Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 23: Chương 23




Tháng vừa rồi mình bận thi nên không đăng chương mới được, định đăng luôn hôm kia mà nhà lại không có mạng nên nay mới xả được ^ ^

Chúc mọi người năm mới vui vẻ:D

- ---------------------------------------------------------

"A?" Đông cục cưng phát ra tiếng kêu nhỏ đầy nghi ngờ, bé ngước mặt lên chỉ thấy được chiếc cằm gầy gầy của thiếu niên.

Hàn Trạm cụp mắt, giọng nói mang theo chút khàn khàn, "Nhóc con không nhận ra anh à?" Cổ tay cậu chuyển động, động tác từ ôm tiểu nhân ngư thành nâng lên, nâng bé con lên đối mặt với mình.

Cơ thể vô thức xoay lại, Đông cục cưng nắm chặt ngón tay thiếu niên, ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt thiếu niên lạnh lùng phản chiếu trong đôi mắt xanh thăm thẳm.

Là anh này.

Đông cục cưng vui vẻ lắc lắc đuôi nhỏ, anh đã về rồi ~

Đuôi cá mà xanh lam mềm mại đến không tưởng, giống như cái bàn chải nhỏ quét trong lòng bàn tay Hàn Trạm.

Cậu rời đi hơn nửa tháng mà tiểu nhân ngư chẳng có chút thay đổi nào, vẫn nhỏ như vậy, mềm như thế, một bàn tay là có thể ôm gọn.

Đông cục cưng cực kỳ hâm mộ nhìn về phía Hàn Trạm, anh hình như lại cao hơn, cũng lợi hại hơn nữa.

Nhóc con cũng muốn trở nên lợi hại.

"Nhớ anh không." Ngón tay Hàn Trạm đè lại cái đuôi nhỏ không cho bé lộn xộn.

Đông cục cưng mềm nhũn nói, "Nhớ anh."

"Tiểu nhân ngư!" Con chim béo vẫy cánh trên đỉnh đầu Hàn Trạm cạc cạc kêu, "Cậu là ai vậy hả! Mau buông tiểu nhân ngư ra!"

"Mập mập." Đông cục cưng túm lấy tóc Hàn Trạm cố gắng bò lên trên, "Nhóc con, anh."

"À." Chim ta bừng tỉnh, "Cậu ta là anh cậu à. Tiểu nhân ngư mau lên đây, tớ mang cậu bay."

"Không, không." Đông cục cưng sợ hãi ôm cằm Hàn Trạm, "Anh, đi chơi ~"

Anh ơi, đưa nhóc con đi chơi đi.

Hàn Trạm lạnh lùng liếc con chim béo, cậu hất đuôi, quay đầu vào trong biển, bọt nước đập hết lên mặt chim béo.

"Cạc cạc?" Chim ta khó hiểu, nó lắc lắc đầu, rũ sạch nước biển trên người.

"U u –" Tiểu Hôi Kình cũng hất đuôi bơi đi, tia nước bắn lên cao.

Lại đập cho chim béo một đầu đầy nước.

Đông Quỳ cách đó không xa nhìn thấy nhân ngư mình ghét ôm Đông cục cưng đi, nhóc ta thở phì phò nói với Nguyên Khê, "Hàn Trạm đã trở lại, ba cậu có phải là cũng về rồi không?"

Vẻ mặt Nguyên Khê căng thẳng, thất thần, không còn tâm tình chơi tiếp nữa, "Đông Quỳ, tớ phải về đây."

"Tui cũng không chơi nữa." Đông Quỳ gọi nhóm tiểu nhân ngư đang chơi đùa trên mặt biển, "Hill, chúng ta về thôi."

"Được." Các bạn nhỏ đồng loạt bơi xuống biển, đuôi cá đủ loại màu sắc nhanh chóng biển mất khỏi mặt biển.

Mặt biển lại một lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng, bầu trời xanh trong thỉnh thoảng có mấy con chim Ưng bay qua, tiếng chim vang lên cắt ngang chân trời.

