Vệ Khanh nhìn theo bóng
dáng cô rời đi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô ấy còn không biết sống chết
dám từ chối! Nửa ngày mới có phản ứng lại: “Cái gì? Xuất ngoại?” Nói như vậy,
nghĩa là Trương Suất phải đi! Hôm nay hắn ănia chẳng phải vô ích rồi sao? Nhưng
nhớ tới buổi tối Chu Dạ nhu thuận, mềm mại như vậy, nhíu mày, coi như cũng đáng
giá!
Nghĩ về Trương Suất giống
như giặc ngoại xâm, cứ như vậy tự rút lui, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nói
thật, hắn ước gì Trương Suất kia vĩnh viễn không cần trở về, tuổi trẻ của cậu
ta so với hắn mà nói là mối lo ngại lớn nhất. Như vậy thì, vấn đề lớn nhất hiện
nay chính là chuyện ra mắt rồi, đầu óc lại bận suy nghĩ làm thế nào thuyết phục
được Chu Dạ tới gặp cha mẹ hắn. Hắn cảm giác được Chu Dạ không thực sự muốn như
vậy, nếu muốn thuyết phục cô, e rằng còn phải tốn một phen tâm tư.
Tắm rửa xong đi ra, không
ngờ Chu Dạ lại chủ động gọi điện thoại tới, hỏi hắn ngủ chưa, có thể nói chuyện
chút không, thái độ rất ân cần. Hắn hừ một tiếng, cô cũng rất thức thời, kiến
phong sử đà[40], thấy
hướng gió không đúng, vội vàng nói chuyện mềm nhẹ, đúng là hắn chẳng có biện
pháp nào với cô cả. Thở dài, hỏi: “Về đến trường chưa? Trên đường không bị cơ
động tóm đấy chứ?” Chu Dạ nghĩ mà sợ, nói: “Lúc đi qua đường vành đai thành
phố, thấy cơ động đang xử lý một tai nạn, sợ quá, sợ họ chặn em lại. Không dám
tiếp tục lái xe, ngày mai anh tới trường lấy được không?”
Vệ Khanh nói: “Nếu em
thật sự muốn lái xe, vậy đi học bằng lái cũng tốt, không thì anh giúp em lấy
một cái.” Chu Dạ thấp giọng nói: “Em không nghĩ đi thi bằng lái, em chỉ muốn đi
tiễn Trương Suất… tuần sau…” Hắn không nhiều lời, lập tức cắt ngang: “Không
được!” Không chút nể mặt, không thương lượng.
Chu Dạ chuyển sang chính
sách dụ dỗ, nhõng nhẽo nói: “Cậu ấy sang Italy học vẽ, không biết khi nào mới
có thể trở về. Bạn học với nhau bốn năm, không đi tiễn sao được, anh thấy có
đúng hông? Vệ Khanh, em biết anh tốt nhất mà, anh cho em đi được không? Em với
cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi, anh cho em đi…” cố tình dài giọng, mê hoặc lòng
người.
Cô rất ít khi làm nũng
với hắn, Vệ Khanh liền không chịu nổi: “Hôm nay vẫn còn chưa nói đủ sao?” Khẩu
khí vẫn còn cứng rắn, nhưng thực ra đã mềm đi rất nhiều. Cô liền không ngừng cố
gắng: “Vệ Khanh, em nói thật mà, Trương Suất nói, cậu ấy thích em, nhưng phải
đi, cho nên hi vọng em tới tiễn cậu ấy. Cho tới nay, cậu ấy đều rất tốt với em,
em chỉ giống như bạn bè đi tiễn cậu ấy, không được sao?”
Cô thành thật như vậy,
hắn cũng không thể từ chối. Đành phải hờn dỗi nói: “Đi thì có thể, nhưng anh có
một điều kiện…anh đi cùng em.” Hắn muốn đi theo giám sát. Đàn ông có một chút
tâm tư thôi cũng rất đáng sợ rồi. Đương nhiên Chu Dạ không muốn, nói: “Anh và
Trương Suất đâu có thân quen, đi tới nói chuyện lại không thoải mái.”
Cô đúng là được một tấc
lại muốn tiến một thước. Vệ Khanh ngáp một cái, lười biếng nói: “Chu Dạ, anh
nói cho em biết, nếu em không cho anh đi cùng ra sân bay thì em phải tới nhà
anh ăn một bữa cơm.” Chu Dạ im lặng, cuối cùng không thể không nhượng bộ, ủ
rũ nói: “Được rồi, chúng ta cùng ra sân bay.”
