Edit: Kogi
Cố Trường Huyền đã biết tin tức về Bạch Tố từ miệng Tập Lâu, đang định giết thẳng một đường tới núi La Phù, đột nhiên lại cảm thấy ngực đau nhói.
“Sao vậy?”. Tập Lâu thấy Cố Trường Huyền ôm ngực, sắc mặt bất thường liền hỏi.
“Cậu ấy tỉnh rồi”. Cố Trường Huyền rũ mắt, khẽ thở dài một hơi, buộc bức thư đã viết xong từ lâu vào con chim truyền tin biến hóa ra, sau đó thả tay.
“Thư này gửi cho Minh giới à?”. Tập Lâu đoán Cố Trường Huyền đang cần vài trợ thủ, kết quả Cố Trường Huyền trả lời: “Là cho Tiểu Bạch”.
Cố Trường Huyền cũng sợ mình không thể làm Tô Bạch ngủ một mạch, vì vậy đã viết thư trước, nghĩ nếu Tô Bạch tỉnh dậy thì gửi ngay cho cậu, để cậu đỡ nghĩ lung tung.
Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Tập Lâu không hiểu, Cố Trường Huyền cũng lười giải thích, sau khi gửi thư chỉ nói một tiếng “Đi thôi” rồi rời khỏi Dương thành.
Khi Tô Bạch biến mất ngay trước mặt đạo sĩ, thư của Cố Trường Huyền còn chưa đến tay cậu, Tô Bạch vẫn ngồi xổm dưới đất khóc.
Chỉ trong chớp mắt, đạo sĩ không thấy Tô Bạch đâu, cũng không nghe thấy giọng nói của Tô Bạch. Ông ta kinh ngạc kêu gọi, nhìn xung quanh, kì quái nói: “Xảy ra chuyện gì không biết? Biến mất rồi sao?”.
Tô Bạch đứng dậy lau lau nước mắt, vẻ mặt u oán nói: “Ta đang ở bên cạnh ông này”.
Đạo sĩ kia không nhìn thấy cậu, vẫn đi lòng vòng tìm kiếm, bỗng thấy một con chim bay về phía này, Tô Bạch vươn tay nhận thư, chim truyền tin cũng biến mất tăm. Đạo sĩ lại sợ nhảy dựng, kinh hãi hô lên một tiếng, dụi dụi mắt.
Tô Bạch bĩu môi, không thèm nhìn ông ta nữa, lặng lẽ đi đến một góc, cẩn thận mở bức thư ra, ngồi xổm xuống đọc kĩ.
Bên trên chỉ có một dòng chữ mạnh mẽ cứng cáp, rồng bay phượng múa: “Ca ca sẽ về sớm thôi, chờ ta”.
Tô Bạch lấy mu bàn tay quẹt nước mắt, sau đó cẩn thận cất bức thư Cố Trường Huyền gửi cho vào ngực.
Lúc trở về thì trời vừa tờ mờ sáng, Tô Bạch đi thẳng qua trước mặt Thần Đồ, Thần Đồ lại không nhìn thấy cậu, sắc mặt thì hoang mang theo sát Úc Lũy kêu: “Tiểu Bạch đâu?”.
Tô Bạch dừng bước, thăm dò gọi một tiếng “Thần Đồ”, nhưng Thần Đồ không nghe thấy, vội vã chạy đi.
Tô Bạch lại muốn khóc rồi, cậu bỗng hơi hiểu câu nói kia của Cố Trường Huyền, hiểu tại sao mình không thể rời khỏi hắn.
Tựa như ăn quả mơ chua chát, bây giờ trong lòng Tô Bạch cũng chua chát vô cùng, cậu xoa xoa khóe mắt hơi sưng, lại lấy bức thư Cố Trường Huyền gửi ra đọc.
