Đám bạn bè Vệ Khanh thấy
gần đây hắn suốt ngày hậm hực không vui, liền nói đùa: “Vệ thiếu, khuôn mặt
bình tĩnh thường ngày đâu mất rồi? Chả lẽ bị con gái đá à?” Bọn họ đơn thuần
chỉ là đùa cho vui, không ngờ tới lại động trúng ni đau của Vệ Khanh. Vệ Khanh
biến sắc, quát: “Nói linh tinh cái gì vậy!”
Có người quen hắn lâu
rồi, lại đùa: “À… nhìn cậu như vây, không phải thật sự bị đá đấy chứ?” Vệ
Khanh không nói gì, lấy mắt hung hăng
Mọi người thấy không khí
bất hòa, liền hòa giải: “Được rồi, được rồi, có gì không vui, cũng không cần
phát hỏa như vậy! Vui chơi đúng lúc, đùa giỡn đúng mực thôi. Mới có một quán
bar mới mở, nghe nhiều người khen không tồi, gái đẹp nhiều như mây, vui chơi
hết mức. Vậy tối nay chơi thoải mái một chuyến, mọi người thấy sao?”
Vệ Khanh nhớ chính mình
từng gặp Chu Dạ ở quán “Vương triều”, từ đó tới nay cũng rất ít khi tới quán
bar chơi, bao nhiêu tâm tư đều dồn hết về cô, hết lần này tới lần khác xích
mích, vô cùng mất mặt, nên cũng không dám nói với mọi người về mối quan hệ với
Chu Dạ. Nhân dịp này, đi giải sầu cũng tốt, vì thế cùng mấy người này đi tới
quán bar.
Quán bar mới khai trương
rất náo nhiệt, xanh đỏ rực rỡ, trang trí xa hoa, ánh đèn chập chờn, trai thanh
gái lịch, hành vi phóng đãng. Dưới màn đêm bao phủ, mọi người bắt đầu làm trò
xấu. Những người này đều dẫn bạn gái theo, chỉ có mình Vệ Khanh là người độc
thân, khi hắn vừa bước vào liền có người lại gần.
Một cô gái cầm một ly
rượu tới, tự nhiên nói: “Hi, uống một ly chứ?” Trên mình mặc bộ y phục dạ hội
màu đỏ, sợi dây lưng buộc quanh đường cong yểu điểu, da thịt trắng như tuyết, dưới
ánh đèn mờ càng trở nên quyến rũ, đôi mắt phượng dài, ánh mắt đưa tình, cằm
nhọn, mái tóc xoăn tùy ý buông lơi, lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực, vô
cùng xinh đẹp, cô nàng này có thể nói trời sinh đã là báu vật.
Vệ Khanh vốn là đồ háo
sắc, nhíu mày bảo cô ngồi xuống, vẫy tay ý bảo phục vụ mang rượu ngon tới. Cô
gái kia biết hắn có hứng thú với mình, ngồi xuống cạnh Vệ Khanh, bả vai đã muốn
dán lại gần, tư thế ái muội. Vệ Khanh ngửi được mùi nước hoa trên người cô,
không hiểu vì sao lại cảm thấy không thoải mái.
Hai người chạm ly, cầm ly
rượu ngon trong tay một hơi cạn sạch. Ngồi gần, hắn mới phát hiện ra cô gái này
đẹp thì đẹp thật, nhưng dưới ánh đèn nhìn kỹ, khóe mắt đã có nếp nhăn, dù trang
điểm đậm thế nào cũng không che được hết. Dù là đại mỹ nữ đi nữa, năm tháng vẫn
là vô tình. Hắn nhớ tới khuôn mặt đẹp như ngọc của Chu Dạ, tính tình ngang
ngược, hứng thú dần mất hết.
Cô gái kia nhìn Vệ Khanh
đẹp trai sành điệu như vậy, nhìn là biết đã có sự nghiệp ổn định trong tay,
cũng là cao thủ vui đùa, không lòng vòng quanh co, mắt nheo lại cười cười:
“Cùng nhau chứ?” Tay đã đặt trên lưng Vệ Khanh, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Vệ Khanh nghe người đẹp
mời mọc, lại không có cảm giác gì, giương mắt nhìn cô, rồi lập tức đứng dậy,
rất phong độ nói. “Xin lỗi.” Cô gái kia hiểu ý hắn, nhún vai, đặt ly xuống,
xoay người rời đi.
