“Cô khó chịu rên rỉ
thành tiếng, cảm thấy rối loạn, hoàn toàn ngoài ý muốn của mình.
Nhắm mắt lại, chỉ có thể hô hấp, cả người sa vào cảm xúc mãnh
liệt, hoàn toàn đánh mất lý trí.”
Ninh Phi đút tay vào
túi quần, hỏi: “Tuần này cô có đi dạy không?” Chu Dạ ấp úng nói có
lẽ sẽ đi. Ninh Phi gật đầu nói: ‘Hôm nay cảm ơn cô. Tôi đang vẽ một
bức tranh, chưa chuẩn lắm, hôm nào đi học, muốn nhờ cô chỉ giáo thêm.”
Chu Dạ vội nói không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Hai người nhìn cậu ta
rời đi, Vệ Khanh quay đầu hỏi: “Hôm nay em đi xem phim cùng cậu ta sao?
Quan hệ giữa hai người thân thiết như thế từ khi nào vậy?” Thằng nhóc
này đẹp trai tới mức khiến người khác ghen tị, giọng nói đậm mùi
dấm chua. Chu Dạ sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói thật mọi chuyện,
mọi thứ không bỏ sót một chi tiết nào: “Vệ Khanh, cậu ấy là học
trò của em, muốn thi vào khoa mỹ thuật tạo hình trường em, em cũng
không thể đứng ngoài nhìn, bỏ mặc không quan tâm phải không? Vả lại,
hôm nay là sinh nhật cậu ta, đứa bé đáng thương, đi cùng cậu ta đi xem
phim cũng không có gì không tốt phải không? Anh đừng nghĩ nhiều nha,
dù sao cậu ta vẫn chỉ là học trò mà thôi.”
Vệ Khanh vẫn không vui:
“Nếu em và cậu ta không quen thân, sao lại mặc đồ không chỉnh tề đi xem
phim cùng” Hắn tức giận Chu Dạ tùy tiện, mặc như vậy mà đi cùng với
một tên con trai ra ngoài, tuổi dù nhỏ, nhưng vẫn là con trai nha.
Người sáng suôt đều nhìn ra, tình cảm của cậu ta đối với Chu Dạ
không hề đơn giản, nếu không bao nhiêu trường đại học tốt như vậy, lại
thi vào trường cô làm gì, sinh nhật còn lôi kéo cô đi xem phim cùng
nữa!
Chu Dạ đỏ mặt, tức
giận nói: “Em không ngờ cậu ta muốn đi xem phim! Anh làm gì mà cứ so
đo với một đứa trẻ như vậy, không độ lượng chút nào.” Vệ Khanh thở
dài: “Chu Dạ, em mau trưởng thành đi, trẻ con chính là kiểu người khó
đối phó nhất.” Không phải hắn đưa cô vào tròng như vậy sao? Vết xe đổ
đó, lại có xe đi đúng đường.
Chu Dạ cảm thấy hắn
ăn dấm chua cũng chẳng ra sao cả, thở phì phì nói: “Em cũng không
phải trẻ con, cũng không có ý định gì với cậu ta cả.” Vệ Khanh nói
thầm trong lòng, ở trong mắt anh, em và tên nhóc đó đều là trẻ con,
cho nên mới lo lắng. Nhưng không nói ra, ôm cô: “Đây chính là em tự nói
đấy nhé. Nếu đã không có ý đồ gì với người ta, thì cách xa ra một
chút, đừng giết hại một thanh niên tốt của tổ quốc, người ta đang là
mầm non của đất nước đấy. Em đó, coi như xong, đời này ở cùng anh
náo loạn.”
Cô không phục, nói: “Em
cũng vậy, em cũng là một thanh niên ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt tình
yêu thương[59],
hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, hăng hái đầy hứa hẹn, tích cực
hướng tới tương lai, học tập không ngừng, đền đáp tổ quốc…” Vệ Khanh
bật cười: “Được, được, Chu Dạ nhà ta có tiền đồ tươi sáng, tương lai
vì nước vì dân mà cống hiến.”
