng Tâm Ma Nữ liền đưa chân bước tới, nạt rằng :

- Cô nói có đúng sự thực không?

- Lẽ tất nhiên là đúng sự thực. Hắn ta bảo chính hắn ta là Gia Cát ca ca của tôi, nhưng mặt của hắn lại mang kín mặt nạ. Vây, nếu quả đúng là Gia Cát ca ca của tôi thì cố nhiên là tôi quen biết, song nếu không phải thì tôi làm sao quen biết được?

Băng Tâm Ma Nữ liền có một ý nghĩ, vội vàng nói :

- Gia Cát ca ca của cô là ai?

- Ngay đến Gia Cát ca ca của tôi cô cũng không biết nữa hay sao? Anh ấy chính là Thiên Nhai Du Tử Gia Cát Ngọc đó.

Băng Tâm Ma Nữ vừa nghe qua thì không khỏi giật bắn người. Nàng nhanh nhẹn quay đầu nhìn lại, hai tia mắt hiện lên những ánh sáng kỳ diệu khó tả, ngó đăm đăm về phía Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc cũng không khỏi giật mình, vội vàng nói :

- Tiểu Thanh cô nương chớ nhận lầm, tôi không phải là Gia Cát Ngọc ca ca của cô đâu.

Tiểu Thanh cô nương chớp đôi mắt, nói :

- Anh này thực là kỳ quái. Vừa rồi anh nói sao, thế mà giờ lại nói vậy? Nếu lúc nẫy anh nói thế thì tôi đã bỏ đi từ lúc nào rồi.

Nàng nói dứt lời, liền nhanh nhẹn nhắm hướng Tích Hoa công tử vừa bỏ chạy đuổi gấp theo.

Gia Cát Ngọc vội vàng lao thoắt tới, chận lấy bước tiến của nàng lại, hỏi rằng :

- Cô nương định đi đâu?

- Tôi đi tìm Gia Cát ca ca của tôi. Hãy mau tránh đường ra, kẻo chốc nữa Gia Cát ca ca của tôi đi xa thì tôi làm sao đuổi theo cho kịp?

- Cô nương hãy mau trở về Vô Tình cốc đi, người vừa rồi cũng không phải Gia Cát ca ca của cô đâu.

- Anh làm thế nào hiểu được? Nếu vậy, Gia Cát ca ca của tôi hiện giờ ở nơi nào?

Gia Cát Ngọc làm thế nào nói rõ cho nàng biết được? Bởi thế chàng tỏ ra do dự trong giây lát nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.

Băng Tâm Ma Nữ cất tiếng cười lạnh lùng, nói :

- Tiểu Thanh cô nương, cô chớ nên nghe những lời nói bá láp của tên dâm tặc này, Gia Cát ca ca của cô hiện nay đâu?

Giọng nói của Băng Tâm Ma Nữ bỗng trở thành nghẹn ngào rồi im hẳn.

Tiểu Thanh cô nương vừa nghe qua, liền cất giọng trong trẻo nói :

- Đã thế nào rồi? Còn tỷ tỷ, chị là ai thế? Chị có quen biết với Gia Cát ca ca của tôi không?

Tiểu Thanh cô nương là một cô gái ngây thơ trong trắng cất giọng nói chẳng khác chi tiếng hót của chim họa mi, khiến Băng Tâm Ma Nữ chợt hiểu ra, bèn nói :

- Tỷ tỷ là Đông Phương Diễm, chính là bạn tốt của Gia Cát ca ca cô đây. Để đợi tôi giết tên dâm tặc này, rồi sẽ nói rõ lại về Gia Cát ca ca cho cô nghe.

Nói đến đây sắc mặt của cô ta cũng thay đổi hẳn, nhanh nhẹn quay người lại, đồng thời vung nhanh lưỡi đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” lên.

Ánh sáng xanh lục liền chói sáng ngời, nhắm ngay ngực của Gia Cát Ngọc đâm thẳng tới.

Lúc ấy, hai bóng người từ phía Tây bắc đang lướt đến, cũng đã sắp tới nơi. Tuy khắp cả vùng tuyết phủ trắng xóa, nhưng đôi mắt của Gia Cát Ngọc rất lanh lợi, nên đã nhận ra ngay đấy là hai người, một gầy ốm, một mập mạp và chính là nhị ca Thạch Kinh Thiên và Uyển tỷ tỷ, một cô gái mà lúc nào chàng cũng thương mến.

Bởi thế, chàng không khỏi giật bắn người, nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai, đánh trả ra hai chưởng nhanh như điện chớp, khiến kình phong dấy động ào ào khắp bốn bên.

Băng Tâm Ma Nữ bị luồng kình phong mạnh mẽ của chàng vừa đánh tới, hất lui ra xa một bước, trong khi mũi thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” quét xéo qua trước lồng ngực chàng chỉ có ba tấc mà thôi.

Băng Tâm Ma Nữ vung cánh tay lên tức thì thanh đoản kiếm “Hàn Tinh Tỷ” rít gió vèo vèo, gây thành hai cái bóng to xanh nhạt, chiếu ngời ánh sáng lại nhắm tấn công thẳng về phía Gia Cát Ngọc.

Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn như một cơn gió hốt, nhảy lui trở ra sau ba bước, vội vàng nói :

- Cô nương hãy chậm đã.

Băng Tâm Ma Nữ vội vàng thu thế võ trở lại, tức giận quát rằng :

- Ngươi còn có điều chi muốn nói? Du cho ngươi có ăn nói khéo léo đến đâu cũng chớ mong chi hôm nay ta tha chết cho?

- Có tội thì phải trừng trị, tôi nào dám nói chi đâu? Chỉ có điều là trước khi lâm chung, tại hạ còn muốn khẩn cầu một việc chẳng hay cô nương có bằng lòng không?

- Chỉ chỉ cần ngươi chịu cúi đầu lãnh lấy cái chết thì dù cho việc có to bằng trời, thì ta đây cũng sẵn sàng chiều ý ngươi.

- Nếu vậy thì tôi xin đa tạ cô nương trước. Tại hạ cũng không có điều chi to tát mà chỉ yêu cầu sau khi tôi đã chết rồi xin cô nương hãy rời bỏ nơi đây ngay, và chớ nên đem việc xảy ra nói lại cho ai nghe cả. Nhất là đối với hai bóng người đang đi về phía này, cô nương cũng chớ nên gặp gỡ họ.

Băng Tâm Ma Nữ vội vàng ngước mặt nhìn lên, quả nhiên trông thấy giữa tuyết trắng mịt mù có hai bóng người đang lướt nhanh tới. Song vì nhãn lực của nàng kém cỏi hơn Gia Cát Ngọc, nên vẫn chưa nhận ra diện mục của hai người ấy.

Nàng tỏ ra trầm ngâm trong giây lát, rồi bỗng nhướng cao đôi mày, cất giọng lạnh lùng nói :

- Ta sẵn sàng hứa với ngươi như vậy. Thôi, ngươi hãy chuẩn bị nhận lấy cái chết đi.

Nói chưa dứt, nàng đã nhanh nhẹn đâm mạnh thanh đoản kiếm “Hàn Tinh Tỷ” về phía trước, khiến ánh thép chiếu lên sáng ngời, hơi lạnh buốt cả da thịt. Và khi ánh thép vừa mới chớp là đã nghe tiếng “xoạc”...

Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ là một thanh bảo kiếm quý báu nhất trong đời, không có vật cứng rắn chi mà nó không thể đâm thủng. Nhưng Cô Lâu bảo y lại chính là một bộ y phục quý báu trên đời chẳng có vật chi có thể xâm phạm được. Do đó, thanh đoản kiếm Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ chẳng rõ có đâm xuyên được lớp y phục ấy không?

Nhưng, Băng Tâm Ma Nữ Đông Phương Diễm là một người rất thông minh lanh lợi, nên qua thế chưởng thứ nhất đã nhận ra bộ y phục của đối phương rất lạ ùng nên khi mũi đoản kiếm “Hàn Tinh Tỷ” vừa mới đâm tới lớp áo ấy thì nàng nhanh như chớp, lách mũi kiếm nhắm ngay kẽ hở của lớp áo đâm thẳng vào thực mạnh...

Bởi thế Gia Cát Ngọc liền nghiến chặt đôi hàm răng, sẵn sáng chịu đựng và máu tươi liền bắn ra tung tóe.

Băng Tâm Ma Nữ trông thấy đối phương quả nhiên bó tay chịu chết thì tâm thân cũng không khỏi kinh hoàng. Và giữa lúc nàng chưa lấy lại được sự bình tĩnh thì bỗng bên tai đã có một tiếng kêu kinh hãi vọng đến rằng :

- Ngọc đệ đệ.

Tiếng kêu ấy vừa kinh ngạc, vừa khủng khiếp và khi dứt lời thì đã trông thấy một bóng người yếu đuối lao thoắt tới nhanh như cơn gió hốt.

Băng Tâm Ma Nữ trông thấy bóng người ấy chính là Tư Đồ Uyển, một cô gái mà nàng đã có gặp qua tại Quát Thương sơn. Do đó, nàng không khỏi giật nẩy mình, quả tim nhảy nghe thình thịch. Đồng thời giữa giây phút hiểm nguy như chỉ mành treo chuông ấy nàng đã nhanh nhẹn thu thế võ trở về, rồi đưa đôi chân loạng choạng nhảy thối lui ra sau liên tiếp ba bước.

Gia Cát ca ca đưa tay ôm lấy ngực, đôi hàm răng cắn chặt lại trong khi máu tươi từ kẽ bàn tay đang tuôn trào ra như suối.

Sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ không khỏi biến hẳn, nhanh nhẹn vung chưởng ngọc lên, chụp lấy cánh tay của Tư Đồ Uyển, hổi hả hỏi rằng :

- Tư Đô cô nương, cô... cô hãy nói mau. Ai là Ngọc đệ đệ của cô đâu?

Tư Đồ Uyển xô mạnh Băng Tâm Ma Nữ ra, nạt rằng :

- Cô đã xuống tay giết người, vậy chả lẽ, ngay đến cố giết ai mà cũng không biết nữa hay sao?

