Cô Lâu Quái Kiệt

Chương 7: Chương 7: Quái khách trong động cổ




Gió đêm thổi rì rào!

Côn trùng kêu rả rích.

Vầng trăng đã lặn về Tây, khiến ánh sáng nhợt nhạt mờ tỏ, chiếu rọi lên ba cỗ quan tài, trông lại càng rùng rợn khủng khiếp hơn.

Gia Cát Ngọc đứng trơ người hoài niệm đến những việc đã qua trong lòng vô cùng đau xót!

Sau ba năm xa cách, chàng thật không ngờ quê nhà ấm áp xưa kia, đã trở thành sào huyệt của một lũ người gian ác. Người cha già tóc đã điểm sương, nay đã hóa ra người thiên cổ, vậy thử hỏi có ai trông thấy mà không đau đớn lòng?

Ôi! Trước kia trong Tiềm Long bảo, kẻ ăn người ở không biết bao nhiêu.

Nhưng, không rõ hai người đã tuẫn tiết theo với chủ nhân, nằm vĩnh viễn bên cạnh người cha già mình đây, là ai thế?

Chàng sốt ruột muốn tìm hiểu được câu giải đáp, nên nhanh nhẹn nhún người nhảy nhẹ nhàng đến trước cỗ quan tài ở phía mặt.

Chàng trông thấy trên cỗ quan tài ấy, bụi đã phủ cao gần một tấc, nhưng một dòng chữ đỏ ở phía trước, vẫn còn trông thấy được rõ ràng. Thì ra đấy chính là nơi yên nghỉ nghìn thu của người từ mẫu của chàng!

Chàng còn nhớ ba năm trước đây, đã cùng từ mẫu bôn ba chạy nạn. Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, môi bỏng lưỡi khô, hết sức thảm khổ...

Nhưng, từ mẫu rõ ràng đã bị giết chết giữa bãi sa mạc mênh mông, thế tại sao thân xác lại quàng tại quê nhà đây được?

Vậy có lý nào, trước khi từ mẫu chàng lâm nguy, thì đã bị hai tên tặc tử nọ bắt trở về đây hay sao?

Trong khi đó bầy kênh kênh xúm nhau mổ thịt trên bộ xương kia lại là ai thế?

Ồ! Mà cần phải đến xem cỗ quan tài ở phía trái coi là ai trước đã?

Nghĩ thế, nên chàng liền nhanh nhẹn nhún mình nhảy về phía trái bảy thước, cúi đầu nhìn xuống...

- Úy!

Gia Cát Ngọc vừa nhìn rõ dòng chữ phía trước cỗ áo quan, thì không làm sao giữ được sự trầm tĩnh nữa, nên đã kinh hoàng buột miệng kêu lên thành tiếng!

Thì ra, trên cỗ quan tài lại có một dòng chữ :

“Bát Đẩu thư sinh ái tử chi Linh cửu”.

Việc này, nếu là kẻ khác nhìn đến, lẽ tất nhiên sẽ không có điều chi nghi ngờ nữa. Nhưng. nếu bảo nắm xương khô trong cỗ quan tài này, chính là người đang đứng trơ trơ đây, thì chẳng phải hóa ra khôi hài lắm hay sao?

Gia Cát Ngọc cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi xòe thẳng đứng bàn tay lên, nhắm ngay cỗ quan tài...

Nhưng, luồng chưởng phong của chàng chưa kịp giáng xuống, thì bỗng lại có một ý nghĩ lóe lên trong đầu óc chàng. Xem ra trong cỗ quan tài này, chắc chắn là không có xác chết, nhưng chẳng rõ bọn tặc đảng có lý đâu chúng lại có kế độc chi trong cái trò này hay sao?

Hừ, Gia Cát Ngọc ta, đối với một việc nhỏ nhít như thế này, cũng tỏ ra e dè kiêng sợ, thì còn nói chi đến việc trả mối thù nhà sâu tợ biển và thanh toán mối hận của âm sư cao tợ núi cho được.

Tức thì chàng lại đưa thẳng đứng chưởng trái lên ngang ngực, trong khi chưởng mặt quét thẳng ra như búa bổ, sau tiếng ầm thật to nắp chiếc quan tài dày hằng tám tấc, đã bị luồng chưởng phong của chàng quét bay xuống đất.

Trong khi ấy, cát bụi cũng tung bay mù mịt, khiến cả gian nhà bỗng tối sầm lại!

Nhưng, bỗng liền đó chàng nghe có tiếng kèn kẹt, tức thì có một bộ xương khô trong cỗ quan tài đứng phắt lên, vung cao hai chưởng và giương thẳng mười ngón tay trắng phếu, nhọn hoắc ra nhắm chụp thẳng về phía Gia Cát Ngọc!

Gia Cát Ngọc tuy là người võ công cao tuyệt, nhưng nhìn qua cảnh tượng ấy cũng không khỏi khiếp sợ đến toát mồ hôi lạnh khắp cả người!

Tuy nhiên, dù sao chàng vẫn là người có thiên bẩm đặc biệt, sự trầm tĩnh không phải người tầm thường có thể so sánh được. Bởi thế, giữa lúc còn đang kinh hoàng thì nửa thân trên của chàng đã kịp thời xoay nửa vòng, rồi vung một cánh tay lên, nhanh nhẹn quét ngang co lưng của bộ xương khô ấy một chưởng thật mạnh mẽ!

Nào ngờ đâu bộ xương khô trước mặt chàng như có linh tính, trông thấy thế thì liền nhanh nhẹn vọt ra khỏi cỗ quan tài, nên chẳng những tránh được chưởng lực của chàng, mà đồng thời còn giương cả mười ngón tay lên, bắt từ trên không xắn mạnh xuống một lần thứ hai nữa!

Gia Cát Ngọc vừa công ra một thế võ, thì tâm thần đã bình tĩnh trở lại. nên giữa lúc bộ xương khô này bắt từ trên không công thẳng trở xuống, thì chàng đã kịp thời lách mình tránh ngang, rồi vận dụng đến bảy phần mười chân lực trong người, vung chưởng phản công trả lại!

