Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 110: Chương 110: Anh ta càng buồn, tôi càng vui vẻ




Những giọt nước từ trên thân của quỷ chết đuổi rơi trên mặt đất, nhuộm đen cả khoảng đất trống bên cạnh cái giếng.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng hai khuôn mặt da thịt thối rữa, lộ ra xương gò má, đôi mắt trong hốc mắt cũng thối rữa, khiến cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh hãi.

Bọn chúng đều tập trung chú ý vào nén hương đang cháy mà Tống Tâm đã đốt, dường như lúc này bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của Tống Tâm và tôi. Sau đó, tôi mới phát hiện ra ý định của Tống Tâm khi đốt hương một phần là vì nó được dùng để mua chuộc những thứ không sạch sẽ trong giếng, mặt khác, nó được sử dụng để chuyển hướng sự chú ý của chúng.

Hương đốt trong nhà, tùy theo kích thước và độ dài của hương sẽ kéo dài từ nửa tiếng đến 20 phút. Theo tốc độ gió đêm hiện tại, hương này tối đa chỉ có thể lưu lại năm phút đồng hồ.

Ngay khi hương tàn, hai con quỷ chết đuối này có lẽ sẽ phát hiện ra ngay sự tồn tại của tôi và Tống Tâm.

Tôi thấy nén hương sắp tàn, thái dương lập tức đổ mồ hôi, tôi biết đường kính thùng có hạn, không thể gấp gáp, nhưng tôi lắc tay một cái đổ phân nửa khối thịt vụn của thi yêu trong bao vải trắng vào đó.

Mặc dù chiếc gương này được kết nối với một thế giới kỳ lạ khác nhưng những khối thịt vụn trên bề mặt của chiếc gương chìm xuống rất chậm.

Sau khi đổ số lượng lớn như vậy mảnh vụn vào, lập tức dính chặt vào miệng thùng gỗ, rất lâu cũng không chìm hẳn. Nhìn cảnh này, tôi cảm thấy toàn bộ khuôn mặt của mình tái xanh, nhất thời trở nên bất lực.

Tống Tâm cũng trợn to hai mắt, nhìn cái thùng, cả người cứng đờ.

Trên thế giới này, những sinh vật bị chết đuối trong nước, khi chết biến thành oán linh là có oán khí nặng nhất, đặc biệt là những sinh vật chết đuối trong giếng thuần âm như vậy.

Ở Trung Quốc cổ đại, có một phương pháp chôn cất khác được gọi là giếng táng.

Quan tài được ném xuống giếng theo phương thẳng đứng, nhưng phương pháp chôn cất này sau đó đã bị phong thủy học bác bỏ, quan tài được dựng thẳng đứng hướng lên trời, biểu thị con người sau khi chết vẫn bảo trì tư thế đứng không thể ngủ và nghỉ ngơi.

Tôi nghe ông nội của Tống Tâm kể về một ngôi làng, một ngày nọ, một chiếc quan tài đứng thẳng xuất hiện trong giếng.

Sau khi người ta trục vớt chiếc quan tài từ trong giếng ra thì càng ngày càng có nhiều chiếc quan tài từ trong giếng nổi lên, cuối cùng sau hơn bốn mươi chiếc quan tài mới dừng lại. Thứ nổi lên cuối cùng là quan tài của một đứa trẻ, cũng là thứ có oán khí lớn nhất.

Đó là một chiếc quan tài bằng ngọc bích cao nửa mét, cũng là vật đứng đầu trong hàng loạt những chiếc quan tài đó, hại chết vài người âm dương tiên sinh đến hàng phục nó. Sau đó là do ông nội Tống Tâm giải quyết. Tôi không tin điều này lắm, chỉ nghĩ rằng ông buồn chán nên nói đùa với đám trẻ chúng tôi.

Lần này tôi đã tận mắt chứng kiến, tin thì đã tin, nhưng tôi không biết liệu ngày mai tôi có thể nhìn thấy mặt trời hay không.

Tống Tâm tuy lá gan nhỏ hơn tôi, nhưng dù sao cũng là hậu duệ của Âm Dương huyền học chính tông. Tuy rằng thân thể run lên, nhưng trong mắt hiện lên một tia cơ trí.

Dường như cô ấy đã nghĩ ra cách, một tay làm động tác ép xuống.

Tôi hiểu ý cô ấy. Khi chúng ta đổ rác vào thùng, nếu đầy rồi lại dùng tay ép rác xuống thì sẽ có được thêm khoảng trống. Nếu muốn những mảnh vụn ghê tởm này xuống nhanh hơn, có lẽ chỉ còn cách này.

Tôi đang đeo găng tay cao su vào, nhưng tôi vẫn có chút không dám ấn vào những miếng thịt vụn lạnh lẽo và tái nhợt kia, những mảnh vụn không tránh khỏi có chỗ hôi thối. Ở các kẽ hở giữa các mảnh vụn vẫn còn nhiều con giòi màu trắng đang ngoằn ngoèo nên nếu ấn vào sẽ làm dập nát chúng.