Thạch Kinh Thiên cũng lướt tới cùng một lúc với Tư Đồ Uyển và trong khi Băng Tâm Ma Nữ và Tư Đồ Uyển còn đang nói chuyện với nhau, thì đã nhanh như chớp tràn tới trước mặt Gia Cát Ngọc vung bàn tay khổng lồ của y lên, điểm thẳng vào huyệt đao chung quanh vết thương trên ngực Gia Cát Ngọc đề cầm máu, không cho chảy ra nữa.

Nhưng giữa lúc y chưa kịp ra tay cứu chữa cho Gia Cát Ngọc, thì Băng Tâm Ma Nữ bị Tư Đồ Uyển xô ra, bất thần lại lao thoắt tới.

Thạch Kinh Thiên thấy thế, bèn gầm lên một tiếng to, vung chưởng nhắm ngay đầu cô ta giáng thẳng xuống.

Băng Tâm Ma Nữ không hề cất tiếng nói chi cả, vung nhanh cánh tay lên, tức thì thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” chiếu ngời ánh sáng lạnh buốt, nhắm ngay cánh tay của Thạch Kinh Thiên chém tới.

Thạch Kinh Thiên không khỏi kinh hãi, bất giác nhảy lui ra sau ba bước.

Trong khi đó, Băng Tâm Ma Nữ đã lướt nhanh như điện chớp, thò chưởng ngọc ra chụp thẳng vào tấm vải che mặt của Gia Cát Ngọc.

Thạch Kinh Thiên trông thấy không làm sao cứu nguy kịp nữa. thế nhưng Gia Cát Ngọc vẫn đứng trơ trơ không hề tránh né. Khiến Tư Đồ Uyển cuống quýt lên, thân hình run rẩy, buột miệng kêu một tiếng kinh hoàng và bất từ phía sau quét thẳng hai chưởng vào lưng của Băng Tâm Ma Nữ.

Thực ra, lần này Băng Tâm Ma Nữ không phải có ý hạ độc thủ đối với Gia Cát Ngọc, nên trong khi luồng chưởng phong của Tư Đồ Uyển vừa quét tới lớp áo ngoài thì nàng đã nhanh nhẹn chụp được chiếc mặt nạ của Gia Cát Ngọc vào tay.

Lúc ấy những vết thẹo trên mặt của Gia Cát Ngọc đã được chữa làng, tuy làn da hãy còn đen sạm nhưng diện mạo vẫn như thuở trước khiến Băng Tâm Ma Nữ vừa nhìn qua thì kinh hoàng đến toàn thân run rẩy, lảo đảo thối lui ra sau hai bước.

Nàng tựa hồ hết sức ảo não, nên đối với luồng chưởng phong của Tư Đồ Uyển đánh tới, hoàn toàn không hề để ý chi đến,.

Gia Cát Ngọc cố gắng vận dụng chân lực trong người cất giọng run run kêu lên rằng :

- Uyển tỷ tỷ, hãy dừng tay đã.

Tư Đồ Uyển nghe qua lời nói ấy thì nhanh nhẹn thu thế võ trở về, trong khi đó nàng trông thấy đôi mày của Ngọc đệ đệ lại cau chặt và nơi miệng vết thương máu lại tuôn ra xối xả.

Bông tuyết không ngớt bay múa giữa nền trời, nên những vệt máu đỏ rơi trên mặt đất, chẳng mấy chốc sau là đã bị bông tuyết phủ kín tất cả.

Đôi mắt Tiểu Thanh cô nương tràn đầy vẻ kinh hãi vì nàng cảm thấy người đứng trước mặt mình thực giống Gia Cát Ngọc ca ca, nhưng Gia Cát ca ca đâu lại đen sạm như thế?

Tư Đồ Uyển, Thạch Kinh Thiên liền đưa mắt nhìn thẳng vào Băng Tâm Ma Nữ đang đưa chân bước từ từ trở lại phía Gia Cát Ngọc.

Sắc mặt của Băng Tâm Ma Nữ lúc ấy trông tái nhợt rất đáng sợ. Đôi mắt xinh đẹp của nàng trở thành lờ đờ, đôi khóe miệng không ngớt lay động. Nàng cảm thấy đau đớn như xé can tràng nhưng nàng biết đem mỗi khổ ấy nói cùng ai?

Vì qua đau thương, quá tuyệt vọng, lại thêm tràn ngập một niềm chán nản, nên bát giác nàng nhướng cao đôi mày liễu rồi đưa thẳng thanh đoản kiếm lên nhắm ngay quả tim của mình đâm mạnh xuống.

Thạch Kinh Thiên và Tư Đồ Uyển chẳng những không hề trong thấy mà ngay đến việc tưởng tượng họ cũng không làm sao tưởng tượng được. Nhưng Gia Cát Ngọc đã nhìn thấy rõ ràng ngay từ lúc đầu. Qua việc xảy ra vừa rồi, chàng đã trút nhẹ bớt đi những nỗi đau khổ thầm kín trong lòng mình, vậy giờ đây chàng đâu thể lấy mắt ngó, để sự ân hận trong lòng lại càng gia tăng thêm sao? Do đó chàng nhanh như chớp, vung chưởng ra như một ngọn gió hốt, cố đè nén sự đau đớn của vết thương, giương mười nóng tay ra chụp tới nghe vèo vèo.

