Edit: Kogi
Tô Bạch chạy hai bước lại dừng lại, bởi vì cậu trông thấy, bốn phía cành liễu vươn ra, từng chùm hoa nở rộ ở đầu cành. Hai người ở giữa ánh sáng đỏ rực tựa sát vào nhau, làm nổi rõ vẻ ảm đạm của thiên địa vạn vật.
Thần Đồ chạy tới nơi, thở không ra hơi nói: “Tiểu Bạch, ngươi sao lại không đi nữa? Đứng đây làm…gì…”.
Thần Đồ nói xong cũng ngây người, bởi vì y nhìn theo ánh mắt Thần Đồ, hai ngươi đang ôm nhau không phải ai khác, mà chính là bản thân Tô Bạch, cùng với Cố Trường Huyền.
“Ta hoa mắt sao?”. Thần Đồ dụi dụi mắt.
“Có lẽ vậy…”. Giọng Tô Bạch nhẹ vô cùng, dường như là sợ làm phiền hai người kia, cậu thấy Tô Bạch kia mỉm cười hôn Cố Trường Huyền, nghiêng đầu nói gì đó.
Đây không phải cảnh tượng bịa đặt, đây là chuyện thực sự xảy ra, Tô Bạch, đã nhớ lại.
Cảnh tượng dừng lại ở đoạn hai người hôn nhau, sau đó thế giới tựa như bị xé rách toang, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển xoay tròn, giữa trời và đất cũng bắt đầu xoay chuyển, sương mù trắng xóa lại vây quanh Tô Bạch và Thần Đồ một lần nữa.
Lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đã là một nơi khác.
Lúc này Thần Đồ đã khá rõ ràng: “Vậy là những gì chúng ta thấy ban này đều là ảo ảnh đúng không?”.
“Ừm”. Tô Bạch gật đầu đáp.
Cảnh tượng trước mắt là con đường Hoàng Tuyền ở Minh giới, Tô Bạch đứng trước mặt Cố Trường Huyền, ngửa đầu nói với Cố Trường Huyền: “Ngươi đã cứu ta, ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?”.
Tô Bạch không nghe được Cố Trường Huyền nói gì, chỉ nghe thấy bản thân trong ảo cảnh cười khẽ, nói: “Ta lấy thân báo đáp được không?”.
Nói xong liền kéo vạt áo Cố Trường Huyền, kiễng chân hôn lên má Cố Trường Huyền một cái.
Thần Đồ không dám nhìn tiếp che mắt, chỉ Tô Bạch líu lưỡi nói: “Ngươi ngươi ngươi…lưu manh sàm sỡ”.
“Nhưng mà…”. Tô Bạch mỉm cười, nghiêm túc nói: “Nhưng mà Trường Huyền thích ta như vậy…”.
Thần Đồ bị lời này làm cho nghẹn họng, sau đó bối rối hỏi: “Cảnh này là thật sự xảy ra hay là dựng lên?”.
“Cho đến lúc này vẫn là thật”. Tô Bạch nói.
Sau đó Thần Đồ cùng Tô Bạch ngắm những cảnh tượng ngọt ngào này, đều là hồi ức của Cố Trường Huyền và Tô Bạch, nhưng mấy cảnh tiếp theo, nhân vật chính không có Tô Bạch nữa.
Chỉ có Cố Trường Huyền khoanh tay đứng đó, hỏi Mạnh Bà đứng phía sau: “Trời phạt sắp tới, mệnh ta không còn dài, phải làm sao để sống tiếp?”.
Mạnh Bà đáp: “Chỉ cần có một người chịu trời phạt thay ngài, thay ngài gánh tội, thì ngài có thể tiếp tục sống trên thế gian”.
“Ai có thể chịu phạt thay ta?”. Cố Trường Huyền lại hỏi.
