Vệ Khanh quay đầu không
thấy Chu Dạ đâu, đi khắp nơi hỏi thăm, tìm ra tới ban công, lầu bầu:
“Sao em lại chạy ra đây, làm anh đi tìm mãi?” Chu Dạ lạnh lùng nhìn
hắn, trong lòng tràn đầy lửa giận, chờ xem kịch vui.
Vệ Khanh ngạc nhiên
trước thái độ của cô, chờ tới khi đến gần mới nhìn rõ cô gái quay
lưng về phía hắn, giật mình, thốt lên: “Tiết Tư!” Cảm thấy có phần
thất lễ, vội cười nói: “Anh không biết em đã về nước.” Trộm quan sát
Chu Dạ, thấy sắc mặt cô không vui, đang cười lạnh nhìn mình, thầm kêu
không ổn rồi, không biết vừa rồi Tiết Tư nói những gì, lại chọc cô
tức giận.
Cô gái tên Tiết Tư kia
xoay người lại, nhìn Vệ Khanh cười như không cười: “Vệ thiếu, sao đính
hôn mà cũng không thông báo với em một tiếng? Tình bạn của chúng ta
năm đó, cũng không tới mức xa lạ như vậy chứ?” Ý trong lời nói khiến
Vệ Khanh xấu hổ, vội nói: “Tiết Tư, lâu rồi không gặp, bỏ qua được
không?” Tiết Tư cười lạnh: “Ý anh là sao?”
Vệ Khanh dừng một
chút, nói: “Tiết Tư, dù sao đi nữa, chuyện quá khứ hãy để nó trôi
qua.” Nói với Tiết Tư, nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Dạ, cho thấy là đó
là chuyện quá khứ. Tiết Tư thờ ơ lạnh nhạt, thấy hắn có bạn gái
nhanh như vậy, giận không tả xiết, nói: “Vệ thiếu, cuối cùng em cũng
đã về, anh không định mời em uống một chén sao?” Vệ Khanh miễn cưỡng
cười, đổi chủ đề: “Hai bác vẫn khỏe chứ?”
Tiết Tư nhíu mày:
“Nếu anh đã quan tâm như vậy, sao không tự mình tới nhà em?” Hắn thấy
người cô toàn gai, nói một câu là đâm thọc một câu, biết điều im
miệng. Đi tới, kéo tay Chu Dạ nói: “Ra ngoài lâu như vậy có mệt lắm
không? Đi vào ngồi một lát đi.” Chu Dạ không hất tay hắn ra, ngoan
ngoãn đi theo hắn. Có thể coi như đóng cửa tự xử lý, không thể tha
thứ cho hắn.
Tiết Tư nhìn bọn họ
tay trong tay, lạnh lùng nói: “Vệ Khanh, anh vẫn tuyệt tình như trước
kia! Anh đã quên bài học rồi phải không?” Mắt nhìn Chu Dạ. Vệ Khanh
xoay người trừng mắt với cô. “Tiết Tư, những việc gì không nên nói
thì đừng nói, chuyện cũ bỏ qua đi. Những chuyện năm đó, đều đã qua
lâu như vậy, cứ nhắc lại mãi làm gì? Thấy em trở về, anh rất vui.
Nếu em muốn, anh và Chu Dạ lúc nào cũng rộng cửa đón em tới nhà ăn
cơm.”
Hắn biết trong tình
huống này, nhất định phải tỏ rõ lập trường, nếu không, sẽ hỏng
hết. Quả nhiên, Chu Dạ nghe xong những lời này, bực bội đã tiêu tan
rất nhiều. Đầu óc của hắn cũng không có vấn đề gì, vẫn còn biết
ai là bạn gái hắn.
Tiết Tư tái mặt.
