“Yêu đương là hưởng
thụ, kết hôn là trách nhiệm. Cô vẫn còn trẻ, tâm lý muốn trốn tránh
cũng là lẽ thường.”
Vài ngày sau, Vệ Khanh
xử lý xong công việc, cùng Chu Dạ đi về nhà. Đối với nhà họ Chu, có
thể nói hắn đã rất quen thuộc, ngay cả họ hàng thân thích của cô,
hắn cũng tới chào hỏi vài lần, đã gọi cô cô, thím thím, đều đối xử
lễ phép với mọi người. Mọi người đều rất vừa lòng, khen ngợi hết
lời, đều nói cha Chu thật có phúc mới có người con rể như vậy.
Mùng một tháng giêng,
lần đầu tới nhà cô chú của Chu Dạ chúc tết, Vệ Khanh cầm túi lớn
túi nhỏ tới cửa, cô Chu Dạ nhìn thấy vội nói: “Ai nha, đến chơi là
được rồi, còn cầm theo nhiều đồ như vậy, khách sáo quá!” Vệ Khanh
cười: “Cháu nghe Chu Dạ nói, cô bị đau lưng và đau chân, trời mưa là
lại đau. Cháu mang tới ít thuốc chuyên trị khớp, nghe nói rất hiệu
quả, cô dùng thử xem, nếu hiệu quả tốt, cháu lại mang tới.” Cô của
Chu Dạ vui vẻ, liên tục mời ngồi, rót trà.
Sau đó lấy ra bao lì
xì đã chuẩn bị sẵn, không kể lớn nhỏ, ai cũng có phần, mấy cậu bé
vui vẻ nhận, còn gọi hắn là anh rể.
Cô Chu Dạ vội vàng từ
chối: “Ai nha, cháu xem, đã tới nhà chơi một chuyến, lại còn tiêu pha
như vậy.” Vệ Khanh cười: “Không sao ạ, một năm một lần, là tiền mừng
tuổi, cô không nhận là không nể mặt cháu rồi ạ.” Bà đành phải nhận.
Chu Dạ kéo hắn hỏi:
“Anh chuẩn bị khi nào? Sao em không biết?” Vệ Khanh véo mũi cô cười:
“Sao, cũng muốn à? Yên tâm, không thể thiếu phần của em.” Cô véo hắn
một cái, nói: “Em không phải trẻ con, đòi tiền mừng tuổi của anh làm
gì?”
Cơm nước xong, mọi
người chơi mạt chược. Cô của Chu Dạ, dượng, cha cô, và Vệ Khanh là đủ
chỗ. Chu Dạ ngồi bên cạnh xem ti vi. Quay đầu nhìn, hơi giật mình,
hỏi: “Sao anh thua nhiều như vậy? Để em, để em, vận khí anh kém như
vậy, đừng đánh nữa.” Vệ Khanh đẩy cô: “Em đi xem ti vi đi, đừng có bon
chen.” Cô không nghe, ở bên cạnh khoa chân múa tay, nói: “Bài tốt như
vậy, anh đánh kém thế. Nhanh lấy con đó đi.” Dượng Chu Dạ cầm bài
rồi lại buông, hỏi: “Rốt cuộc có lấy hay không?”
Vệ Khanh lắc đầu:
“Không ạ, dượng đừng nghe cô ấy nói lung tung.” Sau đó thúc giục Chu
Dạ ra chỗ khác.
Cô Chu Dạ nói: “Thi
Thi, xem bài mà không nói mới là quân tử, chuyện bình phẩm trong đánh
bài rất quan trọng. Cháu ngồi xem thì yên lặng, không xem thì đi chơi
với Dương Dương. Cháu cứ bày mưu tính kế loạn như vậy, bảo mọi người
đánh thế nào?” Chu Dạ xấu hổ, trừng mắt nhìn Vệ Khanh, chạy vào thư
phòng lên mạng.