Nhờ trước đây chàng may mắn ăn được trái Kim Tuyến Huyết Lan nên nội lực dồi dào, không khác chi một người bỏ công khổ luyện mấy mươi năm. Do đó chưởng lực của chàng vừa xô ra, tức thì đã gây nên một luồng kình phong ồ ạt, chẳng kém chi ngọn thủy triều ở sông Tiền Đường... Sau một tiếng nổ ầm thật to, tức thì nghe tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt, vì bộ xương khô ấy, đã bị chưởng lực của chàng đánh tan ra thành hàng trăm mảnh vụn, rải trắng cả mặt đất!

Thì ra, bộ xương khô ấy được điều khiển bởi một chiếc máy bí mật.

Dù cho nó chỉ có thề công ra được ba thế võ mà thôi, nhưng nếu vì khiếp sợ, thì thật cũng rất khó đối phó chứ chẳng phải chơi!

Nhưng không ngờ nó lại gặp Gia Cát Ngọc, một bậc kỳ tài xuất chúng, nên chỉ mới đánh ra được hai thế võ, là đã bị chàng đánh tan nát thành từng mảnh vụn rồi!

Gia Cát Ngọc lúc ấy dường như đã quên mất cô gái áo trắng kia nên quay phắt người lại, tràn thẳng tới trước quan tài phía phải, giương hai ngón tay ra như một lưỡi giáo, thò tới cạy mạnh nắp áo quan, và nhanh nhẹn nhảy lui ra sau hai bước để tránh...

Nào ngờ lần này thì không có sự động tịnh chi cả. Dưới ánh trăng tàn chàng chỉ ngửi thấy mùi hôi thối tựa hồ như thật sự có xác chết trong cỗ quan tài ấy!

Tại sao lại có chuyện lạ như thế? Có lý đâu...?

Trong lòng chàng bỗng thấy vô cùng căng thẳng. Một luồng hơi lạnh cũng từ chót xương sống lần lần tràn lên!

Nhưng, chớ nói chi là một xác chết, mà dù cho trước mặt chàng là một con yêu quái, chàng cũng không thể vì đó mà rút lui được!

Bởi thế, chàng liền tràn ngay người tới, định sẽ xem kỹ bên trong cỗ quan tài ấy là vật gì.

Bỗng nhiên, ngay lúc đó chàng bất thần nghe có tiếng khè khè rất khẽ, rồi lại trông thấy có bốn đốm lửa xanh lè, chẳng khác nào bốn cái đèn ma, từ trong cỗ quan tài chậm rãi nhô lên!

Chẳng bao lâu, bốn đốm lửa xanh ấy đã bay bổng lên cao độ ba thước...

Thế rồi, chúng lại tẻ ra hai bên tả hữu. Và, bất thần bốn đốm lửa xanh ấy bỗng nhập trở lại thành một cục, vọt thẳng lên cao.

Với đôi mắt của Gia Cát Ngọc, dù cho giữa đêm tối, chàng cũng vẫn có thể trông thấy rõ được mọi vật chung quanh. Do đó ngay từ lúc đầu, chính là bốn con mắt sáng ngời!

Bốn con mắt ấy chính là bốn con mắt trên hai chiếc đầu rắn hình tam giác. Và hai chiếc đầu rắn ấy lại dính liền vào một thân rắn bên dưới!

Với loài rắn ít khi trông thấy này, vừa nhìn qua là chàng đã biết ngay nó là một thứ rắn độc. Gia Cát Ngọc tuy có võ nghệ cao siêu tuyệt đỉnh, nhưng đứng trước con quái vật này, chàng vẫn không hề dám xem thường bao giờ!

Quả nhiên hai chiếc đầu rắn nọ sau khi cất tiếng kêu khè khè, thì chiếc miệng to lớn của chúng há ra, tức thì một mùi hôi tanh từ miệng chúng bay ra nồng nực!

Gia Cát Ngọc vì kinh nghiệm non kém, hơn nữa, vì trong bóng tối nhìn không thật rõ ràng, nên lúc còn đang kinh ngạc, thì mùi hôi tanh kia đã xông thẳng vào mũi khiến chàng cảm thấy choáng váng cả mặt mày suýt nữa té ngã xuống đất!

Nào ngờ đâu lúc ấy, trong bụng chàng liền có một luồng hơi lạnh tràn thẳng ra khắp cơ thể làm cho tâm thần chàng được bình tĩnh trở lại như cũ.

Tuy chẳng lấy làm lạ trước hiện tượng đó nhưng lúc đó thật chàng không có thì giờ để nghĩ ngợi nhiều, mà phải hối hả tập trung tinh thần để đối phó với những điều hiểm nguy ở phía trước. Chàng thầm vận dụng Cửu Cửu huyền công bố trí khắp cơ thể, rồi tiếp đó mới vận dụng năm phần chân lực trong người, vung chưởng quét thẳng vào thân con rắn trước mặt!

Luồng chưởng phong của chàng vừa quét ra, thì con rắn quái dị ấy thừa thế vọt mình lên, thân hình nó đỏ rực như một sợi xích sắt đang được nung đỏ, lao thẳng tới nhắm quấn vào cánh tay của chàng!

Với tàu nghệ của Gia Cát Ngọc, thì thử hỏi con rắn ấy làm sao quấn vào tay chàng được? Chàng nhanh nhẹn thu cánh tay trở về, rồi giương thẳng những ngón trên bàn ra như một lưỡi dao, nhắm ngay cổ của con rắn đó quét qua!

Chàng vung chưởng đánh ra, cũng như thay đổi thế võ đều hết sức nhanh nhẹn. Do đó, chớ nói chi là một con rắn độc mà dù cho một cao thủ bậc nhất trong giới giang hồ cũng e rằng không làm cách nào nhảy tránh cho kịp!

Bởi thế sau một tiếng xoạc, tức thì thân hình con rắn dài hàng tám thước đỏ gay như lửa kia, liền bị quét bay ra xa ngoài năm bộ!

Nhưng, loài rắn độc này quả không phải tầm thường. Nhất là lớp vảy đỏ như lửa trên thân mình nó, thật chẳng khác nào loại thép đã được trui luyện hàng trăm lần, một thứ gươm đao thông thường vẫn không làm sao sát hại nó được.