Biển cả rộng lớn vô ngần, loài sứa trong suốt lơ lửng trôi, toàn bộ thế giới dưới đáy biển vẫn yên tĩnh thanh bình như cũ.

"Anh ơi." Đông cục cưng chỉ vào đám tảo biển rậm rạp nơi đáy biển, "Bay cao cao."

Khóe miệng Hàn Trạm cong lên, "Không sợ à?"

"Anh ở đây." Dáng vẻ Đông cục cưng tràn đầy tin tưởng, "Nhóc con, hông sợ."

Hàn Trạm bèn nhổ mấy cây tảo biển làm thành một chiếc xích đu đơn giản.

Đông cục cưng vui vẻ lắc lắc đuôi nhỏ bơi qua, bé ngồi lên trên, hai tay nắm lấy dây hai bên, thúc giục, "Anh đẩy."

Hàn Trạm nắm tảo biển, đuôi cá màu đen vung lên, mang theo tiểu nhân ngư xuyên qua rặng san hô, rừng tảo lớn, khe núi,...

Tiếng cười khanh khách của tiểu nhân ngư phỡ vỡ sự tĩnh lặng đang bao trùm, khiến đám hải thú ngủ say dưới đáy biển bừng tỉnh, chúng mở bừng mắt rồi lập tức khép lại.

Đông cục cưng chơi mệt bèn ngồi nghỉ trên cụm san hô sừng hươu, mấy con cá nhỏ gần đó bơi tới hút ngón tay và đuôi bé.

Cá nhỏ hút ngưa ngứa, Đông cục cưng cười không ngừng.

Hàn Trạm mở miệng nói, "Nhóc con mấy hôm nay chơi rất vui nhỉ?"

Đông cục cưng cười đến là vui vẻ, bé đang muốn gật đầu bỗng cảnh giác lên, bé ôm khuôn mặt nhỏ nhắn thỏ thẻ, "Nhớ anh mà."

"Nhóc lừa đảo."

Đông cục cưng chu mỏ phủ nhận, "Nhóc con hông phải, nhóc lừa đảo mà."

Ngón tay Hàn Trạm chọc chọc gò má phồng lên của bé, nhớ anh còn chơi vui vẻ như vậy.

Đông cục cưng không nhịn được phun ra một chuỗi bong bóng, thấy vậy bé vội che miệng lại, vẻ mặt rất là vô tội.

Hàn Trạm nhớ tới một thứ, cậu chạm lên mi tâm Đông cục cưng, "Chỗ này còn nóng lên không?"

Ngón tay anh lạnh quá à, Đông cục cưng nâng tay nhỏ lên che lại trán, biểu cảm mơ mơ màng màng, "Không ạ."

"Không có thì tốt."

Có lẽ cậu và Ngải Thụy nhìn lầm thôi, Đông cục cưng không nhất định là thức tỉnh đồ văn.

Nếu có thể, cậu hy vọng kì thức tỉnh của tiểu nhân ngư chậm lại một chút, thực lực của cậu còn chưa đủ, không thể bảo vệ bé, cậu cần thêm thời gian để mình mạnh lên.

Hàn Trạm mang theo Đông cục cưng bơi một vòng quanh hải vực mới trở về khu biển nông.

Nhìn một đán cá nhỏ phe phẩy đuôi bơi qua, Hàn Trạm thoáng dừng, tựa hồ không rõ đám cá nhỏ này từ đâu chui ra.

"Anh ơi, cá con nè ~" Đông cục cưng kéo ngón tay Hàn Trạm, dẫn cậu đến cụm san hô mềm xem đám con vừa nở.

Hai con Cá Đầu To hoàn toàn bị Tiểu Hôi Kình thuần hóa, có lẽ là biết tính mạng tạm thời an toàn nên yên tâm ở lại san hô mềm an cư lạc nghiệp, dù Tiểu Hôi Kình không ở đó thì chúng cũng không lén chạy trốn.