Thế là Băng Tâm Ma Nữ cảm thấy cổ tay của mình đã bị siết cứng lại, trong khi thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” cũng bị Gia Cát Ngọc đoạt lấy. Nàng không khỏi giật mình, đưa mắt ngó đăm đăm về Gia Cát Ngọc và sau đó bỗng lại nhắm nghiền đôi mắt và hai giọt lệ trong ngần đã từ từ lăn xuống đôi má.

Gia Cát Ngọc là người nặng tình cảm, nên nhìn qua thì không khỏi mủi lòng, hạ giọng lên tiếng, than dài rằng :

- Tại hạ không hề có chủ tâm gây ra lỗi lầm ấy, nên sau đó dù có hối hận cũng không còn kịp nữa. Vậy nếu cô nương không tha thứ được thì Gia Cát Ngọc này sẵn sáng nhận lấy mọi sự trừng trị được rồi.

Nói dứt lời, chàng liền cầm thanh đoản kiếm “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” trong hai tay, trao trả lại cho nàng.

Trên nét mặt của Băng Tâm Ma Nữ liền hiện lên một nụ cười ảm đảm, nhưng chỉ trong chớp mắt thì nụ cười ấy tắt hẳn. Và sau đó nét mặt của nàng lại trở về với vẻ lạnh lùng như cũ. Nàng đưa mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Ngọc một lúc bèn quay người trở lại, nhắm hướng núi rừng tuyết phủ trắng xóa chạy bay đi.

Thân hình kiều diễm đầy đặn của nàng đã từ từ mất hút giữa núi rừng bao la.

Nhưng hình ảnh ấy vẫn in đậm trong tâm khảm của Gia Cát Ngọc. Lúc đó, tâm trạng của chàng thực khó giải thích, chẳng rõ chàng đang yêu, đang thương hại, hay đang áy náy.

Chàng cảm thấy đôi mắt đều hoa lên, đầu óc đau nhức, vết thương cũng tê buốt và cuối cùng, chàng đã té khụy xuống mặt tuyết trắng.

Đến khi chàng bừng tỉnh trở lại, thì thấy mình đang nằm yên trong Bảo Châu am. Chàng đang nằm dựa người trên một chiếc giường êm ấm, còn Uyển tỷ tỷ và Tiểu Thanh cô nương thì đang ngồi bên cạnh giường, nét mặt có vẻ lo âu cuống quít. Bởi thế chàng vừa nhìn qua thì lại không khỏi mủi lòng, nhanh nhẹn chống tay ngồi lên nói :

- Uyển tỷ, tiểu đệ thực có lỗi với chị, làm cho chị phải mệt nhọc...

Tiểu Thanh trông thấy chàng đã tỉnh lại, liền đổi buồn làm vui nói :

- Thôi, chớ nên nói những lời không đâu ấy nữa, hãy mau nằm xuống để nghỉ đi đã.

Gia Cát Ngọc cố đè nén sự đau đớn, cất giọng cảm kích, cười nói :

- Tỷ tỷ chớ nên lo lắng, vết thương này không đáng vào đâu cả.

Tư Đồ Uyển đưa đôi mắt buồn bã nhìn thẳng vào mặt chàng, nũng nịu nói :

- Một vết thương rộng hàng tấc trên lồng ngực, thế mà còn bảo là nhẹ hay sao? Chả lẽ đệ đệ thực sự muốn để cho con ma nữ ấy móc cả quả tim của mình hay chăng?

- Ha ha. Đấy là cái tội do mình gây ra, vậy tỷ tỷ chớ oán trách cô ấy làm gì.

- Cái tội gì mà lại do mình gây ra? Cô ấy và anh tựa hồ như phát điên lên hết rồi. Chuyện gì đã xảy ra thế?

Gia Cát Ngọc đưa mắt quét qua Tiểu Thanh cô nương một lượt, rồi cất tiếng gượng cười, nhưng không nói gì cả.

Tiểu Thanh cô nương dường như quen thân trước với Tư Đồ Uyển, nên thấy thế liền trợn to đôi mắt dựa vào mình Tư Đồ Uyển nói :

- Tư Đồ tỷ tỷ, Gia Cát ca ca thực lạ lùng lắm. Anh ấy võ công cao cường thế mà Đông Phương tỷ tỷ dùng đoản kiếm đâm anh ấy, anh ấy vẫn đứng trơ trơ không nhúc nhích, tựa hồ như lấy làm thích chí lắm.

Khuôn mặt của Gia Cát Ngọc liền bừng đỏ, Tư Đồ Uyển thấy vậy cũng phì cười nói :

Tiểu Thanh muội muội, em nói không sợ ngượng miệng hay sao? Tại sao vừa rồi em không chống đỡ lại với con nữ ma đầu ấy? Nếu Gia Cát ca ca của cô bị cô ấy giết chết thì xem cô còn mặt mũi nào để trở về gặp mặt cụ bà Gia Cát nữa?

