Một đêm tĩnh lặng. Chu Dạ
ngủ say sưa, vẫn là Vệ Khanh gõ cửa đánh thức cô dậy. Cô dụi dụi mắt, tóc tai
lộn xộn, quần áo nhăn nhúm đi ra ngoài.
Vệ Khanh nhìn thấy cô,
kìm lòng không được, buột miệng nói: “Chu Dạ, sao cảm giác lúc em vừa mới ngủ
dậy, còn chưa rửa mặt mà vẫn xinh đẹp như vậy?” Đương nhiên, bởi vì đang tuổi
thanh xuân.
Chu Dạ nghĩ hắn giễu cợt
mình, cái bộ dạng này chính cô còn ghét bỏ, lườm hắn một cái, xoay người muốn
đi ra cửa. Vệ Khanh đi theo sau hỏi: “Em không rửa mặt à?” Còn khiến hắn phá lệ
đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
“Không được, tôi phải về
trường.” Chu Dạ ngồi xuống đi giầy. Mặc kệ việc cô đang vô cùng lếch thếch,
nhưng sáng sớm nhìn thấy hắn đã không thấy thoải mái, cho nên không muốn ở lại
lâu thêm nữa.
Vệ Khanh không còn cách
nào khác, đành vơ lấy chùm chìa khóa. “Anh đưa em về.”
Chu Dạ đi ra tới ngoài
cửa, lắc đầu từ chối: “Anh không phải đi làm à? Tôi không cần anh đưa về, có
phải tôi không biết đường về đâu.” Trực tiếp từ chối thẳng thừng.
Vệ Khanh đành trơ mắt
nhìn cô rời đi, một lúc sau, lại cười vang. Đúng là trẻ con, ngay cả lời khách
sáo cũng không muốn nói nhiều.
Thật ra không phải Chu Dạ
không biết nói những lời khách sáo, mà căn bản đối với hắn chẳng cần phải khách
sáo. Đối với loại người như hắn, biết cái gì là hiếu khách đâu.
Mà dường như Vệ Khanh
cũng đã quen cảm giác Chu Dạ không khách khí với hắn.
Từ sau khi phải vào đồn
cảnh sát, mỗi lần Lâm Phỉ tới rủ Chu Dạ đi chơi, cô đều không chịu đi. Phải
chịu một trận kinh hoàng như thế, tốt nhất cô nên ở lại trường chăm chỉ học bài
thì hơn.
Cuối tháng mười một,
thời tiết càng ngày càng lạnh. Chu Dạ từ phòng vẽ tranh đi ra, bầu trời ráng
hồng dày đặc, âm u, gió phần phật quất trên mặt, có chút đau. Cô nhướng mắt
nhìn trời, rồi hỏi Lưu Nặc: “Bạn đoán thử xem hôm nay trời có mưa không?” Cô lo
trời mưa, Lý Minh Thành sẽ không tới.
Lưu Nặc đùa: “Không biết,
mình cũng có phải người trong cục khí tượng thủy văn đâu, bạn nên đi hỏi bọn họ
ấy.” Thấy cô bạn có vẻ nóng ruột, lại hỏi: “Bạn muốn ra ngoài sao? Có hẹn à?”
Chu Dạ gật đầu: “Ừ, có
bạn tới chơi, định ra ngoài ăn cơm cùng.” Hôm nay là sinh nhật cô, Lý Minh
Thành muốn tới chúc mừng, cô rất vui. Chu Dạ chưa từng có thói quen sinh nhật
sẽ mời khách ăn cơm, cô luôn cảm thấy sinh nhật cũng giống như những ngày bình
thường mà thôi, lại không có bốn mươi tám giờ, cần gì phải phô trương lãng
phí, nhộn nhịp cho mọi người đều biết. Nhưng Lý Minh Thành vẫn nhớ, có lẽ sẽ
mang cho cô một món quà nhỏ chẳng hạn.