Nghe thấy giọng nói mềm mại của Đông cục cưng, Già Li bơi ra khỏi phòng, y dựa vào cạnh cửa, môi hồng hồng, không chú ý thì không phát hiện tóc y có chút hỗn loạn.

Già Li phất phất ngọn tóc, "Con Cá Đầu To giống cái cháu đưa Đông cục cưng mấy hôm trước mới đẻ trứng, vừa ấp ra cá con."

Lôi Triết bơi theo ra ngoài, "Nhóc con."

"Cha ơi!" Đông cục cưng bơi tới lòng bàn tay cha Lôi Triết, "Nhóc con, nhớ cha lắm."

Lôi Triết ước lượng cân nặng của tiểu nhân ngư, lại so chiểu cao, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn Già Li.

Chung quy vẫn không mở miệng hỏi Già Li có phải y ngược đãi nhóc con nhà bọn họ không.

"Nhóc con đói bụng chưa?" Lôi Triết hỏi.

Đông cục cưng sờ sờ bụng nhỏ, bé hình như đói rồi "Muốn, ăn chịt chịt."

Lôi Triết lấy một con Cá Đầu To từ lưới đánh cá, trên đường về họ gặp Ngải Thụy, cũng đã nghe hết những chuyện phát sinh gần đây.

Trên người Ngải Thụy treo đầy lưới đánh cá, mỗi người được chia một cái lưới, mấy người tiện tay quăng được một lưới đầy cá mang về.

Nghĩ đến đây Lôi Triết không khỏi cảm thán, lưới đánh cá quả là dùng rất tốt, dễ dàng bắt được mấy chục con cá lớn.

Đông cục cưng một hơi ăn hết chén cháo thịt, có thể thấy trong khoảng thời gian này bé đói lả rồi.

"Nhóc con đói."

Hàn Trạm nhìn cái bụng nhỏ của Đông cục cưng, bưng chén vỏ sò lên lại tiếp tục giã cháo thịt.

Lúc này Tiểu Hôi Kình chở Nguyên Khê bơi tới.

"Chú Lôi Triết, cháu..." Nguyên Khê nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hôi Kình.

Nguyên Khê vừa trở về khu biển nông đã lập tức về nhà, nhưng cậu không thấy ba Lung Hồi nên lại đây tìm chú Lôi Triết để hỏi ba cậu ở đâu.

Lôi Triết nói, "Lung Hồi không quay về."

Nguyên Khê cắn môi dưới, "Ba cháu không sao chứ ạ?"

"Y tạm thời không gặp nguy hiểm."

Ngải Thụy vừa khéo vác một con tiểu hải thú bơi tới, "Lôi Triết, tôi đã thử... Ấy? Tiểu Nguyên Khê cũng ở đây à?"

Già Li lười biếng hỏi, "Sao rồi?" . ngôn tình hoàn

"Không thành vấn đề." Ngải Thụy xốc lưới đánh cá chứa đám hải thú, "Tôi đi hỏi xem điểu nhân có cần không."

Đám hải thú trong lưới lật bụng, mắt lồi ra, một bộ sắp chết đến nơi.

Sau khi Ngải Thụy lấy được lưới đánh cá đã bơi một vòng bên ngoài, còn chạm mặt đám sâu đang tập kích hải thú. Ngải Thụy lặng lẽ dùng lưới đánh cá bắt lấy hải thú, hắn không yên tâm còn thắt nút chết phòng ngừa sâu chui ra.

"Ừm..." Ngải Thụy ậm ừ nói, "Lôi Triết này, có thể mượn nhóc con nhà cậu một chút không?"

Hàn Trạm ôm tiểu nhân ngư lên, "Không được."

"Chú đâu có hỏi cháu." Ngải Thụy trừng mắt, "Đây là nhóc con nhà cháu à?"

Đông cục cưng cười híp mắt, "Nhóc con, của anh."

Đông cục cưng nhóc là đồ phản bội.

Ngải Thụy làm bộ không nghe thấy, không ngừng dùng ánh mắt dò hỏi Lôi Triết.