Chu Dạ nhìn người đến
người đi ở sân bay, chậm chạp không xuống xe, chần chừ nói: “Vệ Khanh, anh ở
trong xe chờ em có được không?” Lắc lắc cánh tay hắn, chớp chớp mắt. Nhưng lần
này Vệ Khanh không mềm lòng, nhún vai nói: “Nếu không xuống xe, quay về cũng
tốt.” Hắn thì chẳng có gì bất tiện cả.
Chu Dạ bất đắc dĩ đi theo
hắn xuống xe, ánh mắt nhìn ngó xung quanh. Trương Suất đang cầm một hộp giấy
lớn ngồi đằng kia, bên cạnh còn có mấy bạn học, mọi người đang nói chuyện. Chu
Dạ vội chạy tới chào hỏi. Vệ Khanh mỉm cười bắt tay: “Cục trưởng Trương, phu
nhân.” Vô cùng trầm tĩnh, ổn trọng, bộ dáng sự nghiệp thành đạt.
Cục trưởng Trương không
ngờ hắn sẽ tới, sửng sốt một chút, vội nói: “Vệ tiên sinh, xin chào, xin chào.”
Nói xong đưa mắt nhìn Chu Dạ. Vệ Khanh vội giải thích: “Chu Dạ và Trương công
tử là bạn học, tôi đưa cô ấy tới đây.” Cục trưởng Trương gật đầu, không nói gì,
nhưng vợ ông lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, nhìn Chu Dạ cười hỏi Vệ
Khanh: “Như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này là bạn gái của Vệ thiếu sao?” Trước
mặt công chúng, không tránh được tai mắt là điều đương nhiên.
Vệ Khanh lại cười lắc
đầu, tiếp theo bật ra ra một câu kinh người, "Là vị hôn thê của tôi."
Chẳng những mọi người
sững sờ, ngay cả Chu Dạ cũng trợn to mắt nhìn hắn, giống như sợ hãi. Người có
phản ứng đầu tiên là cục trưởng Trương, vội cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng,
chúc mừng Vệ thiếu, Vệ lão tiên sinh chắc rất vui vẻ.” Vợ ông còn thân thiết
khen Chu Dạ xinh đẹp.
Chu Dạ ngơ ngác, không kịp
phản ứng. Một vài bạn học cùng lứa tuổi giật mình đi tới cười rộ: “Chu Dạ,
không thể tưởng tượng được cậu đã đính hôn, lại còn là một rể kim quy nha! Hâm
mộ chết đi được! Cậu thật xấu tính, không chịu tiết lộ thông tin, giấu kín quá
nha…” Đều oán giận
Chỉ có Trương Suất không
nói gì. Chu Dạ nhìn ánh mắt cô đơn, bi thương của hắn, có chút khổ sở. Mặc dù
cô cũng bất mãn khi Vệ Khanh giới thiệu như vậy, nhưng cũng không thể giống như
lần trước, bốc đồng nói: “Tôi không phải là vị hôn thê của anh” làm mất mặt
nhau trước mặt mọi người
Trương Suất đi tới phía
trước, đưa hộp giấy cho cô. Chu Dạ nhìn nhìn, hỏi: “Đây là cái gì?” Trương Suất
mở ra: “Đây là những bản phác họa tớ đã vẽ từ nhỏ tới lớn, bây giờ tặng cho
cậu.”
Chu Dạ cảm động, cô biết
những bức phác họa này có ý nghĩa với người họa như thế nào. Cầm lấy một bản
trên cùng, mở ra nhìn thấy, góc dưới bên phải lại viết tên mình, cô ngây ngẩn
cả người: “Đây là tranh của tớ mà? Nhưng mà tớ lại không nhớ ra vẽ khi nào?” Vẽ
một đống hoa quả, hiển nhiên là tiện tay mà vẽ. Nhìn thời gian, đúng là hai năm
trước.