Cô hỏi Lưu Nặc nên dùng
khuyên tai kiểu gì thì đẹp, Lưu Nặc chỉ vào đôi khuyên tai mà Lâm Phỉ tặng cho
cô nói: “Bạn thử kiểu này đi.” Chu Dạ lại lấy ra một đôi khác hỏi: “Cái này rất
to, có hợp không?” Lưu Nặc lắc đầu: “Đôi khuyên này đã lỗi mốt rồi.”
Chu Dạ không nghe, vẫn
đeo lên. Đây là món quà năm trước Lý Minh Thành tặng cho cô, ngay cả hộp đựng
cũng được cô cất giữ cẩn thận. Trang điểm xong xuôi, lại hỏi ý kiến Lưu Nặc.
Lưu Nặc cười: “Chu Dạ, cầu kỳ như vậy, không phải chỉ đơn giản ăn một bữa cơm
thôi đúng không? Chẳng lẽ đi xem mắt sao?” Chu Dạ cười mắng cô nói linh tinh.
Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn, liền đi giầy, thay áo khoác ra ngoài.
Thế nhưng ngoài trời lại
có tuyết, tuyết mịn trắng muốt như lông vũ, lả tả bay xuống. Mọi người reo lên:
“Tuyết rơi, tuyết rơi rồi.” Đây là tuyết đầu mùa trong năm, không ngờ tới sớm
như vậy. Chu Dạ vui vẻ, chạy ra ngoài cổng trường, Lý Minh Thành vẫn chưa tới.
Cô vươn tay, tưởng sẽ đón
được một mảnh bông tuyết, điện thoại lại reo vang. Cô mặc kệ, mãi đến khi ngón
tay se lại vì lạnh, bông tuyết tan ra, cô mới cảm thấy thỏa mãn, lôi máy ra
nghe. Là Vệ Khanh. “Alo, có chuyện gì thế?” Giọng nói không giống lúc bình
thường không kiên nhẫn, mà lại vô cùng dịu dàng.
Vệ Khanh trong lòng mềm
đi, còn chưa kịp trả lời đã lại nghe thấy cô nói: “Anh nhìn ra ngoài đi, tuyết
rơi rồi.” Vệ Khanh tò mò nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoài
tuyết rơi đầy, từng bông tuyết bay lả tả, tâm tình cũng vui vẻ, hỏi: “Tối nay
em bận gì không?” Hắn biết hôm nay là sinh nhật cô, nên cố tình gọi điện thoại
tới.
Chu Dạ trả lời: “Có, định
ra ngoài ăn cơm.” Vệ Khanh nghĩ có thể cô muốn cùng bạn ra ngoài ăn sinh nhật,
vì thế nói: “À, cũng không có việc gì, tối anh gọi lại cho.”
Lý Minh Thành mang một
cái bánh gato to tướng tới, Chu Dạ vô cùng vui vẻ. “To vậy, hai người chúng ta
ăn không hết đâu.” Lý Minh Thành cười: “Mang về mời mọi người cùng ăn nha.
Chúng ta đi ăn cơm trước chứ?”
Hắn đưa cho Chu Dạ một
cái vòng cổ, tuy giá không rẻ nhưng kiểu dáng cũng không có gì đặc biệt. Hắn
biết Chu Dạ thích những món đồ nho nhỏ như vậy, nên cứ tới sinh nhật cô đều
tặng một hai thứ, như thế cũng không sợ tặng sai ý thích.
Chu Dạ vui mừng nhận lấy,
còn hào phóng nói sẽ mời hắn ăn cơm, muốn đi ăn cơm Tây. Lý Minh Thành nói:
“Trời lạnh thế này, đi ăn lẩu cho ấm áp.” Chu Dạ thấy hắn mặc không nhiều, nghĩ
hắn lạnh, liền nói: “Được, thế thì đi ăn lẩu bò đi. Gần đây có quán ngon lắm.”