Tiểu Thanh không ngớt chớp đôi mắt, nói :

- Phải đấy. Thế mà khi tôi hỏi anh ấy có phải là Gia Cát ca ca không thì anh ấy lại bảo rằng không phải. trong khi đó anh ấy lại mang mặt nạ kín đáo, vậy thử hỏi làm thế nào tôi biết được.

- Tư Đồ Uyển là một con người rất thông minh nên vừa nghe qua mọi việc, thì trong lòng suy nghĩ một lúc là đã biết mang máng mọi hành động qua giữa Băng Tâm Ma Nữ và Ngọc đệ đệ, nên nàng liền mỉm cười đầy vẻ thần bí.

Gia Cát Ngọc lúc ấy chẳng khác chi một đứa bé đã phạm lỗi và đang đứng trước mặt người mẹ hiền, đôi môi không ngớt mấp máy. Nhưng chàng đưa mắt nhìn qua Tiểu Thanh cô nương thì lại luống cuống không nói được chi cả.

Tư Đồ Uyển tựa hồ đã xét đoán được lòng chàng, nên vội vàng quay về Tiểu Thanh cô nương, cười nói :

- Tiểu Thanh muội muội, mấy vị sư thái trong ngôi am này em đều quen biết, vậy hãy mau đi xin một tý thức ăn chi đến cho Gia Cát ca ca của em dùng đỡ.

Tiểu Thanh liền lên tiếng đáp lời rồi nhanh nhẹn đi thẳng ra ngoài.

Chừng ấy, Tư Đồ Uyển mới mỉm cười, cất giọng âu yếm nói :

- Đệ đệ thân mến. Có việc chi cần nói thì cứ nói đi, ngại ngùng làm gì nữa?

Gia Cát Ngọc bèn đem câu chuyện xảy ra giữa chàng và Băng Tâm Ma Nữ trước đây kể lại thành thật cho Uyển tỷ tỷ nghe qua một lượt. Tư Đồ Uyển nghe xong, đôi má liền đỏ hồng, đưa mắt lườm chàng một lượt, nói :

- Thảo nào đệ đệ lại đòi đi một mình trước. Thì ra chính là có ý lén chúng tôi để đi đến thăm Đông Phương tỷ tỷ thế kia.

- Tỷ tỷ thân mến. Nói thế là chị chưa hiểu rõ nỗi lòng của tôi đây.

- Ha ha. Đâu tôi lại không hiểu? Trong lòng của đệ đệ chẳng phải lúc nào cũng thương nhớ đến Đông Phương tỷ tỷ ấy hay sao?

Tư Đồ Uyển nói với giọng nửa chơi nửa thực, tựa hồ như hờn dỗi, nhưng cũng tựa hồ như oán trách. Thêm vào đó, sắc mặt của nàng đang tươi như hoa, đẹp như tiên giáng phàm, mùi thơm thoang thoảng không ngớt bay ra, khiến Gia Cát Ngọc vừa xấu hổ vừa thương yêu, quả tim không ngớt nhảy rộn lên và bất giác kề đôi môi của mình đến đôi môi anh đào nóng bỏng và khả ái của nàng.

Tư Đồ Uyển chỉ phản đối chiếu lệ, rồi cả thân hình đều mềm nhũn, đôi mắt hé mở, mặc cho ý trung nhân vuốt ve âu yếm. Bởi thế giữa gian phòng tĩnh mịch đôi quả tim của hai người lửa tình không khỏi cháy lên rừng rực.

Trong khi hai người đang âu yếm, chìm đắm lặng lẳng giữa bể tình, thì chẳng ngờ ngoài cửa bỗng có một giọng cười trong trẻo vọng đến rằng :

- Tư Đồ tỷ tỷ, hai người làm chi thế?

Tư Đồ Uyển nghe qua, đôi má bừng đỏ, nhanh nhẹn xô Gia Cát Ngọc ra.

Tiểu Thanh cô nương xô cửa bước vào, đưa mắt nhìn Tư Đồ Uyển, lấy làm lạ nói :

- Có phải thương thế của Gia Cát ca ca chưa hết, nên chị cho anh ấy uống thuốc thêm hay không?

Tư Đồ Uyển trông thấy nàng trong trắng, nên bất giác phì cười, nói :

- Rõ là đồ ngốc. Đã lớn xộn như thế rồi, tại sao chẳng biết chi hết vậy? Nếu muốn biết thì hãy hỏi Gia Cát ca ca của cô đó.

Tiểu Thanh cô nương ngay từ nhỏ là đã ở trong Vô Tình cốc cho đến lớn, nên nào có biết việc thương yêu nhau giữa trai gái. Khi nghe qua nàng liền trợn to đôi mắt, nhìn về Gia Cát Ngọc có vẻ đầy ngờ vực.

Gia Cát Ngọc hết sức ngượng nghịu, cất tiếng cười nói :

- Tiểu Thanh cô nương, cô chớ nên nghe Uyển tỷ tỷ nói xàm.

