Vệ Khanh về nhà, lúc
đi ngang qua trung đình, nhìn thấy dưới giàn nho trùng điệp, dường như
có người. Đi qua nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi: “Anh, sao anh lại về?”
Vệ An làm việc bận rộn, trăm ngàn công việc, một năm chẳng mấy khi
thấy về nhà, thảo nào khiến Vệ Khanh kinh ngạc.
Vệ An cầm chén rượu
trong tay, nhấp từng ngụm nhỏ, dưới đất đặt một bình rượu lớn vừa
mới mở nút, xung quanh đều nồng đậm hương rượu. Vệ An ngẩng đầu nhìn
Vệ Khanh, thản nhiên nói: “Trăng đêm nay đẹp như vậy, uống rượu ngắm
trăng.” Mười lăm âm, đúng là đêm trăng tròng, ánh trăng sáng ngời như
ban ngày, không vướng bụi trần. Chẳng mấy khi ở Bắc Kinh có vẻ đẹp
ban đêm như vậy, nguyệt minh tinh hi, ô thước nam phi[43]. Một vòng trăng tròn
treo lơ lửng giữa trời cao, đêm lạnh như nước, gió lạnh len qua từng
lớp áo.
Một đêm như vậy, nhất
định có người thở dài.
Vệ An ở trong giới
chính trị, trước nay vui buồn đều không để lộ ra, trấn tĩnh ung dung,
chuyện lớn tới đâu cũng đều có cách giải quyết, rất ít khi xử trí
theo cảm tính. Nhưng đêm nay anh không chỉ ngắm trăng gặm nhấm nỗi đau,
mà còn nhỏ giọng ngâm: “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà. Thí như triêu
lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, u tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu
đỗ khang[44]!”. D
có rất nhiều chuyện buồn bực, khó có thể giải sầu. Áp lực bao lâu,
nhưng lại không biết làm thế nào để giải tỏa.
Vệ Khanh ngồi xuống
bên cạnh anh, vỗ nhẹ vai anh hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Đã xảy ra
chuyện gì sao?” Đêm nay anh rất lạ. Vệ An thở dài: “Tự nhiên nhớ tới
chuyện trước kia, có chút hoài niệm.” Vỗ vai hắn, nói: “Hai anh em
mình mỗi ngày đều bận rộn, uống rượu không ít, nhưng chúng ta, đã
lâu lắm rồi chưa từng ngồi với nhau.”
Vệ Khanh cười: “Đúng,
cái thời mà anh em mình ngồi dưới giàn nho làm bài tập, đã là
chuyện của hai mươi năm về trước.” Những chuyện trước đâu, tiếp tục
nhớ tới, vẫn còn nhớ rõ mồn một. Nhưng chỉ chớp mắt, người đã tới
tuổi trung niên, thời gian như nước chảy vô tình, qua mau.
Vệ An hơn hắn tám
tuổi, luôn yêu thương cậu em trai này, làm việc gì cũng giúp hắn,
tình cảm hai anh em rất tốt. Phần lớn vì có anh trai quan tâm, nên mới
dám giương nanh múa vuốt ở Bắc Kinh. Vì thế, nhấc chén lên, hào khí
nói: “Hôm nay chúng ta không say không về.”
Vệ An giơ chén mỉm cười
nói: “Chén đầu tiên, chúc mừng chú tình trường đắc ý, sớm thành một
gia đình. Anh rất hâm mộ chú.” Vệ Khanh nhớ tới Chu Dạ, giờ phút
này, bỗng cảm thấy nhớ da diết, đâu đó trong lòng, có cảm giác mềm
mại không thể nào giải thích được, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cũng
thấy đau. Hắn nghe ra trong giọng nói của Vệ An tịch mịch cô đơn, vẫn
hỏi ra: “Anh, anh đưa chị đi ra sân bay, trên đường không xảy ra chuyện
gì chứ?”
Vệ An day day mắt, lắc
đầu, không trả lời. Hai anh em lại uống thêm mấy chén, Vệ Khanh thở
dài: “Anh, anh vẫn còn nhớ tới bạn gái trước kia phải không?” Thở
dài thật sâu. Hắn biết Vệ An luôn giữ kín tình cảm trong lòng, không
dễ dàng cho người khác biết.