Cô huých hắn một cái,
hờn dỗi không thôi. Vệ Khanh nghiêm mặt nói: “Chu Dạ, nói thật với em,
không nên quá thân thiết với tên nhóc kia, anh sẽ ghen đó. Lúc nào em
cũng phải nhớ kỹ, em là vợ anh.” Cô lại nói: “Ai là vợ anh chứ? Bát
tự còn chưa hợp lắm đâu, chỉ nói nhảm!” Vệ Khanh nghe xong rất buồn
bực, Chu Dạ vẫn không chịu ý kết hôn, đồng thời phải đau đầu đối
phó với Ninh Phi. Xem ra tên nhóc kia cũng rất cố chấp với cô, điều
này khiến hắn rất khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì một đứa
nhỏ như cậu ta.
Vài ngày sau, giáo sư
tìm Chu Dạ, nói kì thi tuyển sinh đã xong, những vấn đề cấp thiết
đã được giảm bớt, có thể không cần cô tới giúp nữa, tỏ vẻ có lỗi.
Chu Dạ ngạc nhiên, vội vàng nói không sao, cười nói học kỳ sắp kết
thúc, c cũng phải học bài, có nhiều chuyện muốn làm.
Cứ như vậy, một tháng
sau, mùa xuân cũng tới, trên cành liễu cũng đã hé những chồi xanh mơn
mởn, nơi nơi không khí vui vẻ, ngay cả cơn gió cũng dịu nhẹ hơn, gió
đông lạnh giá đã tan thành hư không, khiến tinh thần người ta thoải
mái hơn nhiều. Đột nhiên có một ngày, Ninh Phi tới tìm cô, trực tiếp
tới phòng vẽ tranh của sinh viên mỹ thuật tạo hình khoa cô, liên tục
chất vấn cô: “Sao cô không giữ lời hứa?” Cô giật mình, da đầu run lên,
thấy bạn bè xung quanh tò mò nhìn Ninh Phi, vội vàng kéo cậu ta ra,
nhíu mày hỏi: “Sao em lại tìm được tới đây, có chuyện gì không thể
nói qua điện thoại được hay sao?”
Ninh Phi tựa vào lan
can, ánh mắt nhìn khoảng trời xanh mây trắng bên ngoài, chậm rãi nói:
“Cô nói cô sẽ đi dạy.” Giọng nói của chàng trai trẻ trầm thấp đau
thwong, dường như đang đè nén nỗi đau khổ nào đó. Cô trầm mặc giây
lát, sau đó giải thích: “Giáo sư nói công việc đã ổn định, ta nên
tập trung vào việc học, cho nên sẽ không đi nữa.” Ninh Phi cắt ngang lời
cô: “Cô nói dối, gần đây còn có vài giáo viên mới.”
Cô ngạc nhiên, hỏi:
“Thật sao?” Hơi thất vọng, mình làm việc hết sức cố gắng, tự nhận
thấy là hoàn thành chức trách, vì sao lại bị sa thải? Bị đả kích
rất lớn. Ninh Phi hỏi: “Cô sẽ tới dạy chứ?” Cô lắc đầu: “Có lẽ là
không.” Ninh Phi vô cùng thất vọng, cầu xin: “Tôi thích cô dạy tôi học,
cô lại đi dạy được không?” Chu Dạ vẫn từ chối: “Xin lỗi, bài tập của
tôi rất nhiều, e là không có thời gian.”
Ninh Phi xiết chặt tay
lại, nhìn cô, ánh mắt trong suốt, còn thật lòng nói: “Chu Dạ, nhiều
ngày không gặp cô, tôi thấy rất nhớ cô.” Dùng hết sức lực của bản
thân, cuối cùng cũng nói ra. Lại cầu xin: “Tôi muốn trông thấy cô, nghe
cô nói chuyện. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy…” Hôm nay
cậu ta hoàn toàn khác với ngày thường lạnh lùng ít nói, tình cảm
mênh mông mãnh liệt không có cách nào khống chế.
Chu Dạ thở dài: “Ninh
Phi, được một người đẹp trai anh tuấn như em thích tôi, tôi cảm thấy
rất vui. Nhưng em cũng biết đó, tôi đã đính hôn rồi.” Ninh Phi lại
nói: “Vì sao cô lại cùng anh ta đính hôn cơ chứ? Anh ta không phải
người tốt.” Chu Dạ thật lòng nói: “Ninh Phi, Vệ Khanh đối xử với tôi
rất tốt, tôi tin tưởng anh ấy thật lòng. Chúng tôi đã đính hôn, chỉ
chờ tôi tốt nghiệp sẽ đính hôn.”