Quán ăn tấp nập, tiếng
người ồn ào. Không khí có chút nóng, Chu Dạ ăn tới mức trán đầy mồ hôi. Lý Minh
Thành cố ý gọi một bát mỳ trường thọ, bên trên còn có trứng ốp lếp, cười nói:
“Thi Thi, ăn bát mỳ này đi, lại lớn thêm một tuổi rồi, sau này phải nghe lời
nha.”
Hắn và Chu Dạ quen biết
nhau từ bé, lớn hơn cô hai tuổi, trong nhà lại không có anh em, cho nên, vẫn
quan tâm Chu Dạ như em gái ruột. Cảm thấy cô vẫn như một đứa trẻ, tuổi còn nhỏ
như vậy, đã phải xa nhà, thật sự rất đau lòng.
Chu Dạ bất mãn nói: “Tớ
có phải là trẻ con đâu! Sao phải nghe lời chứ?” Lý Minh Thành cười cười: “Sao
cậu nói nhiều vậy? Chỉ có trẻ con mới nói chính mình không phải là trẻ con như
vậy thôi.”
Chu Dạ vẫn cố cùng hắn
tranh luận rằng mình không còn là trẻ con, Lý Minh Thành cười mãi, cuối cùng
đành phải trịnh trọngChu Dạ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.”
Ăn cơm xong, Chu Dạ còn
muốn lôi kéo Lý Minh Thành đi dạo phố. Lý Minh Thành cười nói: “Tại hạ hôm nay
sẽ bồi Chu Dạ đi chơi.”, lời còn chưa nói xong thì lại nhận được cuộc gọi từ
Trương Nhiễm Du. Trương Nhiễm Du nói trong phòng thí nghiệm vật lý có một dụng
cụ không dùng được, hỏi hắn có rảnh không, tới xem giúp, giọng nói có vẻ gấp
gáp. Lý Minh Thành vừa nghe, liền nói: “Thi Thi, tớ phải về trường gấp. Tớ đưa
cậu về nhé.”
Trong lòng Chu Dạ lạnh
lẽo, vẻ mặt bình tĩnh, trên đường về không nói một lời. Nhìn thấy sắp tới cổng
trường, hắn sẽ phải đi về, tự trấn an mình, hỏi: “Lý Minh Thành, tớ hỏi cậu, có
phải cậu đang hẹn hò với Trương Nhiễm Du không?” Cô cũng không còn gọi Trương
Nhiễm Du là học tỷ nữa.
Lý Minh Thành thừa nhận:
“Ừ, tớ theo đuổi cô ấy từ lâu rồi, gần đây cô ấy mới đồng ý hẹn hò với tớ, chưa
bao giờ tớ cảm thấy vui như thế.” Trước mặt Chu Dạ, hắn cũng không e ngại, hắn
cũng muốn nói cho cô biết tin này. Dù sao, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã
tường, người ngoài tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Nhưng hắn chưa từng nghĩ
qua, Chu Dạ cũng là người trong cuộc.
Chu Dạ chỉ cảm thấy giống
như ngực bị người ta đạp một cái thật mạnh, không thở nổi. Một lúc sau, thấp
giọng hỏi: “Cậu rất thích cô ấy sao?” Trong bóng đêm, giọng nói có chút run
run.
Nhưng Lý Minh Thành lại
không để ý thấy, gật đầu: “Ừ, tớ chưa từng gặp một người con gái nào lại thông
minh như cô ấy, một cô gái học hành chăm chỉ, làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ. Đúng
vậy,.., thật ra tớ cũng không thể nói được lý do vì sao lại thích cô ấy, chỉ
cảm thấy cô ấy rất hấp dẫn.” Cảm thấy lời mình nói nghe có vẻ buồn nôn, cười
cười, nói: “Có lẽ do bọn tớ ở gần nhau quá, nên tớ mới bị cô ấy hấp dẫn như
vậy.”