Ca ca bảo mình chờ, vậy tức là huynh ấy sẽ trở về, cũng có nghĩa là, mình không bị bỏ rơi…
Tô Bạch “bịch bịch bịch” chạy vào phòng ngủ của hai người, lục tìm bộ trường sam màu xanh nhạt bình thường Cố Trường Huyền hay mặc, thay vào người mình. Bộ này không vừa người chút nào, lúc đi đứng Tô Bạch thậm chí còn phải nhấc vạt áo, nhưng Tô Bạch không nỡ cởi ra, cậu ôm lấy chính mình lặng lẽ ngồi trên giường, giống như bây giờ bản thân đang được Cố Trường Huyền ôm.
“Ca ca…”. Tô Bạch ngửi mùi hương thanh mát trên ống tay áo, thì thào: “Ta rất nhớ huynh…”.
Thần Đồ tìm Tô Bạch xung quanh không có kết quả, lo lắng sốt ruột vô cùng, Úc Lũy chặn ngang y, nhíu mày nói: “Trước khi đi chủ thượng đã nói, nếu không nhìn thấy Tô Bạch thì cũng không cần hoảng hốt”.
“Nhưng mà ta vẫn hoảng hốt vẫn hoảng hốt vẫn hoảng hốt”. Thần Đồ gắt gỏng xoay quanh tại chỗ, xoa cằm nói: “Rốt cuộc Tiểu Bạch đi đâu cơ chứ”.
Tô Bạch mà Thần Đồ tìm khắp nơi không thấy đang thảnh thơi ghé bên bàn sách, mài mực, từng nét từng nét phác họa ra dung mạo của Cố Trường Huyền, đang vẽ đến thời điểm mấu chốt, lại nghe thấy tiếng gào của Thần Đồ ở ngoài cửa sổ, Tô Bạch giật mình run tay một cái, một giọt mực liền rơi trên má của Cố Trường Huyền trong bức tranh.
Tô Bạch cắn môi giận dữ, định xé bỏ bức này vẽ lại, nhưng dù sao cũng không nhẫn tâm phá hoại tờ giấy vẽ chân dung Cố Trường Huyền, cậu nhìn khuôn mặt thiếu đòn của Thần Đồ qua cửa sổ, lại nhớ tới hôm qua y nói Cố Trường Huyền “không được”, thù mới hận cũ chồng chất, khiến Tô Bạch không nhịn được muốn giở trò dạy dỗ y.
Trong nháy mắt, Tô Bạch đã nghĩ ra một cái bẫy vô cùng âm hiểm, cậu nghĩ tới khuôn mặt Cố Trường Huyền, lấy một tờ giấy Tuyên Thành mới, hạ bút viết: Vị công tử í a, gặp một lần khó quên, một ngày không gặp ơ, nhớ đến phát cuồng. (*)
(*) Chế từ câu “Vị mỹ nhân này, gặp một lần khó quên, một ngày không gặp, nhớ đến phát cuồng”, trích trong “Phượng cầu hoàng” – cầm ca.
Tô Bạch cố nhịn cười, vẽ chân dung mình chính giữa tờ giấy, sau đó nhảy cà tưng ra ngoài, nhét bức tranh vào ống tay áo Thần Đồ.
Dù sao Thần Đồ cũng không nhìn thấy cậu.
Nhưng Thần Đố có thể cảm giác được trong ống tay áo có thêm thứ gì đó, liền vươn tay rút ra, quang minh chính đại mở ra xem trước mặt Úc Lũy.
Lúc mở tranh ra cả hai người đều sững lại, nhất thời Thần Đồ không phản ứng kịp, còn Úc Lũy bỗng lui ra phía sau, tái nhợt cười cười: “Quả nhiên một ngày không gặp liền nhớ đến phát cuồng, ta còn không biết vì sao ngươi vội vã tìm cậu ta như vậy, thì ra, thì ra…”.
“Thì ra cái gì mà thì ra!”. Thần Đồ ngắt lời Úc Lũy, vẻ mặt khó hiểu, “Đây không phải ta vẽ!”.
“Ngươi không cần phải giải thích với ta”. Úc Lũy trước nay chẳng mấy khi biểu cảm giờ lại lộ ra ý cười lạnh, “Tâm tư của ngươi đối với cậu ta, ta biết từ lâu rồi”.