Trương Suất cười: “Cậu
làm rơi, nhưng tớ không trả lại cho cậu.” Nhưng vẫn lặng lẽ giữ gìn tới bây
giờ. Hóa ra hắn có tình cảm với cô từ rất lâu nhưng lại lặng lẽ che giấu. Chu
Dạ rất xúc động, ngón tay lướt nhẹ trên bản vẽ, cười cười: “Trương Suất, tớ sẽ
rất nhớ cậu.” Cô sẽ nhớ kỹ người bạn đẹp trai ôn hòa này của mình.
Trương Suất vươn tay, Chu
Dạ để mặc cho hắn ôm mình, cười tươi rạng rỡ. Trương Suất nhìn Vệ Khanh đứng
phía xa, thở dài nói: “Chu Dạ, chúc cậu hạnh phúc.” Cô gật đầu: “Ừ, cậu cũng
phải như vậy nhé.” Hy vọng mọi người đều giống nhau, luôn luôn vui vẻ, hạnh
phúc. Mọi người đều tiến tới ôm, lưu luyến không rời.
Trước khi đi, Trương Suất
vỗ vai Chu Dạ, nói: “Tớ sẽ trở về thăm cậu.” Cố tình liếc mắt về phía Vệ Khanh,
làm như khiêu khích. Cô gật đầu: “Ừ, tới lúc đó gọi điện cho tớ nha, tớ sẽ giúp
cậu mở tiệc tẩy trần.” Cũng không để ý sắc mặt Vệ Khanh.
Từ nay về sau, mỗi người
ở một nửa trái đất. Tương kiến thời nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách
hoa tàn[41]. Cô
đứng ở đó, nhìn biển người mờ mịt, nơi đây mỗi ngày không biết diễn ra bao
nhiêu cảnh chia ly thăng trầm.
Vệ Khanh che trước mặt
cô, bất mãn nói: “Mọi người đi rồi, em còn nhìn cái gì?” Trong lòng cô khó nén
thương cảm, cảm xúc hụt hẫng, cũng không nói gì, ôm hộp giấy đi về. Vệ Khanh
chỉ vào hộp, tức giận nói: “ gì?” Tên nhóc Trương Suất kia đưa cái này cho cô,
không biết là có ý gì. Nhưng mọi người đi rồi, hắn cũng không thèm so đo, chẳng
qua hắn khó chịu khi nghe thấy cô nói câu kia. Nghĩ thầm, đến lúc đó phải nghĩ
cách thay số điện thoại của cô mới được.
Đạo cao một thước, ma cao
một trượng.
Ra sân bay, Vệ Lhanh hỏi:
"Khi nào thì tới nhà anh?" Chu Dạ co người lại, cũng không biết trả
lời thế nào, bỗng nhiên nhớ ra, chất vấn: “Vệ Khanh, vì sao vừa rồi anh lại nói
em là vị hôn thê của anh? Anh quá đáng!” Bắt đầu cùng hắn quyết toán sổ sách.
Vệ Khanh nhìn không chớp
mắt, nhíu mày nói: "Dù sao đây cũng là chuyện sớm hay muộn." Nhìn
dáng vẻ chắc chắn của hắn, Chu Dạ ngứa mắt nổi giận: “Ai nói thế? Ai nói em là
vị hôn thê của anh! Anh cứ nằm mơ đi!”
Vệ Khanh quay đầu nhìn
cô, sắc mặt không vui, "Chu Dạ, em nói rõ xem, ý em là gì?” Tính tình Chu
Dạ chẳng thay đổi gì cả, hắn cũng chẳng nói gì sai, lại nói lung tung,
mỗi lần đều như vậy, làm hắn tức chết rồi!
Hừ lạnh một câu “Em không
phải vị hôn thê của anh!” Cô nghĩ đến ba từ “vị hôn thê” biểu hiện ý nghĩa thế
nào, còn có chút hoảng sợ, suy nghĩ của cô nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở giai
đoạn bạn gái.
Lời nói này làm đau lòng
Vệ Khanh: “Chu Dạ, em không muốn ở cùng một chỗ với anh phải không? Em chỉ nghĩ
muốn chơi bời một chút sao?” Vệ Khanh cùng nhiều cô gái chơi bời như vậy, đến
hôm nay là hắn tự làm tự chịu. Hắn bi ai mà nhớ tới một câu, báo ứng khó chịu.