Nói chuyện phiếm, tán
gẫu một lát, Vệ Khanh đẩy cửa bước vào. Cô hỏi: “Có phải chỉ có
một mình anh thua?” Hắn cười không đáp. Chu Dạ véo tay hắn, tức giận
hỏi: “Ngay cả đánh bài cũng dùng tâm kế sao?” Vệ Khanh thừa dịp hôn
loạn, nói: “Chẳng lẽ không biết xấu hổ, lại để người lớn bỏ tiền
sao?”
Cô hỏi: “Thua bao nhiêu?
Không phải rất nhiều đấy chứ?” Vệ Khanh ôm thắt lưng cô, tay sờ loạn,
nói: “Cũng không tới mức như vậy, chồng em biết chừng biết mực.” Chu
Dạ lắc đầu, thủ đoạn của hắn, đúng là không phải lợi hại bình
thường. Ngay cả một đám trẻ con thấy hắn cũng xúm xít lao vào.
Hai người tiện đường
cùng tới nhà Lý Minh Thành ngồi chơi. Vì Trương Nhiễm Du đang mang
thai, nên tạm thời nghỉ học ở nhà dưỡng thai, đau khổ nói: “Chu Dạ,
em phải nhìn bài học của chị, không thể kết hôn sớm như vậy. Em nhìn
chị xem, có đứa nhỏ, ngay cả sách cũng không đọc được.” Cô cười: “Sinh
xong lại có thể tiếp tục học mà, cô Lý thực sự rất mong bế cháu.
Trong nhà có trẻ con, sẽ vui vẻ hơn.”
Trương Nhiễm Du thở
dài: “Chị là người có tham vọng, cố gắng ổn định sự nghiệp. Không
ngờ trong lúc vô ý, mơ hồ kết hôn. Một khi đã có con, không phải là
chuyện của một người nữa. Hiện giờ ngay cả ăn cơm cũng không có tự
do, ăn ít một chút, cả nhà đã lo lắng, sợ đứa nhỏ trong bụng không
có đủ dinh dưỡng, phát triển không đầy đủ, haizz…” thở dài một hơi.
Trương Nhiễm Du cũng chỉ mới hai mươi hai, chưa bao giờ nghĩ tới lại
sớm lập gia đình sinh con, vẫn còn cảm thấy hoang mang
Chu Dạ cười bảo cô ở
trong phúc mà không biết phúc: “Chị xem Lý Minh Thành còn căng thẳng
hơn chị, ngồi ghế sợ chị lạnh, còn vội mang chăn mỏng tới đắp. Cô
Lý thì ngay cả táo cũng không để chị rửa, mỗi ngày đều biến đổi
thuốc bổ đa dạng, chỉ sợ chị ăn ngấy, gần như mỗi ngày một món, em
nhìn mà hâm mộ chết được.” Vẫn chưa nói xong, cô Lý đã mang một đống
quần áo trẻ con, đồ lót, áo lông, áo khoác, mũ… cái gì cần có đều
có đủ.
Chu Dạ tiện tay lật
xem, cảm thất rất đẹp, cười nói: “Đẹp quá, mua ở đâu vậy?” Trương
Nhiễm Du nói, một phần là do mẹ Lý đan, một phần là do mình đan. Chu
Dạ hâm mộ vô cùng, nói: “Ngay cả áo len chị cũng đan được, giỏi quá,
làm em cũng muốn kết hôn.”
Trương Nhiễm Du nói:
“Không có cách nào khác, sao chị có thể so sánh với em, hiện giờ
chị sắp làm mẹ trẻ con, những chuyện này phải tự học. Chờ khi em
kết hôn sẽ biết, còn phải học nhiều, trách nhiệm trên vai không nhẹ.
Cho nên, nhân lúc tuổi trẻ, nên hưởng thụ tình yêu, tuổi xuân ngắn
ngủi, đừng nghĩ kết hôn nhanh như vậy.” Chu Dạ nghe xong, rất xúc
động.