Gia Cát Ngọc vì không ngờ đến như vậy nên lúc chàng vung chưởng đánh ra, chỉ dùng có ba phần mười chân lực trong người mà thôi, nên dù có thể hất bắn nó đi xa được năm bộ, nhưng vẫn không thể nào giết chết được nó!

Con rắn độc kia cũng tựa hồ đã biết được người trước mặt nó không phải là người kém cỏi. Do đó khi nó vừa bị đánh rơi xuống đất thì liền khoanh tròn lại thành một cục, rồi giương cao hai chiếc đầu lên có ba thước, há miệng thè lưỡi đỏ tươi, kêu khè khè không ngớt.

Gia Cát Ngọc trước đây nghe cha mình nói, trong rừng núi sâu rừng rậm có một thứ rắn độc, phàm khi nó bò qua chỗ nào, thì cây cỏ tại nơi đó đều khô héo tất cả. Nước miếng của chúng lại bén như gươm đao, phàm người và thú vật đụng vào thì sẽ chết ngay. Thế mà giờ đây trong tay chàng lại không có tấc sắt, nên nhất thời không biết phải đối phó bằng cách nào!

Nhưng, dù sao chàng vẫn là người hết sức thông minh, nên khi nhìn bên con mắt chiếu ngời của con rắn thì liền thoáng nghĩ ra một kế hay. Do đó chàng bước lùi ra sau, tức thì có bốn vật đen nhỏ liền được chàng vung tay ném thẳng ra!

Bốn món ám khí ấy liền rít gió vèo vèo bay vút về phía bốn con mắt của con rắn độc kia, nhanh như những vì sao sa trên nền trời!

Bốn món ám khí ấy đã từ đâu mà Gia Cát Ngọc có như vậy? Thì ra trong khi chàng thối lui ra sau đã giương hai ngón tay như một chiếc kềm sắt, xâm thẳng vào vách đá nạy ra một cục đá nhỏ vung tay lên ném thẳng ra!

Chớ xem thường bốn mảnh vụn đá nhỏ ấy, vì khi chàng đã dồn nội lực vào rồi thì chúng có thể xuyên thủng được sắt đá. Bởi thế chỉ kịp thấy hai chiếc đầu của con rắn độc nọ lắc qua một lượt, tức thì bốn con mắt chiếu ngời ánh sáng xanh của nó cũng liền tắt mất, y như những ngọn đèn bị gió thổi vậy.

Một khi bốn con mắt bị đui thì dù cho nó là một vật hiểm độc nhất trong trời đất, cũng không khỏi cảm thấy đau đớn vô cùng nên cất tiếng kêu khè vô cùng quái dị, rồi bất thần lao vút cả thân mình tới, nhanh như một luồng điện xẹt!

Gia Cát Ngọc thấy bốn viên đá của mình ném ra, đã hoàn toàn trúng đích thì hết sức mừng rỡ. Do đó khi chàng trông thấy con rắn độc kia lao mình lướt tới thì chỉ khẽ lách tránh ngang, tức thì nghe một tiếng xoạc tiếp liền theo đó.

Thế là hai chiếc đầu của con rắn nọ đã đâm ngập vào vách tường! Bởi thế cả chiếc thần dài tám thước của nó đã treo lủng lẳng trên bức vách, trông chẳng khác nào một cái ruột tượng. Nó chỉ giẫy qua hai lượt rồi nằm yên chết tốt!

Bóng trăng đã trở thành lu mờ, sao thưa trên trời vẫn không ngớt nhấp nháy.

Ngọn gió đêm thổi vi vu nghe thật thê lương. Bỗng đâu có tiếng của Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn đang gầm to vọng lại!

Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn con rắn đã chết và đang mắc kẹt lủng lẳng trên bức vách trong lòng thầm nghĩ rằng :

- “Cô gái áo trắng kia đã biến đi đâu mất, vậy tại sao không tìm gặp lão già để hỏi rõ cho biết từ mẫu ta chết sống ra sao?”

Liền đó chàng liền di động thân người rồi nhún mình nhảy thẳng ra sân.

Lúc ấy ở bên ngoài bóng những khóm trúc chập chờn, gió thổi hoa rơi lả tả, sương đang xuống mịt mờ như mưa làm ướt cả những những ngọn cỏ bên thềm nhà.

Khắp chung quanh, đâu đâu cũng có tiếng côn trùng kêu rả rít. Chàng nào còn trông thấy bóng lão già đâu nữa?

Chính vì vậy nên Gia Cát Ngọc lại càng thêm sốt ruột, thầm nghĩ rằng :

- “Qua lời nói của lão già, dường như lão biết rất rõ việc sống chết của từ mẫu ta. Nhưng giờ đây lão đã bị sự ám hại của cô gái áo trắng kia nên thần trí đã mất hết sáng suốt, vậy nếu ta để có điều chi sai lầm thì chẳng hóa ra lương tâm ta tự xấu hổ lắm sao?”

Trong khi chàng còn đang suy nghĩ thì thân người đã vọt thẳng lên không, rồi đáp nhẹ nhàng xuống một nóc nhà.

Ngay lúc ấy, chàng thoáng trông thấy một cái bóng đen bay thoắt đi về hướng Đông nam, nên liền nhanh nhẹn phi thân đuổi theo sau như một luồng điện xẹt!

Nên biết cỗ quan tài đặt ngay chính giữa trong nhà kia chính là một ngõ ra vào bí mật. Nếu Gia Cát Ngọc đánh vỡ cỗ quan tài ấy chui vào thì sẽ đuổi theo được cô gái kia chẳng khó chi cả. Nào ngờ đâu, trong ba cỗ quan tài, chàng đá phá vỡ được hai còn lại một cỗ sau cùng thì lại bỏ ra đi để mất một cơ duyên thật tốt!

Trên nền trời trăng sao đều lặn, gió sớm đã thổi lộng. Trước khi bình minh ló dạng, không khí trở thành lạnh buốt cả da thịt.

Gia Cát Ngọc tiến vào khu rừng rậm ở phía trái cạnh Tiềm Long bảo dò xét thật kỹ từng tấc đất một những nơi mà chàng thấy khả nghi, nhưng vẫn không hề tìm ra được dấu vết nào của Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn cả!

Một ngọn gió mạnh lướt qua khiến hoa trên cành rơi rụng lả tả. Dòng nước trên sông Phi Vân Giang không ngớt rì rào, nghe thật u buồn, ai oán...