Vệ An thở dài: “Lại
nói tiếp, hơn mười năm trước, có nhiều chuyện đã quên. Chú nhìn anh
xem, đã gần bốn mươi rồi, vẻ mặt mệt mỏi, trên mặt đã có nếp nhắn,
cả ngày hối hả ngược xuôi. Chuyện thời trẻ lông bông, sao có thể nhớ
rõ." Tuy nói như vậy, nhưng đêm dài vắng vẻ, nhất định vẫn nhớ
tới.
Bởi vì rất cô đơn .
Vệ An cũng xuất thân
từ quân đội, chẳng qua sau này lại theo chính trị, là người chính
trực, tính tình ngay thẳng, không ở bên ngoài làm xằng bậy. Cuộc
sống hôn nhân lại bất hạnh như thế, anh chỉ có thể dựa vào trí nhớ,
nhớ lại một chút ôn nhu trong lòng. Đêm nay, anh chợt hiểu ra, hơn mười
năm qua vùi đầu vào việc quốc gia đại sự, đối với vợ anh mà nói,
có phải rất không công bằng? Chuyện tình cảm, là lỗi của hai người.
Bất đắc dĩ, anh cảm thấy vô lực. Mọi chuyện bế tắc, giống như một
cái lưới vô hình bủa vây xung quanh, bảo anh nên làm thế nào? Làm
cách nào có thể giải quyết triệt để?
Vệ Khanh cười an ủi:
“Anh, anh vẫn còn trẻ, thân giữ chức vụ quan trọng, tiền đồ rộng mở.
Với tuổi của anh, chính là thời cơ phát triển tiền đồ, là nhân tài
trụ cột của đất nước. Không giống em, chỉ cần có một công ty nho nhỏ,
đã cảm thấy thỏa mãn.”
Vệ An cười: “ ‘Vân Mã’
cũng không phải là công ty nho nhỏ, rất nhiều người ở trước mặt anh
khen ngợi chú là nhân tài tinh anh của xã hội.” Dừng một chút, còn
nói: “Nhưng mà nói thật, điều khiến anh hâm mộ chính là, chú tìm ở
đâu ra một cô bạn gái vừa xinh xắn lại thông minh như vậy?” Quan trọng
hơn chính là cả hai bên đều yêu thương nhau, thật sự rất khó.
Xã hội càng ngày càng
tiến bộ, chuyện tình cảm lại càng ngày càng xa xỉ. Cũng không phải ai cũng
có thể may mắn như vậy, ở bước ngoặt cuộc đời, trong lúc vô ý lại
gặp được tình yêu truyền thuyết. Nếu không nắm bắt cơ hội, sẽ lặng
lẽ trôi đi.
Vệ Khanh có chút đắc
ý, cười nói: “Cô gái nhỏ này, còn chưa vào cửa, không biết đã làm
em ăn bao nhiêu trái đắng rồi.” Mặc dù giọng điệu bất mãn, nhưng trong
lòng lại rất ngọt ngào. Vệ An cười: “Chú cũng phải biết chừng mực!
Một cô gái như vậy, dù cô ấy có không thương mình, mình cũng sẽ yêu
cô ấy.” Đêm nay, có lẽ Vệ An nhớ rất nhiều chuyện cũ đã qua, cảm
khái.
Vệ Khanh do dự một
lúc, chần chừ hỏi: “Anh, anh và chị…” hắn nghĩ đêm nay bọn họ nhất
định đã xảy ra chuyện gì đó. Vệ An lảo đảo đứng dậy: ‘Không có
việc gì, một ngày nữa lại trôi qua. Ngày mai lại là một ngày mới.”
Vệ Khanh chạy nhanh tới đỡ anh. Anh xua tay: “Không cần, chút rượu nhỏ
ấy làm sao anh ngã được, chẳng qua ngồi lâu nên chân hơi tê một chút.
Đêm đã khuya rồi, chú cũng đi ngủ đi.” Nói xong, cầm bình rượu đi về.
Vệ Khanh đứng dậy,
dựa vào lan can làm bằng đá, lạnh buốt. Bóng đêm dày đặc, xung quanh
không một tiếng động. Nhớ tới Vệ An, lại càng thấy mình may mắn cỡ
nào. Giữa biển người mờ mịt, hắn gặp được Chu Dạ, hắn thích cô, mà
cô cũng thích hắn, ở tuổi của hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hắn biết lúc này giữa bọn họ vẫn còn vô số vấn đề chưa giải
quyết, chẳng hạn như tuổi tác, chẳng hạn như sự thông cảm lẫn nhau,
chẳng hạn như việc sống chung… nhưng ít nhất hai người đều có tình
cảm với nhau. Đó là điều may mắn.
