Đông cục cưng vô cùng khẩn trương, đuôi nhỏ vội hất, sít sao trốn khỏi miệng Thương Long.
Đông Quỳ sợ tới mức nhảy dựng lên, "Wah! Quả nhiên là Long tộc âm hiểm xảo trá, quá xấu xa!"
Nhóm tiểu nhân ngư phát hiện cái đuôi Thương Long chỉ là bị đứt một đoạn chứ không phải thật sự bị đè dưới chân núi, mà là giả bộ để lừa cả bọn.
Thương Long dựa vào vẫy đuôi để bơi, Thương Long bị đứt đuôi tương đương với bị mất năng lực hành động, bơi cũng không bơi được, chỉ có thể nằm dưới đáy biển.
Đáy biển vốn có ít hải thú lui tới, Thương Long không có thức ăn, đã đói bụng khá lâu, mãi mới chờ được một đám tiểu nhân ngư tới. Thương Long thử gọi một tiếng, không nghĩ tới trong đó có tiểu nhân ngư có thể giao tiếp với nó. Thương Long giả vờ bị đè dưới chân núi lừa gạt tiểu nhân ngư, định một hớp nuốt chửng cả đám.
Không ngờ tiểu nhân ngư cảnh giác như thế, vịt đến miệng lại bay, Thương Long tức muốn hộc máu há mồm gào rú, vẫy vây ngực nhích lên trước, thân thể rất không phối hợp đuổi theo nhóm tiểu nhân ngư.
Các bạn nhỏ sợ tới mức mặt trắng bệch, "Không thì chúng ta hát đi?"
Đông Quỳ ảo não, "Nhưng mà tớ không biết hát." Nếu biết trước sẽ thế này thì nó đã học trộm mấy chiêu từ chỗ ba rồi.
Các bạn nhỏ nhìn nhau, "Bọn tớ cũng không biết."
Có tiểu nhân ngư nói, "Tác Đồ, trong chúng ta cậu lợi hại nhất, không thì cậu hát đi."
Tác Đồ suy nghĩ một chút, gắng gượng nói, "Được."
Môi Tác Đồ khẽ nhúc nhích, tiếng ca đứt quãng xuôi ra từ yết hầu cậu, yết hầu tiểu nhân ngư còn chưa phát dục hoàn toàn, âm thanh cậu non nớt, tiếng ca không tràn ngập sức mạnh như nhân ngư trưởng thành, nhưng để đối phó với Thương Long đang trọng thương thì cũng đủ.
Ánh mắt Thương Long dần mất đi tiêu cự, tốc độ ngày càng chậm, cuối cùng chìm xuống đáy biển.
Đông cục cưng cảm giác mi tâm lại bắt đầu nóng lên giống như trong cơ thể có một luồng sức mạnh sắp phá tan lao ra, ánh mắt Đông cục cưng trở nên mê man, không kiềm chế được hừ ra tiếng ca, âm thanh nhẹ nhàng phiêu đãng, khiến người nghe vui vẻ.
Tiếng ca của Đông cục cưng rất nhẹ rất khẽ, che dấu dưới tiếng hát của Tác Đồ lại càng không nghe rõ, chỉ có Nguyên Khê đứng bên cạnh nghe thấy.
"Đông cục cưng?" Nguyên Khê kinh ngạc hô.
Đúng lúc này tiếng hát của Tác Đồ đột nhiên im bặt.
Ánh mắt Đông cục cưng nghi ngờ, "Anh?"
"Không có chuyện gì." Nguyên Khê cảm thấy mình có lẽ nghe lầm thôi, cậu cười nhẹ, "Đông cục cưng rất lợi hại."
Bé con kiêu ngạo khoe, "Nhóc con nợi hại."
Trải qua một trận kinh sợ, nhóm tiểu nhân ngư lại tiếp tục bơi tới rừng tảo lớn.
Tác Đồ che lại yết hầu, vẻ mặt có hơi chịu, chung quy vẫn là tiểu nhân ngư chưa thức tỉnh, sử dụng tiếng hát công kích hải thú hoặc nhiều hoặc ít cũng tổn thương thanh quản.
Các bạn nhỏ gần như các quên chuyện không vui xảy ra lần trước ở rừng tảo lớn, vui vẻ chơi đùa trên những lá tảo biển.
Sau đó cả nhóm chơi trốn tìm.
Đông Quỳ và Nguyên Khê phụ trách đi tìm, còn những tiểu nhân ngư khác đi trốn.
Đông cục cưng trốn dưới một phiến là rong biển, ngưng thở bất động. Bé con quá nhỏ, Đông Quỳ bơi bên dưới tra xét rất nhiều lần vẫn không tìm thấy bé.
Những bạn nhỏ khác đã bị tìm thấy hết rồi, chỉ còn Đông cục cưng và Tác Đồ.
Đông Quỳ gãi gãi tóc, "Sai rồi sai rồi, hẳn là nên để Đông cục cưng đi tìm chúng ta."