Có lý nào lão già ấy vì đã mất hết sự sáng suốt nên đã bị rơi vào dòng sông rồi hay sao?

Gia Cát Ngọc nghĩ thế nên liền lao mình ra khỏi cánh rừng, rồi mới lại vọt thẳng lên không đáp nhẹ nhàng xuống một tảng đá to nhô ra ngoài, bên cạnh dòng sông ấy.

Dòng nước trên sông trong veo một màu xanh biếc, khi chảy đến những tảng đá ngầm thì nước lại tung tóe lên, khi chảy lên trên vách đá cao có một con thác không ngớt đổ ầm ầm, bụi nước bay mù mịt. Người bị rối loạn tâm thần, nhất là đang bị lọt vào dòng nước chảy cuồn cuộn thế này, thì còn mong chi sống sót được nữa?

Gia Cát Ngọc đứng sững trước gió, im lặng suy nghĩ.

Bất thần, chàng lại trông thấy giữa dòng nước chảy, bỗng bọt nước tung tóe lên, kế đó chàng lại thấy rõ một con lý ngư vàng, dài hơn một thước, đang vượt dòng nước bay vọt lên...

Trên dòng nước mùa xuân ấm áp, việc cá vẫy vùng vốn không phải là chuyện lạ, nhưng đáng lạ là chính con lý ngư vàng kia, lại đang mắc vào một lưỡi câu!

Quái thật! Ai lại có tài nghệ cao cường đến mức có thể buông câu trước những vách đá cao hàng trăm trượng?

Khi chàng nhìn kỹ thì thấy rõ ràng bên dưới vách đá có một chiếc cần câu màu đen bắc từ trong nhô ra. Sau khi con cá đã đớp mồi thì chiếc cần câu vụt giật mạnh, tức thì con lý ngư vàng ấy từ dưới mặt nước bay thẳng lên phía vách đá nhanh như một luồng gió hốt!

Phải rồi! Bên dưới tấm vách đá này chắc chắn là có một nơi trú ngụ được?

Nhưng, trên đỉnh vách đá bụi nước tung bay mù mịt, rong xanh phủ kín, dòng thác lũ thao thao bất tuyệt. Nước chảy ồ ạt, chung quanh mấy dặm gần đây chẳng trông thấy một chiếc thuyền câu, như vậy người ấy làm thế nào xuống phía dưới vách đá ấy được?

Chàng đang ngồi nghĩ ngợi miên man, thì bỗng nghe có tiếng nói rằng :

- Con cá lý ngư vàng này, vốn đã đủ cho lão phu dùng một hôm, nhưng không ngờ lại có ông đến đây, nên lão phu còn phải nhọc một chút nữa!

Tiếng nói ấy từ phía dưới vách đá truyền lên. Giọng nói hết sức lạnh lùng chẳng khác nào như băng giá.

Câu nói vừa dứt thì bỗng nghe có tiếng động nước bì bõm, tức thì chiếc lưỡi câu ấy lại được ném thẳng vào dòng nước đang chảy cuồn cuộn.

Gia Cát Ngọc đang hết sức kinh dị thì bỗng nghe một tiếng nói quen thuộc vọng đến gần :

- Có ông đến đây, lão phu còn phải nhọc công một chút nữa!

Câu nói ấy lặp lại một phần câu nói vừa rồi. Giọng nói già nua, hoàn toàn không có một tí tình cảm đấy chẳng phải là tiếng nói của Biên Chí Viễn hay sao?

Nhưng, không hiểu lão ta làm thế nào lại xuống được phía dưới vách đá cao ấy?

Trong khi đó, giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại nổi lên rằng :

- Lão phu vốn có ý sẽ giải trừ chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa cho ông nhưng nếu làm như vậy thì sau đó ông nào chịu an phận thủ thường sống suốt đời ở đây với tôi?

Qua câu nói ấy đã làm cho Gia Cát Ngọc không khỏi cảm thấy xương sống đều lạnh buốt, thầm nghĩ rằng :

- “Người ấy lòng dã sao ác độc đến thế? Trông thấy người ta bị nguy mà không ra tay cứu chữa, đã là một việc quá đáng rồi, huống hồ chi đến việc rúng ép người ta phải sống trọn đời tại phía dưới vách đá với mình như vậy? Ý nghĩ đó chẳng hóa ra tổn thương đến lòng hiếu sinh của trời đất lắm hay sao?”

Gia Cát Ngọc tuy lúc ấy không có ý dùng võ lực trừng trị người đó, nhưng vì chàng cần phải tìm hiểu tung tích của từ mẫu, nên sốt ruột muốn cứu thoát lão già tâm thần đang bấn loạn kia. Song khổ nỗi là vách đá cao hàng trăm trượng, chẳng có đường nào đi đến đó. Chàng vốn có ý muốn lên tiếng để hỏi, nhưng lại sợ quái nhân phía dưới vách đá kia nghe có động, thì lại bày mưu đối phó, gây nhiều khó khăn hơn!

Chàng còn đang do dự thì bỗng trông thấy mặt nước lại xao động và tung bọt lên, tức thì một con lý ngư khác lại bị mắc câu và bị kéo lên khỏi mặt nước!

Gia Cát Ngọc bỗng lóe lên một ý nghĩa trong đầu óc, nên liền lao mình vào khoảng không rồi sử dụng “Vân Long Cửu Chuyển” thân pháp xoay vần theo bức vách đá đầy cây cối xanh um, sa xuống thấp dần. Chỉ trong nháy mắt là thân người chàng đã xuống còn cách mặt nước độ ba thước nữa mà thôi.

Thân pháp tuyệt diệu có một không hai trên đời ấy, nếu chẳng phải là người võ công cao tuyệt về cả hai mặt nội ngoại công, thì đâu lại có thể sử dụng đến mức đó được. Nhất là cần phải nắm cho kịp thời cơ, không thể để chậm một phút nào cả, thì quả thật là một việc rất khó khăn!

Trong khi Gia Cát Ngọc sa đến gần mặt nước, thì cũng vừa lúc chiếc cần câu vừa giật lên. Tức thì chàng nhanh nhẹn dang một cánh tay ra, nắm lấy ngọn cần câu. Thế là cả người chàng liền bay nhanh vào phía vách đá cùng một lúc với con lý ngư, rồi rơi vào trước miệng một cái thạch động to!