Trong mắt Chu Dạ không tự
chủ được dâng lên một tầng nước, sợ hắn nhìn thấy, lại giả vờ vén tóc, nâng tay
lau đi. Biết là một chuyện, chính tai nghe Lý Minh Thành nói lại là chuyện
khác, chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng, đau lòng như vậy, cõi lòng như tan
nát thành từng mảnh, không có cách gì lành được. Nghẹn ngào nói: “Lý Minh Thành,…
nhưng tớ, tớ…” Cô biết rõ là vô ích, nhưng lại vẫn muốn nói ra tâm ý của bản
thân, lần cuối cùng cố gắng.
Nhưng âm thanh báo tin
nhắn từ điện thoại của Lý Minh Thành lại vang lên, không cho cô một cơ hội nào
nữa. Vì hắn một lòng lo cho Trương Nhiễm Du, lại vì bóng tối bao phủ, nên không
phát hiện ra Chu Dạ có điểm khác thường. V nói: “Thi Thi, tới rồi, cậu vào đi,
tớ phải đi đây.” Có lẽ rất lo lắng, nên bóng dáng nhanh chóng biến mất nơi cuối
đường. Trên gương mặt Chu Dạ tuôn đầy nước mắt, đứng hiu quạnh giữa trời đầy
gió và tuyết, không nói gì, chỉ lặng lẽ khóc không thành tiếng.
Chuyện tình đáng buồn
cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, tình cảm của mình biến chất thành tình
yêu mông lung, còn hắn thì vẫn dừng nguyên tại chỗ. Chẳng những đứng yên tại chỗ
như vậy, lại còn có tình yêu của hắn. Tình huống này, làm sao mà chịu nổi!
Bộ dạng như thế này sao
có thể về trường, Chu Dạ lặng lẽ đi trên đường dành cho người đi bộ. Trên
đường, tiếng bước chân vội vàng qua lại, không ai phát hiện ra cô đang lặng lẽ
khóc.
Một chiếc xe đi tới, lướt
qua mười mét liền dừng lại. Vệ Khanh mở cửa ra, kêu một tiếng: “Chu Dạ.” Trong
bóng tối, hắn cũng không nhìn rõ, nhưng cảm giác là cô.
Vệ Khanh nói tối sẽ gọi
điện lại nên Chu Dạ tắt máy. Hắn không có cách nào khác, đành phải gọi tới kí
túc, vẫn là Lưu Nặc nghe máy, nói Chu Dạ không có trong phòng, đã đi ra ngoài.
Hắn hỏi có phải Chu Dạ đi chơi cùng bạn học không, Lưu Nặc nói không phải, nói
cô đi tự học. Bình thường cứ có người gọi tới kí túc, hỏi ai đó có nhà không,
có phải đang đi chơi không, mọi người đều trăm miệng một lời đáp là đi tự học.
Vệ Khanh lại tin, vì thế
lái xe tới trường Chu Dạ, hắn sẽ có cách để Chu Dạ gặp hắn. Vừa mới tới ngã rẽ,
xe giảm tốc, lơ đãng nhìn ra ngoài, mới thấy xẹt qua thân ảnh của Chu Dạ. Thà
rằng nhận nhầm chứ không thể bỏ qua, vì thế mới dừng xe.
Chu Dạ vừa nghe thấy có
người gọi mình, liền dừng bước nhìn xung quanh. Vệ Khanh chạy tới, thấy cô vội
vàng lau mặt, vội hỏi: “Làm sao thế?” Nhìn kỹ, mới thấy trên mặt cô tràn đầy
nước mắt, vì trang điểm nên gương mặt bị nhem nhuốc, trông rất thê thảm. Vội
nói: “Đừng lau nữa, càng lau càng khó nhìn.”