Cảm xúc mênh mang,
dường như khó kiềm chế nổi. Giờ phút này, rất muốn nghe giọng Chu
Dạ, hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cau mày, không kiên nhẫn của
cô, giống như đứa trẻ không rành thế sự. Nhưng có đôi khi, cô lại dịu
dàng, hiểu biết làm cho người ta đau lòng, thành thục, lý trí vượt
qua cả giới hạn tuổi tác. Nhìn đồng hồ, đã quá khuya, có lẽ giờ
này cô đang ở trong mộng đẹp. Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô,
nhưng lại không cam lòng, vì thế gửi một tin nhắn tới.
Nửa đêm Chu Dạ dậy đi
toilet, nghe thấy điện thoại vang, là tin nhắn Vệ Khanh gửi tới: “Nhớ
em.” Nhìn giờ, đã một giờ hơn, cô nhíu mày, hắn vẫn còn chưa ngủ
sao? Nửa đêm rồi còn nhắn tin buồn nôn như vậy, không biết trong đầu
lại nghĩ cái gì. Nhưng vẫn lẩm bẩm trong lòng: “Hôn một cái, ngủ
đi…” chui vào trong chăn tiếp tục ngủ. Nhưng khóe miệng mang theo ý
cười, một đêm mộng đẹp.
Sáng sớm Vệ Khanh
tỉnh dậy, Vệ An đã sắp bước lên chuyên cơ chuẩn bị ra nước ngoài, anh
đã khôi phục lý trí trấn tĩnh, không làm mất hình ảnh trước công
chúng. Mẹ Vệ ngồi bên bàn ăn, nói: “Con à, bao giờ con tính kết hôn
đây?” Suýt nữa Vệ Khanh bị sặc, chuyện này cũng quá nhanh đi, hôm qua
Chu Dạ mới tới nhà chơi thôi. Liền nói: “Chuyện này… có lẽ phải chờ
một thời gian nữa ạ.”
Mẹ Vệ buông đũa: “Chờ
cái gì chứ? Không phải Thi Thi đã tốt nghiệp đại học rồi sao? Con
cũng không còn ít tuổi, đây là thời điểm thích hợp nhất, còn không
mau làm? Con nhìn mẹ và cha đấy, vì chuyện hôn sự của con đều đã
bạc trắng tóc.” Lời của cha mẹ, nặng như núi Thái Sơn.
Hắn bất đắc dĩ nhìn
mẹ: “Chuyện kia từ từ rồi sẽ đến mà mẹ.” Dục tốc bất đạt[45], đối với Chu Dạ, cần
phải kiên nhẫn. Nếu làm không thỏa đáng, không khéo chữa lợn lành
thành lợn què, cô sẽ lại tránh né. Vệ lão đại tướng ngồi ở sofa
đọc báo, bỗng nhiên nói: “Vừa đọc báo, nói không ít sinh viên một tay
cầm bằng tốt nghiệp, một tay cầm giấy kết hôn, đám trẻ bây giờ,
phong nhã hàa, so với chúng ta ngày xưa phóng khoáng hơn nhiều.” Nói
rõ ràng như vậy, xem ra Vệ lão đại tướng cũng có chút nôn nóng.
Mẹ hắn không khách
khí nói: “Con đấy, con cho là mình mới có hai mươi tuổi thôi sao, việc
gì cũng không vội không vội. Thi Thi xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng,
ở trong trường không lẽ không có ai thích sao? Con không nhanh tay lên
một chút! Lề mề cái gì, có còn là đàn ông hay không?” Đúng là con
trai không vội, bà mẹ đã cuống quýt.
Vệ Khanh không biết
nói gì, mãi mới nói: “Mẹ, gấp cũng vô dụng, tuy rằng con dâu mẹ đã
tốt nghiệp đại học, nhưng cũng chỉ mới mười chín tuổi, cho dù muốn
kết hôn, cũng vẫn phải chờ.”