Cửa thạch động rộng có ngoài một trượng. Tại vách đá sát mặt sông lại có mở một chiếc cửa sổ. Tại cửa sổ ấy có để một chiếc giường đá. Trên chiếc giường đá, đang ngồi một lão già gầy đét, tóc dài phủ đến vai.

Lão ta vừa trông thấy Gia Cát Ngọc phi thân lướt vào thì đôi mắt tràn đầy vẻ kinh dị. Qua một lúc lâu lão ta mới vung chiếc cần câu rồi cất giọng lạnh lùng nói rằng :

- Tên tiểu quỷ kia ngươi là ai? Ta không mời sao ngươi lại đến, có phải định tìm lấy cái chết hay sao?

Gia Cát Ngọc đưa mắt liếc qua, là đã trông thấy lão già mình gặp tại Ngân Hòe trấn lúc ấy đang ngơ ngác đứng sững như một khúc gỗ trong sơn động. Do đó chàng cố đè nén cơn tức giận đưa tay chỉ thẳng vào lão già ấy nói rằng :

- Tại hạ là Gia Cát Ngọc, đến đây chính là vì cụ già này. Việc tại hạ đến đây làm rối xin bậc trưởng thượng tha thứ cho, thì tôi cám ơn lắm!

Quái nhân ấy liền cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, nói :

- Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn có mối hận thù chi với ngươi? Ngươi nên biết nơi này không phải là chỗ ngươi tìm đến đây để hành động ngang tàn được!

Đến chừng ấy, Gia Cát Ngọc mới chợt hiểu ra, lão già mình gặp tại Ngân Hòe trấn này, chính là Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn, một nhân vật tên tuổi vang lừng trong giới giang hồ. Bởi thế, chàng liền mỉm cười nói :

- Giữa tại hạ và Biên lão tiền bối này chỉ mới có duyên gặp gỡ một lần chứ không hề có thù oán chi cả. Tại hạ tìm ông ấy chỉ cốt để hỏi một việc chứ chẳng hề có ác ý chi!

- Biên lão nhi hiện đang bị trúng chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa thần trí đã mất hết sáng suốt, vậy ngươi có biết hay không?

- Thất Tinh Ảo Hồn Sa tuy là vật rất độc, nhưng đối với tiền bối thì việc giải trừ nó dễ dàng như trở bàn tay, vậy hà tất lại không...?

Quái nhân nọ bỗng quát to rằng :

- Ngươi là môn hạ của ai? Tại sao lại biết rõ lão phu như thế?

- Xin tiền bối chớ trách cho! Tại hạ chẳng qua vừa rồi đã bất ngờ đứng trên vách đá, nên nghe rõ được lời nói của tiền bối mà thôi!

- Ha ha! Lão phu đã bị kẹt ở nơi đây, thật ít khi lại được Biên lão nhi lạc đến đây cùng chung sống với ta. Vậy, ta đâu lại chữa trị cho lão được sáng suốt để lão bỏ ra đi hay sao?

Gia Cát Ngọc cau chặt đôi mày, nói :

- Lão tiền bối không có ý muốn ở đây, vậy tại sao không bỏ ra đi cho rồi?

Quái nhân nọ cất giọng hừ lạnh lùng, rồi bất thần kéo vạt áo lên lộ đôi chân của mình ra, cất tiếng giận dữ nói :

- Tên tiểu yêu kia! Ngươi xem ta như thế này thì còn đi đứng chi được hay không?

Thì ra đôi chân của lão già ấy, từ đầu gối trở xuống, da thịt đều đỏ hồng, gân xanh đều đùn lại. Xương trắng cũng lộ ra ngoài, trông thật hết sức bi thảm, không có lời nói nào tả cho xiết được!

Gia Cát Ngọc trông thấy thế thì trong lòng không khỏi có một sự thông cảm xâu xa, nên cất giọng chân thành nói :

- Lão tiền bối đang bị trọng thương như thế thì phải đi ra bên ngoài tìm thầy chữa trị. Nếu ở mãi tại động đá hẻo lánh này, thì làm sao?

- Hừ... hừ! Khắp cả trong trời đất này ngoại trừ Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ của Lãnh Diện Hoa Đà ra còn thì nào có vật chi khác có thể chữa trị được vết thương của lão phu nữa!

Gia Cát Ngọc chân thành nói :

- Chỉ cần lão tiền bối bằng lòng giải trừ chất độc cho Biên Chí Viễn tiền bối đây, thì tại hạ sẽ nhất định tìm đến Lãnh Diện Hoa Đà để xin giúp cho tiền bối món thuốc Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ ấy!

Lão quái nhân nọ liền cất giọng lạnh lùng cười nói :

- Khá khen cho thằng tiểu yêu tinh ranh ngươi! Ngươi xem lão phu là một đứa trẻ ba tuổi hay sao? Nếu ngươi có thể tìm được Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ thì lão phu sẽ thả lão già Biên Chí Viễn ra, bằng trái lại... Hừ! Thì ngươi chớ nghĩ đến việc ấy nữa!

Gia Cát Ngọc nghe qua, trong lòng không khỏi bực tức, bèn gằn giọng nói :

- Ông không tin lời nói của tại hạ, vậy tại hạ có thể đến đây, thì đâu lại không thể dẫn cả Biên Chí Viễn tiền bối phủi tay ra đi hay sao?

Nói dứt lời chàng bất thần tràn người tới chụp lấy cổ tay Xích Diễm Tàn Chưởng Biên Chí Viễn, nói :

- Biên lão tiền bối, hãy theo tôi đi khỏi nơi này. Tại hạ nhất định tìm cho kỳ được Lãnh Diện Hoa Đà để chữa trị chất độc Thất Tinh Ảo Hồn Sa cho ông!

Xích Diễm Tàn Chưởng dáng điệu đầy vẻ ngơ ngác khẽ giật cánh tay lại theo bản năng tự vệ của mình.

Lão quái nhân trông thấy thế thì cất giọng lạnh lùng cười rằng :

- Xem qua tài nghệ của ngươi cũng khá cao cường, nhưng dù muốn thoát ra khỏi gian nhà đá này của ta, e rằng sẽ không dễ dàng như ý ngươi tưởng!