“Vệ Khanh, anh đừng khinh người quá đáng! Đừng tưởng đã đính hôn rồi
thì có thể vô tư, còn chưa thể nói chính xác xem hai người có thể ở
chung một chỗ với nhau hay không? Tôi sẽ mở to mắt ra nhìn xem, thế sự
biến ảo khó lường, các người đừng có vội vui mừng quá sớm, làm
trò cười cho thiên hạ!” Khoanh tay đứng ngạo nghễ, khiêu khích nhìn Chu
Dạ. Cho dù bọn họ đã đính hôn thì sao, một tờ giấy hôn ước cũng
không thể giữ nổi một công tử phong lưu thành tính như Vệ Khanh.
Đương nhiên Vệ Khanh
chẳng thèm để ý tới mấy lời vớ vẩn của cô ta, nhưng Chu Dạ lại
thiếu kiên nhẫn, hai tay xiết chặt, tức chết cô mất thôi, dám trèo lên
đầu cô giễu võ dương oai à, thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn[51]! Lắc đầu, cười ngọt
ngào: “Chị Tiết, nói nhiều như vậy, chắc chị khát nước lắm nhỉ? Có
muốn uống nước không?” Trong tay đang cầm đồ uống, chậm rãi đến gần,
dừng trước người cô ta, ánh mắt nguy hiểm, miệng ly hơi nghiêng, nhìn
thấy sẽ đổ vào trên người cô ta.
Tiết Tư cũng chẳng
phải loại người hiền lành, đứng vững như núi, nhìn cô nhíu mày,
ngón cái và ngón giữa tay phải dùng sức một chút, đánh tách một
cái, ngón tay vuốt vuốt sợi tóc ngắn trên trán cô: “Em gái, làm
chuyện sai quấy không phải bị phạt đơn giản đâu.” Ánh mắt lạnh dần,
tay giơ lên túm lấy vai trái Chu Dạ, lực rất mạnh.
Chu Dạ cố đứng vững,
gắng nhịn đau không kêu ra tiếng. Vệ Khanh kêu to: “Chu Dạ, không được
làm càn!” Cô biết người ta lợi hại, đại trượng phu co được duỗi
được, miệng ly vừa chuyển, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó
đặt trên thành lan can, động tác tao nhã, không hề chật vật. Phì, có
ai không biết giả vờ giả vịt!
Tiết Tư bất ngờ, thấp
giọng nói: “Coi như cô thức thời!” Khuôn mặt khinh thường nhìn cô. Chu
Dạ hùng hồn nói: “Phì, chị Tiết, chị lấy mạnh hiếp yếu, cũng
không biết xấu hổ mà còn đắc ý!” Bỗng nhiên Tiết Tư cười rộ lên,
nhìn Vệ Khanh nói: “Vệ Khanh, bạn gái nhỏ của anh cũng lanh lợi đấy
cho anh đau đầu không ít nhỉ?” Đẩy cánh cửa kính, chuẩn bị rời đi,
lại quay đầu nói: “À, đúng rồi, Vệ Khanh, việc này còn chưa xong đâu!
Có ơn báo ơn, có thù báo thù, kị lư khán xướng bản, tẩu trước tiêu[52] đi!”
Bỏ lại ngọn núi lửa
Chu Dạ sắp bùng nổ.
Vệ Khanh căng thẳng nắm
vai cô: “Chu Dạ, em hãy nghe anh nói, anh và cô ta không có gì hết. Cô
ta chỉ không muốn anh được sống yên ổn mà thôi.” Cô lạnh lùng nhìn
hắn: “Bỏ tay ra!” Trán Vệ Khanh túa mồ hôi lạnh, giải thích: “Chu Dạ,
năm đó, Tiết Tư…”
Chu Dạ hét: “Bỏ tay
ra! Ai thèm nghe chuyện phong lưu năm đó của anh!” Hung hăng đẩy Vệ Khanh
ra, cởi cái nơ xuống, cúi đầu nhìn vai trái, vẫn còn vết tay đỏ bầm,
nhíu mày: “Cô ta định làm gì chứ?” Lực mạnh như vậy? Vệ Khanh mới
biết vừa rồi đụng trúng chỗ đau của cô, vội hỏi: “Em không sao chứ?”
