Có Lẽ Ta Là Một Con Quỷ Giả

Chương 49: Chương 49: Thi biến




Edit: Kogi

Vùng lân cận Ma giới đã trở thành một đống hỗn độn, núi đá sụp đổ, cây cỏ bị thiêu trụi lủi, ánh chiều tà ló ra nửa khuôn mặt từ rạng mây đen kịt, chiếu lên cây dâu tằm xơ xác chỉ còn lại cành khô, thỉnh thoảng vang lên đâu đây tiếng quạ kêu bi thiết cùng làn khói đen đặc chưa kịp tan, tất cả đều khiến người ta cảm thấy nơi này thật quỷ dị.

Thần Đồ bất chợt nổi da gà, y vốn định ở đây chờ ánh lửa trên người Bạch Tố biến mất thì mang cậu ta về, đây cũng không phải việc gì khó, nhưng không ngờ, bây giờ nhìn quang cảnh hoang vu trống trải xung quanh, lại cảm thấy có chút khó chịu.

Thần Đồ xoa xoa cánh tay, vừa quay lại đã thấy Úc Lũy đang đứng cạnh mình, có vẻ hắn không ngờ Thần Đồ đột nhiên quay lại, nên giật mình sững người.

Nhưng không đợi Thần Đồ nói gì, Úc Lũy đã quay đầu sang chỗ khác, như thể chưa xảy ra chuyện gì, người vừa rồi nhìn Thần Đồ cũng không phải hắn.

Thần Đồ nhìn người kia hơi mím môi, tai ửng hồng, cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng người này tỏ ra thích mình rõ ràng đến vậy, thế mà mình lại cứ ngỡ hắn thích người khác.

Bởi vì người này thường cùng hắn đấu khẩu, cùng hắn tranh chấp gây gổ vô lý, kết quả là để phí hoài bao nhiêu năm.

Thần Đồ nhìn quang cảnh xung quanh, đá văng cành cây còn bốc khói đen dưới chân, bước một bước về phía Úc Lũy, định mở miệng nói gì đó.

Vậy nhưng lại nghe thấy một giọng nói cực kì đáng ghét: “Vậy là…kết thúc rồi?”.

Thần Đồ nghiến răng nghiến lợi nhìn Đỗ Tử Nhân đang khoan thai đi tới, không nhịn được mắng: “Không phải ngươi nói là không tới sao?”.

“Nghĩ kì thì, các ngươi nói cũng có lý, ta thân là người Minh giới, theo lý thì nên cùng tiến cùng lùi với các ngươi…”. Đỗ Tử Nhân ngừng lại, hắn nhìn Thần Đồ một chút rồi lại nhìn Úc Lũy một chút, sáng tỏ nói: “Ta tới không đúng lúc?”.

Biết không phải lúc rồi còn tới! Thần Đồ bùng nổ, chỉ muốn hung hắng quất người trước mắt một trận, nhưng nhớ tới pháp lực chênh lệch giữa hai người, nên vẫn cố gắng nhịn xuống.

“Ơ kìa!”. Ba người đang ở đây ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lại bỗng nghe thấy một tiếng thét kinh hãi. Thần Đồ quay lại nhìn, liền thấy Bạch Tố có vẻ ngoài y hệt Tô Bạch lúc này đang biến dạng.

Căn bản không thể nói là biến dạng, bởi vì Bạch Tố vốn là hình người, nhưng lúc này rõ ràng giống như xác chết, hai mắt trống rỗng, miệng mở to, vết ban đỏ lấm tấm trải rộng toàn thân, gió nhẹ thổi qua, còn có mùi xác thối rữa phả tới.

Thần Đồ không chịu nổi nữa, vịn vai Úc Lũy, quay mặt đi chỗ khác nôn khan.

Đồ Tử Nhân không thấy thứ này, thứ hắn thấy là người được tôn là thần toán ở Minh giới, đa mưu túc trí lại tuấn mỹ vô song – Diêm vương điện thứ mười, Chuyển Luân vương.

“Tiểu Diêm vương!”. Đỗ Tử Nhân mắt sáng ngời, không ngờ tiểu Diêm vương lại cầm cán quạt chặn trước người hắn, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, nói: “Đừng nhúc nhích”.

Đỗ Tử Nhân bị vẻ mặt này dọa sợ rồi, liền không dám cử động mảy may, lúc này Bạch Tố nằm dưới đất giãy dụa tới móc vạt áo Đỗ Tử Nhân, Đỗ Tử Nhân sợ hãi lùi lại hai bước, mới nhớ ra hỏi tiểu Diêm vương: “Ngiowif đó…còn sống hay đã chết vậy?”.