Vệ Khanh cảm thấy mình bị
điên rồi, tâm lý không bình thường, sao lại có thể từ chối một đại mỹ nhân đặc
sắc như thế. Tâm tình càng chán nản, đành lấy lý do người không khỏe, cầm áo
khoác định rời đi. Ở cửa lại gặp một người bạn cũng chuẩn bị ra về, tay ôm bạn
gái, cười chào hỏi: “Hi, Vệ thiếu, sao về sớm vậy?”
Hắn gật đầu: “Ừ, có chút
việc. Vẫn sớm như vậy, sao cậu không chơi tiếp?” Người nọ chỉ vào bạn gái bên
cạnh: “Cô ấy nói không khỏe, nên mình đưa cô ấy về nghỉ.” Vệ Khanh gật gù, lái
xe rời đi.
Bạn gái người nọ lại
chính là Lâm Phỉ, thuận miệng hỏi hắn: “Vệ thiếu? Là bạn anh à?” Người nọ gật
đầu: “Ừ, cậu ta tên là Vệ Khanh, mọi người thường đùa gọi cậu ấy là Vệ thiếu, ở
thành phố này nổi danh là thiếu gia.”
Lâm Phỉ thấy tên Vệ Khanh
này rất quen, hồi lâu mới nhớ ra người đưa tiền cho Chu Dạ chính là Vệ Khanh,
không ngờ lại là người này. Không nghĩ anh ta lại đẹp trai, thân hình cao lớn,
khí thế bất phàm, ngũ quan thâm thúy, điển hình kim cương vương lão ngũ[22].
Vệ Khanh đi lòng vòng
trên đường, cuối cùng vẫn dừng ở trước cổng trường Chu Dạ. Biết cô sẽ không
nghe điện thoại, đành gọi điện tới kí túc xá. Là Lưu Nặc nghe máy, nói Chu Dạ
không có trong phòng, đi phỏng vấn còn chưa về. Hắn nhìn đồng hồ, đã muộn thế
này còn chưa về, không biết có xy ra chuyện gì không. Vì thế liền gọi điện cho
cô, không ngoài dự đoán, chuông vừa hai tiếng, liền bị ngắt.
Chu Dạ tính khí nóng nảy,
thật đáng giận. Biết hắn gọi điện, liền nhất định tắt máy. Không có cách nào
khác, hắn sợ Chu Dạ tắt máy liền nhắn tin qua: “Chuyện tiền lương!” Chưa bao
giờ nghĩ tới, gọi điện cũng lao lực như vậy.
Chu Dạ đọc tin nhắn, thấy
là chuyện chính sự, nên hắn vừa gọi lại thì nghe máy: “Alo, tiền lương có vấn
đề gì sao?”
Hắn vội nói: “À, là thế
này, lẽ ra em và Trương Suất mỗi người một nửa. Nhưng sau đó Trương Suất không
tiếp tục làm tiếp, nên phòng tài vụ không biết bút toán tiền lương như thế nào.
Cho nên anh đưa tiền trực tiếp cho em, tự em và Trương Suất tínhán, đưa cho cậu
ta bao nhiêu cũng không liên quan tới bên anh.” Hắn vắt hết óc mới nghĩ ra được
một cái cớ.
Chu Dạ nghe xong, liền
bảo: “À, hóa ra chuyện là như vậy, vậy đi, anh cứ bảo phòng tài vụ gửi tiền vào
tài khoản của tôi là được, tôi sẽ tự đưa tiền cho Trương Suất.”
Vệ Khanh sửng sốt, không
nghĩ cô lại nói như vậy, quanh co một lúc mới nói: “Tiền anh đưa thẳng cho em
là được, đỡ phiền phức. Em đang ở đâu, ở trường à? Anh tìm em, nhân tiện đưa
tiền cho em luôn.”
Chu Dạ tức giận nói: “Tôi
đang ở bên ngoài, có cần gấp vậy không? Có chuyện gì thì ngày mai gặp. Ngày mai
anh chuyển vào ngân hàng không được à?”