Trong khi câu nói của lão ta chưa dứt thì bỗng đã nghe có tiếng kèn kẹt vang lên, tức thì từ trên nóc động có mấy mươi lưỡi dao thép bất thần rơi xuống vây kín cả hai người lại!

Gia Cát Ngọc trông thấy thế, giận dữ nói :

- Chỉ dựa vào một mớ đồng cũ sắt vụn này là muốn tác oai tác phúc hay sao?

Như thế là lão tiền bối đã quá xem thường Gia Cát Ngọc này rồi!

Dứt lời chàng liền thầm vận dụng ba phần mười chân lực vào Thiên Ma chỉ, nhắm búng thẳng vào những ngọn dao sắc bén kia. Sau một tiếng loảng xoảng, đã thấy một lưỡi dao thép đứng sát cạnh chàng nhất đã bị búng gãy làm đôi, rơi thẳng xuống đất!

Lão quái nhân kia thấy thế, mặt tràn sắc kinh ngạc tựa hồ không dám tin rằng một chàng thư sinh yếu đuối trước mặt mình, mà lại có một nguồn nội lực dồi dào đến như thế!

Gia Cát Ngọc lúc ấy bỗng nghĩ ra một ý khác nên liền đưa chân chậm rãi bước tới hai bước, mỉm cười nói rằng :

- Tại hạ nếu dùng võ lực, thì tất sẽ gây cho ông một thảm cảnh máu rơi thịt đổ. Nhưng, nếu tại hạ làm như thế, thì sau này đi đứng trong giới giang hồ tất còn phải bận bịu bên mình một con người mất cả trí sáng suốt, thì vô cùng vướng chân vướng tay. Vậy, hôm nay tôi sẽ nhờ ông tất cả và xin ông hãy nói mau cho tôi biết Lãnh Diện Hoa Đà hiện giờ cư ngụ tại nơi nào!

Nói dứt lời chàng lại co tay búng ra một lượt, tức thì sau một tiếng xoạc đã thấy chiếc giường đá trước mặt lão quái nhân kia bị một luồng chỉ phong ác liệt của chàng bay vút tới khoét thành một lỗ thủng tròn to bằng miệng ly rượu, chung quanh trơn bén như dùng một lưỡi dao bén khoét lấy vậy!

Trong đôi mắt của lão quái nhân bỗng lộ ra những tia sáng mừng rỡ, nhưng chỉ trong thoáng chốc thì sắc mặt của lão ta cũng trở lại lạnh lùng, cười nhạt nói :

- Mọi việc đâu lại dễ dàng như lời ngươi nói chớ nói chi là ngươi, mà ngay cả như Càn Khôn ngũ bá, nếu lọt vào gian nhà của ta rồi cũng chớ nghĩ đến việc lui ra an toàn được! Tuy nhiên niệm tình ngươi là kẻ không có ác ý, hơn nữa lão phu có ý muốn nhờ ngươi, nên hôm nay lão phu không đối xử khắc khe với ngươi làm gì. Vậy lão phu nói cho ngươi biết là hiện giờ Lãnh Diện Hoa Đà đang ngụ tại Bách Thảo Cáp nơi Nam Nhạn Thang, ngươi nên mau đi đi!

Câu nói vừa dứt thì cảnh vật chung quanh bỗng dưng biến động một cách lạ lùng, bốn bên vách đá đều xoay chuyển rầm rộ chỉ trong nháy mắt là lão quái nhân nọ cũng như Xích Diễm Tàn Chưởng đều biến đi đâu mất, và nơi ấy cũng đã trở thành một con đường hẹp đi thẳng về phía trên. Từ nơi chót con đường hầm ấy thấp thoáng có ánh sáng mặt trời rọi vào.

Gia Cát Ngọc thật không ngờ được là một gian nhà đá ở giữa lòng núi mà lại được bố trí nhiều máy móc kỳ lạ như vậy.

Do đó trong lòng chàng không khỏi thầm kinh hãi vì nếu vừa rồi chàng bất thần tấn công vào lão già ấy, thì tuy có thể chàng sẽ giết chết được lão ta ngay, nhưng không biết chừng chàng sẽ bị một số máy móc bí mật chuyển động nhốt kín cả chàng và Xích Diễm Tàn Chưởng ở giữa lòng núi không còn ngày nào trông thấy ánh sáng mặt trời nữa!

Vừa nghĩ ngợi chàng vừa men theo những cấp đá trong con đường hầm bước thẳng lên.

Sau khi đi quanh qua mấy đoạn đường khúc khuỷu thì chàng bỗng cảm thấy có một ngọn gió mát lùa vào, rồi lại thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ. Thế là chàng đã bước tới một khung cửa đá, đi ra khỏi lòng núi!

Thì ra khung cửa thông ra ngoài ấy, chính là một ngôi mộ to. Tấm mộ bia của ngôi mộ đó khi hạ thấp xuống thì chừa trống một khung cửa, chỉ vừa đủ một người ra vào!

Lúc bây giờ ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi ấm áp khắp nơi, ngọn gió mát dịu đang thổi nhẹ nhàng mọi chốn. Chàng đưa mắt nhìn về phía Tiềm Long bảo cách đấy khá xa, chỉ thấy nơi đó phẳng lặng hoang vu. Những thôn xóm chung quanh, khói nấu cơm đang bốc lên khắp mọi nhà.

Bỗng ngay lúc ấy có một giọng nói nghiêm khắc từ trong con đường hầm vọng ra rằng :

- Thằng ranh kia! Ngươi phải đi về cho mau, nếu trong vòng mười hôm mà ngươi không tìm được Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ mang về, thì lão phu không thể nào chờ đợi lâu nữa!

Câu nói vừa dứt, thì tấm mộ bia bỗng từ từ nhô cao lên, và chỉ trong chớp mắt là đã đóng kín khung cửa thông xuống đường hầm!

Gia Cát Ngọc đưa mắt nhìn những áng mây đỏ ối rực rỡ ở góc trời Đông, trong lòng có một cảm xúc khó tả. Cuối cùng chàng cất tiếng khẽ than rồi đưa chân bước đi, nhắm hướng Ngân Hòe trấn khoan thai bước tới!

