Nửa tháng trước nhà họ Giản mua kéo âm dương?
Là ngẫu nhiên sưu tầm, hay là họ đã sớm dự đoán được sẽ sử dụng đến chiếc kéo này?
Trong lòng tôi có chút hoảng loạn!
Nhìn thấy lớp trang điểm tinh xảo của mình trong gương, tôi nói với Tống Tâm cũng như đang tự an ủi bản thân: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Có lẽ là đạo trưởng Mã muốn sưu tầm những thứ như vậy, cho nên mới mua thôi. Lại đúng lúc lấy ra dùng...”
“Tên họ Mã lắm mưu mô như vậy, cậu cho rằng anh ta sẽ mua những thứ vô dụng với mình sao?” Tống Tâm trợn mắt, nhìn tôi trong gương một lúc rồi đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi nói: “Cậu không thể lấy anh ta! Tô Mộng, nếu... rất có khả năng đây là một cái bẫy?”
“Bẫy?” Tôi từ trên ghế chậm rãi đứng lên, có chút sững sờ nhìn các bạn học nữ và nhân viên trang điểm.
Tống Tâm nói quá to, mọi người ở xung quanh đều nghe thấy.
Tôi vẫn còn do dự, nếu chỉ dựa vào điểm này mà tôi kết tội Giản Dương, có phải là quá cẩu thả không?
Nhưng nếu đó là một cái bẫy, thì đó là cái gì mà khiến Giản Dương liều mạng gài tôi vào như vậy. Nếu tôi không đứng ra cứu anh ấy, anh ấy đã chết rồi. Hoặc là nói cách khác, anh ấy đã sớm hiểu được tính cách của tôi, anh ấy biết cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ cứu anh ấy, cho nên anh ấy không sợ gì.
Tôi không nghĩ mình là một người phụ nữ thông minh, có thể bày mưu tính kế, khi đối mặt với những vấn đề như vậy, phản ứng của tôi luôn chậm chạp.
Ngay cả đứa con trong bụng của tôi, cục cưng từ trước đến nay hiếm khi nói chuyện, cũng đột nhiên giao tiếp với tôi bằng một sự tồn tại thần giao cách cảm nào đó.
Dường như nó đang nói: “Mẹ, đừng lấy anh trai xấu xa, mẹ... đừng bỏ ba...”
Tôi vuốt ve bụng dưới, trong lòng có chút do dự, cảm xúc trở nên phức tạp. Đứa bé là máu thịt của tôi, mỗi lời nó nói đều dễ dàng khiến tôi rung động. Nhưng bây giờ tôi không có lý do gì để chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này, Giản Dương đã làm rất nhiều điều cho tôi như vậy, tôi thực sự không thể dễ dàng thuyết phục bản thân mình phụ lòng anh ấy.
Sự bao dung của nhà họ Giản đối với tôi mà nói, càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi.
Sắc mặt của Tống Tâm càng thêm nghiêm túc, cắn môi, giống như đang đưa ra quyết định quan trọng nào đó: “Ông nội nói thà phá hủy 10 tòa thành còn hơn hủy hoại một cuộc hôn nhân, bảo tớ đừng nói cho cậu biết. Nhưng tớ không thể không nói... Tô Mộng! Cậu nghe rõ nhé, nếu cậu đơn phương cắt đứt sợi chỉ đỏ hợp đồng, thì... thì anh ấy sẽ bị tổn thương nghiêm trọng!”
Nghe thấy 'anh ấy' mà Tống Tâm nói, tôi phản ứng ngay lập tức.
Chắc hẳn cô ấy đang ám chỉ người mà tôi cũng có một hợp đồng hôn nhân, mà người đó có lẽ là Lăng Vũ Dương.
Tôi lúc này giống như bị gậy gộc đánh, đầu óc ong ong.
Nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ, vì lời nói của Tống Tâm mà đột nhiên được liên kết với nhau. Tôi mơ hồ cảm thấy ở trong bóng tối, có người đang cố ý lợi dụng tôi để tính kế Lăng Vũ Dương.
Mèo Nguyệt Linh Kim Đồng đột ngột xuất hiện, là đã sớm được chuẩn bị, để chúng tôi tiến vào U Đô.
