Sắc mặt Lôi Triết hơi trầm xuống, “Gã thức tỉnh đồ văn khi nào?”
Thấy sắc mặt Lôi Triết thay đổi, Thanh Triết cho rằng hai người họ sợ hãi, không khỏi thở phào trong bụng, gã tự hào nói, “Trước kia đồ văn của Vương cũng giống bọn ta, là huyết mạch tộc Isbela, nửa năm trước ngài lại thức tỉnh một lần nữa, vị trí đồ văn đột nhiên thay đổi thành ở giữa trán. Ngoại trừ Hải Thần, còn ai có thể thay đổi đồ văn nữa.”
Nửa năm trước?
Già Li sốt ruột chọc chọc Lôi Triết, nhóc con cũng bắt đầu thức tỉnh vào nửa năm trước.
Lôi Triết tiếp tục hỏi gã, “Đồ văn của gã là gì?”
Cái này...Thanh Triết cố nhớ lại hình dáng đồ văn của Noy, khua tay loạn xạ miêu tả.
Lôi Triết và Già Li vẫn hiểu, hình dạng đồ văn rất giống với đồ văn giữa trán Đông cục cưng.
Hai người im lặng.
Thanh Triết càng thêm đắc ý, “Các ngươi còn không mau thả ta ra, một khi Hải Thần tức giận thì hải vực các ngươi không tránh khỏi kiếp nạn đâu.”
Nghe nói Hải Thần tức giận sẽ nổi sóng thần, mưa rền gió dữ mấy ngày không thôi.
“À!” Già Li châm biếm một tiếng, “Gã mạnh thì làm sao, chẳng phải vẫn vứt bỏ các ngươi đấy thôi.”
Nghe vậy, lớp tự tin dày cộp trên mặt Thanh Triết ngay lập tức vỡ nát, môi gã run rẩy, “Ngươi không thể giết bọn ta.”
Già Li liếc nhìn Lôi Triết, nên xử lí chúng như thế nào.
Già Li không có đam mê tra tấn nhân ngư nhưng cũng không cam lòng thả chúng đi, mà giữ lại thì sợ lại giống đám nhân ngư Osleyka nhân cơ hội chạy trốn.
Lôi Triết bỗng mở miệng, “Không phải kỳ sinh sản tới rồi à.”
Già Li liếc nhẹ hắn, cái này không phải biết rõ rồi hay sao mà còn cố hỏi, mấy hôm trước còn quấn lấy y không buông, sao giờ đã quên mất.
Lôi Triết nhéo nhéo lòng bàn tay Già Li, “Anh nhớ có một hải vực, tộc họ chỉ có nhân ngư giống cái.”
Nghe Lôi Triết nói như thế, Già Li có ấn tượng mơ hồ, tộc họ không có nhân ngư giống đực, kỳ sinh sản hàng năm nếu không tìm thấy bạn tình thích hợp, nhân ngư giống cái mạnh nhất tộc sẽ biến đổi thành nhân ngư giống đực để có thể sản sinh đời sau.
“Có thể bán chúng cho họ.”
Thanh Triết không biết vì sao mà cảm thấy cả người ớn lạnh, không khỏi rùng mình.
Lôi Triết ngẫm nghĩ, hải vực Isbela bị tổn thất lớn, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không phái thêm nhân ngư qua đây, chúng mới vừa thành lập bộ tộc nên cần thời gian củng cố sức mạnh. Thế nhưng đến khi chúng vững mạnh sẽ lại sang chiếm lĩnh bên mình.
Nghĩ đến đây, Lôi Triết bỗng cảm nhận nguy cơ ngập tràn, hải vực Atlantis cần phải thay đổi càng nhanh càng tốt.
“Về thôi.”
“Cuối cùng cũng được rời khỏi cái nơi quái quỷ này!” Fia và những nhân ngư khác lắc lắc đuôi cá gần như mọc cả rong biển, tâm trạng rất thoải mái.
Đặc biệt là những nhân ngư thành niên, thời gian gần đây thực sự là nhịn phát hoảng, có nhân ngư độc thân sít lại gần nhau, nhìn nhau vừa mắt thì trở thành bạn tình, vượt qua kỳ sinh sản.
Mà những nhân ngư như Fia không có bạn đời bên cạnh càng khó chịu hơn. Tình cảm giữa Fia và Đinh Lan rất tốt, hắn cũng không muốn làm ra chuyện gì có lỗi với bạn đời, lỡ như lòi ra quả trứng thì dù tốt tính như Đinh Lan cũng sẽ nổi bão.