Mạnh Bà nói: “Người thân thiết với ngài trên đời này, do đó, trước hết phải khiến một người yêu ngài, trở thành một cặp với người đó”.
Cố Trường Huyền nói: “Được”.
Cảnh tượng tiếp theo chuyển đến ngày trời phạt, khi đó lốc xoáy nổi lên bốn phía, cát bay mù trời, Trường Giang cuồn cuộn, Hoàng Hà nổi sóng, không thấy bầu trời.
Cố Trường Huyền hôn lên mặt Tô Bạch một cái, nói với cậu: “Xin lỗi, Tiểu Bạch”.
Dứt lời liền xô cậu vào trong vòng xoáy.
Sương trắng lại tràn ngập, Thần Đồ chứng kiến từ đầu đến cuối đã lệ rơi đầy mặt, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy…”.
Lúc này sương trắng tan hết, hai người cuối cùng cũng thoát ra khỏi ảo cảnh, Tô Bạch ngước mắt nhìn, Long Trạm đã đứng trước mặt cậu.
Trong mắt Long Trạm mang theo tia sáng, gã run giọng hỏi Tô Bạch: “Quá khứ ngươi đã thấy rồi, ngươi hiểu rồi chứ, Tiểu Bạch, ngươi còn muốn ở bên hắn sao?”.
Tô Bạch cười nhẹ, ánh mắt nhìn Long Trạm mang theo vẻ giễu cợt.
Long Trạm giật mình lùi lại, hỏi Tô Bạch: “Ngươi không tin? Nhưng ngươi đã tận mắt nhìn thấy rồi kia mà? Tất cả cảnh tượng trong đó đều tái hiện lại chân thực quá khứ, ngươi…”.
“Ta không tin”. Tô Bạch nghiêng đầu, nở nụ cười khiến người ta vừa thương vừa giận, nói: “Mắt thấy chưa chắc là thật. Ta chỉ tin trái tim của chính mình”.
“Tiểu Bạch, ngươi!”. Long Trạm hoàn toàn tuyệt vọng.
“Nhưng cũng cảm ơn ngươi, vì đã cho ta thấy quá khứ”.
Tô Bạch đã nhớ lại tất cả.
Cậu nhớ lại từng mảnh nhỏ kí ức giữa cậu và Cố Trường Huyền, nhớ tới lời Chuyển Luân vương từng nói: “Tiểu Bạch, ngươi đừng trách chủ thượng, chuyện của hai người năm đó, là một tay ta tác hợp”.
“Khi đó chủ thượng một lòng muốn chết, Mạnh Bà nói chỉ khi nào khiến chủ thượng động lòng thì ngài mới cam tâm tình nguyện ở lại thế gian. Đúng lúc sư phụ ta tính ra ngươi là người định mệnh của chủ thượng…”.
Lúc Tô Bạch nghe lời này mắt có chút đỏ, cậu mang giọng mũi hỏi Chuyển Luân vương: “Ta tưởng huynh ấy thích ta cơ, tiểu Diêm vương, huynh ấy không thể ở lại vì ta sai, không thể, tiếp tục sống vì ta sao?”.
“Xin lỗi, Tiểu Bạch, thật sự xin lỗi…”. Chuyển Luân vương không kìm được nghẹn ngào: “Ngài ấy nguyện ý sống tiếp vì ngươi, nhưng ngàu ấy không muốn thấy ngươi vì mình mà chết. Vì vậy Tiểu Bạch, là ta sai, ta không nên tác hợp hai người, bây giờ ngươi nên rút lui an toàn, đừng ép chủ thượng nữa, đừng nói những thứ ngu ngốc như là cùng ngài ấy vĩnh viễn bên nhau”.
“Nói cái gì mà ta vì huynh ấy chết?”. Tô Bạch kinh ngạc.