Chu Dạ bị hắn lôi lên xe,
cũng không phản kháng. Lúc này, cô không muốn ở một mình. Dù là Vệ Khanh, cô
cũng đồng ý cùng hắn nói chuyện. Hắn lấy ra một gói khăn ướt: “Đây, dùng cái
này lau đi.” Cô nhận lấy, nhìn vào cửa kính trên xe lau sạch lớp trang điểm, lộ
ra khuôn mặt nhỏ nhắn trẵng nõn, thuần khiết.
Vệ Khanh hỏi: “Vì sao lại
khóc thành ra thế này?”
Chu Dạ không đáp, nửa
ngày mới nói: "Hôm nay là sinh nhật ti——", dừng một chút, "Sinh
nhật mười chín tuổi."
Vệ Khanh cũng không hỏi
vì sao cô khóc nữa, nói: "Vậy à? Vậy có muốn đi ăn gì, hoặc đi đâu chơi
không? Anh mời em.”
Chu Dạ gật đầu, “Được,
chúng ta tới quán bar chơi đi.” Cô muốn uống rượu.
Vệ Khanh biết cô không
vui, vì thế đưa cô tới một quán bar nhộn nhịp nhất trong thành phố, trên sàn
nhảy kín hết chỗ, chen chúc nhau. Chu Dạ đau lòng, uống hai ba chén, đã cảm
thấy say. Mắt đỏ hồng nói: “Tôi cũng không hiểu vì sao tim lại đau như thế.”
Vệ Khanh hỏi: “Vì sao tim
lại đau?” Chu Dạ không nói, hắn cũng đoán được một chút, hỏi: “Vì Lý Minh Thành
sao?” Chu Dạ chậm rãi gật đầu, khóc nức nở nói: “Vì sao hắn không thích tôi?
Tôi không xinh đẹp sao? Trương Nhiễm Du có gì tốt chứ!” Cứ nghĩ tới lại đau
lòng.
Trong lòng Vệ Khanh cũng
rít gào, vậy em vì sao lại thích hắn, hắn có điểm gì tốt! Nhưng vẫn dỗ cô:
“Không phải vì em không tốt, mà vì em rất tốt.”
Chu Dạ ngẩng đầu nhìn
hắn: “Thật ư? Vậy anh nói tôi tốt cái gì?” Vì Lý Minh Thành khiến cô mất hết
niềm tin, không còn tự tin nữa.
Vệ Khanh nghĩ nghĩ nói:
“Em thông minh xinh đẹp, tự tôn tự cường, còn có…tuổi trẻ.” Thật lòng hắn muốn
nói, không ngờ cô còn trẻ như vậy, mới mười chín tuổi, vô cùng hâm mộ. Hắn
luôn cho rằng chính mình hào hoa phong nhã, đang tuổi sung mãn, mọi người đều
khen ngợi hắn tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Nhưng tới hôm nay, thấy sinh nhật mười
chín tuổi của Chu Dạ, mới phát hiện ra, mình đã không còn trẻ nữa.
Hắn không khỏi cảm thán:
"Em mới mười chín tuổi! Là sinh viên thần đồng sao?" Mười chín tuổi
đã sắp học xong đại học, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Chu Dạ lắc đầu: “Không
phải, tôi không phải loại sinh viên thần đồng biến thái, ngoài học hành ra,
chẳng giỏi cái gì cả. Tôi đã nói cho anh biết, mẹ tôi là giáo viên môn mỹ thuật
ở trường trung học chưa nhỉ?”
Vệ Khanh không ngờ cô
lại kể chuyện nhà cho hắn, liền phối hợp nói: “Thật sao? Thảo nào em lại học mỹ
thuật tạo hình, hóa ra gia đình lại có truyền thống học giỏi như vậy.”
