Edit: Kogi
Tô Bạch để mặc Cố Trường Huyền càn quấy, sau khi thân mật trên giường một lúc, Cố Trường Huyền mới thả Tô Bạch ra, để cậu nằm sấp trên ngực mình thở dốc.
“Tiểu Bạch, lát nữa ca ca đến Dương gia một chuyến, ngươi ở đây chờ hay đi cùng ta?”. Cố Trường Huyền vuốt nhẹ lưng Tô Bạch hỏi.
“Ta muốn đi cùng huynh”. Tô Bạch nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, dường như sợ Cố Trường Huyền không đồng ý, cậu giơ tay hứa: “Ta sẽ ngoan, không gây rắc rối cho huynh”.
“Đã ngoan lắm rồi”. Cố Trường Huyền nhìn thiếu niên trong lòng, đuôi mắt đỏ tươi, ánh mắt mênh mang, đôi môi vì mới hôn mà sưng đỏ, lại không nhịn được hôn lên.
Đôi môi mềm mại của Tô Bạch được thấm ướt, cậu có thể cảm nhận được, Cố Trường Huyền đang dịu dàng xâm nhập, đang triền miên quấn quýt với mình.
Một lát sau, Tô Bạch ghé lên vai Cố Trường Huyền, đỏ mặt nhìn hắn, khẽ nói: “Ca ca, giờ thì ta có thể đi cùng huynh không?”.
“Ừm”. Cố Trường Huyền cố ý trêu cậu, nâng cằm Tô Bạch lên ngắm nghía, khẽ cười đáp: “Vừa rồi biểu hiện không tệ”.
Tô Bạch đỏ mặt nhìn Cố Trường Huyền, sau đó vùi đầu vào hõm vai hắn, nói thế nào cũng không chịu dậy.
Tô Bạch và Cố Trường Huyền rất nhanh đã đến nhà Dương Thanh Cửu, bây giờ Dương Thanh Cửu chỉ còn một hơi thở thoi thóp, bất cứ lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma, hai ông bà Dương gia buồn bạc trắng cả đầu, vì vậy khi nghe nói nhóm người Cố Trường Huyền có thể cứu được con trai, tất nhiên phải sửa sang phòng ốc, xốc lại tinh thần để đón tiếp.
Cố Trường Huyền không quan tâm đến những nghi thức xã giao này, đi thẳng đến phòng Dương Thanh Cửu xem xét, Tô Bạch đằng sau Cố Trường Huyền ló đầu nhìn về phía giường, chỉ thấy có một người thanh niên mặt tái nhợt, hốc mắt hõm sâu đang nằm trên giường.
Đầu tiên Cố Trường Huyền lấy cớ trong lúc thi pháp không thể bị người khác làm phiền tiễn hai ông bà Dương gia ra ngoài, sau đó kéo Tô Bạch qua hôn hôn khóe mắt cậu, nói nhỏ: “Ra ngoài chờ ta, đừng chạy lung tung”.
Tô Bạch gật đầu đồng ý, sau đó vẫy vẫy tay chào Cố Trường Huyền, rồi xoay người ra cửa.
Tô Bạch nhớ lời Cố Trường Huyền dặn, sau khi ra khỏi cũng không chạy lung tung, ngoan ngoãn ngồi ở bậc thềm trước cửa, chống cằm chờ Cố Trường Huyền ra.
Thần Đồ lại là loại không thể ngồi yên, đứng đó vò đầu bứt tai hồi lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi buồn chán, kéo Úc Lũy bỏ đi.
Đình viện trống trải chỉ còn lại một mình Tô Bạch, Tô Bạch gác cằm lên đầu gối, một tay rảnh rỗi chơi đùa với đàn kiến đang khuân đồ bò trên mặt đất.
Sau đó cậu ngoảnh đầu lại nhìn, Cố Trường Huyền vẫn chưa ra, Tô Bạch cũng chẳng hứng thú xem lũ kiến nữa, cậu liền nhìn cảnh cửa chằm chằm không chớp mắt.
Cố Trường Huyền nói cậu không được chạy lung tung, thực ra Tô Bạch cũng sẽ không chạy lung tung, cậu chỉ muốn xông vào nhìn xem Cố Trường Huyền thế nào.
Rất sợ bị người kia bỏ lại, rất sợ lại trở về quãng thời gian không ai nhìn thấy trước kia, nhưng Tô Bạch cắn môi, cuối cùng vẫn không xông vào.
Tô Bạch muốn mình nghe lời một chút, ngoan ngoãn chờ bên ngoài, như vậy ca ca mới thích mình hơn chút nữa ah.
Nhưng đột nhiên có bóng người vọt tới trước mặt Tô Bạch, khóc nức nở chất vấn cậu: “Ta làm y như ngươi nói rồi, mà sao hắn vẫn không tỉnh lại?”.