Hoa rừng đang nở rộ dưới ánh nắng triều dương, mành liễu non đang phe phẩy trước ngọn gió xuân hiền hòa, dưới ruộng lúa xanh chập chờn hàng nghìn mẫu, trên đường cái quan xe ngựa dập dìu.

Cô gái xinh đẹp đã bất thần xuất hiện tại Thiên Phụng cốc trước đây mấy hôm, giờ cũng đang cưỡi một con lừa đi thẳng về hướng Nam Nhạn Thang.

Khung cảnh xinh đẹp tuyệt vời ở vùng Giang Nam được cô gái kiều diễm như tiên giáng phàm này tô điểm thêm, lại càng làm cho cảnh sắc thiên nhiên xinh như một bức họa, khiến ai nhìn đến cũng phải đắm say! Phía sau con lừa của người thiếu nữ, đang có một con ngựa to lớn bám sát theo. Trên yên con ngựa ấy là một người thiếu niên ăn mặc sang trọng. Đôi mắt của y đang nhìn chòng chọc về phía cô gái trước mặt tựa hồ như không hề để ý chi đến hòa thơm cỏ lạ rực rỡ chung quanh, cũng như không hề nghe đến tiếng chim ca ríu rít trên khắp đầu cành!

Thật ra, ai nào trách được việc ấy? Vì cô gái kiều diễm đang đi trước mặt kia, nào có khác chi một đóa hoa xuân vừa hé mở thoang thoảng một mùi thơm như lan như xạ, không ngớt theo chiều gió phất đến mũi mọi người. Vậy, thử hỏi có một chàng trai nào lại không điên đảo tâm thần cho được?

Bất ngờ một ngọn gió nhẹ lùa qua tung bay xiêm y của nàng.

Ồ! Trước một cảnh đầy khiêu gợi và quyến rũ như vậy, thử hỏi nào có ai không say sưa ngây ngất...?

Người thiếu niên ăn mặc sang trọng kia có vẻ như mất hết cả tự chủ, nên bèn giục ngựa lướt nhanh tới!

Trên đôi má đỏ hồng như màu ráng pha của cô gái bỗng hiện lên một nét lạnh lùng như sương mai, giương tròn đôi mắt bồ câu, nạt rằng :

- Hãy cút đi!

Cùng một lúc với tiếng quát, nàng nhanh nhẹn vung tay lên, nhắm nẹt ngọn roi tơ thẳng vào đầu con ngựa của người thiếu niên nọ!

Thế là, người thiếu niên ấy như chợt tỉnh cơn mơ vội vàng trì mạnh sợi cương ngựa, khiến con ngựa bất thần cất tiếng hí dài, rồi lui lẹ làng ra sau ba thước mới tránh khỏi được ngọn roi của cô gái kia vừa nẹt tới!

Tuy nhiên, dù gặp phải một sự phản kháng của đối phương, nhưng sắc mặt của người thiếu niên ấy vẫn không hề lộ vẻ giận dữ. Trái lại y chỉ ít nhiều lộ sắc ngạc nhiên, rồi lại tươi cười nói rằng :

- Tư Đồ cô nương! Tuy hiện nay tất cả những người trong giới giang hồ đều ùn ùn tìm đến cô nương với mục đích tranh đoạt pho Lục Ngọc Di Đà, nhưng Tích Hoa công tử Đặng Tiểu Nhàn tôi chỉ có mục đích hộ tống cho người đẹp trên một đoạn đường mà thôi ngoài ra tôi không còn mục đích chi khác nữa cả.

Tư Đồ cô nương ấy liền quay người ngó lại, cất giọng trong trẻo rằng :

- Chỉ nói bá láp! Ai bảo Lục Ngọc Di Đà hiện đang do ta cất giữ?

- Dù đấy là điều tiểu sinh nói sai đi nữa, nhưng...

- Nhưng thế nào?

- Ha ha! Nhưng, giấy thì không thể nào gói được lửa! Trong khi Ngân Tu Tẩu bất thần bị mất tích tại vùng phụ cận thành Lạc Dương, thì ngay lúc ấy cô nương lại xuất hiện thật là phải lúc! Phong Lâm song lão tuy một mà hai, tuy hai mà một, vậy tung tích của pho Lục Ngọc Di Đà cần chi phải nói đến dài dòng nữa?

Cô gái lạnh lùng sắc mặt, nói :

- Hừ! Dù cho pho Lục Ngọc Di Đà thật sự có trong người ta đi nữa, thì ngươi định làm gì?

- Ha ha! Tiểu sinh nào có thể làm chi đâu? nếu chính tiểu sinh đây đã may mắn lấy được vật ấy, thì cũng sẽ sẵn sàng dâng lên hai tay cho cô nương kia mà!

Người thiếu niên không ngớt bám sát theo cô gái để dùng lời ngọt ngào tán tỉnh như vậy, thử hỏi cô gái không bực tức sao được?

Bởi thế nàng liền bất thần quay đầu lừa lại, rồi nhanh nhẹn vung ngọn roi tơ lên, đánh thẳng vào mặt Tích Hoa công tử ba tiếng bốp bốp liên tiếp.

Chớ nên xem thường cô gái diễm kiều ấy mà lầm. Vì, nàng vung tay đánh ra, quả thật không phải tầm thường. Cả ba thế võ của nàng nhanh nhẹn đến mức khiến kẻ khác nhìn vào không thể thấy được sự gián đoạn nào cả.

Sức nhanh nhẹn thật không chi có thể so sánh!

Nhưng, Tích Hoa công tử lại là một nhân vật cao tột nhất trong lớp tiểu bối của giới giang hồ. Bởi thế, y cất tiếng to cười ha hả rồi lao mình ra khỏi yên ngựa nhẹ nhàng như liễu bay trước gió, tránh khỏi được ba thế công của cô gái, đồng thời lại vung nhanh cánh tay mặt ra chụp thẳng vào cổ tay của cô gái!

Cô gái vì quá bất ngờ nên không thể nào lách tránh cho kịp. Do đó nàng không khỏi kinh hoàng buột miệng kêu thành tiếng!