Vệ Khanh nhìn Lý Minh
Thành và cô dâu mới ân ân ái ái, ngọt ngào như mật, lại sắp có thêm
quý tử, một đại gia đình vô cùng náo nhiệt, nhìn rất hâm mộ, trở
về liền nửa đùa nửa thật hỏi Chu Da: “Tây Tây, em nói chúng ta cũng
kết hôn thì sao? Đỡ phải tách ra ở riêng, buổi tối ở nhà, cô đơn một
mình, rất đáng thương nha, em cũng không thèm thương chồng em nữa.”
Cô đùa nghịch sợi len
trên tay, nói: “Không phải đã nói đợi em tốt nghiệp xong rồi tính
tiếp sao? Vả lại, không phải anh vẫn luôn muốn ở một mình đấy thôi.”
Vệ Khanh ngồi xuống bên cạnh cô: “Tây Tây, chồng em rất sốt ruột, ước
gì có thể nhanh chóng cưới em vào cửa. Sao phải đợi tới lúc tốt
nghiệp chứ, trở về là có thể chuẩn bị hôn lễ. Em vẫn có thể tiếp
tục học bài, có ảnh hưởng gì đâu?” Ra sức hôn cô, hi vọng cô đồng ý.
Chu Dạ thở hổn hển:
“Cẩn thận kim trên tay em… Chúng ta như bây giờ cũng rất tốt mà, cha em
nói chờ em tốt nghiệp sẽ cho chúng ta tổ chức đám cưới, cha nói em
vẫn còn nhỏ, chờ một chút cũng không sao.” Vệ Khanh bất đắc dĩ, thở
dài: “Nhưng mà chồng em không còn nhỏ, chờ tới mức tóc sắp bạc
trắng rồi nè.”
Chu Dạ vội vàng nói:
“Đâu có, có rất nhiều đàn ông ba bốn tuổi còn chưa kết hôn, anh gấp
cái gì, trong mắt em, anh vẫn phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm
phong, vẫn còn trẻ lắm! Em thích anh nhất… Vệ Khanh, em hứa với anh,
chờ em tốt nghiệp xong, nhất định sẽ kết hôn được không?” Cô gái còn
trẻ, có ai muốn kết hôn làm gì?
Yêu đương là hưởng
thụ, kết hôn là trách nhiệm. Cô vẫn còn trẻ, tâm lý muốn trốn tránh
cũng là lẽ thường.
Vệ Khanh không bị lời
ngon tiếng ngọt của cô dụ dỗ, bất mãn nói: “Tốt nghiệp hay không có
gì quan trọng chứ, anh nuôi em cả đời! Tây Tây, chúng ta kết hôn đi, anh
thật sự không chờ lâu hơn được nữa, buổi tối anh muốn ôm em ngủ…” lại
nhỏ giọng thì thâm bên tai cô: “Không mặc gì là tốt nhất…”
Chu Dạ nghe hắn nói
bậy đã quen, quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng…. Gặp
chiêu đáp chiêu, tức giận nói: “Anh muốn kết hôn với em chỉ vì thân
thể em sao?” Vệ Khanh kéo tay cô xoa xoa mặt mình, nói: “Đương nhiên
không phải. Sau khi chúng ta kết hôn, có thể ở bên nhau, mỗi ngày không
cần phải chịu khổ tương tư, thật tốt biết bao! Vả lại, dù sao đã
muốn kết hôn, sớm một hai năm cũng đâu có sao?”
Cô nói: “Đúng vậy, dù
sao cũng kết hôn, trễ một hai năm cũng không sao cả.” Sợ hắn không vui,
vội chuyển chủ đề, lấy lòng nói: “Vệ Khanh, cô Lý dạy em đan khăn quàng
cổ, để em đan cho anh nha, anh thích màu gì? Hiện giờ em chỉ muốn đan
kiểu đơn giản nhất…” đem lực chú ý của hắn chuyển sang khăn quàng,
còn nói sẽ học đan cho áo len cho hắn, mặc rất ấm áp.