Mẹ Vệ lắp bắp kinh
hãi: “Thi Thi còn nhỏ tuổi như vậy sao?” Chương trình học ở Bắc Kinh
tương đối chậm hơn so với phía nam, nói thế nào đi nữa, tốt nghiệp
đại học cũng đã hai mươi hai, hai mươi ba tuổi rồi. Chỉ có Chu Dạ,
dường như không kịp học bài xong, đã vượt cấp nhảy vọt.
Bà vội nói: “Con à,
Thu Thu nhỏ tuổi như vậy, bình thường hai đứa ở chung có tốt không?”
Chênh lệch tuổi như vậy, mẹ Vệ lại bắt đầu lo lắng, chỉ sợ lại thành
bi kịch gia đình. Vệ Khanh tức giận nói: “Con dâu mẹ rất chín chắn,
chờ vài năm nữa cô ấy lớn lên rồi tính. Mẹ, không phải mẹ thấy cô
ấy mới mười chín tuổi là không thể tiếp tục đấy chứ?”
Vệ lão đại tướng ở
bên cạnh nói: “Đứa nhỏ Chu Dạ này, tính tình chín chắn, không giống
mười chín tuổi.” Ông nghĩ tới Chu Dạ còn nhỏ đã mất mẹ, gia cảnh
bình thường, chắc chắn trải qua không ít gian khổ, độc lập tự chủ,
suy nghĩ so với bạn bè cùng lứa cũng chín chắn hơn nhiều. Vả lại,
tối hôm qua, Chu Dạ biểu hiện rất tốt, săn sóc hiếu thuận, khéo léo,
bởi vậy, vấn đề tuổi tác không làm Vệ lão đại tướng lo lắng.
Mẹ Vệ cũng không biết
phải nói gì, thở dài: “Đứa nhỏ này cũng đã tốt nghiệp đại học,
sao lại nhỏ như vậy chứ?” Sau đó còn nói: “Nhưng nhìn thông minh như
vậy, không phải ai cũng mới mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học
đâu!” Trong giọng thầm oán có chút đắc ý, giống như con mình vậy.
Vệ Khanh vặn thắt
lưng: “Cho nên con mới nói, chuyện kết hôn cứ chờ một thời gian nữa
đã.” Hắn mới ba mươi tuổi thôi, cũng không phải quá muộn, còn đầy
người hơn ba mươi tuổi vẫn còn đang tranh đấu vì sự nghiệp kia k
Mẹ Vệ lại không nghĩ
như vậy: “Con nhìn nhà khác xem, chỉ hơn con hai tuổi, thế mà con cái
đã chuẩn bị đi nhà trẻ, sao con còn giữ cái dáng vẻ nhàn nhã như
vậy chứ, sao không chịu thay đổi chút nào? Nếu Thi Thi chưa tới tuổi
kết hôn, vậy thì hai đứa cứ đính hôn trước đi. Con đó, trước kia không
ngoan ngoãn, hai bên phải nói chuyện rõ ràng, tránh cho kẻ khác xen
vào giữa. Thi Thi là một cô gái tốt, con phải nhanh lên.”
Đối với chuyện đính
hôn, Vệ Khanh cũng không chối bỏ, thực ra, hắn cũng muốn kết hôn sớm
một chút… Chu Dạ ý chí kiên định, kiên quyết không cho hắn thực hiện
ý đồ đen tối, hắn nhịn sắp tới cực hạn rồi. Người này, lúc nào
cũng tràn ngập suy nghĩ xấu xa. Vì thế gật đầu đồng ý: “Vâng, con
sẽ cùng Chu Dạ bàn bạc.” Hắn chỉ lo việc này không dễ dàng bàn bạc
như vậy, thật sự không được, có lẽ phải dùng một chút mưu kế.
Quả nhiên không ngoài
dự đoán. Khi hắn nói: “Chu Dạ, cha mẹ hỏi chúng ta khi nào kết hôn,
biết em chưa tới tuổi kết hôn, vì thế hi vọng chúng ta đính hôn
trước. Em thấy thế nào?” Chu Dạ “choang” một cái, làm vỡ cãi đĩa, bắn
tung tóe. Cô cũng không dọn dẹp, sợ hãi qua đi, lắc đầu: “Em còn muốn
học tiếp.” Đã có dự cảm, sớm hay muộn cũng đến, nhưng không ngờ lại
nhanh như vậy! Vừa mới gặp cha mẹ hắn hôm trước, hôm sau đã đính hôn!