Mặt trời lười biếng chiếu những tia nắng đầu tiên xuống biển cả, mặt biển mênh mông gió yên sóng lặng, lúc này có rất nhiều nhân ngư tập trung bên rặng san hô, đuôi cá đủ loại sắc màu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Liên Phiến ngàn chọn vạn chọn cuối cùng cũng chọn được bạn tình vừa ý, thành công có trứng nhân ngư. Lúc này y đang dựa vào cụm san hô hứng thú nhìn các nhân ngư có đôi có cặp giao phối.
Một tràng cười ngọt ngào vang lên, nhân ngư giống cái kinh ngạc hỏi, “Có thật không?”
Giọng nhân ngư giống đực trầm thấp từ tính rất có lực hấp dẫn, gã thâm tình nắm tay nhân ngư giống cái, “Đương nhiên, tôi chưa từng gặp nhân ngư nào xinh đẹp quyến rũ như em cả.”
Liên Phiến bỗng cảm thấy hơi buồn nôn, y nghiêng đầu muốn nhìn xem nhân ngư nọ trông như thế nào.
“Liên Phiến, Liên Phiến anh về rồi đây.” Cách đó không xa, nhân ngư đuôi xanh hứng khởi hét gọi, hắn bơi tới trước mặt Liên Phiến, cẩn thận đưa con cá Đầu To trong tay cho y.
Liên Phiến nhướng mày, “Bắt được nhanh vậy à?”
Nhân ngư đuôi xanh nở nụ cười, “Sao nhanh vậy được, cá Đầu To tầm này không dễ kiếm, anh vay của Đông cục cưng đấy, nói một lúc mới vay được một con.”
“Thế đồ văn giữa trán...ưm ưm...” Còn chưa nói hết câu đã bị nhân ngư đuôi xanh bịt chặt miệng.
Nhân ngư đuôi xanh khẩn trương nói, “Suỵt! Không được nói ra, Hàn Trạm không cho chúng ta lan truyền đâu.”
Liên Phiến hất bay tay hắn, “Được rồi được rồi em biết rồi.”
Liên Phiến cúi đầu cắn một miếng thịt, thịt cá tươi ngon như tan trong miệng, y nheo mắt lại thưởng thức, thầm nghĩ cá này ăn ngon thật.
“Lát nữa anh hỏi xem tiểu nhân ngư có yêu cầu gì, em lại đổi mấy con với nhóc ấy.”
Nhân ngư đuôi xanh vẻ mặt đau khổ nói, “Chắc không được đâu, mấy ngày nay có rất nhiều nhân ngư đổi với Đông cục cưng, Hàn Trạm đã không vui rồi.”
Liên Phiến còn chưa hiểu hỏi, “Em đổi cá với Cá Nhỏ, sao Hàn Trạm lại không vui?”
Nhân ngư đuôi xanh vừa định mở miệng trả lời, đã thấy giọng nói dịu dàng của nhân ngư giống đực cạnh đó, “Khanh khanh, em có đồng ý thành bạn đời của tôi không?”
Nhân ngư giống cái nhiệt tình nhào vào ngực nhân ngư nọ, “Đồng ý, em đồng ý.”
“Khanh khanh, em tốt quá.” Nhân ngư giống đực ôm nàng, cúi đầu định hôn xuống.
“Kyle?” Sau khi nhân ngư đuôi xanh thấy rõ mặt gã nhân ngư nọ thì hoảng hốt vô cùng, sao Kyle lại quay về!?!
Liên Phiến cảm thấy cái tên này hơi quen tai, “Hắn là ai vậy?”
Nhân ngư đuôi xanh sờ mũi, hạ giọng nói với y, “Hắn là cha Hàn Trạm.”
“Có vấn đề gì à?”
“Vấn đề lớn đấy.” Nhân ngư đuôi xanh cũng không biết giải thích với Liên Phiến như thế nào, hắn nghĩ, Hàn Trạm chắc hẳn chẳng vui vẻ gì khi thấy Kyle quay về.
Tại khu biển nông.
Đông cục cưng đang ngồi trên lưng Tiểu Hôi Kình, vươn tay đếm cá.
Bầy cá chen chúc nhau muốn đến gần Đông cục cưng.
Đông cục cưng mãi mới đếm được một nửa lại bị rối.
Bé khẽ phất ngón tay, nước biển đập tới đánh tan bầy cá, “Ngoan nha, cá xếp thành hàng nào.”
Bầy cá lập tức xếp ngay ngắn thành hàng, từng con một bơi qua Đông cục cưng.
