Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 27: Chương 27




Toà án mẫu đại học N là nơi nghiêm túc nhất trong trường, chỗ này dùng để tiếp đãi những vị lãnh đạo quan trọng và các giáo sư nổi tiếng. Kiến trúc của toà án mẫu rất trực quan, chỉ có khoảng 300 chỗ ngồi, ba lối đi nhỏ, phía sau có một cửa lớn.

Trác Lí bị ba người bạn cùng phòng vô lương tâm áp giải tới toà án mẫu, lúc đến cửa hội trường, cô không khỏi giật mình. Không, nói chính xác là giờ phút này cô hoàn toàn ngây người ra. Bởi vì, toà án mẫu đông nghịt người, không chỉ 300 ghế ngồi đã chật kín mà ba lối đi nhỏ cũng có từng nhóm người chen chúc nhau ngồi, điều làm Trác Lí và ba người bạn cùng phòng ngạc nhiên không khép nổi miệng là —— cánh cửa cực rộng lớn của toà án mẫu cũng chi chít người, bọn họ không ngừng nhảy lên nhảy xuống để ngó vào phía trong.

Bốn chữ: Biển người tấp nập.

Ngoài hiện trường đông đúc sinh viên ra, Trác Lí còn nhìn thấy đội ngũ lễ tân của trường, chứng tỏ trường cô đối với nhân vật Viên Khởi Lương này vô cùng coi trọng, tám hàng lễ tân nữ của trường đại học N đang đứng xếp hàng ngay tại cửa.

Bốn chữ: Vô cùng khoa trương.

Viên Khởi Lương có thể tạo tác động lớn tới phụ nữ, điều này Trác Lí không ngạc nhiên chút nào. Bởi vì ở thành phố Z, Viên Khởi Lương là người đàn ông độc thân hoàng kim. Đối với một người phụ nữ có sắc tâm bình thường, chắc chắn sẽ lấy anh ta làm đối tượng để ao ước và ảo tưởng, tuỳ mức độ nặng nhẹ mà thôi. Nhưng, tại sao ở trường đại học . . . . trường đại học thành phố N . . . . Viên Khởi Lương cũng có sức ảnh hưởng đến thế này?

Cô không thể hiểu nổi, cực kỳ buồn bực, cực kỳ đau lòng, cực kỳ không phục.

“Đàn chị Trác, mời đi bên này.” Nữ hội trưởng khoa luật lại hiện thân, hết sức cung kính mời Trác Lí ngồi vào vị trí của khách quý.

Nhìn xung quanh hội trường, Trác Lí không tìm thấy bóng dáng của Viên Khởi Lương, quay lại hỏi, “ Viên Khởi Lương chưa tới sao?”

“Viên luật sư đang nói chuyện cùng với bí thư Thương, sẽ tới ngay thôi.” Nữ hội trưởng cười ngọt ngào, Trác Lí để ý, hôm nay vị hội trưởng này có trang điểm nhẹ, còn mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đính kèm một chiếc nơ bướm. Khác xa hình ảnh già dặn ngày hôm qua, lúc nói tới Viên Khởi Lương khuôn mặt còn có chút ửng đỏ.

Dựa vào kinh nghiệm háo sắc nhiều năm của mình, Trác Lí có thể kết luận, vị nữ hội trưởng khoa luật này rất mê Viên Khởi Lương.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, nữ hội trưởng lại dùng bộ dạng thẹn thùng nói: “Đàn chị Trác, Viên luật sư thật sự rất khó tiếp cận sao?”

“Không phải là khó tiếp cận.” Trác Lí đáp lại.

Lúc nữ hội trưởng mỉm cười e thẹn, chuẩn bị hỏi tiếp, Trác Lí đã cực kì nghiêm túc nói, “Anh ta là vô cùng khó tiếp cận.”

Nữ hội trưởng vốn đang mỉm cười lại bị câu nói của Trác Lí làm cho 囧, nhưng chưa đầy một giây sau, cô ta lại nở một nụ cười khác, dịu dàng nói: “Tôi có thể hiểu được, nhân tài ưu tú như Viên luật sư, chắc chắn rất sợ bị người khác dây dưa làm phiền.”

Trác Lí biết những lời này của nữ hội trưởng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng vào tai cô lại vô cùng khó nghe. Cô nghĩ tới người đàn ông tâm trạng thất thường kia, không biết trong lòng anh ta nghĩ cô như thế nào. . . . . Nhưng, ngày hôm qua anh ta lại đối xử với cô như vậy . . . . .

Cô ghê tởm anh ta! ! ! !