Vẻ mặt Ninh Phi ảm
đạm, một lúc sau nói: “Tôi biết. Nhưng tôimuốn như vậy, tôi chỉ hi
vọng cô có thể tiếp tục dạy học.” Chu Dạ không biết nên ứng phó với
trường hợp này thế nào, đành phải vỗ vai hắn, làm ra vẻ giáo viên
an ủi hắn: “Biết là tốt rồi. Em còn nhỏ, mới học cấp ba, đây là
thời điểm quan trọng, kì thi chuyên nghiệp đã trôi qua, còn phải thi
văn hóa nữa. Tôi hi vọng em có thể chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều
tiến về tương lại, thi đạt thành tích tốt. Chờ em vào đại học, sẽ
gặp được cô gái thích hợp.”
Ninh Phi lắc đầu: “Tôi
chỉ thích cô, lúc này tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa.” Chu
Dạ xúc động, đành phải nói: “Đó không phải là thích! Tôi chỉ giống
như một người chị, quan tâm em, cho nên em nghĩ đó là thích, thực ra
là không phải…” Ninh Phi cắt ngang lời cô: “Cô quan tâm tôi sao?”
Chu Dạ im lặng, nửa
ngày sau thở dài, nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã có bạn trai,
và là chồng tương lai của tôi.” Ninh Phi cúi đầu, một lúc lâu sau mới
nói: “Không sao, tôi không quan tâm.” Cô khó thở: “Về sau tôi sẽ kết hôn
với anh ấy.” Ninh Phi gật đầu: “Tôi biết cô thích anh ta.”
Nghe cậu ta nói như
vậy, Chu Dạ cảm thấy thoải mái hơn, dù sao vẫn chỉ là trẻ con, một
thời gian nữa sẽ ổn, tự nhiên sẽ quên thôi. Vì thế nói: “Tôi cảm ơn
em đã thích tôi. Hi vọng khi trở về em chuyên tâm học tập, từng bước
bước tới vũ đài nghệ thuật.” Lời này buồn nôn tới mức chính cô
cũng không thể chịu nổi.
Ninh Phi nghiêm túc
nói: “Chu Dạ, tôi thật lòng. Cô không đi dạy nữa, tôi cũng không ép cô
được. Nhưng, cô chờ…” Đang nói lại dừng, vội vàng rời đi.
Chu Dạ cứng họng, gọi
cậu ta lại cũng không được, không giữ cậu ta lại thì khó chịu, sao
không chịu hiểu lời cô cơ chú? Chờ khi cô quay về phòng vẽ, mọi người
đều hỏi thăm chàng trai nhìn giống như ngôi sao điện ảnh kia là ai,
cảm thấy rất có hứng thú. Chu Dạ thuận miệng nói là em họ. Mọi
người lại hỏi tên là gì, có còn đi học không, cha mẹ làm gì, khiến
cô giơ tay xin hàng, liên tục xin khoan dung: “Các anh, các chị, làm ơn
tha cho em đi! Muốn điều tra hộ khẩu thì tự đi tìm cậu ta được không?”
Lớp trưởng đi tới
nói: “Kí túc dành cho nghiên cứu sinh chúng ta đã hoàn thành, nhà
trường vừa mới mở cuộc họp, nói chúng ta sang tháng mau chóng chuyển
đồ qua, kí túc bên này đã tồi tàn rồi, để cho tân sinh viên ở tạm,
sau đó sẽ chỉnh sửa lại.” Cô than thở: “Từ khi em vào trường này,
một năm chuyển một lần, từ bên ngoài chuyển bên trong, từ phía đông
chuyển sang phía tây, từ tầng dưới chuyển lên tầng trên, giờ lại từ
nhà cũ chuyển sang nhà mới, suýt nữa thì bị ép chết rồi, nhà trường
không thể để chúng ta yên ổn sống một nơi tới khi tốt nghiệp sao?”
Có người nói: “Trường
nhỏ quá, xây rồi lại phá, có cách nào khác đâu, có chỗ ở là tốt
rồi, còn nói nhiều làm gì, còn không mau chóng đi thu dọn.” Chuyển từ
khu kí túc tồi tàn phía đông chuyển sang khu nhà mới phía tây, nhà
trường cũng không cho người xuống trợ giúp, toàn là tự mình phải xử
lý, bàn tay nhỏ bé, cánh tay không đủ lực, vai không thể đỡ, chuyển
thế nào đây? Chu Dạ nghĩ tới lúc chuyển đồ, thiên hạ đại loạn, ngươi
đẩy ta chạy hỗn loạn, tâm tình không vui, không nhịn được, tố khổ với
Vệ Khanh
Vệ Khanh an ủi cô:
“Được rồi, được rồi, không cần mặt ủ mày ê, đến lúc chuyển đồ, chồng
em sẽ tự mình ra trận giúp đỡ em là được rồi chứ?” Cô liền tươi
cười rạng rỡ: “Là anh nói đấy nhé, đến lúc đó đừng có ngại bẩn,
ngại mệt đó.” Hắn cười: “Lệnh của vợ đại nhân, làm sao dám không
nghe lời.”