Vệ Khanh chột dạ hét:
“Ngày mai anh bận rồi. Em nghĩ anh giống em suốt ngày rong chơi, chơi bời lêu
lổng không có việc gì làm hay sao? Anh đang vội. Sao em cứ nói nhiều lời
vô nghĩa vậy, mang tiền tới em còn từ chối nữa. Muốn lấy thì tối nay anh mang
ra cho em, không thì sau này khỏi nhận luôn.”
Chu Dạ cũng muốn nổi
giận, ngời này sao lại ngang ngược như vậy, giống y như cái bọn thổ phỉ cướp
đường. Nhưng tiền đang ở trong tay hắn, giờ mà chọc giận hắn, mặc dù không tới
mức không nhận được tiền, nhưng mà càng lâu thì mình càng chịu thiệt, đúng là
đồ tiểu nhân! Haiz… đứng ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu,
chỉ nhẫn nhịn nói: “Được rồi, anh tới đây đi. Tôi đang ở bên ngoài, cũng về gần
tới trường rồi. Anh dừng xe ở đường lớn đi, tôi đi tìm anh.”
Vệ Khanh vừa nghe cô nói
như vậy, liền lái xe là đường lớn, cố ý tìm một hàng tạp hóa, mua một cái phong
bì, bỏ tám nghìn tệ vào trong.
Chu Dạ đang ăn tối ở bên
ngoài, vội vội vàng vàng ăn thêm hai miếng, rồi ra vẫy taxi đi về. Từ xa đã
nhìn thấy chiếc Lamborghini quen thuộc, không đợi cô gõ cửa xe, Vệ Khanh đã
bước ra, nhìn cô một lượt, hôm nay cô mặc áo cổ chữ V, bên ngoài mặc áo khoác
mỏng, nhìn rất đứng đắn, nhưng túi xách có đính nhiều đồ như vậy, lại lộ ra vẻ
trẻ con thanh xuân của cô, nói: “Đã muộn rồi, đi đâu vậy?”
Chu Dạ thuận miệng nói:
“Đi phỏng vấn. Anh đưa tiền cho tôi đi, đi cả ngày mệt lắm, muốn về nghỉ.”
Vệ Khanh lại hỏi: “Phỏng
vấn ở đâu? Sao lại muộn như vậy? Cẩn thận bị lừa.” Cô còn ít tuổi, tính nết vẫn
còn trẻ con, thật lo người khác có dụng ý xấu
Chu Dạ giận dữ nói: “Tôi
đi phỏng vấn thì liên quan gì tới anh!” Còn bảo bị lừa nữa, có ai ác độc như
hắn đâu! Cô chống đối hắn như vậy, Vệ Khanh cũng chẳng giận, xem ra bị đối xử
mãi như vậy đã thành quen, liền nói: “Anh chỉ hỏi thăm thôi! Không phải em muốn
thi lên nghiên cứu sinh sao?”
“Thi chứ. Ai quy định
thi nghiên cứu sinh thì không thể đi phỏng vấn?”
“Vậy kết quả tốt chứ?” Vệ
Khanh không tìm thêm được chủ đề nào nữa liền hỏi.
Chu Dạ hết kiên nhẫn:
“Tôi biết sao được. Người ta bảo vài ngày nữa sẽ gọi điện thoại tới.”
Vệ Khanh vừa nghe, biết
cô thất bại . Người ta nếu nói như vậy, bình thường đều có ý từ chối có lệ, thế
mà cô vẫn tin. Nói: “Em đừng ra ngoài tìm việc nữa, chăm chỉ ôn thi nghiên cứu
sinh cho tốt đi.”
Chu Dạ khinh thường nhìn
hắn: “Tôi cũng có muốn thế đâu!” Chuyện đâu có đơn giản như hắn nói, cái tên
này làm sao hiểu được khó khăn của người khác. Nếu cô có tiền, ai tình nguyện
ra ngoài kiếm việc cơ chứ!
Vệ Khanh cũng nghĩ đến
khó khăn của cô, không nhắc lại nữa, lấy phong bì từ trong xe ra: “Đây là tám
nghìn tệ tiền mặt, em có cần kiểm tra không?”