“Cô thấy anh ta ưu tú ở chỗ nào?” Trác Lí chưa từ bỏ ý định, nỗ lực sửa chữa nhận thức của nữ hội trưởng đối với Viên Khởi Lương.

Nghe Trác Lí hỏi như vậy, nữ hội trưởng không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trác Lí, sau đó khoé miệng khẽ cười, nói, “Trước khi phỏng vấn, chẳng phải đàn chị Trác đã tìm hiểu kĩ Viên luật sư rồi sao?”

Lúc trác Lí chuẩn bị trả lời, đối phương không đợi cô nói mà trực tiếp giải thích, “Anh ấy là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới luật pháp nước ta, loại danh tiếng này là chân chính mà có được, không phải do truyền thông ca tụng mà là do người trong nghề truyền tai nhau. Viên luật sư đã đánh thắng rất nhiều vụ kiện nổi tiếng, ví dụ như vụ Công nghệ thông tin Phương Tấn, vụ T.I.T.K phá sản, hoặc vụ ngân hàng Dương Kỳ, hoặc vụ kiện tập thể của Dịch Tri. . . . . d2, lq. Đ. Nhưng Viên tiên sinh lại chưa từng tiếp nhận phỏng vấn của báo chí, vì vậy, ngoại trừ những người học luật như tôi ra, còn lại công chúng hầu như không biết về anh ấy. . . . Cũng không biết được anh ấy đã giúp doanh nghiệp quốc dân thu hồi được bao nhiêu danh tiếng và lợi ích.”

Trác Lí dùng sức nuốt nước miếng, “Vậy vậy vậy. . . . . .”

Không thèm để ý tới Trác Lí đang lắp bắp nói, ánh mắt của nữ hội trưởng đang sáng lấp lánh, “Trường chúng ta đã gửi lời mời tới Viên luật sư rất nhiều lần, lần này thật sự rất vất vả mới có thể mời được anh ấy tới đây.”

Trác Lí đang định nói cái gì đó cho đúng với hoàn cảnh, nhưng lúc này, hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tiếp theo, nữ hội trưởng đang ngồi trước mặt cô liền ‘biu’ một tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía cửa. Trác Lí nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ra, mọi người đều đã đứng dậy.

Không thể chống cự nổi loại tư thế hài hoà kia, cô cũng đứng lên, phối hợp với đám người, cười đến mức chói loá, sau đó, dùng hai bàn tay dồn hết sức vỗ thật mạnh.

Cô bị cận thị, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được Viên Khởi Lương bị hoa tươi vây quanh, đang từ cửa bước vào: Trời nóng thế này, anh ta mặc một chiếc áo POLO màu đen, một cái quần màu xám, trong tay ôm hai bó hoa được sinh viên tặng ở cửa. Đi bên cạnh anh ta là ban giám hiệu, vẻ mặt bọn họ vô cùng vui mừng, tay không ngừng vỗ liên tục. Lúc Viên Khởi Lương đi tới gần hơn, cô mới nhìn ra trên áo anh ta có một hình nhỏ màu trắng, trông rất trẻ trung năng động.

“Các bạn phía dưới khán đài dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh Viên Khởi Lương Viên luật sư nào!” Cô gái dẫn chương trình đứng trên bục nói, dẫn đầu bằng một tràng vỗ tay.

Trác Lí nhìn cảnh tượng Viên Khởi Lương đi vào toà án mẫu, nhìn thấy trên đầu núi băng kia đội vòng hoa nhiều màu sắc, những thứ anh ta đang ôm ở trên tay, cô một mực cảm thấy: anh ta thực sự có tư cách để làm lơ với cô.

Viên Khởi Lương đặt hoa ở một bên bục, hết sức tao nhã cười nói, “Chào các bạn sinh viên.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. . . . . .

Còn có tiếng huýt sáo nữa. . . . . .

Trác Lí không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Viên Khởi Lương đang đứng trên bục giảng.

Anh ta không chuẩn bị PPT, cũng không cầm bản thảo nhưng giọng nói lại vô cùng êm tai, âm thanh truyền qua micro vang lên khắp hội trường. Nhìn một lát, mắt Trác Lí mơ màng, tâm trí đã bay tới một nơi thật xa. d. Đ, le e quý, đn. Cô nhìn thấy Viên Khởi Lương mặc một bộ âu phục màu đen đứng trên toà án, trong phòng làm việc, hoặc một nơi bất kỳ nào đó. . . . . Vô cùng nghiêm túc. . . . . Lúc gặp phải vấn đề khó nhằn, đôi lông mày xinh đẹp của anh ta khẽ nhíu lại, trên tay có thể sẽ cầm một cái bút hoặc một cốc nước, nghiêm túc thảo luận các vấn đề với trợ lý và đồng nghiệp của mình, hoặc anh ta đang cẩn thận tìm kiếm tài liệu trên giá sách. . . . . .