Tư Đồ Uyển cất tiếng cười khanh khách, nói :

- Ai lại nói xàm? Chính Ngọc đệ đệ chưa hay biết gì cả. Bá mẫu đã nói chuyện xong với Mạc Sầu Tiên Tử, hỏi Tiểu Thanh cô nương cho đệ đệ rồi đấy. Qua sự ngây thơ trong sạch của cô ấy, đệ đệ tại sao không nhân cơ hội này dạy cho cô ta biết chút đỉnh việc đời, kẻo mai sau thì không khỏi luống cuống đó.

Tiểu Thanh cô nương nghe đến đây, mới tạm hiểu được chút đỉnh, nên thẹn thùng đến đôi má bừng đỏ, kêu to lên rằng :

- Tư Đồ Tiểu Thanh, chị xấu lắm đấy. Người ta nói thực với chi, thế mà chị lại lấy đó trêu chọc người ta, vậy xem em..

Trong khi Tiểu Thanh đang nắm lấy Tư Đồ Uyển, thì bỗng nghe từ trên không có tiếng chim ưng kêu dài. Đối với thói quen của hai con chim ưng ấy, nàng biết rất rõ, nên vừa nghe qua tiếng kêu của chúng là nàng đã tỏ ra hết sức cuống quít vì biết đấy là tiếng kêu báo động. Do đó nàng nhanh nhẹn lắc mạnh thân người rồi lướt ra khỏi ngôi am nhẹ nhàng như một đợt khói, cất tiếng kêu ro rằng :

- Thạch đại hiệp. Thạch đại hiệp.

Tuyết đã ngưng rơi từ lâu nên trên mặt đất hiện rõ hai hàng dấu chân và Thạch Kinh Thiên đang canh gác trước cửa đã bỏ đi đâu mất biệt từ lúc nào.

Y đã bỏ đi đâu?

Khi nãy, lúc hai cô gái đỡ Gia Cát Ngọc vào trong ngôi am để lo việc chữa trị thương thế thì Thạch Kinh Thiên canh phòng chung quanh ngôi am. Lúc đó, gió còn đang thổi to, tuyết còn đang rơi mờ mịt, nhưng giữa màn tuyết bay trắng xóa ấy, bất thần xuất hiện hai bóng đen.

Hai bóng đen đó di động nhẹ nhàng và nhanh như gió hốt, trông chẳng khác nào hai con rồng thần. Tuy không ai có thể nhìn thấy rõ diện mục của họ ra sao, nhưng qua thân pháp nhanh nhẹn đó thì vẫn có thể phán đoán được họ là người có võ công hết sức cao cường, đứng hàng đầu trong võ lâm. Bởi thế, Thạch Kinh Thiên hết sức kinh ngạc, bất giác đưa chân rảo bước, bám sát theo sau lưng họ để tìm hiểu.

Gió to không ngớt thổi vi vu, bông tuyết tung bay trắng xóa, nhành cây khua động xào xạc trong gió lạnh, ba bóng người ấy, kẻ trước người sau nối gót lướt nhanh tới mãi.

Thạch Kinh Thiên là Minh chủ Lục lâm mười ba tỉnh, từ trước đến nay không hề chịu khuất phục ai về hai mặt khinh công cũng như võ nghệ, nào ngờ đâu giờ đây càng đi nhanh thì đối phương càng bỏ xa hơn do đó y không khỏi lấy làm kinh hãi. Sau một khoảng thời gian độ dùng xong một bữa cơm, thì tuyết ngưng rơi, gió ngưng thổi và hai bóng người ấy đã đi mất hút tự lúc nào.

Thạch Kinh Thiên trông thấy thế thì vừa kinh hãi vừa xấu hổ. Và giữa lúc ấy thì bỗng nghe ngay trên ngọn núi bên cạnh người y có tiếng nói vọng đến rằng :

- Hoa hòa thượng. Ông hãy chận lấy Bát Đẩu thư sinh giúp cho tôi, để tôi đối phó với con người giấu đầu lòi đuôi này trước đã.

Bát Đẩu thư sinh là một bậc kỳ tài số một trong khắp thiên hạ. Thạch Kinh Thiên nào lại chẳng biết? Phương chi, y lại là người kết nghĩa huynh đệ với Gia Cát Ngọc, nên vừa nghe qua, liền vọt người phi thân lên, nhắm hướng có tiếng nói lao thoắt tới.

Phía sau sườn núi, trên một bãi tuyết trắng xóa, có bốn bóng người đang đứng sững. Hai người ở phía trước chính là Bát Đẩu thư sinh và người che mặt thần bí kia. Còn hai người đang từ trên sườn núi lướt nhanh xuống chính là Đồng Chung đạo nhân, người giữ chức vụ võ tướng trong Huyết Hải và một người nữa lại chính là Thạch Cổ hòa thượng, kẻ mà vào ngày hôm qua đã đánh nhau sống chết với Đồng Chung đạo nhân.

Tiếng nói của Đồng Chung đạo nhân vừa dứt, thì đôi mày của Thạch Cổ hòa thượng cau chặt lại, sắc mạt tỏ ra do dự, tựa hồ không bằng lòng lắm.