Chu Dạ quay đầu đi, không
nhìn hắn, nổi giận đùng đùng ném một câu: "Không phải!" Nhưng thật ra
rõ ràng vang dội, giống như con người cô, đúng là đúng, sai là sai. Lời phủ
nhận này làm dịu đi không khí, cô cự tuyệt hắn vô số lần, nhưng chưa bao giờ
hắn thích cô nói “không” như lúc này, tâm tình chuyển biến, hỏi: “Vậy em có ý
gì?” Dịu dàng đi rất nhiều, tuy cùng là một câu, nhưng khác hoàn toàn ngữ khí
chất vấn khi nãy.
Chu Dạ rầu rĩ nói: “Em
không thích anh nói như vậy trước mặt người ngoài, em vẫn chưa phải là vị hôn
thê của anh, em chỉ là bạn gái anh.” Cô hiểu rất rõ chênh lệch giữa hai người.
Vệ Khanh lại không cảm thấy gì, nói: “Chu Dạ, lập thức sẽ như vậy thôi.” Cô lắc
đầu: “Không, em không cần.” Cô lại từ chối.
Vệ Khanh thấy cô lại dỗi,
lạnh lùng không để ý tới người khácói: "Được rồi, về vấn đề này chờ gặp
cha mẹ anh xong nói sau." Hắn cố ý nói như vậy trước mặt Trương Suất, đúng
là có chút tâm kế, nhưng cũng không phải là hắn nói đùa. Không ngờ cô phản ứng
dữ dội như vậy, đành phải tạm gác lại. Hắn phát hiện, muốn đối phó với Chu Dạ,
cách tốt nhất chính là kiên nhẫn, dần dần tới cuối cùng, cô cũng sẽ phải đầu
hàng thôi. Không thể không thừa nhận, về phương diện nghị lực kiên nhẫn, Chu Dạ
không thể nào bằng hắn được.
Vệ Khanh rẽ trái, Chu Dạ
phát hiện ra, "Anh đi đâu vậy? Đi nhầm đường rồi." Trường cô phải đi
thẳng mới đúng. Vệ Khanh bình tĩnh nói: “Tới nhà anh, chỉ là ăn một bữa cơm,
không có gì to tát cả.” chờ cô gật đầu đồng ý, không biết phải chờ tới ngày
tháng năm nào! Tốt nhất tự quyết mà thôi.
Mồ hôi đầy đầu, Chu Dạ
liên tục nói: “Vệ Khanh, em không đi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý tốt.” Vệ
Khanh nhíu mày: “Còn phải chuẩn bị tâm lý gì, ăn một bữa cơm mà thôi, em còn
muốn nhịn đói từ ba ngày trước sao?” Chu Dạ kinh hoảng nhìn hắn: “Vệ Khanh, em
muốn về trường…” Hắn nhìn về phía trước: “Ăn cơm xong, anh đưa em về.”
Cô nhìn thấy tình hình
trước mắt không thể thay đổi, bỗng nhiên lấy tay ấn bụng nói: “Vệ Khanh, em đau
bụng.” Bởi vì căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, bụng có chút hơi đau. Vệ Khanh
thấy cô như vậy, mặc dù hoài nghi cô giả bệnh, nhưng lại nhớ mấy ngày nay đúng
kỳ của cô, liền nói: “Đi, anh đưa em tới bệnh viện khám.” Thật ra hắn rất cẩn
thận, biết rõ chu kỳ sinh lý của Chu Dạ, sau đó hạn chế cô ăn cay ăn đồ lạnh.
Chu Dạ chỉ hy vọng kéo
dài thời gian, nhưng Vệ Khanh tìm người quen, cũng không xếp hàng, trực tiếp đi
vào, khám xong, nhận đơn thuốc rồi đi ra. Vệ Khanh cầm thuốc nói: “Nhớ kỹ nhé,
sau này ăn uống phải cẩn thân, chậm rãi điều dưỡng. Uống thuốc trước đi.” Cố ý
chạy tới phố đối diện mua cho cô trà sữa vị dâu mà cô thích nhất.
Nhân cơ hội, cô thử nói:
“Vậy đưa em về trường trước, em muốn đi ngủ.” Vệ Khanh liếc mắt nhìn cô một
cái, thản nhiên nói: “Nhà anh rộng lắm, thừa nhiều phòng.” Cô đáng thương nhìn
hắn: “Vệ Khanh… hôm nay thực sự em không muốn đi, lần khác được không?” Hắn
thẳng thừng từ chối: “Không được!”