“Một con, hai con, ba con...”
Hàn Trạm từ trong phòng bơi ra, “Đếm xong chưa?”
“Xong gồi ~”
Đông cục cưng vui vẻ xoay người nói, “Anh ơi, có nhiều cá quá.”
Hàn Trạm nhét một con Sí Ngư vào lòng bé, “Đừng cho vay nữa.”
Mấy hôm nay các nhân ngư vì tìm kiếm bạn tình mà nghĩ hết mọi cách, không bắt được Cá Đầu To bèn mặt dày đến vay Đông cục cưng. Đông cục cưng ngại từ chối nên đều vui vẻ cho vay.
Kết quả đến bây giờ vẫn chưa có ai trả hết.
Cho đến tận khi Hàn Trạm lạnh mặt, những nhân ngư này mới không tiếp tục tới nữa.
“Biết rồi ạ ~”
Đông cục cưng ôm Sí Ngư, há miệng lộ ra hàm răng nho nhỏ, cắn xuống một miếng thịt rồi từ tốn nhấm nuốt.
Đúng lúc này một nhân ngư đuôi xanh vội vàng bơi tới, “Hàn Trạm, xảy ra chuyện rồi!”
Hàn Trạm hơi nâng mí mắt, “Nói,“
“Trên biển có đánh nhau.”
Hàn Trạm duỗi tay lau đi thịt vụn chỗ khóe miệng của Đông cục cưng, thờ ơ hỏi, “Rồi sao?”
Hàng năm trên mặt biển đều sẽ xảy ra tiết mục như thế này mấy lần, không phải mấy nhân ngư giống đực tranh giành một nhân ngư giống cái thì chính là mấy nhân ngư giống cái cùng vừa ý một nhân ngư giống đực, đánh một trận là xong.
Nhân ngư đuôi xanh lập tức chần chừ, “Là Kyle, hắn đã quay lại.”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Hàn Trạm càng lạnh lùng hơn, “Hắn làm gì?!”
Nhân ngư đuôi xanh đánh một tiếng trống tự cổ vũ mình, nói tiếp, “Hắn đồng thời qua lại với mấy chục nhân ngư giống cái, có người đã có bạn đời, bị phát hiện, giờ đang đánh thành một cục với nhau.”
Lúc ấy nhân ngư đuôi xanh còn cảm khái, tính nết Kyle vẫn chẳng thay đổi gì, thích trêu chọc nhân ngư giống cái khắp nơi, nhưng hắn không ngờ là mọi chuyện sau đó lại phát triển kịch tính như thế.
Khi Kyle đang hôn đắm đuối với nhân ngư giống cái thì một nhân ngư giống đực vẻ mặt hung thần ác sát bơi tới, vung đuôi đánh về phía mặt Kyle.
Nhân ngư giống cái bên cạnh Kyle lập tức chắn trước mặt gã, nói nàng thích gã, muốn giải trừ quan hệ bạn đời với nhân ngư giống đực kia.
Nhân ngư đuôi xanh xem mà há hốc mồm.
Chuyện vẫn chưa hết.
Nhân ngư xung quanh nghe tiếng động thì vây lại xem, trong đó có mấy nhân ngư giống cái nhận ra Kyle, xông lên chất vấn gã, chẳng phải gã mới vừa kết bạn đời với mình sao bây giờ lại ở bên nhân ngư khác.
Nhân ngư đuôi xanh gần như có thể đoán được, Kye đồng thời qua lại với mấy chục nhân ngư giống cái, đúng là to chuyện.
Những chuyện xảy ra tiếp theo đã không thể cứu vãn được nữa. Vốn là cuộc tranh giành của mấy nhân ngư giờ đã thành cuộc hỗn chiến của mấy chục nhân ngư, thậm chí dây đến cả trăm.
Rặng san hô loạn thành một đống.
Nghe xong, Hàn Trạm lạnh nhạt nói, “Tôi biết rồi.”
“Thế, thế...”
“Đừng xen vào.”
Nhân ngư đuôi xanh sốt ruột nói, “Không được đâu, để họ đánh tiếp rặng san hô sẽ hỏng hết, đến lúc đó chúng ta biết ấp trứng như thế nào.”
Đông cục cưng nghe đến say sưa, cả cá cũng quên gặm.
Hàn Trạm không để tâm gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ qua.”
Nghe được những lời này, nhân ngư đuôi xanh cuối cùng cũng yên tâm.
Đông cục cưng lập tức vứt con cá mới gặm được một nửa đi, lay lay tay Hàn Trạm, “Nhóc con cũng muốn đi.”