“Vốn là đã chết”. Chuyển Luân vương làm phép cố định Bạch Tố, không để cậu ta lộn xộn nữa, đi hai vòng quanh cậu ta, nhíu mày nói: “Bây giờ thì vẫn sống”.

“Ta nghĩ cậu ta vốn là sống, mà bị Chủ thượng nhà ta đốt chết ấy chứ?”. Lúc này Thần Đồ cũng sán lại, nhưng không quên hàn huyên với Chuyển Luân vương: “Tiểu Diêm vương, sao ngươi lại về?”.

“Việc này lát nữa nói sau”. Chuyển Luân vương lại nhìn Bạch Tố vài lần, cảm thán: “Thảo nào, ta vốn chỉ không hiểu tai sao Hồng Liên nghiệp hỏa của Tiểu Bạch lại ở trên người kẻ này, nhưng giờ thì hiểu ra đôi phần rồi”.

“Ngươi hiểu ra cái gì?”. Thần Đồ mù mờ.

“Năm đó khi hồn phách Tiểu Bạch tiêu tán, thi thể Bạch Tố chắc hẳn đang ở gần đó, khi còn sống oán khí rất nặng, sau khi chết không cam tâm tình nguyện xuống Địa phủ đầu thai chuyển thế, mà quanh quẩn bên cạnh thi thể, cho nên thi thể này nhiễm sát khí rát nặng, do đó, Bạch Tố mới có thể hút được Hồng Liên nghiệp hỏa phiêu tán”, Chuyển Luân vương nói xong thì tự hiểu hoàn toàn, nhưng đám Thần Đồ vẫn như đi trong sương.

Chuyển Luân vương thấy vẻ mặt bọn họ vẫn chưa hiểu, liền giải thích tiếp: “Các ngươi ngẫm thử xem, U Minh quỷ hỏa sống ở nơi oán khí cực đậm, nên mang theo oán khí, vậy nên mới cùng Hồng Liên nghiệp hỏa thu hút lẫn nhau, sau khi hồn Tiểu Bạch tan biến, theo lý thuyết thì Hồng Liên nghiệp hỏa không thể ngưng tụ, sẽ tiêu tan cùng gió bụi trời đất, nhưng khi đó tình cờ là Hồng Liên nghiệp hỏa chưa tán lại bị oán khí ở Bạch Tố hấp dẫn, vậy nên mới nhập vào thi thể Bạch Tố”.

“Đã là thi thể, vậy sao Bạch Tố vẫn còn hồn phách?”. Thần Đồ chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh.

“Lúc đó hồn phách của cậu ta chưa tan biến, đang quanh quẩn trên thi thể, Tập Nguyệt dùng thủ đoạn thâm độc gì giúp cậu ta hoàn hồn, ta thấy cũng chẳng có gì lạ”. Chuyển Luân vương đứng khoanh tay, không quên chỉ trích: “Nếu không phải các ngươi lơ là nhiệm vụ, thì sao có thể xảy ra chuyện oán hồn lọt lưới?”.

Giọng nói vốn đang khách khí của Thần Đồ lập tức bay biến, y bật cười, phản bác: “Chức trách của Quỷ đế năm phương là bảo vệ biên cương, loại chuyện vụn vặt này, hình như là việc của Diêm vương các ngươi!?”.

“Nói đến đây ta lại nhớ ra”. Chuyển Luân vương trừng mắt, nhìn Đỗ Tử Nhân nói: “Chuyện núi La Phù là thế nào, đó không phải là địa bàn của ngươi sao?”.

“Phải phải phải, việc này là ta không đúng, nhưng các ngươi có thể đừng làm ầm ĩ, trước hết về bẩm báo với chủ thượng chuyện này đã”.

Đỗ Tử Nhân không muốn nói thêm về chuyện núi La Phù, chỉ đành chuyển chủ đề như vậy.

Tô Bạch và Cố Trường Huyền đang ở trong đình viện tưới hoa, thấy thi thể được nhắc đến kia, Tô Bạch quả thực không nhận ra đây là Bạch Tố giả mạo mình định cướp đoạt ca ca.

Vẻ bình thản của Tô Bạch bị diện mạo kinh người kia dọa sợ nhảy dựng, bình nước trong tay rơi xuống đất, vội lao vào lòng Cố Trường Huyền.

Cố Trường Huyền dịu dàng dỗ Tô Bạch, vỗ nhẹ lưng cậu, rồi nhíu chặt mày.

“Đây là Bạch Tố?”. Cố Trường Huyền hỏi.

“Dạ phải”. Mở miệng nói là Chuyển Luân vương, hắn nhìn Bạch Tố thở dài, nói: “Người sớm nên đầu thai chuyển thế, sao phải không từ thủ đoạn bám lại nhân gian, chịu khổ sở nhường này”.