Nhưng, Đồng Chung đạo nhân trông thấy thế, liền cất giọng ngạo nghễ, nói :

- Hoa hòa thượng, như vậy là ông hôi hận rồi hay sao? Người đang giữ thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ”, có thể yêu cầu ông làm giúp cho ba việc to, đây chính là lời hứa của ông trước đây, vậy tại sao mới đến việc thứ hai thì ông lại tỏ ra thất tín rồi.

Đôi mắt của Thạch Cổ hòa thượng trợn to, nói :

- Hừ. Nếu ta là một kẻ thất tín thực thì đâu lại để cho tên đạo sĩ mũi trâu ngươi còn sống đến bây giờ.

- Ha ha. Việc ấy cũng chưa hẳn đúng như thế đâu. Ngày hôm qua, nếu chẳng phải cô nương đến kịp thời và bảo ông ngưng tay lại thì không biết chừng tôi sử dụng toàn lực “Thê Phong Khổ Võ Đoạn Trường Chung” thì đã đánh ông tan xương nát thịt rồi. Ha ha. Thực chẳng ngờ Hoa hòa thượng ông lại gian ngoan, xem đấy cũng là một việc làm của mình đã hứa. Việc thứ hai mà cô nương yêu cầu ông chính là muốn ông trợ giúp tôi để bắt lấy Bát Đẩu thư sinh mang về, thế tại sao đã gặp mặt được đối phương mà ông không chịu xuống tay vậy?

Thạch Cổ hòa thượng đắn đo một lúc thật lâu và cuối cùng cất tiếng cười lạnh lùng, rồi quay phắt thân người lại, nhắm hướng phía dưới sườn núi chạy bay xuống.

Đồng Chung đạo nhân liền cất tiếng cười ha hả, trong khi lão ta vung chiếc chung đồng cũ kỹ lên, chiếu ngời ánh sáng qua mặt tuyết trắng xóa, nhắm thẳng vào quái khách che mặt công tới.

Bát Đẩu thư sinh là người hoàn toàn không am hiểu chi về võ học, bởi thế suốt một đêm qua, ông ta được người che mặt hộ tống đưa đi, nhưng vẫn không thể nào đi thoát khỏi được Tiên Hà lãnh. Giờ đây, họ trông thấy có cả Thạch Cổ và Thần Chung, hai cao thủ tên tuổi lừng lẫy trong võ lâm đuổi theo, thì không khỏi cau đôi mày lo lắng.

Nhưng Bát Đẩu thư sinh trông thấy thế thì lại cất tiếng cười vui vẻ như đang đi thưởng ngoạn gió mát trăng thanh, nói :

- Ông anh, nếu hai người ấy xông đến để tấn công thì ông anh có thể chống trả với họ bao lâu?

Người che mặt cất tiếng to, cười ha hả nói :

- Nếu hai người ấy cùng một lúc tràn vào tấn công thì tôi đây tuy không có hy vọng thủ thắng được, nhưng trong vòng một trăm thế võ, tôi vẫn có thể cầm cự được. Vậy Gia Cát huynh nên lợi dụng khoảng thì giờ đó rời khỏi nơi này cho mau. Nếu đánh nhau ngoài một trăm thế võ, thì tôi không còn chắc chắn là ngăn chặn họ được nữa.

Người che mặt ấy đứng trước hai cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm, mà lại dám bảo có thể chống trả được với họ trong vòng một trăm thế võ thì thực quả là ngông cuồng đến mức.

Nhưng nào ngờ đâu tiếng nói của lão ta vừa dứt thì Bát Đẩu thư sinh một người chẳng hề am hiểu tí chi về võ học lại ung dung cười nói :

- Một trăm thế võ là quá nhiều rồi vậy, ông anh chỉ cần đánh nhau với họ trong vòng ba mươi thế võ thôi thì Gia Cát Nghị tôi sẽ có cách chế ngự được đối phương tiếp ngay đó.

Đồng Chung đạo nhân nghe qua, không khỏi lửa giận cháy bừng bừng, cất tiếng cười khanh khách, nói :

- Rõ là quân khoác lác, không biết xấu hổ, vậy ngươi hãy đỡ thế “Võ Khấp Phong Hiếu” của ta thử trước đây.

Tức thì chiếc đồng chung ngân vang một tiếng, chiếu ánh sáng vàng rực rỡ dấy động cuồng phong ầm ầm, bắt từ ba phía trên, dưới và giữa công thẳng tới.

Đôi mắt của người che mặt chiếu ngời ánh sáng, đợi cho kình phong từ chiếc chuông đồng cuốn sắp đến nơi, mới bất thần cất tiếng cười như cuồng dại, nói :

- Lão đạo sĩ mũi trâu kia, tại sao từ bấy lau nay mà ông chẳng hề tiến bộ chi thế? Nếu ông đánh thế này thì tôi nói có thể chống trả với ông trong vòng một trăm thế võ là còn ít đó.

Tức thì bóng người liền nhanh nhẹn tràn tới, rùn thấp đôi vai, nhích tránh đôi chân, vung mạnh đôi cánh tay, lanh lẹ như một luồng điện chớp, chứng tỏ võ công không phải tầm thường. Đồng Chung đạo nhân vừa mới kịp kinh ngạc thì đôi chưởng của người che mặt đã xô tới nơi.