“Em nghe lời nào.”
Đông cục cưng lắc đầu, “Nhóc con hông nghe!”
Hàn Trạm bó tay với bé, anh bế Đông cục cưng lên, ngón tay quấn lọn tóc đen nhánh của bé, “Không phải em rất thích tết tóc à, bảo Nguyên Khê tết cho em bím tóc xinh rồi chúng ra đi.”
“Vâng.” Đông cục cưng nhảy khỏi lồng ngực Hàn Trạm, bơi tới căn nhà nhỏ cách vách, chưa được bao lâu đã lại ló đầu ra, “Anh phải đợi nhóc con đó nha.”
Hàn Trạm nói, “Nhớ đội mũ.”
Hàn Trạm nói với nhân ngư đuôi xanh, “Anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ qua.”
“Được.” Nhân ngư đuôi xanh cũng lo Liên Phiến bị liên lụy bèn vội vàng bơi lên mặt biển.
Nhân ngư đuôi xanh vừa lao ra mặt nước đã thấy một cái đuôi cá quất qua, hắn vội tránh sang một bên.
Mặt biển bị khuấy động sóng đánh to hơn, thấy rặng san bị phá hoại mất một nửa, nhân ngư đuôi xanh xót vô cùng, tầm mắt hắn tìm kiếm trong đám đông, mấy trăm nhân ngư hỗn chiến loạn thành một đống, căn bản không thể phân biệt ra ai với ai, sau một lúc lâu hắn mới tìm thấy Liên Phiến đang gặm cá xem kịch ngon lành.
Nhân ngư đuôi xanh bơi đến, quan tâm nói, “Liên Phiến, em không sao chứ!”
Liên Phiến nói, “Em có thể có chuyện gì được.”
Y chỉ chỉ đằng trước, “Cơ mà chắc Kyle không sống sót nổi đâu.”
Nhân ngư đuôi xanh theo tay Liên Phiên chỉ nhìn thấy Kyle đang bị mấy nhân ngư giống cái vây quanh hội đồng, hắn ôm đầu liên tục kêu thảm thiết.
“Đáng đời!”
Đúng lúc này không biết ai hô lên một tiếng, “Hàn Trạm tới rồi!”
Trong đám nhân ngư đang hỗn chiến có mấy nhân ngư hoảng loạn lập tức quẫy đuôi chạy trốn.
Một cái đuôi màu đen rất lớn lao khỏi mặt nước, đuôi cá lướt qua đám nhân ngư đánh nhau thành một đống, trực tiếp đập bay bọn họ.
Hàn Trạm ôm Đông cục cưng trên cánh tay, đuôi cá vung lên, bơi về phía các nhân ngư đang hỗn chiến.
Đông cục cưng thắt bím tóc, trên đầu có một chiếc lá, đỉnh phiến lá nhòn nhọn rủ xuống vừa vặn che giữa trán bé.
Đôi mắt tiểu nhân ngư sáng lấp lánh giống như không hề sợ hãi, cũng ngẩng mặt nhìn trái nhìn phải, trông thấy nhân ngư đánh nhau còn cảm thấy rất thú vị.
Nơi Hàn Trạm bơi qua, tất cả nhân ngư đều bị hất bay, các nhân ngư rất mù mờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hàn Trạm bơi tới bên cạnh nhân ngư giống cái đang đánh Kyle, dừng lại nhìn.
“Cứu, cứu ta.” Kyle nhìn thấy Hàn Trạm thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng vươn tay về phía Hàn Trạm.
Hàn Trạm nhìn thẳng bơi lướt qua.
Nhân ngư đuôi xanh lặng lẽ đồng cảm với Kyle 3 giây.
“Đợi đã!” Nhân ngư giống cái buông Kyle, đuổi theo Hàn Trạm, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi lộ ra vẻ mặt vừa lòng, “Ngươi chính là nhân ngư mạnh nhất hải vực Atlantis?”
“Không phải.” Hàn Trạm nói.
“Chẳng lẽ ngươi không phải tên Hàn Trạm à?”
“Không, ngươi nhận lầm.”
Nhân ngư giống cái có khuôn mặt rất xinh đẹp, nàng nói, “Mặc kệ ngươi có phải hay không, ta vừa ý ngươi, muốn giao phối với ngươi.”
Giữa đôi mày Hàn Trạm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, anh quay người, không muốn dây dưa với nàng ta.
Ai ngờ, tiểu nhân ngư trong lòng anh không vui chu miệng lên, nói thật là to, “Không được! Anh là của nhóc con!”