Tiểu Diêm vương ngước mắt, đôi mắt trước nay luôn thông tuệ giờ trở nên trống rỗng, khóe mắt y vương lệ, ánh nhìn thương xót: “Ngươi biết ta có thể nhìn thấy tương lai mà, Tiểu Bạch, có lần ta từng nhìn qua ngươi, trông thấy cảnh tượng sau này…”.
Tiểu Diêm vương dừng một chút, rồi mới tiếp tục hỏi Tô Bạch: “Ngươi vẫn nguyện ý ở bên chủ thượng chứ?”.
Tô Bạch trầm mặc trong chốc lát, khi ngẩng mặt lên ánh mắt đã trở nên kiên định hơn bao giờ hết, cậu đáp: “Ta nguyện ý”.
Tô Bạch đi tìm Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền cố che giấu tất cả thâm tình, cũng không thể giấu được bi thương nơi đáy mắt.
Tô Bạch đi tới ôm hắn, nói từng câu từng chữ với hắn: “Đừng đẩy ta ra xa, Trường Huyền, hôm nay ta đến để nói với huynh, huynh đừng sợ, ta cũng không sợ, chúng ta không phải sợ thứ gọi là trời phạt đó, ít nhất trước khi nó đến, chúng ta vẫn còn thời gian yêu nhau”.
“Trường Huyền, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng vẫn sẽ ở bên huynh, huynh sống, thì ta sống, huynh chết, ta cũng chết. Ta nghĩ chắc huynh cũng giống vậy. Cho nên…đừng cảm thấy có lỗi với ta. Nếu có một ngày ta thực sự chết vì huynh, thì huynh chết theo ta là được rồi, tóm lại, chúng ta nhất định phải ở cạnh nhau”.
“Trường Huyền, huynh đừng bỏ mặc ta đừng không thương ta, ta không sợ chết cũng không sợ trời phạt, ta chỉ sợ điều đó thôi, xin huynh…”.
Về sau hai người quả thực đã trải qua năm tháng rất dài, yêu nhau gắn bó với nhau rất nhiều rất nhiều năm, ngày trời phạt hôm đó, Cố Trường Huyền nuốt lời, hắn không tuân theo lời hứa để Tô Bạch cùng chết, hắn nhốt Tô Bạch ở Minh giới, không để cậu gặp nguy hiểm mà bị thương, hắn muốn Tô Bạch sống khỏe mạnh.
Nhưng ý trời trêu ngươi, người Cố Trường Huyền tính toán đủ đường phải bảo vệ tốt, vẫn thay hắn đỡ một đạo trời phạt cuối cùng.
Thân xác Tô Bạch đã bị hủy, hồn phách cũng sắp tiêu tan, Cố Trường Huyền cuối cùng không thể chịu nổi, trong một thoáng điên cuồng, đã tụ hồn phách của Tô Bạch lên người mình.
Nhưng nghịch thiên cải mệnh không dễ dàng, cho dù hùng mạnh như Cố Trường Huyền, cũng không thể lập tức thừa nhận hồn phách của hai người. Vậy là liền dừng chân tại dưới gốc gây hợp hoan trên núi Vân Lưu ấy, điều dưỡng liền một mạch một ngàn năm.
“Tiểu Bạch!”. Giọng nói lo lắng của Cố Trường Huyền truyền đến, kéo tâm trí Tô Bạch về với thực tại.
Cậu xoay người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đó, bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ.
Thì ra huynh vẫn luôn ở bên ta.
Dù là trong một ngàn năm ấy khi ta còn vô thức, không có hồn phách, những tưởng mình cô đơn phiêu bạt trên thế gian suốt này, huynh vẫn ở vên ta.
Ta thường hay dựa vào gốc cây hợp hoan đó chìm vào giấc ngủ, thường trú dưới bóng râm của tán cây, thậm chí còn tâm sự với nó không biết bao nhiêu điều.
Mà thì ra, huynh vẫn luôn ở đó.
“Trường Huyền”. Tô Bạch cất tiếng gọi.