Chu Dạ rút ra thấy toàn
tiền mới tinh, giống như vừa rút từ ngân hàng ra, cầm tiền trong tay cảm xúc vô
cùng tốt, trong lòng rất vui, đều là tiền chính mình vất vả kiếm được. Liền
nói: “Không cần. Tôi về đây, cảm ơn anh đã mang tiền đến.” Cô biết Vệ Khanh sĩ
diện cao, chỉ có người mang tiền tới cho hắn, chứ không có đạo lý hắn mang tiền
cho người khác.
Vệ Khanh không nghĩ nhận
tiền xong cô muốn về luôn, nhưng lại không thể lấy cớ giữ cô lại, vẻ mặt ấp úng
muốn nói lại thôi. Chu Dạ thấy vậy lại hỏi: “Anh còn có việc gì sao?”
Vệ Khanh nhanh trí nói:
“Em ăn cơm chưa?” Nói xong lại vội vàng giải thích: “Anh thấy em vừa đi phỏng
vấn về, chắc chưa ăn cơm?”
Chu Dạ nói ở trên đường
đã ăn qua. Hắn không biết nói gì nữa, đành phải nói: “Anh vẫn chưa ăn.”
Chu Dạ “À” một tiếng,
nhưng cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm gì. Hắn đành đưa ra yêu cầu: “Hay em cùng anh
đi, ăn một mình buồn lắm. Cũng không đi đâu xa, ăn ở nhà hàng nào đó gần trường
em là được.”
Chu Dạ không tin hỏi lại:
“Giờ mấy giờ rồi? Anh chưa ăn cơm thật sao?”
Hắn nói: “Hôm nay bận
nhiều việc, anh vừa mới đi làm về mà.”
Chu Dạ nhìn hắn mặc thoải
mái như thế, không giống dáng vẻ vừa đi làm về, nhưng cũng không quản, trực
tiếp từ chối: “Anh đi ăn một mình đi, tôi muốn về trường.” Người nào đó xấu
tính, chỉ muốn cô ở bên tiếp rượu hắn thôi!
Chu Dạ xoay người bước
đi, vừa đi được vài bước, lại nghe thấy Vệ Khanh gọi: “Chu Dạ.” Cô không kiên
nhẫn xoay người, nổi giận đùng đùng hỏi: “Anh có việc gì thì nói một lượt cho
xong đi!”
Ngay lúc ấy, một chiếc xe
thể thao lướt qua người cô, người trên xe lại là Lâm Phỉ, hai người chằm chằm
nhìn nhau. Không đợi chào hỏi, xe lại lướt qua bình thường. Còn thấy Lâm Phỉ
quay đầu lại, tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô biết Lâm Phỉ nhất định
đã nhìn thấy Vệ Khanh, hiểu lầm này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không
sạch. Không khỏi vừa tức vừa giận, nhưng hôm nay hắn tới là có việc, không thể
trút lên đầu hắn, không thể nổi giận với hắn, đành nói: “Sau này anh đừng tới
trường tìm tôi nữa! Để mọi người khỏi hiểu lầm!” Lời đồn đại buôn chuyện của
mọi người, miệng lưỡi thế gian, giả cũng biến thành thật. Cô làm sao sống sót ở
trường được nữa.
Vệ Khanh biết rõ còn cố
hỏi: "Bọn họ hiểu lầm gì em?" Chu Dạ giận, lười không thèm trả lời,
bước nhanh rời đi. Còn chưa tới cổng trường, nhìn thấy Lâm Phỉ đi ra từ cửa
hàng tạp hóa, trên tay cầm một chai nước, cho thuốc vào miệng, ngửa đầu uống
nước. Chu Dạ hỏi: “Sao thế? Ốm à?”
Lâm Phỉ đưa thuốc cho cô
xem. “Không, thuốc giảm đau.” Hai người cùng nhau trở về, Lâm Phỉ hỏi: “Chu Dạ,
giờ cậu hẹn hò với Vệ Khanh à?”
Chu Dạ hoảng hốt, vội
vàng giải thích: “Không, cậu nghĩ đi đâu vậy. Hôm nay anh ta tới tìm tớ là liên
quan tới công việc, cậu đừng có đi nói lung tung đấy.”
Lâm Phỉ “À” lên một
tiếng, nói: “Chu Dạ, tớ nói cho cậu biết, Vệ Khanh kia cũng không phải là người
tốt! Cậu đừng có rây vào anh ta. Hôm nay có người kể chuyện về anh ta cho tớ
biết, nói anh ta thích những cô gái trẻ đẹp, hay dùng tiền để vui đùa với rất
nhiều cô gái. Có một cô gái trẻ cùng anh ta vui vẻ liền đùa hóa thật, tình
nguyện không cần tiền của anh ta, không chịu chia tay.”