“Khoan đã! Ta với ai? Ngươi biết cái gì chứ?”. Thần Đồ mở to hai mắt, nhìn bức tranh trong tay, rồi lại nhìn Úc Lũy.
Úc Lũy không nghe Thần Đồ giải thích, hắn quay đầu bỏ đi.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng hai người, cười khanh khách không ngừng, nhưng cười rồi lại cười, cuối cùng khóc nấc lên, cậu nhớ Cố Trường Huyền, rất nhớ rất nhớ, Tô Bạch cũng biết mình dính người như vậy không tốt, ca ca còn có chuyện cần làm, hình như lần này ra ngoài có một phần nguyên nhân là vì mình…
Nhưng Tô Bạch muốn gặp hắn, muốn bảo hắn ôm mình, muốn hắn hôn mình, một giây cũng không muốn xa hắn.
Cố Trường Huyền thuận lợi mọi bề, chỉ là Tập Lâu đi cùng Cố Trường Huyền bị dọa sợ, núi La Phù vốn là địa bàn của Minh giới, sau khi bị Ma giới công chiếm thì vẫn luôn có trọng binh Ma giới canh gác, lần này Tập Lâu không ra mặt đánh tiếng, vốn tưởng rằng Cố Trường Huyền muốn vào núi La Phù sẽ phải phí công sức một phen, kết quả người này chỉ phất phất tay, trọng binh mà Ma giới vẫn lấy làm kiêu ngạo chốc lát đã hóa thành khói xanh.
Cố Trường Huyền như đi qua chỗ không người, nhàn nhã dạo bước vào trong núi La Phù, nhấc tay giải quyết hết binh tướng, chỉ để lại một tên Ma tộc vào trong bẩm báo: “Nói với chủ tử các ngươi, giao Bạch Tố gì đó ra đây cho ta”.
Bạch Tố chậm chạp không xuất hiện, cũng không phải cậu ta không muốn gặp Cố Trường Huyền, nhưng mà Tập Nguyệt ngăn cản, Tập Nguyệt còn cười nhạo nói: “Nếu hắn đã tìm tới ngươi, ngươi vội cái gì? Thứ dễ có được không phải là thứ tốt nhất, ngươi nên ở đây khơi gợi hứng thú của hắn, lát nữa hắn mới đặt ngươi vào lòng”.
Cố Trường Huyền thì không có nhiều kiên nhẫn như vậy, hắn có thể cảm nhận được, Tô Bạch đang khóc, Tô Bạch khóc rất thương tâm, Tô Bạch rất nhớ hắn.
Cố Trường Huyền quay lại nhìn về hướng Tô Bạch, khẽ gọi một tiếng Tiểu Bạch.
Không thể đợi thêm nữa, Tô Bạch đang ở nhà chờ mình về, hắn cũng chẳng có hứng chơi trốn tìm với bọn chúng, Cố Trường Huyền nhíu mày, đầu ngón tay bùng lên một ngọn lửa đen, trong nháy mắt, ngọn lửa lan rộng, bao trùm cả ngọn núi La Phù, còn Cố Trường Huyền đi ra từ trong biển lửa, lập tức biến mất.
Tập Lâu vẫn quan sát ở không xa, đồng tử phóng đại, sợ hãi lùi lại, nói: U Minh quỷ hỏa!
Tô Bạch không biết những việc này, cậu lau nước mắt, quyết định mình phải ngoan hơn nữa, phải dọn dẹp phòng thật sạch, giặt đồ của Cố Trường Huyền, rồi phơi lên cao, sau đó ngoan ngoãn ở trong nhà chờ hắn quay về.
Kết quả vừa mới xoay người, người mình mong nhớ ngày đêm đã xuất hiện ngay trước mắt.
Thần Đồ đang đuổi theo Úc Lũy giải thích trong đình viện cũng ngẩn người, y dụi mắt, đi qua nhìn Tô Bạch, kinh ngạc nói: “Sao tự nhiên ngươi lại lòi ra?!”.
Tô Bạch không để ý đến y, cậu trực tiếp nhào vào lòng người đứng ở cửa đình viện, nhào vào lòng Cố Trường Huyền.