Nhìn thấy đỏ như vậy, cũng không vấn đề gì, cười khổ: “Cô ấy giống
chị dâu anh, xuất thân trong quân đội.”
Chu Dạ thầm chửi một
tiếng, sao lại xui xẻo như vậy? Lại đụng trúng một kẻ võ biền? Xoa
bả vai, kêu: “Anh trêu chọc phụ nữ lắm vậy?” Hắn yếu ớt nói: “Anh đâu
có trêu chọc gì cô ấy…, em cũng thấy đấy, rõ ràng là cô ta tới quấy
rối…” Cô tức giận, hừ một tiếng: “Anh không làm sai chuyện gì, người
ta lại tìm anh gây sự, sao lại không đi tìm người khác nhỉ?” Hại cô đi
cùng trở thành vật hi sinh, thế này là thế nào?
Vệ Khanh đau khổ nói:
“Được rồi, cho dù trước kia anh có trêu chọc cô ta thì cũng qua rồi.
Nhiều năm rồi anh không gặp cô ấy. Chu Dạ, em có thể không thấy thoải
mái, nhưng đừng tức giận có được không? Bình tĩnh nói chuyện. Anh cũng
không biết cô ấy về nước…”
Cô cắt ngang lời hắn:
“Được rồi, được rồi, em không muốn nghe mấy lời này.” Gõ gõ mũi
hắn: “Chu Dạ mà đã nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh về
úp mặt vào tường mà tự ngẫm xem nên giải thích thế nào. Còn nữa,
hai ngày tới, tốt nhất đừng có tới tìm em.” Cũng không quan tâm hắn,
bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Thực tế cô rất tức
giận, giận không thể kiềm chế, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ
cho Vệ Khanh. Nhưng lại bị Tiết Tư cho một đòn như vậy, lực chú ý
cũng dờ cảm thấy mình rất mất mặt, cảm giác như mình là quả hồng
mềm bị người ta bóp nát, mối hận này không thể nào nuốt nổi! Thế
nên mới giận chó đánh mèo, đổ hết tội lỗi lên đầu Vệ Khanh, trách
nợ phong lưu của hắn, sao không tìm người nào dễ đối phó một chút!
Vệ Khanh cũng tự biết
cuộc sống của mình không còn bình an nữa, biết cô đang nổi giận, nói
gì cũng không nghe, vì thế hai ngày sau mới gọi điện cho cô: “Chu
Dạ,.. anh đang đứng trước cổng trường em, chúng ta ra ngoài ăn cơm được
không?” Tuuy rằng cô không nổi trận lôi đình, nhưng làm sao dễ dàng bỏ
qua cho hắn như vậy, lạnh lùng nói: “Không đi, em đang đau đầu, muốn đi
ngủ.”
Vệ Khanh vội nói: “Chu
Dạ, em lại giận rồi, có thể nói chuyện rõ ràng được không?” Cô cao
giọng: “Có chuyện gì nhỉ? Anh muốn nói gì? Nói chuyện phong lưu của
anh với người khác, rồi em bị người ta bắt nạt phải không?” Hắn không
nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại thấy giận! Mất hết mặt mũi, trong
cổ họng giống như có thì đó đâm ngang, rất khó chịu. Cô biết chuyện
này Vệ Khanh không có lỗi, nhưng lòng tự trọng đã mất của cô, không
thể lấy trở lại. Chỉ có thể dùng người khác trút giận, nói đi nói
lại, không phải do tạo nghiệt phong lưu của hắn sao?
Vệ Khanh thử phân rõ
phải trái: “Chu Dạ, đừng bướng nữa, chuyện giữa anh và Tiết Tư đã
là quá khứ, cần gì phải để ý chứ? Chúng ta gặp mặt, nói chuyện
thẳng thắn, đấy mới là biện pháp tốt.” Cô cười lạnh: “Đúng vậy,
không có gì cần để ý, dù sao đó cũng là chuyện của anh và cô ta,
sao anh không đi tìm cô ta nói chuyện rõ ràng nhỉ? Cô ta ra tay với em,
anh lại nói em không cần để ý hay sao?” Giọng sặc mùi dấm chua.