Cô chuyển nhà nhiều
đã có kinh nghiệm, chăn đệm, gối đầu cho vào một túi to, toàn bộ
quần áo để vào trong hòm, còn mấy thứ thượng vàng hạ cám gì đó
thì cho vào hộp giấy, chỉ đau đầu nhất là đống sách vở, dùng
dây thừng buộc chặt, được ba chồng lớn, cô không còn sức mà dịch
chuyển nữa, nói gì tới vác đồ đi xuống lầu. Tuy rằng cũng có bạn
nam giúp đỡ, nhưng mà bọn họ cũng nhiều đồ, nhất thời nhiều việc,
vì thế đành mời Vệ Khanh tới đảm đương chức vụ culi.
Hôm chuyển nhà, đồ
đạc đầy úp, đám người đông đúc, hành lý chờ khuân đi xếp chật sân,
dường như không có chỗ để đi, ai nấy đều thở không ra hơi. Không có
người chỉ huy, gần như toàn bộ mọi người đều đi vào thang máy, vào
không được mà cũng không thể lui. Vệ Khanh không có cách nào khác,
đành phải bê đồ đạc đi cầu thang bộ. Chu Dạ cầm theo một số thứ
đuổi theo, thiếu chút nữa mệt mỏi mà nằm úp xuống. Hai người đều
mướt mát mồ hôi.
Đến kí túc mới, vẫn
cứ chật chội bế tắc như vậy. Trong lúc hỗn loạn còn làm mất đồ.
Chu Dạ tìm kiếm khắp nơi, mới phát hiện bị người ta đá vào vũng
nước. Chờ khi đem toàn bộ đồ đạc tới kí túc mới, cô hoàn toàn không
thể đứng dậy nổi, đặt mông ngồi xuống đất, trên giường chất đống đồ
vật, cũng không còn chỗ ngồi.
Vệ Khanh nóng, cởi
bớt cúc áo, chống thắt lưng nói: “Trường em cũng không phái giáo sư
xuống quản lý, cứ để bọn em náo loạn tới khi nào?” Cô uể oải nói:
“Không sao, mọi người đều quen rồi, cũng không phải lần đầu tiên
chuyển nhà, làm loạn tới khi nào ổn định đâu vào đấy thì ngừng.”
Vệ Khanh quan sát xung quanh nói: “So với kí túc trước đây của bọn em
thì rộng rãi sáng sủa hơn.” Chu Dạ bĩu môi, nói thừa, nếu không thì
chuyển làm gì? Hắn xoay người hỏi: “Bạn cùng phòng của em đâu?” Không
phải hai người một phòng sao?
Chu Dạ lau mồ hôi,
nói: “Cô ấy bị trận chuyển nhà này dọa, sang nhà họ hàng rồi, nói
vài ngày nữa sẽ quay lại chuyển sau.” Vệ Khanh giáo huấn cô: “Em cũng
có thể ngày mai chuyển cũng được, đông người như vậy, không phải tự
chịu tội sao?” Cô đứng lên, hừ nói: “Không phải em hưởng ứng lời kêu
gọi của nhà trường sao? Hành động theo tập thể.” Bắt đầu chỉnh này
nọ, tùy tiện kéo cái bàn lớn ra giữa phòng, chuyển ghế, kiễng chân
xếp đồ trong hộp vào ngăn tủ.
Vệ Khanh rửa tay đi ra
thấy thế, vội nói: “Đợi anh, đợi anh, cẩn thận lại ngã bây giờ.”
Còn chưa nói xong, Chu Dạ mệt quá, kiệt sức, tay mềm nhũn, hộp giấy
rơi xuống, dọa cô nghiêng người sang một bên, “Rầm” một cái rồi ngã
xuống. Vệ Khanh vội vàng đi tới, tay đỡ thắt lưng cô, Chu Dạ lảo đảo
một lát rồi vẫn đứng lại. Nhưng chiếc hộp giấy lại mạnh mẽ nện
vào vai hắn, phát ra tiếng vang lớn.