Cô biết làm sao đây?
Vệ Khanh đứng dậy:
“Đừng lộn xộn.” Cầm giấy ăn lau sạch tay cô. Thấy vẻ mặt cô ngốc
nghếch, có chút buồn cười, chỉ vào cằm cô nói: “Chỗ này cũng bẩn
rồi.” Vì thế, nâng cằm cô lên, triền miên hôn môi, ý làm bậy. Chu Dạ
đang hoảng loạn, để mặc hắn chiếm tiện nghi, bỗng nhiên đẩy hắn ra,
tức giận nói: “Anh có nghe em nói không đấy?”
Vệ Khanh ha ha vài
tiếng, sát gại gần. Tới khi cô véo hắn một cái, hắn mới ngồi thẳng
dậy, nghiêm túc nói: “Đồng chí Chu Dạ, tôi cho rằng việc tiếp tục
học và việc đính hôn không ảnh hưởng gì đến nhau cả” Chu Dạ bị hắn
nói như vậy, á khẩu không nói nên lời, đành phải không phân biệt phải
trái, rõ ràng nói: “Em không cần.” Cô không cần còn đang đi học đã
đính hôn.
Vệ Khanh đau đầu: “Chu
Dạ, đừng loạn nữa. Vì sao không muốn đính hôn? Cha mẹ anh đều đã
đồng ý cả rồi.” Chu Dạ lúc nào cũng cái này không cần, cái kia
không cần, dáng vẻ được chiều mà kiêu ngạo kia, xem ra hắn đã làm hư
cô rồi. Chu Dạ thấy hắn không kiên nhẫn, cũng không vui vẻ, đẩy: “Không
cần thì sẽ không muốn.” Cầm lấy túi, xoay người muốn đi.
Đột nhiên Vệ Khanh tức
giận, hay tay đặt lên bàn, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh dần,
lạnh lùng nói: “Chu Dạ, nếu em rời đi thì hậu quả sẽ rất nghiêm
trọng.” Thậm chí hắn cũng không quay đầu nhìn cô. Dù sao hắn cũng đã
ở trong thương trường lâu ngày, cả ngày tranh đấu, anh lừa tôi gạt, là
một thương nhân thành công, thủ đoạn rất nhiều, Chu Dạ sao có thể là
đối thủ của hắn.
Chu Dạ bị giọng nói
lạnh lẽo của hắn dọa dẫm, dừng bước, quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy
Vệ Khanh lạnh lùng âm trầm như vậy, hoàn toàn xa lạ, dường như trở
thành một người hoàn toàn khác. Cứ đứng ở nơi đó, không biết phải
làm sao, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Giương mắt vụng trộm nhìn hắn,
gương mặt vẫn không thay đổi, giống như cô vừa gây ra một tội ác tày
trời, không thể tha thứ. Bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, mũi tê tê, lã
chã chực khóc, cúi xuống nhìn chằm chằm mũi chân, cũng không dám
phát ra âm thanh, mắt đỏ hồng, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Hồi lâu không thấy cô
có động tĩnh gì, Vệ Khanh chậm rãi xoay người, thấy cô lặng lẽ
khóc, khuôn mặt đầy nước mắt. Như thế này thì làm sao có thể nổi
giận với cô được cơ chứ? Đành phải đầu hàng, ôm cô, nhíu mày nói:
“Đã là người lớn rồi, còn khóc cái gì mà khóc? Cũng không sợ xấu
hổ sao? Khó nhìn chết đi được.” Chu Dạ cứng người, nức nở nói: “Anh
hung dữ với em.” Bả vai run run, càng khóc nhiều hơn.
Vệ Khanh như vậy,
khiến cô rất sợ, trong lòng hoảng loạn.