Vệ Khanh đau đầu, không
phải là cô làm đổ bình dấm chua, mà là thẹn quá hóa giận. Nói:
“Chu Dạ, ngoan nào… không cần giận nữa, anh cảm thấy Tiết Tư cũng
không cố ý ra tay, chẳng qua cô ấy khỏe hơn người bình thường… anh đưa
em đi chơi có được không? Không phải em vẫn muốn tới quan bar khiêu vũ
sao? Tối nay anh đưa em đi.” Tình huống lúc đó, hắn cũng biết, thái
độ Tiết Tư có phần quá đáng, ăn nói khó nghe, dù sao Chu Dạ vẫn còn
ít tuổi, dễ xúc động.
Chu Dạ xoay người đứng
dậy, coi cô là trẻ con ba tuổi mà dụ dỗ à, cho cái kẹo là xong
chắc? “Không cần tức giận ư? Anh dựa vào cái gì mà nói em không cần
tức giận? Anh toàn làm chuyện tốt nha, phụ nữ tới cửa, cho em một
cái tát thật mạnh, ngay cả quyền tức giận, anh cũng không cho phép
sao?” Kích động ho khan, mặt mũi đỏ ửng, vỗ vỗ ngực nói: “Đừng gọi
điện nữa.”
Vệ Khanh vội vàng gọi
lại cho cô: “Chu Dạ, đừng cúp máy, em nghe anh nói hết đã, em không
thể cứ không để ý tới lời người khác như vậy, rốt cuộc muốn thế
nào…” Cô hừ lạnh: “Không muốn gì cả, tốt nhất anh nên dọn dẹp sạch
sẽ quá khứ của anh đi rồi hãy tới tìm em! Nếu không, anh cũng đừng
tới đây nữa.” Cô không muốn tình trạng này tái diễn một lần nữa.
Vệ Khanh bất đắc dĩ
nhìn điện thoại trong tay bị ngắt liên lạc, phụ nữ tức giận, chỉ có
thể nói bằng năm chữ, không phân rõ phải trái, hai ngày sau lại tới
dỗ cô vậy. Nghĩ nghĩ, gọi điện: “Tiết Tư, anh muốn nói chuyện với
em.”
Lần này, Tiết Tư mặc
bộ đồ thể thao rộng thùng thình, trên trán tóc ướt đẫm mồ hôi, ngồi
xuống há miệng uống nước ừng ực, có lẽ vừa đi tập thể dục về.
Ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng chiều chiếu bên người, càng phát ra
khí thế trầm ổn anh tuấn, trán cao, mũi thẳng, thông minh mà lại
nghị lực, nhìn cô, môi mím lại, có chút bạc tình, vẻ mặt nghiêm
túc, khóe mắt ẩn ẩn hiện ra tia nhìn không kiên nhẫn. Không ngờ hắn
lại tới tìm cô, không phải hắn rất bận sao? Cô bạn gái nhỏ của hắn
đúng là cũng không vừa.
Bỗng nhiên cô có chút
hoảng hốt: “Vệ Khanh, đã lâu không gặp. Anh đã thay đổi nhiều, em cũng
vậy.” Vệ Khanh vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối địch, nghĩ cô chắc
sẽ giống như lần trước, khí thế bức người. Không ngờ lần này cô lại
cảm thán như vậy, không khỏi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới nói:
“Đúng vậy, đã lâu lắm rồi. Em… ở nước ngoài có khỏe không?”
Bỗng nhiên cô cười,
khiến cho vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều: “Cũng vẫn vậy, giống như
những người độc thân lưu lạc ở nước ngoài, cái gì cần phải trải qua
đã trải qua, lúc đầu chưa quen, nhưng bây giờ, cũng không tệ lắm.”
Ngắn ngủn mấy câu mà bao quát hết thảy. Vệ Khanh trầm mặc, nói:
“Tiết Tư, ngày đó anh chưa trưởng thành, không đối xử tốt với em, anh
xin lỗi.”