Đại kế kết hôn của
Vệ Khanh, cứ như thế bị cô nói nhăng cuội cho qua. Vì ở nhà họ Chu qua
năm mới, nên hai người sớm trở về Bắc Kinh, tháng giêng vẫn kịp tới
nhà họ Vệ. Vì có Chu Dạ tới, nên nhà họ Vệ bình thường tịch mịch yên
tĩnh nay náo nhiệt không ít. Năm mới, mọi người đều ở nhà. Vệ An và
Vệ lão đại tướng chơi cờ, Vệ Khanh và Chu Dạ cũng ngồi một bên chơi
cờ. Cô kêu to: “Anh chơi xấu, rõ ràng anh chơi thua…” Vệ Khanh xắn tay
áo, giảo hoạt nói: “Anh sao có thể thua, không nhìn rõ sao, rõ ràng
là em thua.”
Cô hừ nói: “Anh nhân
lúc em không để ý, đổi vị trí. Vệ Khanh nghiêm trang nói: “Chu Dạ, em
khong thể ăn nói lung tung, tùy tiện nói xấu người khác.” Cô dậm chân
nói: “Rõ ràng quân này lúc nãy không có ở đây! Anh quá đáng, thua mà
không chịu thừa nhận, không phải là đại trượng phu.” Vệ Khanh khoanh
tay, nói: “Anh chỉ biết em thua, có chịu nhận trừng phạt hay không?
Cô rầu rĩ ngồi một
chỗ không nói gì. Vệ Khanh đi tới, cười hỏi: “Giận sao?” Cô đẩy hắn:
“Ai thèm giận anh! Được rồi, coi như em thua, anh muốn phạt thế nào?”
Không cam lòng chịu thua, nhưng không có cách nào khác, đành chấp
nhận. Vệ An ngồi bên cạnh cười cười: “Chu Dạ, em dễ bị lừa quá! Vệ
Khanh chơi xấu mà em còn nghiêm túc chơi theo luật sao? Không phạt chú ấy
thì thôi, lại còn để chú ấy bắt nạt! Em đấy, vẫn còn nhỏ, không có
kinh nghiệm, đấu không lại chú ấy đâu.”
Chu Dạ mạnh mẽ phản
ứng, nói: “Đúng thế, anh chơi xấu, ai bảo anh chơi ăn gian.” Mẹ Vệ ngắt
lời: “Vệ Khanh, con hư quá, lớn như vậy, còn bắt nạt người ta. Thi Thi,
đừng chơi với nó nữa, ra đây xem ti vi mới mẹ, đừng để ý tới nó.”
Chu Dạ làm mặt quỷ
với Vệ Khanh, hỏi: “Mẹ, hôm nay chị dâu có về nhà ăn cơm không, hôm nay
là Tết nguyên tiêu mà.” Nhớ năm ngoái, lần đầu tiên nhìn thấy Trần
Lệ Vân, đúng là chấn động. Mẹ Vệ nói không biết, hỏi Vệ An, anh cũng
lắc đầu không rõ. Vệ lão tướng không vui, nói: “Vệ An, Lệ Vân có về
hay không con cũng không hỏi gì sao?” Vệ An im lặng.
Mối quan hệ giữa Vệ
An và Trần Lệ Vân vẫn bế tắc như vậy.
Chu Dạ vội nói: “Cha,
để con gọi điện thoại.” Nghịch ngợm nói: “Anh hai, cho em mượn điện
thoại của anh.” Cướp điện thoại của Vệ An, sau đó chạy lên lầu gọi
điện, chờ một lúc lâu, mới thấy kết nối, Trần Lệ Vân lạnh lùng
hỏi: “Có chuyện gì không?” Hoàn toàn là giọng điệu xử lý việc chung.
Chu Dạ vội kêu: “Chị
dâu, là em, Chu Dạ.” Trần Lệ Vân vừa nghe là cô, giọng cũng dịu hơn,
trách cứ: “Sao em lại cầm điện thoại của anh ta?” Chu Dạ ra vẻ bí
mật, nói: “Anh hai muốn biết tối nay chị có về ăn cơm không, nhưng lại
xấu hổ, cho nên tìm cớ để em gọi, còn dặn em không được nói cho chị
biết.”