Vệ Khanh nói: “Anh đâu
có hung dữ với em, anh chỉ nói chuyện đạo lý với em thôi.” Chu Dạ
thở phù phì nói: “Có người nào nói chuyện đạo lý như vậy sao? Em
còn tưởng anh muốn đánh em.” Cô có cảm giác như người vừa chết đi
sống lại, “oa” một cái khóc thành tiếng, dùng caravat của hắn lau
nước mũi. =))
Vệ Khanh bất đắc dĩ
nhìn cô, cái caravat đáng thương của hắn, hắn cố ý đặt mua ở nước
ngoài, lại bị cô biến thành khăn tay. Vội vàng dỗ: “Được, được rồi,
đừng khóc nữa. Anh làm sao có thể đánh em chứ, thương em còn không
hết nữa là.” Miệng đầy lời ngon tiếng ngọt. Chu Dạ lau nướng mắt,
đầu ngẩng lên: “Vệ Khanh, mặc kệ là bây giờ hay sau này, anh mà dám
đánh em một cái, chúng ta một đạo chặt đứt, không liên quan gì tới
nhau!”
thở dài: “Yên tâm,
chồng em là người hoàn toàn bình thường, từ nhỏ lớn lên tới bây
giờ, không có khuynh hướng bạo lực.” Xem ra vừa nãy đã dọa cô sợ,
cũng phải, dù sao cô cũng mới chỉ mười chín tuổi. Vỗ nhẹ mông cô,
cười trêu chọc: “Đây có tính là đánh không?”
Chu Dạ bị hắn chạm
vào điểm mẫn cảm, nhảy dựng lên, đỏ mặt tức giận: “Đương nhiên tính,
anh mà đánh lần nữa, em bỏ của chạy lấy người.” Vệ Khanh vội ôm cô
vào ngực, lại dỗ lại lừa: “Tây Tây, đừng đi… đêm qua anh nhớ em như
vậy… sao em lại nhẫn tâm thế chứ…”
Chu Dạ cũng không hiểu
vì sao hắn lại gửi tin nhắn kia, dần dần ngừng giãy dụa, khinh
thường nói: “Anh nhớ em thế nào? Chắc chắn không phải chuyện tốt!”
Giọng có chút nghẹn ngào. Vệ Khanh cười: “Đương nhiên là muốn em…”
ánh mắt lướt qua người cô một vòng, nói tiếp. “Không biết có ngủ
ngon hay không?” Chu Dạ “phi” một tiếng, đương nhiên không tin.
Vệ Khanh thay cô lau
nước mắt, cười trêu: “Động một chút là khóc, chẳng khác trẻ con ba
tuổi, chẳng biết xấu hổ!” Cô phản bác: “Anh mới là trẻ con ba tuổi
ấy! Em là người lớn!” Cô ghét ai nói cô trẻ con. Hắn cười: “Được,
được, em là người lớn, vậy sao còn không chịu đính hôn?”
Cô nhíu mày: “Em vẫn
chưa nghĩ tới. Anh xem bạn bè em, làm gì đã có ai đính hôn? Mọi
người đều chăm chỉ học hành, vội vàng tìm việc.” Vệ Khanh lắc đầu
thở dài, tầm tuổi này của Chu Dạ, vẫn còn đang ngồi học trong ghế
nhà trường, chưa quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự, thế mới khiến
hắn khó giải quyết. Chu Dạ còn ít tuổi, nhưng lại rất có chủ kiến,
chuyện lấy được cô còn rất khó khăn.
Hắn bất mãn nói: “Chu
Dạ, em nhìn đồng nghiệp bên cạnh anh, người ta ai cũng có con bồng con
bế đi ra ngoài đường. Em cũng phải đứng ở góc độ của anh, lo lắng
một chút chứ?” Chu Dạ âm thầm mắng hắn ép buộc, ôm cổ hắn tủm tỉm
nói: “Anh vẫn chưa già, còn thanh niên trai tráng lắm, phong nhã hào
hoa, trẻ tuổi như vậy, vội gì chứ?” Vệ Khanh cười khổ, còn phải xem
là so với ai nữa.
Chu Dạ cọ cọ vào người
hắn: “Vệ Khanh, em cũng không nói là không đính hôn, nhưng mà em nghĩ
học xong nghiên cứu sinh rồi nói tiếp.” Hắn hừ lạnh: “Em học xong
nghiên cứu sinh, có cần chuẩn bị học lên tiến sĩ không?” Chờ cô học
xong, hắn đã già khú đế rồi. Cô cợt nhả: “Ai nha, em cũng không chạy
thoát được, anh lo lắng gì.” Lại cúi cúi đấm lưng, hầu hạ hắn
Vệ Khanh nhắm mắt
hưởng thụ, vẫn không buông tay: “Chu Dạ, pháp luật không quy định học
nghiên cứu sinh thì không thể đính hôn. Vả lại, đính hôn và chuyện em
học bài cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhau, không cần lấy chuyện này
làm lý do.” Quan hệ hai người ổn định cũng tốt, gần đây hắn nhìn Vệ
An và Trần Lệ Vân cũng có nhiều suy nghĩ, ngẫm lại chính mình cũng
nên thành gia lập nghiệp. Cho nên, với chuyện này rất kiên trì.