Tô Bạch lơ mơ ngước mắt lên nhìn, đó là một gương mặt trẻ con tràn trề sức sống, trùng hợp là, Tô Bạch từng gặp qua gương mặt này.
“Xin lỗi, ta, hình như như ta nhận nhầm người…”. Người có gương mặt trẻ con kia sau khi nhìn thấy Tô Bạch, đột nhiên lại ngượng ngùng lui lại, nói như vậy.
“Không sao”. Tô Bạch cong mắt cười, tốt bụng nói: “Ta nhớ là ngươi tên Tiểu Lục phải chứ?”.
“Sao ngươi biết?”. Cậu ta mở to hai mắt.
“Ta từng gặp ngươi mà”. Tô Bạch cười tươi, “Có lần ngươi bị một pháp sư dùng bùa chú vây nhốt, là ta cứu ngươi”.
Tô Bạch cũng không để ý đối phương sững sờ, tiếp tục hỏi: “Không phải ngươi và một con quỷ khác hẹn nhau cùng đi đầu thai sao? Thế nào lại không đi nữa?”.
“Ta…”. Tiểu Lục nghe xong đỏ vành mắt, thì thào: “Ta không đầu thai được…”, dường như nhớ ra chuyện bùa chú, Tiểu Lục thay đổi sắc mặt, khom người bái Tô Bạch, nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta”.
“Không cần khách khí”. Tô Bạch lại ngoái nhìn cửa, Cố Trường Huyền chưa ra, trong lòng cậu có chút không yên, liền thuận lẩm bẩm: “Có người trông rất giống ta sao?”.
Tiểu Lục nghĩ đến chuyện mình nhận nhầm người, ngượng ngùng sờ sờ đầu, nói: “Ừm, ngại quá đi mất, ngươi với người kia giống nhau lắm, vì vậy ta mới nhận nhầm”.
“À”. Tô Bạch cũng không để ý chuyện này, liền cười nhẹ, sau đó dường như Tô Bạch lại nhớ ra cái gì, hơi nhíu mày, nhìn Tiểu Lục: “Sao ngươi lại ở đây?”.
“Ta…”. Giọng nói Tiểu Lục nghẹn ngào, nhìn về phía cửa.
Tô Bạch liền hiểu: “Dương Thanh Cửu kia, chính là người hẹn ngươi cùng nhau đầu thai sao?”.
Tiểu Lục nặng nề gật đầu.
Tô Bạch nghe vậy liền thở dài khe khẽ.
Trong phòng xuất hiện một vị khách không mời. Cố Trường Huyền đương nhiên đã nhận ra, liền thu lại pháp thuật, chắp tay nhìn về phía sau.
“Nhiều năm không gặp, Trường Huyền ngươi vẫn phong độ như trước”. Người đến toàn thân hắc khí vây quanh, nhìn đã biết không phải kẻ dễ chọc, nhưng thái độ lại khá ôn hòa.
Cố Trường Huyền nhướng mày: “Tập Lâu”.
“Cảm ơn ngươi còn nhớ tên ta, có rảnh không, uống với nhau một chén”. Vị vua của Ma giới cười cười hàn huyên với Cố Trường Huyền, lại bị Cố Trường Huyền lạnh lùng mở miệng: “Đừng làm thân với ta”.
Tập Lâu bị chặn họng, yên lặng tự đi rót cho mình một chén trà, sau đó điều chỉnh lại sắc mặt, trịnh trọng nói: “Ta vừa nhìn thấy Tô Bạch ở cửa rồi”.
“Ngươi muốn làm gì?”. Cố Trường Huyền híp mắt hỏi.
“Đừng nóng đừng nóng”. Tập Lâu né tránh ánh mắt của Cố Trường Huyền, ngồi xuống một bên, trêu chọc: “Đó là tâm can bảo bối của ngươi, ta sao dám có tâm tư gì với cậu ta”.
“Ngươi biết thì tốt”. Cố Trường Huyền không kiêng dè, vừa nghĩ tới nhóc ngốc kia đang ở ngoài cửa ngoan ngoan chờ mình, sắc mặt hắn lại trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng nhếch lên cười nhẹ.
Tập Lâu lại im lặng uống một ngụm trà, rồi mới thăm dò nói: “Nhưng ta thấy tính cách Tô Bạch không giống ngày xưa lắm…”. Tập Lâu do dự, không nói hết cả câu.
“Cho nên?”. Cố Trường Huyền như cười như không nhìn hắn.
“Còn cho nên gì nữa”. Tập Lâu không chịu nổi ánh mắt như vậy của hắn, đành phải uống tiếp một ngụm trà để trấn tĩnh, miễn cưỡng nói nốt: “Ta chính là nghĩ, người giống người trên đời này nhiều như vậy, ngươi sao có thể chắc chắn đây là Tô Bạch, là người ngươi muốn tìm?”.