Chu Dạ không nói gì,
không được tự nhiên đứng dậy, sau đó ném trà sữa trên tay cho hắn: “Em không
uống trà sữa, em muốn uống Cappuccino." Xoay người đi tới quán
"Starbucks" phía đối diện. Vệ Khanh muốn đuổi theo, thì đèn chuyển
sang đèn đỏ, hắn đành phải chờ. Lấy điện thoại ra: “Chu Dạ, đừng giận mà. Mua
cà phê xong mau về.” Hắn đã quên, làm sao Chu Dạ à phê xa xỉ như vậy.
Chu Dạ nhìn dòng
người đối diện hắn, mở máy, lớn tiếng nói: "Vệ Khanh, em rất sợ ——"
nói xong bước vào trong một chiếc taxi, cứ như vậy đi rồi...
Vệ Khanh không thể tưởng
được tình huốn này sẽ xảy ra, cứ đứng ngây ngốc tại chỗ. Nửa ngày, cười khổ,
Chu Dạ đúng là lắm trò.
Vẻ mặt buồn bực về nhà.
Mẹ hắn thấy xe hắn từ xa, cười hì hì ra đón, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Không
phải con nói sẽ mang con dâu về sao?” Hắn ném chìa khóa lên bàn. “Con dâu mẹ
xấu hổ.” Vừa lúc Vệ lão đại tướng xuống lầu, vừa vặn nghe được, hừ lạnh: “Không
biết con lại làm được chuyện tốt gì!” Dù ông không nói gì, nhưng cũng cố ý trở
về sớm, chủ yếu là muốn gặp mặt con dâu nhỏ.
Vệ lão đại tướng có một
thói quen, cho dù là người nhà, cũng không bao che khuyết điểm. Thằng con trai
này của ông chỉ biết thói hư tật xấu, dạy dỗ không ít mà có khá lên được đâu.
Mẹ hắn “ôi” một tiếng,
hỏi: “Có phải con lại chọc giận người ta không?” Bà biết con trai mình ở bên
ngoài đùa giỡn với đám phụ nữ không ít, chỉ sợ tám chín phần là con dâu vì lý
do đó mà không chịu tới cửa.
Vệ Khanh tức giận nói:
"Con nào dám chọc cô ấy tức giận ." Mẹ hắn ngồi xuống, "Kỳ lạ
thật đó, sao lại không tới nhỉ?" Vệ Khanh đau đầu, "Mẹ, vậy mẹ phải
hỏi con dâu mẹ ấy, con biết làm sao được!" Mẹ hắn không nể mặt, "Con
đó, còn dám nói như vậy! Người ta không đến còn không phải bởi vì con sao, sao
con không cố gắng thêm một chút?" Vệ Khanh dở khóc dở cười, híc, hắn cố
gắng nhiều thế còn chưa đủ sao? Bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con dâu mẹ còn ít
tuổi, da mặt mỏng, xấu hổ không dám tới cửa."
Mẹ hắn trừng mắt: “Không
phải con ăn nói không tử tế sao? Đứa nhỏ này cũng thật là, gặp thì cũng có gì
đâu mà phải xấu hổ chứ?” Hắn thở dài: “Mẹ, con nghĩ là đợi một thời gian nữa
rồi nói tiếp.” Hắn nghĩ có lẽ Chu Dạ đúng là chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Tâm tư
con gái luôn tinh tế phức tạp, không quyết đoán, ngay cả người phóng khoáng
như Chu Dạ, ở phương diện này cũng không ngoại lệ.
Bà mẹ lại tức giận: “Con
đó, không phải mẹ nói con rồi sao, chỉ có việc nhỏ như vậy, con còn muốn chờ
bao lâu nữa? Con cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể bình chân như vại được? Trước
kia suốt ngày lăng nhăng hết cô này cô khác, mẹ không thèm nói, bây giờ vất vả
lắm mới có người vừa mắt, mẹ và cha con đềuui, không cần điều kiện gì cả, chỉ
cần con mau chóng kết hôn. Con nhìn Vệ gia nhà ta, từ trên xuống dưới, không có
một tiếng trẻ con, nếu con không về, trong phòng yên tĩnh thật đáng sợ…”
Hai ông bà già ở trong
một căn nhà nhiều phòng như vậy, thật tịch mịch.