Trần Lệ Vân trầm mặc
một lúc, sau đó làm như không có việc gì hỏi: “Thật à… em gọi điện
có việc gì sao?” Chu Dạ âm thầm làm mặt quỷ, mặc kệ chị ấy có tin
hay không, nói: “Anh hai muốn chờ chị về nhà ăn cơm, mọi người đều ở
nhà, chỉ thiếu mỗi chị.” Trần Lệ Vân do dự một lúc: “Tối nay chị
còn có việc…” Chu Dạ vội nói: “Chị à, chuyện gì thì ngày mai làm
cũng không được sao? Sức khỏe anh hai không tốt, hai ngày nay bị ốm,
suốt ngày ho khan, chị không về thăm anh
Trần Lệ Vân vẫn im
lặng. Chu Dạ nói rõ ràng: “Chị dâu, chị về sớm một chút nha, mọi
người đều chờ chị về ăn cơm, em làm cho chị vài món, được không ạ?”
Thấy chị không từ chối, biết là đã xiêu lòng, vội làm nũng: “Chị à,
chị về đi, em rất nhớ chị, anh hai cũng vậy. Trưa nay, cả nhà ăn quýt
em mang tới, bỗng nhiên anh hai nói: ‘Mùa đông ăn cam, rất lạnh, nhưng
thực ra Lệ Vân cũng rất thích ăn quýt nhỏ.’ Chị dâu… sau khi em trở
lại vẫn còn chưa gặp chị, em mang cho chị ít quà, qua Tết nguyên tiêu
sẽ không còn thành ý, chị mau về đi, chị mau về đi…” bắt đầu ầm ĩ. Trần
Lệ Vân bị cô phản công, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chị sẽ về, có
thể tối nay về muộn.” Chu Dạ ngọt ngào nói không sao, mọi người sẽ
chờ chị.
Mặc kệ Chu Dạ nói
thật hay giả, cũng không thể để cả nhà chờ chị. Kết quả, Trần Lệ
Vân trở về sớm. Cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ, mẹ Vệ xúc động
nói: “Chưa năm nào náo nhiều như vậy. Lệ Vân, tối nay con ở nhà chứ?”
Gần đây tuy rằng Lệ Vân thỉnh thoảng về nhà họ Vệ ăn cơm, nhưng ăn xong
đều rời đi, cho tới bây giờ chưa từng ở lại.
Đối mặt với ánh mắt
chờ mong của mọi người, chị không nói gì. Chu Dạ liền tiếp lời:
“Đương nhiên ạ, hôm nay là tết, chắc là không có việc gì, mà có việc
cũng muốn nghỉ ngơi thôi.” Mọi người thấy Lệ Vân không phản đối, không
khí càng thêm hòa hợp, Vệ lão đại tướng vui vẻ nói: “Chẳng mấy khi
cả nhà đoàn viên, mọi người uống nhiều một chút.” Chu Dạ dùng mánh
khóe, chuốc rượu vợ chồng Vệ An. Vệ Khanh ngầm hiểu, liên tục nói:
“Anh hai, tết nhất cứ thoải mái đi, anh em ta đọ rượu.” Vệ An đã uống
nhiều, không phải đối thủ của hắn, liên tục bị chuốc rượu.
Vệ Khanh đỡ Vệ An say
khướt lên lầu. Chu Dạ nói: “Chị, anh hai uống nhiều, chị có muốn lên
xem anh thế nào không?” Đương nhiên Trần Lệ Vân không thể để mẹ Vệ và
Chu Dạ chăm sóc Vệ An, đành gật đầu. Nhìn chồng say khướt trước mắt,
giống như một người đã quen thuộc nhiều năm, mà cũng giống người xa
lạ. Thở dài, giúp anh cởi giày, đắp chăn, ngồi vào ghế bên cạnh,
ngẩn người.
Còn thật sự suy nghĩ,
đã bao lâu rồi chị và Vệ An không nghĩ tới chuyện có con? Giống như
là chuyện của kiếp trước vậy. Ngọn đèn ngủ ở trên tường bật lên,
ánh sáng mờ ảo lan toản khắp phòng, dường như bảo thêm một tấm lụa
vàng mỏng, yên tĩnh, không tiếng động, dần dần nhớ lại những chuyện
đã qua trong lòng. Chị vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khó
kiềm chế.