Do dự trong ba giây, tôi nghiến răng và ấn cái xác trong thùng xuống.

Vào lúc đó, tôi cảm thấy rằng cái xác thực sự đang chìm xuống, nhưng bàn tay của tôi dường như có thể xuyên qua chúng và chìm vào trong. Bộ não ngay lập tức nhận được một tín hiệu kinh hoàng, khiến tôi phải nhanh chóng rút tay ra khỏi thùng gỗ.

Điều khiến tôi cảm thấy suy sụp là tay tôi dường như bị mắc kẹt trong lớp bùn dày, rất khó để kéo ra.

Mẹ nó, Tống Tâm thực sự đã nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc.

Không thể rút tay ra!

Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh khủng khiếp, thậm chí cả hình ảnh bàn tay tôi bị thây ma gặm sạch. Đôi khi tôi tưởng tượng quá nhiều mà dọa sợ chính mình, tôi vừa sốt ruột vừa rút mạnh tay ra, nhưng lần này tôi cảm thấy rằng cổ tay của tôi bị bóp chặt bởi một cái gì đó.

Nó có vẻ như một bàn tay lớn mạnh mẽ, tôi cảm thấy như mình xong đời rồi.

Bởi vì không biết tại sao bàn tay đó lại cứng như thép đúc, cho dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó. Tôi lạnh toát cả người, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo, tôi hoảng hốt gọi Tống Tâm cầu cứu: “Tiểu Tâm, mau tới giúp tớ, tớ không rút tay ra được.”

Đồng tử Tống Tâm co rút lại, tựa hồ cũng nhận ra tôi đang gặp khó khăn, cô ấy vội vàng đứng dậy kéo tôi như nhổ củ cải vậy. Sức lực đó dường như nặng ngàn cân, không ai trong chúng tôi có thể lay chuyển một chút nào.

Cuối cùng, tôi và Tống Tâm bị xô ngã xuống đất, mông của chúng tôi đập mạnh xuống nền bê tông lạnh lẽo. Mông đập xuống như bị đánh thành bốn cánh, đau đến chết đi sống lại, trước mắt thoáng qua một trận hoa mắt.

Tôi chưa kịp kêu lên, liền cảm thấy cằm mình đã bị nâng lên bằng những ngón tay lạnh lẽo của một người mà tôi không biết là ai.

Tôi nhìn kỹ và suýt chút nữa sợ chết khiếp.

Cái thùng lắc tại chỗ một vài lần, nhưng nó không rơi xuống.

Các mảnh bên trong đã chìm xuống. Chiếc gương mà tôi ném vào thùng gỗ chìm xuống rồi nổi trên mặt nước, trông sạch sẽ và sáng như ánh trăng rơi trên mặt băng, có cảm giác có ngân quang chiếu sáng.

Hai bàn tay người nhợt nhạt duỗi ra trong gương, một cái hung hăng nắm lấy một bên cổ tay của tôi, còn cái kia thì nâng cằm của tôi. Sau đó, từ từ trượt ngón tay xuống đường viền khuôn mặt tôi. Nếu là tôi trước đây, tôi đã khóc gọi cha gọi mẹ từ lâu.

Mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng tôi vẫn nhìn chuyển động của bàn tay đó. Những chuyển động của nó rất tinh tế và chậm rãi, như thể nó đang vuốt ve và thương hại tôi.

Nhưng cái lạnh của những đầu ngón tay khiến mỗi tắc da thịt chạm vào tôi đều cảm thấy đau.

Cảm giác tê cóng thật sự rất kinh khủng, từ sâu trong vân da ra đến bên ngoài giống như muốn nổ tung, khiến da đầu căng cứng, hàm răng hàm trên đều phải cắn chặt.

Tống Tâm sắc mặt tái nhợt, cô ấy muốn tiến lên giúp tôi.

Nhưng tôi lắc đầu, ý bảo trong lúc này nhất thời không nên động đậy, nếu như tay này còn chưa buông ra. Đương nhiên tôi sẽ đọc to “Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa Minh Kinh” để cho nó biết sự lợi hại. Con người đang đứng trước sự sống và cái chết thì bất kỳ biện pháp cứu sống nào cũng có thể làm được.

“Dùng kinh phật tự vệ? Chỉ sau mấy ngày không gặp đã trở nên mạnh mẽ như vậy. Tôi cũng phải thán phục cô.” Một giọng nói mơ hồ và tà ác vang lên bên tai tôi, tôi thật sự đã nghe qua âm thanh này, nhưng tôi không thể nhớ là đã nghe qua ở đâu.

Tôi buột miệng hỏi: “Anh là...” Ai?

Chữ ai còn chưa nói xong, tôi đã cảm thấy cổ họng mình nhớp nháp, như nuốt phải cao su, không nói được câu nào. Cảm giác này khiến tôi thực sự nhận ra một loại bất lực, thậm chỉ là một ý nghĩ tuyệt vọng.