Chu Dạ ở trên người
hắn xoay tới xoay lui, làm nũng nói: “Làm gì có ai như vậy? Bạn em
làm gì có ai vừa học bài, vừa có danh hiệu vị hôn thê đâu… anh chờ
một chút có được không?” Vệ Khanh bị cô trêu chọc, hô hấp gấp gáp, cô
càng ngày càng biết cách đối phó với hắn, căm giận nói: “Chu Dạ, em
còn tiếp tục lộn xôn, anh cũng mặc kệ!”
Chu Dạ chớp mắt nhìn
hắn: “Anh đồng ý rồi?” Hắn hừ lạnh: “Em tự mà đi nói với cha mẹ anh
ấy.” Cô hôn nhẹ lên môi hắn, lấy lòng: “Vệ Khanh, em yêu anh nhất.” Chỉ
cần hắn không ép cô, cha mẹ Vệ cũng không thể “không trâu bắt chó đi
cày” được.
Vệ Khanh nghe mà thở dài
một tiếng, đúng là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân!
Chú thích:
*Ở trên nhắc tới bài
Đoản ca hành kỳ của Tào Tháo.
短歌行其一
Đoản ca hành kỳ 1
Bài hát ngắn kỳ 1
對酒當歌,
Đối tửu đương ca
Trước rượu nên hát
人生幾何:
Nhân sinh kỷ hà?
Đời người bao lâu?
譬如朝露,
Thí như triêu lộ
Giống như sương sớm
去日苦多。
Khứ nhật khổ đa
Ngày qua khổ đau
慨當以 慷,
Khái đương dĩ khảng
Nghĩ tới ngậm ngùi
憂思難忘。
Ưu tư nan vong
Buồn lo suốt đời
何以解憂:
Hà dĩ giải ưu?
Lấy gì quên được?
惟有杜康。
Duy hữu đỗ khang
Chỉ rượu mà thôi?
青青子衿,
Thanh thanh tử khâm
Xanh xanh áo ai
悠悠我 心。
Du du ngã tâm
Lòng ta bồi hồi
但為君故,
Đãn vị quân cố
Chỉ vì ai đó
沉吟至今。
Trầm ngâm chí câm
Trầm ngâm đến nay
呦呦鹿鳴,
Ao ao lộc minh
Hươu kêu rao rao
食野之蘋。
Thực dã chi bình
Cùng ăn quả bình
我有嘉賓,
Ngã hữu gia tân
Ta có khách quý
鼓瑟吹笙。
Cổ cầm suy sinh
Gảy đàn thổi sênh
皎皎如月,
Minh minh như nguyệt
Vằng vặc như trăng
何時可輟?
Hà thời khả xuyết?
Lấy được lúc nào?
憂從中來,
Ưu tùng trung lai
Trong lòng lo lắng
不可斷絕。
Bất khả đoạn tuyệt
Dứt được làm sao?
越陌度阡,
Việt mạch độ thiên
Lội ruộng giẫm bờ
枉用 相存。
Uổng dụng tương tồn
Tiếc nỗi sống thừa
契闊談宴,
Khế khoát đàm yến
Bạn bè hội họp
心念舊恩。
Tâm niệm cựu ân
Lòng nhớ ơn xưa
月明星稀,
Nguyệt minh tinh hy
Sao thưa trăng sáng
烏鵲南飛,
Ô thước nam phi
Về nam quạ bay
繞樹三匝,
Nhiễu thụ tam táp
Ba vòng cây lượn
無枝可依。
Hà chi khả y?
Đậu cành nào đây?
山不厭高,
Sơn bất yếm cao
Núi không ghét cao
水不厭深。
Hải bất yếm thâm
Biển không ghét sâu
周公吐哺,
Chu Công thổ bô
Chu Công thả cơm
天下歸心。
Thiên hạ quy tâm
Thiên hạ về theo