Tiết Tư cười: “Anh xin
lỗi, thật ra thì anh có lỗi gì chứ? Em và anh ở bên nhau, là hai bên
tình nguyện, cho dù bây giờ có hối hận hay không, nhưng ít ra trước
kia là vậy. Lúc này anh nói với em như thế, đối với em mà nói, là
một sự sỉ nhục. Vậy, rốt cuộc anh có lỗi gì?”
Nhất thời Vệ Khanh
nghẹn lời, sau đó nhìn vào mắt cô, thành nói: “Tiết Tư, anh xin lỗi
em cũng không có ý gì khác, chuyện thời trẻ cả hai ta đều có lỗi
sai. Nhưng, ít nhất việc em ra nước ngoài, phần lớn là do lỗi của
anh, anh chỉ có thể xin lỗi em, tuy rằng muộn mấy năm, nhưng anh vẫn
nhớ rõ. Có thể đối mặt nói với em, cuối cùng cũng giải quyết xong
một mối tâm sự trong lòng anh.”
Cô cười lạnh: “Vậy
sao? Không cần… em ra nước ngoài không liên quan gì tới anh, anh cũng
quá tự tin rồi.” Giọng điệu sắc bén mà trào phúng. Vệ Khanh cũng
không bực mình, chỉ nói: “Tiết Tư, chuyện năm đó đã sớm trôi qua, tất
cả là tại anh sai. Hôm nay anh đến là thay Chu Dạ xin lỗi em, cô ấy
còn ít tuổi, làm việc dễ xúc động, em đừng so đo với cô ấy.”
Tiết Tư nghe hắn bênh
Chu Dạ như vậy, tim đau xót, hừ lạnh: “Anh quan tâm cô ta thế sao? Để ý
tới mức không tiếc hạ thấp bản thân tới xin lỗi em?” Xưa nay hắn vẫn
kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo tới mức không thèm để ý tới bất kỳ
người con gái nào, không hợp liền chia tay. Thế mà giờ đây, chỉ vì
một cô gái mà ăn nói khép nép, sao cô có thể không ghen tị cơ chứ?
Cho dù là người không liên quan gì, chỉ sợ nếu biết, cũng cảm thấy
ghen tị người trong tim hắn.
Vệ Khanh bình thản
nói: “Tiết Tư, nếu em hận anh, anh vẫn có thể lý giải được, dù sao
năm đó cũng là do anh không xử lý tốt chuyện của em. Nhưng còn Chu
Dạ, hi vọng em đừng tới tìm cô ấy. Cô ấy vẫn còn là sinh viên, nhận
thức chưa nhiều, tuy thỉnh thoảng làm bậy nhưng vẫn lễ phép. Là
chuyện giữa anh và em, em đừng tìm cô ấy nữa. Chu Dạ không có lỗi,
không nên làm liên lụy tới cô ấy.”
Tiết Tư mỉm cười: “Vô
tội? Người đó xứng đáng sao? Vệ Khanh, thật không giống với mọi khi.
Nữ sinh nào mà không đáng yêu, thông minh từ nhỏ? Không phải anh vẫn
một cước đá văng người ta sao? Vệ Khanh, anh cũng không phải cái gì
tình thánh, chơi đùa phụ nữ nhiều không kể hết, cần gì phải nói
đường hoàng như vậy?”
Cô châm chọc hắn, hắn
cũng không tức giận, còn thật lòng nói: “Đó là những chuyện trước
kia. Đổi lại hai năm trước, anh cũng không tin chính mình có thể thật
sự thích một người, cam nguyện kết hôn với cô ấy, sống cả quãng đời
còn lại. Tuổi trẻ bồng bột đã trôi qua. Tới một độ tuổi nào đó,
tự nhiên suy nghĩ thông suốt. Anh và Chu Dạ ở bên nhau, cảm thấy rất
tốt, ít nhất thì tốt hơn so với ngày xưa chơi đùa với những cô gái
khác. Nói thật, ngày xưa chơi bời mơ hồ, giờ mới phát hiện ra, anh
cũng không hề thích như vậy.