Chu Dạ nghe chuyện cũ,
căn bản chẳng liên quan tới mình, vì thế rất phối hợp hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lâm Phỉ thở dài: “Sau đó?
Nghe nói kết cục rất bi thảm, suýt nữa mất mạng ở Bắc Kinh này. Nghe nói, số
con gái vì anh ta mà tìm cái chết không hề ít. Gần đây có một nữ sinh ở Bắc Ảnh
vì anh ta còn định tự sát, mấy việc này bạn bè hắn đều biết.” Chu Dạ hoảng hốt,
nhớ tới cô gái xinh đẹp gặp ở quán bar “Vương triều”, vội hỏi: “Sau đó thì sao,
sau đó thì sao? Không xảy ra tai nạn chết người chứ?”
“Không, phát hiện sớm mà,
cứu được. Nhưng mà mặt mũi con gái nhà người ta biết để đi đâu, về sau chỉ sợ
không dám đi ra ngoài. Chu Dạ, tớ nói nhiều như vậy, ý của tớ là, cậu vì anh ta
có tiền cũng được, cùng anh ta vui đùa cũng được, cũng chẳng sao cả, đây cũng
chẳng phải chuyện hoang đường gì. Nhưng, cậu đừng bao giờ thích anh ta. Giờ
thịnh hành trào lưu này mà, người như thế, một khi nhàm chán, sẽ rất vô tình,
không để ý tới tình cũ, tớ nghe xong, tim lạnh hẳn đi.”
Không hiểu vì sao Chu Dạ
lại nhớ tới một chuyện: Di Tử Hà và Vệ Linh Công đi chơi ở một vườn trái cây,
Di Tử Hà ăn một quả đào rất ngọt, đã đem nửa quả đào còn lại cho Vệ Linh Công,
Vệ Linh Công mừng rỡ nói, Di Tử Hà yêu ta, cái gì ngon cũng nghĩ tới ta. Sau
này không còn yêu Di Tử Hà nữa, Vệ Linh Công nhớ tới việc này, giận dữ nói: Di
Tử Hà đưa quả đào thừa cho ta ăn, là coi rẻ quân vương. Nhưng tên Vệ Khanh này,
còn không giống cái đám quân vương hoang dâm vô độ kia, ngay cả súc sinh cũng
không bằng!
Lâm Phỉ lại nói tiếp một
câu rất có chiều sâu: “Con gái đẹp mà không được hưởng tình yêu, thật sự rất
đáng thương! Cho nên mới nói, tốt nhất đừng có tình cảm, có tình cảm thì mình
là người chịu khổ, chẳng khác gì tìm khổ mà ăn.”
Chu Dạ muốn nói Lâm Phỉ
vài câu, nhưng lại không thể nói ra. Mỗi người có cách sống riêng, có nhiều
chuyện đau khổ người ngoài không thể hiểu rõ.
Trở về, nhịn không được
lại đem chuyện này kể cho Tất Thu Tĩnh, chỉ nói là mình và Lâm Phỉ cùng nghe
thấy chuyện kia, chửi ầm lên: “Vệ Khanh là đồ cặn bã. Có mới nới cũ, bội tình
bạc nghĩa, sao không bị thiên lôi đánh chết! Ông trời thật không có mắt.” Lòng
đầy căm phẫn, bênh vực kẻ yếu.
Tất Thu Tĩnh không hiểu
vì sao cô lại kích động như vậy, lý trí nói: “Thật ra, nếu nhìn ở một khía cạnh
khác, nếu cô gái trẻ kia không ham hư vinh như thế, thì kết cục sẽ không thê
thảm như vậy.”
Chu Dạ cũng hiểu đạo lý
này, nhíu mày nói: “Nhưng cũng là do gã Vệ Khanh đầu sỏ gây nên. Nếu hắn không
cố ý dụ dỗ con nhà người ta sa đọa trầm luân, thì nữ sinh Bắc Ảnh kia có thể
ngoan ngoãn học bài, không vì hắn mà tự sát.” Chính mình cũng bị hắn làm cho
thiên hạ đại loạn, cuộc sống học tập chịu ảnh hưởng lớn.