Anh ta trông giống như một người đàn ông: cẩn thận, tỉ mỉ, có trách nhiệm và khiêm tốn, . . . . .

Anh ta thật sự ưu tú, rất ưu tú.

Bạn học Phiêu Phiêu từng nói, người đàn ông ưu tú như vậy, mấy trăm năm mới xuất hiện một người; nếu người đó còn độc thân thì phải ngàn năm mới có một người.

Vào thời khắc này, Trác Lí hoàn toàn quên hết những khuyết điểm của Viên Khởi Lương: ví dụ như, anh ta rất khó tiếp xúc? Ví dụ như, anh ta rất lạnh lùng? Ví dụ như, tính tình anh ta thất thường? Ví dụ như, anh ta đối xử với cô lúc nóng, lúc lạnh? Ví dụ như, cô căn bản không hiểu nổi anh ta?

Vào thời khắc này, Trác Lí hoàn toàn bị khí chất toả ra từ người Viên Khởi Lương trấn áp.

Trong lúc cô còn đang mải suy nghĩ xa xăm thì Viên Khởi Lương đã hoàn thành xong bài báo cáo.

Người dẫn chương trình nói, “Các bạn sinh viên ở đây đều rất nhiệt tình, vì vậy, phần tiếp theo sẽ là lúc để các bạn đặt câu hỏi. Thời gian có hạn, mọi người hãy nắm bắt cơ hội nha. . . . .”

Lời còn chưa nói xong, toàn hội trường đã náo loạn lên, Trác Lí hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ màng. Trên thực tế, cô đã nghĩ cái gì, chính bản thân cô cũng không thể nhớ nổi.

Nhân viên đưa micro cho một bạn nam ngồi ở hàng ghế sau.

“Viên luật sư, tôi muốn hỏi một chút về vấn đề chuyên môn. . . . . .”

Viên Khởi Lương mỉm cười giải đáp.

Micro lại được chuyển cho một bạn nữ.

Cô ấy cũng hỏi một số vấn đề trong ngành.

Micro lại được chuyển cho một bạn nữ khác.

Trác Lí không để ý nội dung lắm, nhưng lúc cô nghe được thì nội dung lại là thế này——

“. . . . . . Tôi là một sinh viên chuyên ngành báo chí, tôi muốn hỏi lý do vì sao anh lại đồng ý cuộc phỏng vấn của một thực tập sinh? Hơn nữa, bài phỏng vấn trong quyển tạp chí đó lại là bài phỏng vấn duy nhất của Viên luật sư. Tôi đã đọc qua một lần, tôi cảm thấy bài phỏng vấn không có một chút giá trị thực tế nào, hoàn toàn không đúng với tiêu chuẩn. . . . .”

Hội trường lại một trận xôn xao.

Trác Lí nhìn thấy vị hội trưởng bên cạnh đang dùng ánh mắt hết sức đồng tình nhìn cô, quay đầu lại, cô nhìn thấy Viên Khởi Lương hình như liếc cô một cái.

“. . . . . . Xin lỗi, tôi không phải cố ý nhằm vào đàn chị khoá trên, tôi chỉ cảm thấy một người khắt khe như Viên luật sư làm sao có thể để cho một bài phỏng vấn như vậy lưu hành trên thị trường? Anh có nghĩ rằng bài viết đó cực kỳ méo mó thậm chí là xúc phạm hay không?”

Câu hỏi kết thúc.

Lông mày của Trác Lí cong lại thành hai cái lưỡi câu, móc chết người đưa ra câu hỏi kia. Trong bụng Trác Lí thầm mắng: Cái gì gọi là méo mó? Cái gì gọi là xúc phạm? Nếu như Viên Khởi Lương phối hợp trả lời phỏng vấn của cô, cô cũng có thể viết ra một bài báo hoàn hảo có chiều sâu rồi. Tại sao lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô?

“Cám ơn câu hỏi của bạn. Đầu tiên, tôi phải giải thích một chút, toàn bộ quá trình của bài viết tôi đều tham gia. Nếu như gọi đây là một sự xúc phạm hay méo mó, thì . . . . nó là trách nhiệm của tôi, không hề liên quan tới tác giả bài viết. Thứ hai, đối với lập luận nói rằng đây là sự xúc phạm hay méo mó, cá nhân tôi hoàn toàn không đồng ý. Tôi là một luật sư, chỉ làm việc đúng với cương vị của mình, đó chính là bổn phận. Cũng giống như bổn phận của giáo sư, thầy thuốc, hoặc mỗi bạn sinh viên ngồi ở đây. . . . về bản chất đều là giống nhau, cho nên, đối với bài phỏng vấn của giới truyền thông, chỉ cần chân thật, cá nhân tôi cảm thấy không có gì là không ổn. Mà bài viết này lại rất chân thật.”