Dừng một chút, nói
tiếp: “Ai cũng hi vọng có một tình yêu trọn vẹn, bởi vì không chiếm
được, cho nên mới phóng túng. Anh cũng không tin điều đó, nhưng mà may
mắn có người khiến anh tin tưởng. Nếu là hai năm về trước, anh và Chu
Dạ nhất định không thể ở cùng một chỗ. Nhưng giờ gặp cô ấy, lại
rất đúng thời điểm, không thể không nói là duyên phận. Anh cam nguyện
chịu trách nhiệm, nguyện ý đối xử với cô ấy thật tốt, điều này
khiến anh cảm thấy…” hắn chỉ chỉ vào ngực trái: “An tâm, bình thản,
vui vẻ.” Nguyên nhân vì quá mơ hồ, quá sa đọa, trải qua quá nhiều, cho
nên mới hiểu ra, mới biết quý trọng, biết được để gặp một người
thích hợp cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đúng lúc, đúng chỗ,
gặp đúng người, tình yêu như vậy, chính là kỳ tích. Không phải ai
cũng có, không phải ai cũng gặp được.
Tiết Tư nghe xong, không
thể nào tin nổi, hơn nửa ngày trôi qua, thở dài, chậm rãi nói: “Vệ
Khanh, anh thực sẽ đã thay đổi rồi.” Xúc động. Vệ Khanh lắc đầu: “Anh
không thay đổi, chỉ là đối với cô ấy mà thôi. Tiết Tư, trước kia anh
có lỗi với em, về sau, hi vọng em sẽ gặp được người tốt hơn anh.”
Cô nhìn hắn, đứng
dậy, vội vàng nói: “Vệ Khanh, anh si tình thổ lộ như vậy, tìm lầm
đối tượng. Anh cũng biết tính cách của em, cố chấp mà kiên định,
không vì mấy câu nói của anh mà dễ dàng thay đổi. Anh tới tìm em, đơn
giản là muốn em không đi quấy rầy người trong lòng anh, Nhưng, trước
khi kịch hạ màn, tốt nhất anh nên làm cho em tâm phục khẩu phục.” Xoay
người rời đi.
Cô vốn không có hứng
thú gì với Chu Dạ, nhưng lần này thấy Vệ Khanh thật lòng như vậy,
hiếu kỳ muốn biết cô gái đó có gì hấp dẫn. Lần trước nhìn thấy cô
ta hạnh phúc rúc bên người Vệ Khanh, trước mặt mọi người, Vệ Khanh
giới thiệu cô ta là vợ chưa cưới của mình, trong mắt tràn đầy yêu
thương, khiến cô khó chịu, vì thế cố tình gặp mặt. Nhìn cũng không
có gì nổi bật, vẫn là trẻ con. Đến lúc đối đầu mới biết tính
cách cô nhỏ mạnh mẽ, là một con mèo hoang nhỏ. Không ngờ Vệ Khanh
lại có sở thích như vậy.
Thực ra, chuyện giữa
Vệ Khanh và Tiết Tư cũng không nói rõ là ai có lỗi với ai. Chuyện
tình cảm nam nữ, hợp thì bên nhau, không hợp thì chia tay, đều là
người trưởng thành, không ai có thể bắt buộc được ai. Chẳng qua năm
đó vì mối quan hệ giữa hai gia đình, chia tay trong đau khổ, ồn ào
hỗn loạn, nhất thời không dứ được. Tiết Tư cảm thấy thể diện mất
sạch, tính tình lại cứng rắn, quyết định ra nước ngoài. Cô vẫn không
nuốt nổi cơn hận này, tình yêu đã mất nhưng hận thù chưa tan.