Ngay cả Vệ lão đại tướng
cũng nói: "Vệ Khanh, so với anh trai con, con may mắn hơn nhiều, đừng có
hưởng phúc mà không biết phúc.” Gia nghiệp đã có con trai trưởng Vệ An kế thừa,
mặc dù không nói là bị ép buộc tham chính, nhưng trên vai nặng trọng trách, tất
cả mọi người đều nhìn thấy. Liên tục mấy ngày liền công tác không phân biệt
ngày đêm, đã là chuyện như cơm bữa. Vệ Khanh cũng vì thế mới có thể tự do theo
thương trường, thoát ly khỏi nhà giam quân chính. Mà hôn nhân của Vệ An thất
bại, mới khiến cho Vệ Khanh có quyền tự do lựa chọn. Có thể nói trên vai Vệ An
nặng nề trọng trách.
Vệ Khanh không nói gì,
một lát sau mới hỏi: “Anh con và chị dâu có về qua nhà không?” Mẹ hắn nghe
xong, thở dài: “Đợi con dâu mới tới cửa, mọi người cùng trở về, rốt cuộc vẫn là
người một nhà.” Sau lần trước Vệ An và Trần Lệ Vân đã mấy tháng không gặp mặt.
Chu Dạ chạy trốn bỏ về,
trong lòng bất an, không biết Vệ Khanh nổi giận cỡ nào, bỏ rơi hắn như vậy …
nghĩ lại thấy làm vậy là không đúng, nhưng thực sự cô không muốn tới nhà hắn,
tâm loạn, ngay cả bản thân còn không biết chuyện gì xảy ra. Vì thế buổi tối gọi
điện thoại: "Vệ khanh —— "
Vệ Khanh nghiêm mặt nói:
“Em còn biết đường gọi điện tới sao? Sao không biến mất luôn đi.” Hại hắn về
nhà, bị mọi người không phân rõ trắng đen mắng cho một trận, bởi vậy giọng nói
có chút bực dọc. Dù gì đi nữa, cũng rất mất mặt.
Chu Dạ vội vàng xin lỗi:
“Em xin lỗi mà… đừng tức giận có được không? Em biết sai rồi mà, Vệ thiếu đại
nhân, đừng chấp tiểu nhân được không, …” Vệ Khanh cắt ngang lời cô: “Được,
được, em nói nhiều vậy. Biết sai mà còn dám làm vậy? Biết rõ mà còn cố phạm
phải, sai càng thêm sai!”
Chu Dạ khó thở, cũng bắt
đầu không phân rõ phải trái: "Ai bảo anh trước mặt người khác nói lung
tung, làm hại em hoảng sợ, sao dám tới nhà anh chứ? Còn nữa, anh có biết lời
của anh ảnh hưởng ác liệt tới trường em thế nào không?” Ngay cả Tất Thu Tĩnh là
người không bao giờ để ý tới mấy chuyện tin đồn bát quái, một lòng chỉ đọc sách
thánh hiền cũng cố ý chạy tới hỏi cô: “Chu Dạ, nghe nói cậu đính hôn, thật hay
giả vậy?” Hiển nhiên đã bị chấn
Cô tức giận nói: “Tớ nói
cậu có tin không?” Cũng không hoàn toàn phủ nhận, dù sao có lửa mới có khói, cứ
phủ nhận thì ích gì, cứ quay đầu cho xong. Trong lòng, lầm bầm mắng thầm Vệ
Khanh, đến cuối cùng còn có thể gọi điện thoại cho hắn, đã coi như không tính
toán rồi.
Cặp oan gia lại không vui
cúp máy.
Vài ngày sau, Chu Dạ tắm
xong đi ra, trong kí túc chỉ còn cô và một bạn nữa chưa chuyển đi, không biết
mấy người khác buôn chuyện gì mà nhiều vậy, ngay cả một chỗ đứng cũng không có.
Lưu Nặc đang vùi đầu đóng gói hành lý, nói: “Chu Dạ, điện thoại của cậu reo vài
lần rồi đấy.”
Cô cầm lên xem, thấy dãy
số lạ, nghĩ nghĩ, vẫn gọi tới, nếu số điện thoại quấy rối bình thường sẽ không
gọi nhiều lần như vậy: “Alo, xin hỏi ai vừa gọi vào số này thế ạ?”
