Edit: Kogi
Cố Trường Huyền nhướng mày, nhìn qua Úc Lũy, rồi lại liếc Thần Đồ, cười khẽ nói: “Đúng lúc thật, Thần Đồ vừa chia rẽ tình cảm của ta và Tiểu Bạch, ta cũng đang định phạt y đi Dương gia làm ít việc”.
Sắc mặt Úc Lũy càng trắng hơn, hắn nắm tay thành quyền, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nỡ để Thần Đồ chịu khổ, liền nói: “Thần Đồ cũng không phải cố ý, mong chủ thượng khoan hồng”.
“Cũng không phải cố ý à? Sao ta lại cảm thấy y mơ ước đã lâu, sớm có lòng dạ khác thường nhỉ?”. Cố Trường Huyền vừa nói xong, khuôn mặt trắng bệch của Úc Lũy càng nhợt nhạt, hắn mấp máy môi nhưng không nói được nửa chữ. Cũng khó trách Cố Trường Huyền nghĩ như vậy, chuyện Thần Đồ thích Tô Bạch, chẳng phải mình cũng biết hay sao.
Tô Bạch ở một bên nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cậu che miệng bật cười một tiếng, Cố Trường Huyền nghiêng đầu nhìn cậu, Tô Bạch liền thuận thế cầm tay hắn lắc lư nói: “Ca ca, ta muốn đi xem Dương gia tặng quà gì”.
“Ta đi với ngươi”. Cố Trường Huyền mỉm cười, dắt Tô Bạch đi, trước khi đi còn không quên quay lại đe dọa Thần Đồ: “Chuẩn bị đi, lát nữa đưa ngươi đến nhà Dương Thanh Cửu”.
“Vừa rồi huynh cố ý nói như vậy hả?”. Vừa ra khỏi phòng, Tô Bạch liền nhào vào lòng Cố Trường Huyền, níu cổ hắn cười tít mắt.
“Hử?”. Cố Trường Huyền nhấc Tô Bạch lên, “Câu trừ ngươi ra chưa từng đối tốt như vậy với ai?”.
“À…Cái đó…Thực ra là câu Thần Đồ chia rẽ tình cảm hai ta cơ…”. Tô Bạch nghe Cố Trường Huyền nói lời âu yếm dưới ánh nắng chói chang mà mặt không đổi sắc, không khỏi có chút ngại ngùng, giọng nói cũng hơi ấp úng.
Cố Trường Huyền quẹt mũi cậu một cái, cười nói: “Đúng là y chia rẽ còn gì, ca ca cũng không nói oan, còn đồ hư hỏng ngươi nữa, có phải lúc trước làm chuyện gì nên Thần Đồ mới nói không lựa lời như vậy, còn dám lừa gạt ngươi”.
“Ta…ta chẳng làm gì cả…”. Tô Bạch ánh mắt né tránh, đẩy Cố Trường Huyền ra định chạy, Cố Trường Huyền lại trực tiếp ôm eo cậu kéo về, cắn tai cậu cười khẽ: “Muốn chạy đi đâu, còn không mau khai báo sự thật”.
Tô Bạch cảm thấy hơi ngứa, liền nghiêng đầu tránh, cười khanh khách nói: “Chỉ là…chỉ là vẽ một bức tranh, đề hai câu thơ, nhét vào ống tay áo Thần Đồ…”.
Cố Trường Huyền ngậm mút vành tai đỏ bừng của Tô Bạch, rồi mới đỡ cậu đứng thẳng trở lại, cười hỏi: “Sau đó?”.
“Lúc đó Thần Đồ không nhìn thấy ta, liền đi tìm ta khắp nơi. Câu thơ ta viết chính là ‘Một ngày không gặp, nhớ đến phát cuồng’, sau đó Úc Lũy tin là thật…Phụt…”. Tô Bạch nói xong câu này, lại cắn môi không để mình cười ra tiếng, chỉ dùng đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn Cố Trường Huyền.
Cố Trường Huyền lại không muốn để Tô Bạch cắn chính mình, hắn liền ôm cậu lên cao, hôn môi dưới của cậu ép cậu phải há miệng.
Tô Bạch lại toe toét cười, nhưng vẫn không quên ngụy biện: “Ta cũng không hãm hại Thần Đồ, tại hai người họ không chịu nói ra, cứ hiểu lầm mãi cũng không phải là cách, vì vậy…Vì vậy ta liền thuận nước đẩy thuyền…”.
“Thuận nước đẩy thuyền, khiến bọn họ hiểu lầm càng sâu sắc?”. Cố Trường Huyền bật cười.
“Ta đâu có xấu xa như vậy”. Tô Bạch nằm bò trên vai Cố Trường Huyền rầm rì: “Rõ ràng là cho bọn họ cơ hội thẳng thắn với nhau…”.
“Ngươi thì lúc nào cũng có lý hết”. Cố Trường Huyền hư hỏng nhéo mông Tô Bạch một cái, giọng nói lại rất nghiêm chỉnh: “Nhưng mà Tiểu Bạch, ngươi…làm sao biết chuyện giữa hai bọn họ?”.
Thần Đồ và Úc Lũy thích nhau nhưng lại hiểu lầm nhau, đây không phải chuyện có thể nhận ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung.