Chu Dạ lắc đầu: “Không
phải, ý tôi không phải như vậy. tôi là giáo viên, ban ngày bận rộn, cha tôi làm
lái xe, công việc cũng rất bận. Không có thời gian chăm sóc tôi, cũng không có
cách nào khác, năm tuổi đã ném tôi đi học, giao cho thầy cô có quen biết, muốn
cho tôi đi học thử. Nhưng cứ mỗi cuộc thi tôi lại đạt tiêu chuẩn, mẹ tôi lại
cho tôi đi học, nói nếu không theo được thì lưu ban cũng không sao. Lúc tôi học
cấp một, chỉ học năm năm, về sau đổi quy chế thành sáu năm. Cấp hai học ba
năm, cấp ba học hai năm, nên mười lăm tuổi tuổi đã học đại học. Nói tiếp thì
cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.”
Vệ Khanh hỏi: “Học cấp ba
chỉ mất hai năm? Vì sao trung học em lại chỉ học có hai năm?” Hăn cảm thấy rất
kỳ lạ.
Chu Dạ đem nửa chén rượu
uống một ngụm cạn sạch, đập cộp xuống bàn nói: “Cấp ba chỗ chúng tôi có thể
tham gia thi vào trường cao đẳng nha, nhà trường làm thủ tục giúp chúng tôi,
cũng chỉ là để thi thử. Năm ấy tôi cũng đi thi thử, thi đỗ vào Bắc Kinh. Lúc
đó, thầy gióa khuyên tôi nên học thêm một năm nữa, nói với thành tích của tôi,
năm sau nhất định có thể đỗ đại học Thanh Hoa. Nhưng tôi lại muốn đi học đại
học.”
Vệ Khanh hỏi:
"Vì sao không học tiếp một năm? Có hối hận không?"
Chu Dạ lắc đầu:
"Không có." Cô vì Lý Minh Thành mà tới Bắc Kinh học, bây giờ cũng
không thấy hối hận. Xưa nay Chu Dạ làm việc không thích hối hận. Yêu thì cũng
yêu rồi, sai thì cũng sai rồi, một mình gánh chịu.
Nhưng cứ nghĩ tới chuyện
này, không kiềm chế được lại rơi nước mắt. Vệ Khanh cầm tay cô an ủi: “Được
rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Cả đời chỉ có một sinh nhật mười chín tuổi,
phải vui lên chứ. Đi nào, chúng ta khiêu vũ. Nhảy suốt đêm được không?” Hết
khuyên bảo lại dỗ dành, cộng thêm dụ dỗ. Chu Dạ tay chân nõn nà, mềm mại không
xương, bé nhỏ. Tâm tư Vệ Khanh lại rục rịch.
Trải qua hai ba tháng
chiến đấu, hắn mới được nắm bàn tay nhỏ bé của Chu Dạ, nếu xem lại lịch sử tung
hoành tình trường của hắn, đây chính là ngoại lệ lần đầu, thất bại đầu tiên.
Cho nên, nhất định phải nắm bắt thời cơ, tuyệt đối không thể buông tha.
Nhưng Chu Dạ chẳng những
từ chối, còn lườm hắn, rút tay về, xoa xoa, cảnh cáo nói: “Vệ Khanh, anh không
được động tay động chân! Cẩn thận tôi không nể mặt đó!” Đừng tưởng lúc cô đang
không vui, lại có thể mượn gió bẻ măng.
Vệ Khanh nhìn cô không
nói gì, đứng dậy nói: “Anh đi toilet, Em ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung
tung quán bar có nhiều người xấu đó.”
Hắn đi ra ngoài hút
thuốc, lại nghĩ cách. Chu Dạ đã uống rượu mà vẫn khó khăn như vậy. Hắn vì giữ
vững hình tượng, không làm trò trước mặt Chu Dạ. Chu Dạ “giễu cợt” một tiếng,
lại khiến hắn nhớ tới lần đầu gặp cô ở quán bar.