Vệ An khẽ rên rỉ, tay
sờ loạn cốc ở đầu giường, làm rơi đồng hồ báo thức. Nghe thấy
tiếng động, chị ngẩn người, biết anh đã tỉnh lại. Rót cốc nước, đưa
cho anh. Vệ An cố gắng ngồi dậy, nhìn thấy vợ, bất ngờ, nhưng cũng
không nói gì, xoay người nhặt đồng hồ báo thức, nói: “Không còn sớm
nữa, đi ngủ đi.” Nói xong nằm dịch sang một bên, nhường một nửa
giường.
Trần Lệ Vân hơi mất
tự nhiên, nói: “Em qua phòng khách ngủ.” Vệ An không biểu hiện gì,
chỉ thản nhiên nói: “Chu Dạ ngủ ở phòng khách.” Trần Lệ Vân do dự
một lúc, rồi cũng xốc chăn đi lên. Vệ An nói: “Anh tắt đèn nhé.” Chị
“ừ” một tiếng, mới đầu cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng thấy Vệ An cũng
ngủ rất nhanh, chậm rãi bình tĩnh lại, chìm dần vào giấc ngủ tới
tận sáng.
Chị có thói quen dậy
sớm, tỉnh lại thấy Vệ An vẫn còn đang ngủ, không khỏi ngẩng đầu
đánh giá. Trong trí nhớ, thần sắc Vệ An luôn rạng rỡ, nét mặt tỏa
sáng, trấn tĩnh tự nhiên, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không biến
sắc. Nhưng lúc này nhìn thấy, không khỏi có chút thê lương, từ khi
nào trán anh lại có nhiều nếp nhăn như vậy? Cho dù là đang ngủ, nhưng
khuôn mặt vẫn mệt mỏi như cũ, cả thể xác lẫn tinh thần dường như
cạn kiệt quá độ, không phải cứ ngủ một hai giấc là trở lại bình
thường.
Chị thở dài, nhìn
chính mình trong gương, năm tháng vô tình, làn da của chị không còn
bóng loáng căng mịn như trước, khóe mắt đã có nếp nhăn, tuổi xuân cứ
thế trôi qua, dường như đã từ lâu lắm… nhưng dù sao cũng là quân nhân,
chịu sự tôi luyện nghiêm khắc, hai vai đều nặng trách nhiệm, nên rất
nhanh khôi phục lại dáng vẻ kiên nghị, ánh mắt sắc bén. Mặc quân
phục xuống lầu, vẫn mạnh mẽ giống như mọi khi.
Đương nhiên mẹ Vệ biết
tối hôm qua bọn họ ngủ chung, vô cùng vui vẻ, nhiệt tình nói: “Lệ
Vân, dậy sớm vậy con? Ăn điểm tâm đi.” Chị lắc đầu: “Mẹ, thật sự không
còn kịp nữa rồi. Lẽ ra đêm qua con phải đi, nhưng đổi lại thành sáng
hôm nay. Cấp dưới đang chờ con ngoài cửa.” Mẹ Vệ nghe thấy cô gọi bà
là “mẹ”, sợ run, liên thanh nói: “Được, được, con bận thì cứ đi đi.”
Vội vàng chạy vào bếp lấy một túi sữa tươi và một cái bánh bao
nóng, vài miếng thịt bò cho vào túi nói: “Cầm đi, trên đường ăn.” Chị
gật đầu, cầm lấy gói đồ đi ra ngoài.
Mẹ Vệ nhìn theo thở
dài một hơi, không biết khi nào hai đứa nhỏ mới có thể tốt đẹp hơn.
lúc trước lựa chọn sai lầm, nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, cũng
đã đủ rồi chứ?
Qua Tết nguyên tiêu vài
ngày, lại tới Lễ tình nhân, nhưng Chu Dạ đã chuẩn bị khai giảng.