“Ta…ta cũng không biết nữa”. Tô Bạch đỏ mặt, mờ mịt gãi gãi đầu, chu miệng nói: “Dù sao biết chính là biết thôi”.
Cố Trường Huyền mỉm cười, xem ra nhóc này mặc dù không nhớ ra chuyện trước kia, nhưng không phải không có một chút ấn tượng nào, vì vậy mới biết chuyện giữa Úc Lũy và Thần Đồ.
Còn Thần Đồ và Úc Lũy lúc này thì đang đứng đối diện nhau trong phòng, Thần Đồ lúc thì cảm thấy mình cần giải thích một chút, lúc lại cảm thấy, dù sao người này cũng đâu có thích mình, mình cần gì phí lời với hắn?
Úc Lũy thực sự bị kích thích, hắn yêu Thần Đồ, nhưng cũng giận Thần Đồ, vì vậy hắn rầu rĩ đi đến bên cạnh Thần Đồ, gằn từng chữ nói: “Đó là người của chủ thượng, ngươi cớ gì lại cố chấp như vậy?”.
“Ta…”. Thần Đồ không biết nên nói thế nào, nhìn thần sắc nghiêm túc của Úc Lũy, lại không khỏi nghĩ tại sao Úc Lũy lại nói với mình điều này, bởi vì mình muốn cướp người của Cố Trường Huyền? Nói đi nói lại cũng vẫn là vì Cố Trường Huyền phải không?
Úc Lũy thấy Thần Đồ không trả lời, liền coi như Thần Đồ ngầm thừa nhận, hắn cười khổ lùi lại hai bước, cúi đầu nói: “Thần Đồ, Tô Bạch thực sự không phải người ngươi có thể tơ tưởng”.
“Ta đâu có tơ tưởng cậu ta…”. Thần Đồ phản bác, người y luôn tơ tưởng đang đứng ngay trước mắt, người này không biết đến tấm lòng của y, mà đang thích một người khác.
Thần Đồ nghĩ đến đây liền cảm thấy tủi thân, nhưng Úc Lũy còn tủi thân hơn, tình cảm dành cho Thần Đồ hắn vẫn giữ trong lòng, giấu rất sâu rất kín, lần này vết thương bị rạch ra, nhất thời nói ra lời từ đáy lòng: “Ngươi cứ mãi nhìn thứ không có được, lại chưa từng nhìn thứ trước mắt”.
Thần Đồ bị lời này làm rung động, y mở to hai mắt nhìn, đột nhiên sáng tỏ, y túm ống tay áo Úc Lũy, ép hỏi: “Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa”.
“Không có gì”. Úc Lũy lại tự phong bế chính mình, chỉ nói: “Ta biết không khuyên được ngươi, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi, giải quyết cho tốt”.
Úc Lũy cứ như vậy rời đi, Thần Đồ thì hưng phấn đi lòng vòng trong phòng, y nghĩ lại lời Úc Lũy nói, cảm thấy da đầu tê dại, y nói mình chưa từng nhìn thứ trước mắt, vừa rồi trước mắt mình, chẳng phải chính là Úc Lũy hay sao?
Thần Đồ bất chợt nảy sinh một ý nghĩ vừa to gan vừa thần kỳ, y nghĩ, không phải Úc Lũy cũng thích mình đấy chứ, nhưng mà không đúng, không phải trước nay Úc Lũy vẫn thích Cố Trường Huyền sao?
Nghĩ đến đây Thần Đồ lại có chút mơ hồ không hiểu.
Cố Trường Huyền trở về phòng chính, nói một câu, không có việc gì đừng đến quấy rầy hắn nghỉ ngơi, cái gì tự giải quyết được thì cứ tự giải quyết với nhau, sau đó phất tay một cái, đuổi hết tất cả Diêm vương quỷ đế đi.
Quản sự Dương gia vẫn đứng ở cửa chờ, Cố Trường Huyền hỏi lệnh công tử hồi phục thế nào, nói còn phải đi xem lại, quản sự tất nhiên vui vẻ vô cùng, cười lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, hoan nghênh Cố Trường Huyền tới phủ.
Quản sự về Dương phủ bẩm báo trước, Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch vào xe ngựa, vừa nói chuyện với Thần Đồ đang đánh xe, vừa vén quần áo của Tô Bạch, động tay động chân với Tô Bạch.
Rèm xe ngựa tung bay theo gió, qua cửa sổ, Tô Bạch có thể nhìn thấy người trên đường đi lại, cảm giác xấu hổ trên người đột nhiên tăng gấp trăm lần, Tô Bạch ấn tay Cố Trường Huyền, ánh mắt ướt át, giọng nói cầu xin: “Ca ca…về nhà lại cho huynh sờ được không…”.
Cố Trường Huyền nhướng mày, trực tiếp lật Tô Bạch lại, để cậu ghé vào cửa sổ, còn mình thì luồn tay vào từ dưới vạt áo cậu, hướng thẳng đến trước ngực vuốt ve, xoa nắn hai nụ thù du xinh xắn.
Cố Trường Huyền biết Tô Bạch sẽ nghe theo hắn, sẽ để mặc hắn quấy rối, nên càng không kiêng dè đùa giỡn lưu manh, hắn hừ nhẹ bên tai Tô Bạch: “Làm sao đây? Ta không chờ được, muốn bắt nạt ngươi ngay bây giờ”.