Chu Dạ bị dọa, mặt
cắt không còn giọt máu, mặt mũi tái nhợt, môi trắng bệch, lôi kéo
hắn liên tục hỏi: “Vệ Khanh, Vệ Khanh, có bị thương không, mau cho em
xem, mau cho em xem.” Vệ Khanh đau ngồi dưới đất, nhất thời nói không ra
lời, mày nhíu chặt lại, liên tục hít sâu. Cô rơi nước mắt, xoa vai
phải hắn nói: “Không sao chứ? Xương cốt có bị thương hay không? Em xoa
xoa cho anh. Không đau, không đau đâu…” Nói năng lộn xộn, lo âu tới mức
ngay cả cổ áo mở rộng cũng không biết. Còn gạt nước mắt nói: “Đều
tại em không tốt, chẳng may bị nội thương thì làm thế nào? Về sau em
nhất định sẽ cẩn thận, không xảy ra chuyện như vậy nữa, huhu…”
Vệ Khanh giữ cô lại
trong lòng, trước sau sờ loạn, thở nói: “Đừng xoa nữa…” Cô thấy môi
hắn tái nhợt, nhất định rất đau, vì thế ôm hắn, liên tục hôn hắn,
khóc nói: “Vệ Khanh, đều là em không tốt, em đưa anh đi bệnh viện nhìn
xem…”
Cơn đau nhất thời xoa
dịu bớt, Chu Dạ lại yếu ớt trong lòng hắn, mềm mại đáng yêu, cơn đau
giảm đi rất nhiều. Hắn dùng một tay đỡ đầu cô, hưởng thụ sự chủ
động hiếm có của cô. Lúc đầu yếu ớt xâm nhập, vốn định từ bỏ, có
lẽ Chu Dạ bị hoảng hốt, áy náy không thôi, vô cùng mềm mại, đặc
biệt phối hợp, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Chu Dạ khẽ cử
động, cảnh quang trước ngực nhìn không sót điểm nào, cọ qua cọ lại,
hắn nhanh chóng có phản ứng.
Chu Dạ cũng không phát
giác, thở dốc qua đi, nhìn vết thương của hắn, đau lòng nói: “Tím
bầm rồi, còn sưng lên, không biết có ảnh hưởng tới xương hay không?”
Vệ Khanh thấy cô lo lắng, vội nói không có: “May chỉ là hộp giấy,
không nặng lắm, nếu không chồng em sẽ vô duyên vô cớ mà trẻ tuổi chết
sớm, thật là oan uổng.” Chu Dạ ứa nước mắt nói: “Em cũng không muốn
sống nữa.”
Vệ Khanh cảm động, ôm
cô cười hỏi: “Sao, tự tử theo anh sao?” Chu Dạ xoa vết thương của hắn,
nhẹ nhàng thổi thổi, hỏi: “Còn đau không? Em bôi dầu cho anh.” Nói xong
đứng lên đi tìm dầu, lẩm bẩm: “Để đâu nhỉ? Em nhớ là cho vào trong
túi bóng màu vàng, sao lại không thấy nhỉ?”
Vệ Khanh ngăn cô lại,
nói: “Đừng tìm nữa, bừa bộn như vậy, tìm sao được. Không đau tới gân
cốt, hai ngày nữa sẽ đỡ hơn.” Hô hấp khó khăn, từng chút một kéo áo
cô, nụ hôn nóng bỏng dừng lại trên làn da ẩm ướt, cảm giác khác lạ
rõ ràng. Chu Dạ run run, sẵng giọng: “Anh còn có tâm tình làm bậy…”
lời còn chưa dứt, kêu “a” một tiếng, môi và lưỡi của Vệ Khanh dừng
lại trước ngực cô lưu luyến bồi hồi, chậm chạp không rời đi.