Nhưng tới lúc Vệ Khanh
quay lại, đã không thấy bóng dáng Chu Dạ đâu. Hắn nghĩ Chu Dạ đi rồi, liền hỏi
một nhân viên phục vụ. Phục vụ chỉ ra sàn nhảy, nói vị tiểu thư kia đã lên nhảy
rồi. Hắn nhìn theo, liếc mắt một cái đã thấy Chu Dạ đang nhảy cùng một anh
chàng trẻ tuổi nhã nhặn, ôm ấp thân thiết, hai người như dán thành một khối.
Người nọ còn đưa tay dao động bên hông Chu Dạ, lướt qua lướt lại vuốt ve.
Vệ Khanh nhìn thấy, nổi
giận, chen vào, không nói hai lời, lôi Chu Dạ ra ngoài. Dạy dỗ cô: “Bảo em ngồi
yên một chỗ, sao lại không nghe lời.” Lại còn nhảy cùng người khác, đúng là
không coi hắn ra gì. Chu Dạ uống say, hai má ửng hồng, vẫn còn mơ hồ nói: “Liên
quan gì tới anh!”
Vệ Khanh giận nhét cô vào
trong xe, khởi động động cơ, nghĩ có khi nên trực tiếp đưa cô về chỗ mình. Nào
ngờ, Chu Dạ mở mắt, nhìn thấy cảnh vật không đúng, say khướt nhào vào lòng hắn,
trong miệng ồn ào: “Anh dẫn tôi đi đâu? Tôi muốn về trường, tôi muốn về
trường.” Còn liều mạng đánh hắn, tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Vệ Khanh bị dọa mồ hôi
lạnh chảy ròng, “Chu Dạ, em ngồi yên cho tôi. Đừng có giỡn nữa, em làm loạn như
vậy, muốn xảy ra tai nạn à!” Chu Dạ mặc kệ, ngang ngược nói: “Tôi muốn về
trường, tôi muốn về trường.” Hắn không còn cách nào khác, đành dừng xe ở ven
đường, nhìn Chu Dạ ầm ĩ, nổi giận đùng đùng nói: “Được rồi, anh đưa em về
trường.” Bao nhiêu toan tính mất sạch.
Chu Dạ an tĩnh trở
lại, nghiêng đầu ngủ. Vệ Khanh lắc đầu cười khổ. Đến trước cổng trường dừng
lại, Chu Dạ vẫn nhắm mắt, lúc ngủ nhìn cô rất dịu dàng, khiến hắn cảm giác ngọt
ngào, hô hấp căng thẳng, sắc tâm lại nổi lên, chậm rãi phủ toàn thân, khiến
toàn thân hắn nóng bức.
Xe dừng một lúc, Chu Dạ
mơ màng liền tỉnh, cảm giác có người ở gần, giật mình một cái, dựa sát vào cửa
xe, vừa mở mắt liền thấy Vệ Khanh có ý đồ xấu, hổn hển hét lên: “Vệ Khanh, anh
muốn làm gì?”
Vệ Khanh hôn trộm thất
bại, có chút thất vọng, lười biếng nói: "Chẳng muốn làm gì cả." Chỉ
hôn một cái cũng khác người, hắn đúng là chẳng làm được gì.
Chu Dạ không giống với
lúc trước, lửa giận ngút trời, hung hăng cảnh cáo: "Vệ Khanh, anh dám hôn
tôi thử coi, tôi khóc cho anh xem!" Dù sao tối nay cô vẫn chưa khóc đủ,
không ngại khóc tiếp để kéo cảnh sát tới. Chu Dạ không nghĩ ra cái gì có thể uy
hiếp được, đành khóc lóc om sòm.
Đối với đòn cảnh cáo này
của cô, chẳng có tác dụng uy hiếp gì với Vệ Khanh cả. Hắn nghe xong chỉ cười,
làm cô nổi giận đùng đùng xuống xe. Nghĩ tới Chu Dạ tức giận vì không muốn bị
hôn, làm hắn không khỏi nhiệt huyết sôi trào, thề nhất định phải trộm bằng được
nụ hôn đầu tiên của cô.