Người che mặt ấy chẳng những nhanh nhẹn vô cùng mà thế chưởng công kỳ tuyệt khó lường, xem qua tựa hồ lão ta chỉ đưa chưởng ngang ngực và xô tới nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực thì cuồng phong dấy động mạnh mẽ chẳng khác nào sóng to ngoài bể cả, uy lực ác liệt vô song, không ai có thể đoán biết trước được.

Đồng Chung đạo nhân là người kinh nghiệm dồi dào, kiến thức rộng rãi, nên vừa nhìn qua là đã cung chiếc chuông đồng lên, rồi lách mình về phía trái ba thước.

Đôi vai của người che mặt xoay qua, trong khi cánh tay phải cũng vung lên và đánh mạnh trở ra phía sau, gây thành một luồng kình lực ác liệt, nhắm ngay Thạch Cổ hòa thượng vừa lướt tới giáng xuống.

Thạch Cổ hòa thượng im lặng không nói chi cả, nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ba bước.

Người che mặt cất tiếng cười ha hả, nói :

- Hoa hòa thượng, tôi xem ông so với lão đạo sĩ mũi trâu này hãy còn kém sút hơn xa. Tại sao chưa đánh nhau mà ông đã rút lui rồi?

- Hừ. Lúc ấy số đông để đánh nhau với số ít, đấy là việc mà trong bình sinh bần tăng không hề làm bao giờ.

- Ha ha. Tôi chẳng cần hiểu làm hay không làm mà tôi chỉ cần ông không động đến một sợi lông chân của Bát Đẩu thư sinh là được rồi.

- Nếu người dồn ép bần tăng, thì hôm nay bần tăng bắt buộc phải phạm sát giới rồi.

- Ha ha. Ông đã phạm sát giới từ lâu kia mà.

Vừa nói dứt lời, người che mặt vừa xoay nửa vòng thân mình, đôi chưởng cũng nhanh như điện chớp đánh mạnh về phía đối phương sáu chưởng.

Sáu chưởng ấy không phải nhắm công vào Thạch Cổ hòa thượng mà trái lại những luồng chưởng phong ồ ạt kia đều nhắm công thẳng về phía Đồng Chung đạo nhân đang nhanh nhẹn lách tránh.

Đồng Chung đạo nhân cất tiếng cười như điên dại, tay trái sử dụng chiếc đồng chung, tay phải sử dụng đơn chưởng đánh ra những thế võ vừa nhanh vừa mãnh liệt. Do đó những tiếng va chạm giữa hai luồng kình lực nổ to lên như sấm dậy, khiến bông tuyết trên mặt đất bắn đi tung tóe, làm cho đôi vai của nàng che mặt không ngớt chao động. Nhưng riêng Đồng Chung đạo nhân cũng bị hất bắn ra sau ba bước dài.

Đôi mắt của Đồng Chung đạo nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc. Người che mặt liền cất tiếng cười ha hả nói :

- Lão đạo sĩ mũi trâu kia. Hôm nay tại sao ông lại tỏ ra kém cỏi thế? Sự oai phong của ông trước kia, chỉ cần đánh một chuông là rớt hằng nghìn con chim nhạn và đánh một hồi chuông thì nổi sóng nước Động Đình, sao không đem ra sử dụng?

Đôi mắt của Đồng Chung đạo nhân bỗng chiếu sáng ngời, to tiếng cười ha hả, nói :

- Lão già che mặt kia. Ngươi ngông nghênh trước mặt ta làm chi thế?

- Ha ha. Tôi nào dám ngông nghênh? Ông đã có ý nhường tôi, thì thử hỏi tôi làm cách chi khác hơn được?

- Ha ha, giờ đây ngươi hãy nhìn lại xem đã.

Người che mặt nghe thế, thì không khỏi giật mình, đưa hai mắt quét qua và không kinh hoàng thất sắc.

Thì ra, trong khi y đang đánh nhau với hai đối phương, thì Bát Đẩu thư sinh vẫn đứng trơ trơ ra đấy, không hề bỏ đi một bước nào. Hơn nữa chẳng những ông ta không bỏ đi mà trái lại còn đưa hai tay hốt tuyết lấp thành những cái mô to, chẳng khác chi trẻ con bày trò chơi tuyết. Cái mô ấy cao chừng một thước, to độ một ôm và ông ta đắp được đến mười lăm, mười sáu cái và trong khi đó vẫn một mực để tâm lo đến đắp thêm nữa, không hề chịu ngừng tay.

Nhìn trở lại Thạch Cổ hòa thượng, trông thấy lão ta lúc ấy đang bước đến trước những mô tuyết ấy và còn cách xa độ tám bước. Lão ta nhanh nhẹn lách mình tràn tới rồi vung nhanh năm ngón tay ra, nhắm ngay Bát Đẩu thư sinh chụp xuống như một cơn gió hốt. Người che mặt dù muốn tràn tới ngăn lại, thử hỏi đâu còn kịp nữa.

Bởi thế, lão ta không khỏi kinh hãi, buột miệng kêu lên một tiếng “Ối chao”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.