Chu Dạ nói: “Vai anh
xước da rồi, đừng dùng lực, như thế này sẽ chảy máu mát…” ngẩng
đầu, liếm môi, cô cũng cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, trong lòng giống
như có hỏa, hừng hực bốc cháy lên. Vệ Khanh không để ý tới cô, đã muốn
cởi cúc quần cô ra. Chu Dạ sợ chạm vào miệng vết thương của hắn,
không dám dùng nhiều sức giãy dụa, cứng người, nhỏ giọng nói: “Vệ
Khanh, anh đang bị thương, đừng như vậy…”
Không hiểu vì sao, nghe
bên ngoài cửa ầm ĩ tiếng tranh cãi, tiếng bước chân đi tới đi lui, cùng
với tiếng động đồ đạc di chuyển, khiến hắn dị thường hưng phấn, chưa
bao giờ thấy kích thích như vậy. Dùng sức xé áo lót của cô, vất
xuống đất, áo sơ mi mới cởi một nửa, nửa che nửa đậy, khó lòng kìm
nổi. Không thể chịu nổi mê hoặc này, đẩy cô ra phía sau, gần sát vào
tủ, phủ môi hôn lên.
Gặm nhấm vành tai cô
một lúc lâu sa, sau đó hôn lên đôi môi khô ráo dễ chịu của cô. Chu Dạ
đã sớm không còn sức lực, vì chống đỡ thân thể, bàn tay yếu ớt bám
vào thắt lưng hắn, lồng ngực thở phập phồng, từ từ nhắm mắt, thở
dài: “Vệ Khanh, không… không cần như vậy…” Giọng nói mơ hồ, ngay cả
chính cô cũng không biết mình đang nói gì. Vệ Khanh ý bảo tay cô đi
xuống, cô thẹn thùng muốn bỏ ra, hắn giữ cô lại, kêu khẽ: “A… Tây Tây,
cứ như vậy, đừng rời đi…”
Cô xấu hổ giữ nơi đó,
cử động theo tiết tấu, thân thể hơi lắc lư, chỉ biết ra sức thở, hi
vọng có thể thoát khỏi trói buộc của dục vọng. Vệ Khanh hôn cô, kéo
quần cô xuống, ngón tay lặng lẽ tiến vào. Bỗng nhiên Chu Dạ tỉnh
táo, liên tục lắc đầu, cầu xin: “Vệ Khanh, không cần… không ở trong
này được không?” Cô vẫn còn nhớ đây là kí túc, bên ngoài lớn tiếng
nói chuyện, đi qua đi lại đều là bạn học, cô cảm thấy xấu hổ và
giận dữ vô cùng.
Vệ Khanh khom người hôn
cô, thở dốc nói: “Ngoan… bảo bối, thả lỏng nào… sẽ không đau…” Chu Dạ
bị hắn khiêu khích đã có phản ứng, nhưng trong hoàn cảnh này khiến
cô rất căng thẳng, chẳng mau bị người khác nhìn thấy thì làm thế
nào? Chẳng may giáo sư hoặc Lục Đan đột nhiên mở cửa bước vào thì
làm sao đây? Như thế không an toàn… Lo lắng khiến cảm nhận của cô sâu
sắc hơn bình thường rất nhiều, Vệ Khanh chỉ cử động nhỏ đã khiến cô
thở gấp liên tục, hoàn toàn chống cự không cho hắn xâm phạm.
Vệ Khanh cố nén , chờ cô
bình tĩnh hơn, ôm cô đặt lên bàn, cởi bỏ trói buộc dưới thân chính
mình. Chu Dạ cảm thấy mạch máu căng phồng, dường như có thể cảm
nhận dòng máu lưu chuyển trong cơ thể, bị chìm đắm dưới tầng tầng
dòng nước xiết, tim đập thình thịch, hoàn toàn không chịu khống chế.