Không thể không thừa
nhận, chẳng qua cô chỉ có chút ghen tị mà thôi, ghen tị bọn họ có
thể hạnh phúc vui vẻ bên nhau, chướng mắt như vậy, làm cho cô tức
giận bất bình. Dựa vào đâu mà một người như Vệ Khanh lại có thể
hạnh phúc như vậy? Bởi vậy mới cố tình trêu tức, trả thù Vệ Khanh,
trả thù hắn năm đó hoa tâm lạnh lẽo. Ít nhất, cũng muốn làm cho hắn
lúng túng, không thể sống yên ổn một thời gian.
Ít nhiều gì cũng còn
vương chút tình cảm, hận thù chưa tan.
Thực ra cô cũng không
có ý định làm gì cả, làm nhục Chu Dạ, cũng không có tác dụng gì.
Nhưng hôm nay nói chuyện với Vệ Khanh, lại khiến cho cô cảm thấy có
hứng thú. Cô rất muốn biết dạng con gái nào lại có thể khiến Vệ
Khanh lãng tử quay đầu, từ nay về sau chung thủy suốt đời.
Lòng dạ phụ nữ luôn
hẹp hòi như vậy.
Chờ cho vết bầm biến
mất, cơn giận của Chu Dạ cũng không còn nữa. Cũng thấy chẳng hay ho
gì, có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, coi như học được một bài học,
sau này khôn ngoan nhìn xa trông rộng là được. Lần nay cô cũng phải
rút kinh nghiệm, ai bảo cô tự nhiên chọc người ta trước, là lỗi của
cô. Cùng lắm thì từ nay về sau, gặp cô ta thì cô đi đường vòng cũng
được. Lần này đúng là lật thuyền trong mương[53], nhưng thôi, cho qua,
quay đi quay lại tiêu tan. Chẳng qua chưa chịu tha thứ cho Vệ Khanh, muốn
cho hắn một bài học, cho chừa đi.
Nhưng sự việc không như
cô mong muốn, buổi chiều thứ bảy, Chu Dạ đang dạy vẽ, giúp bọn họ vẽ
phác họa. Bỗng nhiên điện thoại vang lên, dãy số lạ, cô đi ra ngoài
hành lang nghe máy: “Alo, xin hỏi ai vậy?” Truyền tới một giọng nữ
sắc bén: “Chu Dạ, hi vọng vẫn còn nhớ tôi chứ?”
Chu Dạ ngạc nhiên,
nhất thời không nhớ ra. Tới tận khi ngườ kia nói: “Cô và Vệ Khanh vẫn
ổn chứ? Không cãi nhau, mâu thuẫn gì chứ?” Giọng điệu trào phúng,
dáng vẻ chờ xem náo nhiệt. Chu Dạ mới nhớ ra Tiết Tư! Cáo chúc tết
gà, không có ý tốt! Đẩy điện thoại ra xa, cố gắng điều hòa hơi thở,
trấn tĩnh nói: “Thật ngại quá, chị Tiết, đã thất vọng rồi.”
Cô ta nói: “Không sao,
Chu Dạ, tôi chẳng thất vọng, ngược lại còn rất vui vẻ. Nếu đã là
tình địch, không bằng gặp mặt thì sao nhỉ?” Chu Dạ không đoán ra trong
hồ lô của cô ta có bán thuốc gì: “Chị Tiết, tôi không rảnh rỗi giống
chị, chị muốn gặp tôi, e là phải hẹn trước.” Tiết Tư nghe xong, nhíu
mày: “Chu Dạ, cô rất có cá tính, vậy tôi sẽ làm như cô mong muốn.”
Nói xong, cúp máy.
Chu Dạ không hiểu gì
cả, có ý gì vậy? Sao cô nghĩ mãi mà không hiểu ra. Chẳng lẽ bà chị
này tới thời kỳ tiền mãn kinh?
Đợi tới lúc tan học,
Tiết Tư thần thông quảng đại tìm tới cửa. Rốt cuộc Chu Dạ cũng hiểu
ra. Người phụ nữ này đúng là quá khinh người! Xắn tay áo đi tới,
chuẩn bị đại náo. Đánh nhau thì đánh nhau, cô cũng không phải chưa
từng trải qua. Ai sợ ai chứ?