Chỉ có thể là: ăn nói rất có khí phách.

Trác Lí cảm thấy, cụm từ đó chính là để hình dung bộ dạng Viên Khởi Lương lúc này, cô theo bản năng vỗ tay. Không phải vì Viên Khởi Lương đã giải thích hộ cô, mà thực sự lúc anh ta nói những lời đó, rất rất rất rất mô phạm (chuẩn mực).

Tiếng vỗ tay của cô giống như hòn đá ném vào mặt hồ đang yên tĩnh, kích thích từng bọt sóng nổi lên, sau đó, mặt hồ không còn yên tĩnh nữa, tiếng vỗ tay ngày càng lan ra, cả hội trường nổ vang.

Sau khi tiếng vỗ tay dần ngớt đi, Trác Lí nghe thấy một giọng nói thanh thuý của nữ sinh vang lên, “Hình như những câu hỏi vừa rồi đều rất căng thẳng, vậy đi, tôi sẽ bắt đầu bằng một câu hỏi nhẹ nhàng hơn.”

Âm thanh đưa tới, Trác Lí liền quay đầu lại nhìn nơi mà âm thanh phát ra.

“Tôi muốn hỏi, tiêu chuẩn thực tập sinh của văn phòng luật sư Sự Vụ Sở là gì? Những sinh viên tốt nghiệp khoá vừa rồi của khoa luật đại học N có thể tới đó thực tập được không?” d2, lq.Đ Nơi phát ra âm thanh ở rất xa, Trác Lí không thể nhìn rõ được diện mạo của nữ sinh đưa ra câu hỏi, nhưng cô nhìn thấy được, đối phương mặc một chiếc váy đỏ chót, màu sắc làm nổi bật lên làn da trắng nõn. . . . . .

“Những vấn đề này phải hỏi bộ phận nhân sự, tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.” Viên Khởi Lương cười nhẹ, nhàn nhạt đáp, không thể nhìn rõ cảm xúc, tâm tình của anh ta.

“Vậy, tiêu chuẩn làm trợ lý thực tập của Viên luật sư là gì? Việc này, Viên luật sư quản lý chứ?” Mặc dù Trác Lí không thấy rõ diện mạo của nữ sinh kia, nhưng cô cảm nhận được sự tự tin và kiêu ngạo trong lời nói của cô ta.

Trác Lí ngẩng đầu lên nhìn Viên Khởi Lương, cô nhìn thấy anh ta chau mày —— đây là biểu hiện báo trước núi băng cực lớn Viên Khởi Lương sắp xuất hiện.

Trác Lí chợt hả hê .

“Cái này. . . . . . Cũng không thuộc quyền quản lý của tôi.”

Giọng của Viên Khởi Lương đã hạ thấp xuống, trong hội trường mọi người bàn tán xôn xao. Trác Lí cho rằng nữ sinh váy đỏ sẽ ngồi xuống, không ngờ được ——

“Vậy, tiêu chuẩn làm bạn gái của Viên luật sư đây thì sao?”

Trác Lí cảm thấy một tia sáng màu vàng lơ lửng. . . . nữ sinh kia bị sét đánh sao? Quay đầu lại nhìn Viên Khởi Lương, Trác Lí kinh ngạc khi phát hiện giờ phút này anh ta đang mỉm cười! Cô dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt Viên Khởi Lương đã trở lại nghiêm túc, sau đó, anh ta ôn hoà nói, “Vấn đề này, tôi nghĩ, trả lời hay không cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tại sao?” Mọi người cùng đồng thanh nói.

Trác Lí phát hiện ra: tất cả nữ sinh ở đây giống như một dàn hợp xướng vậy.

Chỉ là chính cô cũng không ý thức được: nếu gọi tất cả nữ sinh là một dàn hợp xướng, vậy thì cô cũng là một thành viên trong dàn hợp xướng đó. Hơn nữa còn là giọng nữ cao.

“Tôi đã có vị hôn thê.”

Trong hội trường chật kín người, có người thở dài, có người nói chuyện, có người trao đổi.

Chỉ có mình Trác Lí là sững sờ tại chỗ. Cô cảm thấy, mình giống như vừa đi tàu lượn vậy, đáp án dường như rất xa. . . . từ trên cao. . . . lao thẳng xuống vực sâu không đáy. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.