Tích Hoa công tử trông thấy sẽ nắm được tay người đẹp trong chớp mắt, nên cõi lòng không khỏi cao hứng, tâm thần không khỏi có cảm giác lâng lâng, nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống, biến thế chỉ thành thế chụp...

Bỗng nhiên ngay lúc ấy có một luồng gió nhẹ, thổi sát qua cạnh người của Tích Hoa công tử.

Trong luồng gió ấy ngầm chứa một luồng kình lực mềm dẻo nên đã hất bắn thân hình của Tích Hoa công tử ra xa rồi bay nhẹ nhàng luôn xuống cánh đồng lúa!

Tích Hoa công tử hết sức kinh ngạc. Nhưng nhờ tài khinh công của y cũng không phải tầm thường nên thân hình sắp rơi đến mặt đất đã nhanh nhẹn thò một chân điểm thẳng lên mặt sình lầy...

Sau một tiếng vút tuy y đã kịp thời vọt người bay thẳng trở lên, nhưng lớp y phục sang trọng đã bị bùn bám dơ bẩn cả!

Tư Đồ cô nương là một cô gái hãy còn thơ ngây nên trông thấy thế thì buột miệng phì cười. Kế đó nàng lại quắc mắt nhìn về phía y, cất giọng giận hầm hầm nói :

- Đáng đời!

Tích Hoa công tử sau khi đứng yên trở lại thì trông thấy bên cạnh mình không rõ từ lúc nào đã xuất hiện một con bạch mã. Và trên lưng nó ngồi sừng sững một chàng thiếu niên áo vàng, đưa mắt nhìn thẳng vào y mỉm cười.

Tích Hoa công tử là người bình nhật rất tự phụ. Trong lớp nhân vật hậu tấn khắp chốn giang hồ, y không còn xem ai vào mắt nữa.

Thế mà giờ đây, y bỗng dưng lại trông thấy một chàng thiếu niên áo vàng, khôi ngô tuấn tú hơn cả chính mình thì trong lòng không ghen tức. Đồng thời Tư Đồ cô nương lại lên tiếng mắng thẳng y như vậy trước mặt người thiếu niên này, thật không còn chi đáng cay chua chát hơn!

Tuy nhiên, y dù sao vẫn là một con người trầm tĩnh bất cứ trong việc gì y cũng đều nghĩ tới đường tiến thoái, nên dù trong lòng đang giận dữ. Song bề ngoài vẫn vẻ bình thản mỉm cười, nói :

- Đặng mỗ và Tư Đồ cô nương đây là người quen biết giữa sư môn với nhau, thế còn các hạ là ai mà bỗng bất thần lại nhúng tay vào việc này? Như vậy không ngại quá đường đột hay sao?

Người thiếu niên áo vàng ấy, không ai khác hơn là Gia Cát Ngọc đang lên đường đi đến Bách Thảo giáp tại núi Nhạn Thang sơn, để tìm Lãnh Diện Hoa Đà hầu xin cho kỳ được Tục Đoạn Sanh Cơ Linh Ngọc Chỉ. Chàng trông thấy cô gái cỡi lừa kia chính là người con gái mà chàng đã có gặp qua một lần trên lộ đi đến Trường An trong lòng không khỏi có thiện cảm. Trong khi đó chàng lại trông thấy người thiếu niên kém đứng đắn, bỗng dưng lại ra tay làm hỗn với cô gái nên mới sử dụng ngay Cửu Cửu huyền công xô hất người thiếu niên ấy rơi thẳng xuống ruộng lầy bên vệ đường.

Tích Hoa công tử giờ đây bỗng xưng mình là quen biết trước với cô gái, đã có tình ý với nhau trước rồi nên Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi có cảm giác là mình đã can thiệp đến việc riêng tư của người ta, nên nhất thời đành trợn mắt líu lưỡi, không biết trả lời như thế nào mới phải!

Trong khi đó, Tư Đồ cô nương sau khi lên tiếng mắng chàng thiếu niên vừa xúc phạm đến mình thì bỗng lại trông thấy kẻ ra tay tương trợ chính lại là chàng thư sinh áo vàng, một con người mà trước đây mấy hôm, nàng vừa tức giận, vừa thầm yêu, nên đôi mày liễu liền cau lại định sẽ...

Nhưng, bất ngờ nàng lại nhìn thấy dáng điệu luống cuống của chàng ta, nên bất giác thẳng thắn lên tiếng nói rằng :

- Ai lại có tình quen biết giữa sư môn với ngươi bao giờ? Này sư huynh! Chớ nên nghe lời nói nhảm của hắn!

Hai tiếng sư huynh của nàng vừa nói chẳng những rất bất ngờ đối với Tích Hoa công tử, mà cũng hết sức bất ngờ đối với Gia Cát Ngọc.

Bởi thế chàng không khỏi sửng sốt nhưng liền đó đã hiểu được cô gái này có dụng ý muốn giúp cho mình vượt khỏi tình trạng luống cuống trước mắt, nên nhanh nhẹn đưa mắt nhìn lên mỉm cười đầy vẻ cảm kích.

Tất cả những sự việc ấy Tích Hoa công tử đều nhìn thấy rõ cả. Bởi thế trong sự kinh ngạc y không khỏi còn ít nhiều sự tức giận.

Tuy nhiên, y vẫn gắng gượng mỉm cười nói :

- Đặng mỗ bấy lâu nay từng nghe lời đồn đãi về tuyệt nghệ của Phong Lâm song lão, vậy ngày hôm nay may mắn được gặp, xin thiếu hiệp sẵn lòng chỉ giáo cho!

Nói dứt lời, y liền nhanh nhẹn tràn người tới nghiêng mình rồi vung chưởng lên, đưa thẳng năm ngón tay ra, nhắm chụp vào mắt của Gia Cát Ngọc.

Tích Hoa công tử đang có ác ý trong lòng, nên vung chưởng đánh ra không hề nghe một tiếng gió rít, trong khi thế chưởng của y đã nhắm chụp thẳng vào ba huyệt đạo quan trọng của Gia Cát Ngọc.

Tư Đồ cô nương trông thấy Gia Cát Ngọc lúc ở trên quan lộ đi đến Trường An chẳng hề để ý nhìn đến mình thì trong lòng hết sức bực tức, nhưng trong lần gặp gỡ này nàng bỗng có một thiện cảm với chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.