Bên trong truyền tới một
giọng nói ôn hòa: “Chu Dạ phải không? Bác là mẹ của Vệ Khanh.” Chu Dạ nghe
thấy, suy nghĩ một lát mới có phản ứng, nhất thời luống cuống tay chân, sợ
người khác nghe thấy, vội chạy ra ban công: “Bác gái, cháu chào bác, vừa rồi
cháu đi ra ngoài, không biết bác gọi điện, cháu xin lỗi.” Biết rõ đối phương
không thấy, nhưng vẫn không ngừng gật đầu cúi người, vẻ mặt sợ hãi.
“Không sao, bác cũng
không vội gì. À, bác vừa mới nhờ người ta mang cho cháu ít hoa quả và sữa, cuộc
sống trong trường rất kham khổ phải không? Trước kia Vệ Khanh thường oán thán
đồ ăn ở canteen trong trường rất khó ăn.” Bà nghĩ Chu Dạ còn trẻ, một cô gái
nhỏ phải xa nhà mấy ngàn dặm, sống cũng không dễ dàng gì. Trước kia, Vệ Khanh
từng ở kí túc, cuối tuần đều về nhà, than thở cái này không tốt, cái kia không
được, bởi vậy rất thương Chu Dạ.
Chu Dạ đứng lặng, không
biết phải làm sao, liên tục nói cảm ơn, còn cẩn thận hỏi: “Bác gái, bạc gọi cho
cháu có phải có chuyện gì muốn nói không ạ?” Mẹ Vệ Khanh cười: “Ha ha, đứa nhỏ
này, nói chuyện sao lại khách sáo như vậy! Đúng rồi, tối thứ sáu tuần này cháu
có rảnh không?” Chu Dạ vội nói có có. Bà nói: ‘Vậy là tốt rồi, nhớ tới nhà bác
chơi nha, bác bảo Vệ Khanh tới đón cháu.”
Chu Dạ bị dọa, nhất thời
không nói nên lời. Mẹ Vệ Khanh là ai chứ, còn cố ý hỏi: “Sao thế? Có phải bận
chuyện gì không?” Chu Dạ đành kiên trì đáp: “Không có đâu ạ, đến hôm đó nhất
định cháu sẽ tới.” Mẹ Vệ Khanh vừa lòng, ngắt máy.
Lão tướng ra tay làm sao
chạy thoát cho được.
Chú thích:
· Bên trên
có nhắc tới bài Vô đề - tương kiến thời nan diệc biệt nam của Lý Thương Ẩn.
Bài
gốc:
無題-相見時難別亦難
相見時難別亦難,
東風無力百花殘。
春蠶到死絲方盡,
蠟炬成灰淚始幹。
曉鏡但愁雲鬢改,
夜吟應覺月光寒。
蓬萊此去無多路,
青鳥殷勤為探看。
Phiên
âm
Tương
kiến thời nan biệt diệc nan,
Đông
phong vô lực bách hoa tàn.
Xuân
tàm đáo tử ty phương tận,
Lạp cự
thành hôi lệ thuỷ can.
Hiểu
kính đãn sầu vân mấn cải,
Dạ ngâm
ưng giác nguyệt quang hàn.
Bồng Lai
thử khứ vô đa lộ,
Thanh
điểu ân cần vị thám khan.
Dịch
nghĩa
Gặp gỡ
nhau đã khó, chia lìa nhau lại càng khó
Gió
xuân không đủ sức, để trăm hoa tàn úa
Tằm
xuân đến chết mới nhả hết tơ
Ngọn
nến thành tro mới khô nước mắt
Sớm mai
soi gương, buồn cho tóc mây đã thay đổi
Ngâm
thơ ban đêm chợt nhận ra ánh trăng lạnh lẽo
Đường
từ đây tới Bồng Lai dù không xa
Chim
xanh hãy vì ta mà ân cần thăm dò tin tức
Dịch
thơ (Bản dịch của Xuân Như):
Gặp
nhauó huống chia xa
Đông
phong dẫu nhẹ rụng trăm hoa
Tằm tơ
đến chết còn chưa dứt
Lệ nến
thành tro vẫn chửa nhòa
Soi
gương một sớm hay đầu bạc
Lảy
khúc thâu đêm lạnh nguyệt tà
Bồng
Lai chốn ấy xa xôi lắm
Chí có
chim xanh nhớ đến ta.