Trong trường, thí sinh đăng kí thi tuyển đông nghìn nghịt, hừng hực
khí thế, radio tuyên truyền không ngừng, kể đi kể lại tiểu sử của
nhà trường, ầm ỹ tới mực mọi người sắp không chịu nổi. Tối
Valentine, hai người muốn đi ra ngoài ăn cơm, Chu Dạ thấy mọi người mặc
đẹp đi chơi, cũng bị ảnh hưởng, ăn mặc chỉnh tề, cố ý trang điểm,
đeo đồ trang sức trang nhã, đứng ở cổng trường chờ Vệ Khanh.
Thi xong, một đám học
sinh oanh liệt đi ra. Chu Dạ nhàm chán đếm lát gạch trên mặt đấy,
đứng ở trên bậc thang, đứng một bên nhường đường, cảm giác có người
phía sau chen lên, liền lùi lại phía sau hai bước, thấy hắn vẫn dựa
vào, có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn thấy, ra là Ninh Phi,
kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Ninh Phi khoác áo lông,
lòe loẹt mặc trên người, lưng đeo túi sách to, trên tay cầm một hộp
thuốc màu lớn và bút vẽ. Chu Dạ chú ý mọi người xung quanh đều
liếc nhìn cậu ta, có thể thấy được, bên ngoài vô cùng xuất chúng.
Đùa giỡn: “Valentine không đi chơi với bạn gái, chạy tới đây làm gì?”
Cậu ta quơ quơ hộp màu
trên tay, nói: “Không nhìn thấy sao? Đi thi.” Cô giật mình, hỏi: “Em thi
vào trường tôi sao?” Hắn lạnh lùng gật đầu. Cô kêu lên: “Cho dù không
chắc chắn sẽ đỗ Học viện mỹ thuật tạo hình trung ương, cũng không
nên thi trường tôi chứ! Còn có Học viện mỹ thuật tạo hình Trung
Quốc, cho dù không muốn rời khỏi Bắc Kinh, còn có Học viện mỹ thuật
Thanh Hoa, em nghĩ gì mà tới trường tôi chứ?
Ninh Phi vẫn không nói
gì, bỗng nhiên mở miệng: “Thi xong rồi, đi ra ngoài ăn gì đi, đến phiên
tôi mời cô.” Hắn vẫn còn nhớ chuyện Chu Dạ mời hắn ăn cơm, nói xong
liền đi trước. Chu Dạ than thầm tên nhóc làm việc không suy nghĩ, hôm
nay là ngày đặc biệt như vậy, cũng không hỏi cô có hẹn hay không. Có
chút xấu hổ, gọi hắn lại: “Ninh Phi… tối nay tôi có hẹn rồi.” Ninh
Phi quay đầu, quan sát cô, cũng không nói gì, cũng không nhúc nhích,
cứ chằm chằm nhìn cô. Chu Dạ rất sợ ở chung một chỗ với cậu
ta, chẳng mấy khi nói chuyện, hoàn toàn không hiểu đang nghĩ cái gì.
Vì thế nói: “Để lần sau đi, lần sau để cho em mời lại.”
Đang nói chuyện thì
Vệ Khanh lái xe tới. Chu Dạ vẫy vẫy tay với cậu ta: “Tôi đi trước, em
thi tốt nhé.” Thí sinh vẫn c một ngày thi nữa. Vệ Khanh nhìn Ninh Phi,
hỏi: “Em quen biết cậu nhóc đó từ khi nào thế?” Nhìn cũng rất đẹp
trai.
Chu Dạ nói cậu ta là
học sinh của mình, tài hoa xuất chúng, thế mà lại thi vào trường cô,
liên tục lắc đầu, người tài giỏi không được trọng dụng. Vệ Khanh nghe
xong nhíu mày, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Ninh Phi vẫn đứng yên
không nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo hướng xe rời đi.
Vì thế nói: “Kỳ này
em vẫn muốn đi dạy học sao?”
Cô gật đầu: “Giáo sư
muốn em đi, đương nhiên em phải đi.” Hắn nhíu mày, không thèm nhắc lại,
chuyên tâm lái xe.