Nguyên Khê kéo tóc Đông Quỳ chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Đông Quỳ đảo mắt, nhóc ta lặng lẽ bơi lên trên, xốc phiến lá cây lớn nhất lên, phát hiện tiểu nhân ngư đang trốn ở dưới, "Đông cục cưng, anh thấy em rồi nhé."
Đông cục cưng cười hì hì, "Đông Đông đại ngu ngốc."
"Đông cục cưng tiểu ngu ngốc."
Thấy Đông Quỳ với Đông cục cưng lại sắp sửa nháo lên, Nguyên Khê thở dài, "Đông Quỳ, vẫn chưa tìm được Tác Đồ đâu."
"Đúng rồi, còn Tác Đồ nữa, không biết nó trốn đi đâu rồi."
Có tiểu nhân ngư dứt khoát bán đứng Tác Đồ, "Tớ thấy cậu ấy bơi ra đằng đó."
Nhóm Đông Quỳ đi theo hướng tiểu nhân ngư vừa chỉ, thấy Tác Đồ ngã trên tảng đá lần trước cả bọn tới đây ngồi nghỉ, hai mắt nhắm chặt, toàn thân cứng đờ.
Bên dưới chính là nơi Đông Quỳ phát hiện có nhân ngư chết, phản ứng đầu tiên của Đông Quỳ là Tác Đồ bị sâu tập kích, nhóc ta sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.
"Tác Đồ!" Đông Quỳ nhanh chóng bơi qua, vỗ vỗ mặt cậu, "Nóng quá!"
"Chúng ta đưa cậu ấy về trước đã." Nguyên Khê túm cánh tay Tác Đồ, cố gắng kéo cậu lên.
Hai mắt Đông cục cưng nhanh chóng dâng đầy nước mắt, bé vươn tay nhỏ sờ mặt Tác Đồ, nóng rực, giống nhóc con.
Các bạn nhỏ hợp lực kéo Tác Đồ đưa cậu về khu biển nông.
Cha Fia của Tác Đồ đi Đại Hải Câu, trong nhà chỉ còn một người ba khác của cậu là Đinh Lan.
Tới khu biển nông, Đông Quỳ hoang mang rối loạn hô to, "Chú Đinh Lan ơi!"
Đinh Lan nghe tiếng bơi ra, nhìn thấy Tác Đồ hôn mê bất tỉnh, hơi ngạc nhiên, y cúi người kiểm tra khóe mắt Tác Đồ, đồ văn màu lam như ẩn như hiện.
Đinh Lan thở nhẹ một hơi, y nói với nhóm tiểu nhân ngư, "Tác Đồ không sao, bạn ấy sắp thức tỉnh đồ văn."
"Oa ~" các bạn nhỏ đồng thời ồ lên, Tác Đồ quả nhiên là tiểu nhân ngư mạnh nhất trong cả đám, phá vỏ mới hơn nửa năm đã thức tỉnh đồ văn.
Đinh Lan cười dịu dàng nói, "Đừng gấp, rất nhanh sẽ tới lượt các cháu thôi."
Các bạn nhỏ vẻ mặt khát khao mong đợi, cả nhóm đều mong nhanh nhanh thức tỉnh đồ văn.
"Đồ văn?" Đông cục cưng bi bô hỏi.
Đinh Lan nhẹ nhàng nói, "Đúng vậy, Đông cục cưng cũng rất nhanh sẽ thức tỉnh đồ văn."
Nếu Tác Đồ đã không sao nữa thì các tiểu nhân ngư khác cũng giải tán, Đông cục cưng lắc lư đuôi nhỏ bơi về Tiểu Thạch Ốc.
Bé con bơi tới trước mặt Già Li, do dự gọi, "Ba ơi?"
Già Li đang cho cá ăn, y rải một lượt cháo thịt rồi rửa sạch tay, xoay người nhìn Đông cục cưng, "Cục cưng có chuyện gì vậy?"
Bé con sờ sờ chỗ giữa hai hàng lông mày, "Nhóc con, đồ văn."
Ba ơi, hình như nhóc con sắp thức tỉnh đồ văn á.
"Cục cưng ngốc, đồ văn là ở chỗ này cơ mà." Đầu ngón tay Già Li chọc chọc vào khóe mắt Đông cục cưng.
"Ah?" Đông cục cưng hoang mang, không phải nhóc con thức tỉnh đồ văn ư?
Già Li bế tiểu nhân ngư lên, "Chúng ta không vội, cục cưng sớm hay muộn cũng thức tỉnh đồ văn thôi, sau khi lớn lên cũng lợi hại như ba vậy đó."
Tuy Lôi Triết đã từng nhắc trận gió lốc đáy biển lần trước nhóc con có khả năng đã thức tỉnh, nhưng sau đó khóe mắt Đông cục cưng không xuất hiện đồ văn nên Già Li chỉ có thể kết luận là Ngải Thụy mắt mù nhìn lầm thôi.
Đông cục cưng rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, vui vẻ quẫy đuôi đi chơi.
Đến ngày thứ ba Tác Đồ thành công thức tỉnh, đồ văn của cậu là hình lá cây rất đẹp.
Tác Đồ kế thừa huyết mạch của Fia, tương lai chắc chắn là một nhân ngư rất mạnh.