Bởi vì tiềm thức của tôi đã phát hiện ra rằng chủ nhân của giọng nói này có thể điều khiển dây thanh quản của một người. Chính anh ta đã khiến tôi không thể thốt nên lời.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, trong lòng liền nhớ tới việc niệm “Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa Minh Kinh“.

Mặc dù niệm thầm kinh Phật không hữu ích bằng niệm lớn tiếng, nhưng chỉ cần có tâm sáng suốt thì sẽ có Phật trong lòng. Khi tôi niệm càng nhiều lần thì theo một cách tự nhiên, tôi có thể lĩnh hội được tinh túy của Phật giáo mà trước đây tôi không cảm nhận được.

Đầu óc càng ngày càng sáng tỏ, thậm chí có thể không nhìn mà tự thông, từ từ lĩnh hội ý nghĩa của một phần kinh Phật.

Ngay khi nội dung của câu kinh Phật đầu tiên hiện lên trong đầu tôi, chiếc gương trong xô nước đột nhiên biến thành màu xanh lục, một khuôn mặt người tinh xảo từ từ hiện lên trong gương.

Khuôn mặt lúc đầu hơi mờ, sau đó các đường nét trên khuôn mặt trở nên ba chiều. Chiếc mũi cao vừa phải, không có nửa phần tỳ vết. Sau đó, một đôi mắt đen nhánh, trong con ngươi mang theo một tia mê hoặc điên cuồng, lông mi dài và vô cùng dày. Nó giống như loại rèm châu xâu bằng ngọc trai đen, nhẹ nhàng rũ xuống, có thể che đi ánh mắt quỷ dị, mê hoặc khiến người ta sợ hãi. Cuối cùng là đôi môi mỏng như cánh ve sầu. Khóe miệng nhếch lên có vài phần tà mị.

Khuôn mặt này có phần giống với Lăng Vũ Dương, nhưng đó chắc chắn không phải là Lăng Vũ Dương. Anh ta là Ác Nguyệt, mở quán café ở công viên Trường Nhạc, chính anh ta là người nuôi thi yêu.

Ha ha...

Thi yêu mặc quân phục Nhật Bản, tính theo thời gian thế chiến thứ 2, ít nhất anh ta cũng đã nuôi thi yêu từ bốn mươi đến năm mươi năm. Lần này thi yêu bị tôi phân thây, tâm lý trả thù mạnh như vậy, anh ta nhất định sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi lo lắng đến mức khó thở, trong đầu trở nên trống rỗng, chẳng còn nhớ kinh Phật gì nữa. Khi tôi nhận ra rằng mình cần phải tự vệ, mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi thế mà không thể nhớ được một câu kinh Phật nào, ở trong gương, khóe miệng của khuôn mặt kia cười càng thêm sâu.

Xem ra anh ta không chỉ có thể kiểm soát dây thanh quản của một người. Mà còn... Nó thậm chí có thể kiểm soát các dây thần kinh và trí nhớ của não người, đến nỗi não của tôi không thể nhớ được bất kỳ câu kinh Phật nào mà tôi đã đọc thuộc lòng.

Anh ta thực sự từ từ ló đầu ra khỏi gương, như thể sắp bước ra khỏi thế giới trong gương. Khi anh ta từ từ nghiêng nửa người ra khỏi gương, biểu cảm giữa hai lông mày của trở nên mềm mại đáng yêu mà bất đắc dĩ: “Em gái, còn nói không phải cô cố ý sao? Nhờ sự sủng ái của Lăng Vũ Dương, cô đã giết chết hai bảo bối của tôi rồi.”

Hai bảo vật mà anh ta đang nói đến có lẽ là quỷ nước hắc xà và thi yêu vừa bị tôi chia thành vô số mảnh.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi muốn nói nhưng tôi không thể thốt ra một lời nào.

Quả nhiên anh ta đến để trả thù, điều khiển Tống Tâm và lập kế hoạch giúp thi yêu sống lại, xem ra cũng là ra đa mưu túc trí nhưng lại tàn ác. Xuyên suốt toàn bộ sự việc, mọi bước đi đều được anh ta tính toán kỹ lưỡng và hầu như không có kẽ hở.

Đôi mắt hơi hẹp dài của Ác Nguyệt mềm mại mà hung ác, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, khiến tôi cảm thấy nổi da gà. Tiên Hiệp Hay

Khuôn mặt tức khắc trở nên tàn nhẫn, anh ta hung hăng nắm lấy cổ tay tôi: “Tôi thật sự không biết tên đó mê đắm cái gì! Rõ ràng chỉ là một người sống bình thường! Nhưng tôi tin rằng nếu cô chết đi, tên kia nhất định sẽ rất đau lòng. Anh ta càng buồn, tôi càng vui!”

Trong lòng tôi run lên, nước mắt lăn dài.

Tôi không muốn nhìn Lăng Vũ Dương buồn, cảm giác đau lòng nói chung là khó chịu như bị kim châm. Điều khiến tôi khó chịu hơn nữa là, trong màn nước mắt mờ mịt, tôi nhìn thấy hai con quỷ chết đuối đã hít hương xong, muốn kéo Tống Tâm xuống giếng!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.