"Không cho mượn." Lôi Triết lạnh nhạt nói, "Chuyện lần trước anh trộm nhóc con đi tôi còn chưa tính sổ đâu, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không."

Ngải Thụy chột dạ vô cùng, "Đúng rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."

"Tiểu Nguyên Khê, chúng ta về thôi." Ngải Thụy kéo theo Nguyên Khê vội vàng chạy mất.

Ngải Thụy đi rồi, Lôi Triết quay đầu nói với Già Li, "Anh định mấy ngày nữa đi Đại Hải Câu một chuyến."

Già Li nheo mắt lại, gằn từng chữ một, "Anh nói gì?"

"Tình huống bên Đại Hải Câu không quá lạc quan."

Già Li cười lạnh, "Sâu muốn tới, cứ để chúng nó tới, những nhân ngư khác cũng không lo lắng, anh gấp gáp cái gì?"

Đừng trách lời này của Già Li quá lương bạc, nhân ngư vốn là động vật máu lạnh, sau khi xảy ra chuyện sâu ăn thịt nhân ngư, trừ mấy người bọn họ ra còn có nhân ngư nào ra mặt xử lí lũ sâu nữa không?

Không có! Tất cả đều nằm trong nhà mình chờ họ diệt sạch sâu đó.

Lôi Triết lạnh nhạt nói, "Sống chết của nhân ngư khác không liên quan đến anh."

Già Li giận sôi máu, âm lượng không tự chủ nâng cao, "Vậy anh còn đi Đại Hải Câu làm gì, đi tìm chết à?"

Đông cục cưng đang ôm thìa ăn cháo thịt nghe vậy hoảng sợ vô cùng, bé quay đầu nhìn về phía ba Già Li, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khẩn trương, "Ba ơi?"

"Nhóc con đừng sợ." Lôi Triết xoa xoa đầu Đông cục cưng, ai ngờ lại làm rối bím tóc xinh đẹp của bé.

"Chúng ta đi vào nói." Già Li túm Lôi Triết vào nhà.

Già Li khoanh tay, nhìn chằm chằm mặt Lôi Triết, "Rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

"Già Li, anh đang nghĩ, nếu lũ sâu chiếm được nơi này, anh còn có thể bảo vệ được em không?"

"Em không cần anh bảo vệ."

"Vậy còn nhóc con thì sao?"

Ánh mắt Lôi Triết nặng nề, "Nó nhỏ như vậy, mảnh mai như vậy, còn kén ăn, chỉ ăn cháo thịt, nếu sau này không còn Cá Đầu To, cá Ngân Vĩ, Sí Ngư, em cho nó ăn gì?"

Nhắc tới Đông cục cưng, vẻ căng thẳng trên mặt Già Li dần thả lỏng xuống, y không thể không thừa nhận Lôi Triết nói có lý, "Vậy anh có tính toán gì chưa?"

"Anh muốn tổ chức một số nhân ngư đi Đại Hải Câu, nghĩ cách lấp kín nó."

"Còn lại, sau này nói tiếp."

Tiếng nói chuyện trong phòng rất nhỏ nhưng không tận lực che giấu, nội dung cuộc nói chuyện không sót chữ nào rơi vào tai Hàn Trạm.

Nghe thấy lời cuối của Lôi Triết giống như đang thở dài, tay Hàn Trạm cầm thìa khựng lại.

Đông cục cưng ăn hết thìa cháo thịt thấy anh còn chưa múc tiếp, bé nhe hàm răng sữa trắng như hạt gạo cắn vào ngón tay Hàn Trạm.

Tất nhiên chút sức này của Đông cục cưng chỉ như gãi ngứa mà thôi, Hàn Trạm cúi đầu nói, "Há miệng."

Đông cục cưng cười "khanh khách."

Hàn Trạm nhìn tiểu nhân ngư ngây thơ, đáy lòng không khỏi sinh ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi.

Có lẽ dã tâm của chú Lôi Triết không chỉ dừng ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.