Tất Thu Tĩnh phản bác:
“Nếu không có Vệ Khanh, thì cũng còn nhiều người khác. Cậu cũng biết xã hội
hiện nay, người như vậy còn nhiều mà! Cậu có chắc cahwns cô ta không bị dụ dỗ
không? Có nhiều điểm tốt, sẽ không vì tình cảm mà tự sát. Cho nên mới nói, tự
giữ trong sạch cho chính mình, tự lập tự cường đi.”
Chu Dạ vẫn bất mãn:
“Nhưng cô ấy đâu có muốn tự sát đâu, chẳng lẽ có tình cảm là do cô ấy sai hay
sao? Vẫn là do lỗi của Vệ Khanh cặn bã!”
Tất Thu Tĩnh thấy cô đỏ
mặt tía tai, cười: “Cậu làm sao thế? Hét vào mặt tớ làm gì? Tớ có phải là kẻ
phụ tình kia đâu. Loại sự tình này là do cả hai bên đều tình nguyện, đều là
pháp chế xã hội, đâu thể cưỡng ép được! Cho nên, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có
thể nói, tự làm tự chịu!” Vì an ủi Chu Dạ tức giận bất bình, đành phải nói:
“Đương nhiên Vệ Khanh cũng không phải người tốt, đây là sự thật. Chuyện gì xảy
ra thì cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm, chủ nghĩa duy vật cho rằng như
vậy.” Tất Thu Tĩnh giống như đang làm báo cáo phân tích hóa học, có trật tự rõ
ràng, tìm từ chính xác.
Chu Dạ muốn phản bác cũng
không tìm ra luận điểm, đành từ bỏ. Tuy rằng hiểu được đạo lý này, nhưng càng
thêm khinh thường Vệ Khanh.
Ngày hôm sau, lúc Chu Dạ
đang ngồi vẽ trong phòng vẽ tranh thì nhận được điện thoại của giáo sư Ngô -
trưởng khoa Mỹ thuật tạo hình, nói ở lầu chính có một du khách nhìn trúng bức
tranh của cô, đồng ý trả hai mươi nghìn tệ mua nó. Chu Dạ nghe xong, vui như
tết, cười toe toét, gật đầu đồng ý.
Vì thế nhà trường đứng ra
làm chủ, đem bức tranh tham gia triển lãm của cô bán đi. Người mua ngoài ba
mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn hào hoa phong nhã, trên
người đậm chất nghệ thuật. Nói chuyện rất khách sáo, còn hỏi Chu Dạ có thể
đóng con dấu của mình lên hay không.
Vì Chu Dạ mang tranh lên
trưng bày trong phòng triển lãm ở nhà trường, chứ không p tham gia thi đấu gì,
nên chỉ ở trên tranh kí một chữ, vội vàng chạy về kí túc mang con dấu lại. Mọi
người nghe tin, chúc mừng tới tấp. Chuyện này trong trường không phải chuyện
thường, cũng không phải là gửi tranh tới các triển lãm khác, có thể nói là trăm
năm khó gặp. Chu Dạ không hiểu mình gặp vận may gì, sao có thể tốt số như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra.
Nào có biết gây họa cũng
là hắn, phúc cũng là hắn, giống như xác định cô chính là mục tiêu của hắn.
Giao dịch hoàn thành, nhà
trường còn cố ý mời nhiếp ảnh gia chụp lại một bức ảnh tư liệu, sau này sẽ dùng
để tuyên truyền khi tuyển sinh. Chu Dạ lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng
trong trường, học bốn năm đại học, chưa bao giờ thấy oai như vậy. Lãnh đạo cấp
cao sau việc này, hầu như mọi người đều biết tới Chu Dạ.
Việc này thật là tốt, học
phí, sinh hoạt phí cũng không cần lo lắng nữa. Bao nhiêu lo lắng trong lòng Chu
Dạ buông lỏng, vui vẻ gọi điện cho Lý Minh Thành, thông báo tin tốt cho hắn.
Cô vẫn chỉ có thể nghĩ tới Lý Minh Thành, dù sao tình cảm hơn mười năm, không
phải nói hết là hết ngay được.