Chỉ cần quay đầu có thể nhìn thấy sân thể dục phía xa xa, đang diễn
ra trận đấu bóng, tiếng hoan hô mơ hồ truyền tới, kích thích cô co người
lại, cảm giác toàn bộ chân lông mở ra, dường như đang khát vọng cái
gì đó. Cô khó chịu rên rỉ thành tiếng, cảm thấy rối loạn, hoàn
toàn ngoài ý muốn của mình. Nhắm mắt lại, chỉ có thể hô hấp, cả
người sa vào cảm xúc mãnh liệt, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Vệ Khanh ôn nhu an ủi
cô, không ngừng nỉ non bên tai cô, khiến cô thả lỏng, chỉ để ý cảm
nhận, dưới thân cũng không chút lưu tình tiến vào, hắn đã nhịn tới
mức không thể chịu được nữa, có thể ôn nhu dịu dàng như vậy đã là
một kỳ tích. Chu Dạ bị kích thích và căng thẳng, vô cùng chặt chẽ,
khi hắn mạnh mẽ đẩy vào, đau chảy nước mắt, đợi tới khi hoàn toàn
chôn sâu trong thân thể cô, cô bắt đầu, nhưng sợ người bên ngoài nghe
được, đành phải cắn môi cố gắng chịu đựng, nhưng tiếng nức nở vẫn
lọt ra ngoài, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Vệ Khanh thấp giọng
nói: “Tây Tây, ngoan,… không khóc… rất nhanh sẽ qua đi…” vươn đầu lưỡi
liếm lệ nơi khóe mắt. Chu Dạ nghe thấy mặt dây lưng của hắn đập đập
vào bàn phát ra tiếng động theo quy luật, sợ người khác nghe thấy,
vì thế chịu đau di chuyển cơ thể, đưa tay rút đai lưng của hắn ra, đặt
ở trên bàn. Cố nén khóc, hai tay bám chặt mặt bàn, không ngừng nắm
chặt, lại buông ra, nắm chặt… Lắc lắc thân thể, cắn môi hỏi: “Còn bao
lâu nữa? Anh nhanh chút…” Đây là kí túc xá, bên ngoài có rất nhiều
người, thậm chí còn có giáo sư…
Đúng lúc đang lo lắng,
bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, có người cao giọng kêu: “Chu Dạ,
bạn có trong phòng không?” Chu Dạ bị dọa, cả người chảy mồ hôi lạnh,
vội vàng ngồi dậy, ra sức trừng hắn, vừa đẩy vừa cắn, để hắn mau
chóng tách ra, đúng là hận chết hắn. Ngón tay lúng túng cài khuy
áo, nhưng mười ngón tay run run, cài nửa ngày mà không cài nổi cái
cúc nào. Cả người bị dọa nằm úp xuống, mềm như nước.
Vệ Khanh biểu hiện
động tác chớ lên tiếng, ôm lấy cô lắc đầu, hai thân thể vẫn gắn bó
chặt chẽ. Người bên ngoài không nghe thấy tiếng trả lời, nói: “Chẳng
lẽ đã đi ăn rồi sao?” Bên cạnh có người nói: “Không phải hôm nay bạn
trai cô ấy tới đây sao? Có lẽ đi ăn với bạn trai rồi, chúng ta đi
trước đi.” Nghe tiếng bước chân mọi người dần dần rời xa, hai người
thở phào một hơi. Vệ Khanh càng thêm hung mãnh hơn so với lúc nãy,
giống như toàn bộ đau đớn dày vò mà hắn phải chịu đựng gần hai năm
qua, thời khắc này phát tiết ra hết.
Chậm rãi, Chu Dạ cũng
có cảm giác, tay bám chặt lên vai hắn, chỉ có thể tùy hắn muốn làm
gì thì làm. Nghe thấy radio giữa trưa của nhà trường bắt đầu vang
lên, bày đặt phát bài “Venus” phóng tình cảm bắn ra bốn phía, bỗng
nhiên lại cảm giác giống như dùng thuốc lắc, thật sự không chịu nổi
nữa, co rút mạnh mẽ, đẩy Vệ Khanh khóc nói: “Anh nói sẽ nhanh chóng
bớt đau…” Nước mắt lại lặng lẽ chảy theo sườn mặt xuống bàn.
Tình cảm mãnh liệt
như vậy, khiến cô hoảng sợ. Vệ Khanh lắng nghe giọng ca êm đềm:
"Goddess on the
mountain top
Burning like a silver f
The summit of beauty and
love
And Venus was her name
She 's got it
Yeah, baby, she 's got it
I 'm your Venus, I 'm
your fire
At your desire
Well, I 'm your Venus, I
'm your fire
At your desire
Her weapons were her
crystal eyes
Making every man a man
Black as the dark night
she was
Got what no-one else had
Wa!
She 's got it
Yeah, baby, she 's got it
I 'm your Venus, I 'm
your fire
At your desire
Well, I 'm your Venus, I
'm your fire
At your desire "
Dục vọng trong nháy mắt
bùng nổ, khàn khàn nói: “Tây Tây… nhìn… nhìn vào mắt anh!” Dường như muốn
tiến sâu vào trong tâm hồn cô, sau đó cuồng nhiệt hôn lên ánh mắt Chu
Dạ, ôm lấy cô bất động thật lâu. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở
dốc dồn dập của hai người cùng với hương vị tình dục, kéo dài không
tiêu tan.