Sau Tác Đồ, tiểu nhân ngư ở khu biển nông cũng lần lượt lượt thức tỉnh đồ văn, bao gồm cả mấy người Đông Quỳ, Nguyên Khê. Các bạn nhỏ mỗi ngày đều ở của học ca hát, rất là khoe khoang.
Đông Quỳ an ủi nói, "Đông cục cưng em đừng buồn nhé, bọn anh phá vỏ sớm, sẽ nhanh tới phiên em thức tỉnh thôi."
Đông cục cưng vẫy đuôi nhỏ, mờ mịt ngẩng đầu, "Ah?"
Được rồi, Đông cục cưng thoạt nhìn chẳng có vẻ gì là khổ sở hết.
Gần đây thời tiết nóng bức, đã có nhân ngư chịu không nổi mà dọn nhà đến rừng tảo lớn.
Buổi sáng hôm nay Già Li vớt Đông cục cưng vừa ngủ dậy lên, một tay vác theo lưới đánh cá, đi giao dịch với Kỳ Hạc.
Già Li nhô ra khỏi mặt nước, nâng tay vuốt lại đầu tóc ướt đẫm, bơi tới bờ biển.
Kỳ Hạc cũng vừa mới đến, cậu ta lau mồ hôi trên mặt, trong khoảng thời gian này cậu ta đen đi rất nhiều, "Ta cần rất nhiều sâu, mấy người còn nữa không?"
"Mấy tháng nay trời không mưa, bọn ta không tìm được thức ăn, rất nhiều thú nhân trong bộ lạc bị chết đói."
Già Li chỉ hiểu được mấy từ, đại khái đoán được ý trong lời nói của Kỳ Hạc, xem ra tình trạng khô hạn của lục địa bên kia rất nghiêm trọng.
Đông cục cưng lắc đầu, hết sâu rồi.
Kỳ Hạc hơi thất vọng, sau khi hẹn thời gian giao dịch lần sau với Già Li xong thì biến thành con chim Ưng khổng lồ, đập cánh bay về phía đại lục.
Bộ lạc của Kỳ Hạc có rất nhiều thứ thú vị, Già Li rất hài lòng với lần giao dịch này.
Lần này cậu ta mang tới một túi trái cây, chua chua ngọt ngọt, Già Li ăn không quen nhưng Đông cục cưng lại rất thích ăn.
Mãi mới chờ được đám cá con lớn lên, mà nữa tháng trước Đông cục cưng đã không cần ăn cháo thịt nữa.
Tuy rằng... trước mắt cá mà Đông cục cưng có thể cắn chỉ có Cá Đầu To và Sí Ngư thôi.
Đông cục cưng ôm con Sí Ngư so với bé còn to hơn, vùi đầu gặm gặm gặm.
Già Li tập trung đếm cá con, đếm đi đếm lại, số lượng cá hình như sai sai, "Hình như thiếu mấy con, cục cưng, có phải là con ăn vụng không đó?"
Bé con chu miệng, không vui nói, "Nhóc con hông có ăn vụng mà."
"Vậy sao lại thiếu nhỉ." Già Li quay đầu nghi ngờ hỏi Tiểu Hôi Kình, "Tiểu Hôi Hôi, có phải là mày ăn vụng không?"
Tiểu Hôi Kình dùng cái đầu to củng đuôi Già Li, "Uh uh!"
"Được rồi được rồi, tao biết rồi, không phải mày." Già Li cắn răng, "Đừng để ông biết đứa nào ăn vụng, ông cho nó biết tay!"
Trong căn phòng trắng cách vách, Đông Quỳ đang trốn dưới gầm giường, trong miệng ngậm Cá Đầu To, "Ừm ừm ừm, ăn ngon quá."
Đại Hải Câu cách đó ngàn dặm.
Ba tháng trước, các nhân ngư đến Đại Hải Câu mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Các nhân ngư cũng không oán giận, thậm chí còn hợp sức phá vỡ một ngọn núi lớn dưới đáy biển, lấp kín mấy chục khe rãnh lớn.
Cũng không biết những hải vực khác đã xảy ra chuyện gì mà liên tục có nhân ngư thương tích chồng chất cùng với hải thú xuyên qua Đại Hải Câu tới đây, chẳng qua sau khi bị lấp kín lối đi, bọn họ muốn tới cũng rất khó khăn.
Biển rộng mênh mang, dù là nhân ngư cũng dễ bị mất phương hướng lạc đường, nếu có thể tìm được hải vực này cũng là một loại bản lĩnh.
Ngải Thụy duỗi người, "Cuối cùng cũng được về."
Một nhân ngư đuôi đen từ trong chỗ tối bơi ra, anh nâng mắt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, có một loại đẹp kinh tâm động phách, anh nhẹ nhàng hất đuôi, đập vỡ một khối nham thạch.
Đây là một nhân ngư trưởng thành.
Nhân ngư bên cạnh hô, "Hàn Trạm, chuẩn bị về thôi."
Nhân ngư đuôi đen nghiêng mặt, lộ ra đồ văn thần bí nơi khóe mắt, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm mấy phần lệ khí.