Tô Bạch nghe đến tên Bạch Tố liền dựng hai tai, nhưng thấy kẻ kia đã không còn dáng vẻ giống như mình, nhất thời cảm thấy có chút mê man, bước ra.

Chuyển Luân vương chắp tay, cười với Tô Bạch, nói: “Tiểu Bạch, đã lâu không gặp”.

“A, tiểu Diêm vương?”. Tô Bạch buột miệng nói.

Không đợi Chuyển Luân vương lên tiếng trả lời, Cố Trường Huyền liến nhéo tai cậu, oán khí và ghen tuông không kìm được nữa: “Quả nhiên, ngươi nhớ Tập Nguyệt, nhớ tiểu Diêm vương, chỉ không nhớ ta”.

“Ta…ta nhớ huynh mà”. Tô Bạch kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, yếu ớt nói.

“Nhớ ra?”. Cố Trường Huyền nắm cằm cậu, lông mày hơi nhếch: “Vậy sao lúc đó ngươi còn hỏi ta tên là gì?”.

“Nhưng tên đâu có quan trọng”. Tô Bạch hơi luống cuống, giậm giậm chân: “Ta nhớ là nhớ con người huynh kìa”.

“Ừ hừ?”. Cố Trường Huyền ngắm dáng vẻ luống cuống của Tô Bạch thấy cũng thật đáng yêu, liền cười hôn lên môi cậu, hỏi: “Nhớ con người ta là ý gì? Ngươi không nói hẳn hoi, ta sẽ tức giận đó”.

“Thì là…”. Tô Bạch nhìn mấy người đứng xung quanh, cảm thấy mặt mình hơi đỏ, lại nhìn vào mắt Cố Trường Huyền, rõ ràng dịu dàng như nước, nào có vẻ gì là tức giận?

Có lẽ Tô Bạch cũng đã nhận ra, cậu cắn môi, ngẩng cổ, cáu kỉnh nói với Cố Trường Huyền: “Huynh lại đùa ta!”.

“Đâu có đùa người”. Cố Trường Huyền nắm eo cậu, định kéo người ôm vào lòng mình.

Nhưng lần này Tô Bạch không theo hắn, chỉ bĩu môi: “Huynh rõ ràng đã nói sẽ không giận ta. Còn nói cho dù ta làm gì cũng là đúng”.

“Thật sự không đùa ngươi mà”. Cố Trường Huyền kéo cậu lại, quẹt chóp mũi cậu, chọc ghẹo: “Đây không phải là bắt nạt ngươi sao? Tiểu Bạch vừa mới nói, cho ta bắt nạt mà nhỉ?”.

“Bây giờ không cho nữa!”. Tô Bạch trừng mắt nhìn hắn, lắc lắc tay, nhưng không hất ra được, đành phải động khẩu, cắn một dấu răng trên mu bàn tay kia: “Không cho huynh bắt nạt nữa!”.

Cố Trường Huyền thì càng bắt nạt càng làm tới, hắn chẳng thèm để ý đến chút giãy dụa của Tô Bạch, ôm cậu lại, cắn mút tai cậu nói: “Nhưng làm sao đây, Tiểu Bạch, ngươi nhìn ta như vậy, ta liền muốn bắt nạt ngươi…”.

“Huynh không thương ta”. Mắt Tô Bạch ướt nhẹp.

“Sao lại không thương, về phòng rồi ca ca lập tức thương ngươi…”.

“Gia…”. Chuyển Luân vương không nhịn được nữa đã mở miệng, nhưng vẫn không quên tỏ thái độ kính cẩn, hòa nhã nói: “Ngài xem, hay là chúng ta bàn chính sự trước đã?”.

Thần Đồ nghe lời này xong không kìm được phải nhấc ống tay áo lên lau mồ hôi lạnh thái dương, thời điểm vị tổ tông này cùng Tô Bạch thân mật, xưa nay chưa có ai dám quấy rầy, tiểu Diêm vương…gan càng ngày càng to.

Cố Trường Huyền lại hiếm khi không tức giận, vẫn cười dịu dàng như cũ, hắn thậm chí còn nhướng mày, nhìn tiểu Diêm vương và Thần Đồ, cười nói: “Bàn chính sự gì? Ôm Tiểu Bạch mới là chính sự”.

Nói là nói vậy, nhưng sau khi Cố Trường Huyền thả Tô Bạch xuống giường, dém góc chăn cho cậu, vẫn ra ngoài nói chuyện với tiểu Diêm vương.

“Ngoan, nằm đây một lúc”. Cố Trường Huyền hôn lên trán cậu.

Tô Bạch hơi ấm ức, kéo ống tay áo Cố Trường Huyền, nói: “Nhưng…không phải chúng ta vừa mới rời giường sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.