Còn có Giản Dương và Lạc Thần Tuấn xuất hiện ở thế giới âm cứu chúng tôi, có lẽ đã được lên kế hoạch từ lâu, mọi việc đều là muốn tôi chủ động cắt đứt sợi chỉ đỏ, Lăng Vũ Dương bị thương nặng.
Mà tôi, cứ như vậy mà bị người ta lợi dụng!
Giờ phút này, trong trí nhớ của tôi hiện lên rất nhiều thứ mơ hồ, giống như quỷ thần nhãn cầu nói Lăng Vũ Dương vì tôi mà bị thương nặng.
Còn có...
Trong cơn mưa máu đó, nói không chừng cũng là do anh để lại.
Anh bị thương nặng mà còn dám đến cứu tôi, tôi bây giờ không biết rõ tình hình mà liền kết hôn với Giản Dương, đối với anh mà nói là một loại vô trách nhiệm.
Cương thi nghìn năm đó vô cớ xâm nhập vào cuộc sống của tôi, khiến tôi mang thai, lại cứu tôi không biết bao nhiêu lần. Tình cảm của tôi dành cho anh quá phức tạp, nếu tôi nói là tôi thích anh, anh lại mang đến cho cuộc đời tôi quá nhiều rắc rối.
Nói chán ghét, tôi vừa nghĩ đến việc anh bị thương nặng, trái tim tôi liền đau như bị ai đó bắt lấy.
“Tống Tâm, tớ có linh cảm không tốt, tớ... tớ muốn đi gặp Giản Dương, cậu đi cùng tớ qua đó có được không?” Tôi hít một hơi thật sâu, thắt chặt dây đeo của chiếc túi nhỏ nhắn màu đen bên cạnh.
Nó chứa sổ hộ khẩu của nhà chúng tôi, tôi và Giản Dương dự định sau khi kết hôn xong sẽ lập tức đi đăng ký kết hôn.
Tôi đột nhiên cảm thấy xa lạ với Giản Dương, tôi không hiểu tại sao Giản Dương lại tính kế những chuyện này, thậm chí tôi còn nghĩ rằng tôi may mắn, có lẽ tôi đã hiểu lầm anh ấy.
Tôi phải tự mình đi hỏi anh ấy, xác nhận chuyện này.
Tống Tâm mạnh mẽ gật đầu, vẻ mặt khó coi như bị táo bón: “Ông nội cũng thật là, tìm hiểu lâu như vậy mới tra ra được, nếu biết sớm hơn một ngày, cũng tốt hơn là bây giờ. Đám cưới... đám cưới sắp bắt đầu rồi...”
“Chỉ cần chưa kết hôn, mọi thứ đều kịp.”
Tôi liếc nhìn nhân viên trang điểm ở bên cạnh, cô ấy có vẻ không hiểu tôi và Tống Tâm đang nói cái gì, cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu Giản đang ở đâu?”
“Có lẽ... có lẽ là ở phòng nghỉ ngơi? Vừa rồi tôi thấy anh ấy đi vào cùng đạo trưởng Mã, trang điểm sắp xong rồi, bây giờ không nên vội vàng đi tìm anh ấy...”
Nhân viên trang điểm còn chưa nói xong, tôi đã đi cùng Tống Tâm đến phòng nghỉ của Giản Dương.
Trong đầu tôi có một giọng nói, không ngừng thúc giục tôi đến gặp Giản Dương hỏi cho rõ ràng, tôi cảm thấy như mình đang tham gia vào một vòng xoáy âm mưu cực lớn.
Ngay cả thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ đến lớn tôi đều tin tưởng nhất cũng tính kể tôi từng bước một.
Cảm giác này khiến tôi sợ hãi và lo lắng theo bản năng, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi nhất định phải biết rõ chân tướng, nếu không tôi sẽ không chấp nhận sự thật như vậy.
Nhà họ Giản rất lớn, tôi đã nghĩ đến vô số lần tình huống tôi và Giản Dương gặp nhau, thậm chí nghĩ rằng Giản Dương có thể nói những lời ngon tiếng ngọt, phủ nhận toàn bộ sự việc.
Nhưng vừa bước tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Đứng ở cửa, là có thể nghe thấy người bên trong nói chuyện: “Cục cưng, anh nói xem vợ chưa cưới toàn thân da bọc xương của anh tốt, hay là em tốt?”
- ---------------------------