Hóa ra hai cô gái mới chuyển đến ký túc xá là hai đàn em của tôi. Sau khi hai người Cố Lan và Âu Vỹ chuyển đến trường khác, hai cái giường trong ký túc xá liền bỏ trống.
Vì để không lãng phí tài nguyên, trường học sắp xếp hai người kia vào ở.
Nếu đổi lại là tôi trước đây thì tôi nhất định sẽ kiên nhẫn giải thích, cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với hai người bạn cùng phòng mới, để tránh những mâu thuẫn và xung đột không cần thiết xảy ra trong cuộc sống. Nhưng riêng hôm nay, cử chỉ và hành động của Tống Tâm đã xuất hiện sự kỳ lạ, khiến cho tôi không thể yếu đuối khi đối mặt với sự việc này.
Tôi chỉ suy nghĩ một chút rồi cười nhạt, cách cười là học theo kiểu cười tà mị mà tùy tiên của Lăng Vũ Dương: “Âm thai? Các người biết đó là gì không mà đến chất vấn có phải trong bụng tôi có mang âm thai hay không.”
“Âm thai là... Là con của người và quỷ chứ gì, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết. Anh Giản đã nói hết với mọi người, trong bụng chị mang con của quỷ, chị... Chị là quái vật.” Nữ sinh kia đối với tôi vừa hận vừa sợ, sợ hãi lùi về phía sau một bước, thân mình mất đi trọng tâm ngã ngửa ra sau.
Bây giờ phòng ngủ vừa bẩn vừa lộn xộn, dưới đất còn có chai nước khoáng.
Cô ta lui về phía đó nên dẫm phải một chai nhựa tròn rỗng và té lăn trên đất, sau khi té xuống đất thì tinh thần của cô ta trở nên bất ổn và khóc lớn.
Hai nữ sinh này hiển nhiên đều là nữ sinh nhỏ tuổi, lá gan không lớn, trong lòng không thể chứa đựng những người kỳ quái.
Điều khiến tôi cảm thấy buồn cười, đó là Giản Dương lại có thể ấu trĩ như thế.
Giống như đứa trẻ trong trường mẫu giáo, lan truyền những tin tức như vậy trong trường học làm cho mọi người đều sợ tôi. Nếu là trước kia có lẽ tôi còn cảm thấy lời nói của con người thật đáng sợ, nhưng sau khi ở bên Lăng Vũ Dương, tôi lại học được một loại chấp niệm, gọi là “Làm việc nghĩa không được chùn bước“.
Tôi yên lặng nhìn cô ta khóc thút thít một lát rồi vươn tay đưa một tờ khăn giấy cho cô ta, nhưng cô ta không nhận lấy.
Tôi dứt khoát bày ra điệu bộ thịnh khí lăng nhân, khoanh tay trước ngực, giống như đại ca xã hội đen: “Nếu biết tôi mang âm thai thì sao không mau gọi tôi là mẹ quỷ đại nhân đi.”
“Cái gì?” Có lẽ hai người không ngờ tôi sẽ tự xưng là mẹ quỷ, bộ dạng choáng váng ra mặt.
Tôi nhướng mày lên, cười càng dữ dội hơn, trong đầu tôi đã bắt đầu nghĩ ra một lý do tốt để thoái thác: “Cô chưa đi đến thành phố Ma Quỷ ở Tây Vực sao? Nữ vương trước đây của thành phố ma quỷ là mẹ quỷ, tất cả mẹ quỷ đều là chuyển thế của mẹ quỷ từ đời trước. Cái gì mà con của người và quỷ? Đó chỉ là chuyện ma quỷ, tất cả đều là Giản Dương nói với mấy người sao? Mấy người thật buồn cười, vậy mà cũng tin.”
Chính tôi cũng khâm phục khả năng bịa chuyện của mình, tôi nhớ rằng thành phố Ma Quỷ trong sách địa lý chỉ là một địa mạo* Yardang mà thôi. Không phải là thành phố có thật do sức người dựng nên, nhưng tôi lôi thứ đó ra cũng vì tạm thời đánh lừa hai nữ sinh này.
*Địa mạo: một đặc điểm tự nhiên hoặc nhân tạo của bề mặt cứng của Trái Đất hay của hành tinh khác.
Hai nữ sinh này không có khả năng học thứ như tôi nghĩ, ngây ngẩn cả người trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, một trong hai người mới nói: “Tôi... Tôi cũng từng nghe nói đó là truyền thuyết, nói như vậy... Đứa con trong bụng chị là vì thân phận của chị mới trở thành âm thai?!”
“Tôi cũng từng nghe qua, tôi nghe anh của tôi nói hình như thành phố ma quỷ ở Tân Quý!” Một nữ sinh khác cũng phụ họa theo.
Chuyện đó tôi chỉ thuận miệng bịa ra, vậy mà các người lại từng nghe nói là có quỷ. Trí tưởng tượng và óc sáng tạo của con người thật là vô hạn, có lẽ tùy tiện nói đến một truyền thuyết đơn giản, một số người có thể tự vận dụng não bộ tạo ra nhiều quá trình. Rất nhiều điều không thể giải thích được cũng sẽ được giải thích qua sự vận dụng não bộ của họ.
Tôi lập tức nhân cơ hội này, nghiêm khắc nói: “Biết thì tốt, chuyện của tôi không được nói với người khác.”
Hai sinh viên năm nhất mới đến ngơ ngác gật đầu, vừa định ra ngoài thì bị tôi gọi lại: “Từ từ!”
“Sao... Có chuyện gì?” Hai người kia phỏng chừng là bị dọa sợ quá mức, cả người run rẩy, xem ra bọn họ không hề nghi ngờ về những điều tôi nói.
Hai người đều quay lại, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.
Lúc này, tôi mới nhìn kỹ ngoại hình của bọn họ. Một người có vóc dáng thấp bé, thuộc dạng nữ sinh nhỏ nhắn, nửa người trên là áo sơ mi phong cách Anh, nửa người dưới là quần đùi vải ren màu trắng tuyết.
Ăn mặc trang điểm trẻ trung xinh đẹp, nhưng trên mặt nổi nhiều mụn và rất đen.
Nữ sinh kia thì cao hơn, mặc quần yếm, cột tóc đuôi ngựa và trang điểm rất đậm.
Tôi tìm một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, làm ra vẻ như mấy cô ả tiểu thư vuốt cái bụng phồng lên của mình: “Hai người tên là gì?”
Hai người họ bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, dường như không muốn trả lời.
Tôi hắng giọng, giả vờ như đang tức giận.
Các cô ấy sợ đắc tội với tôi nên đã nói ra tên của mình, cô gái có dáng người nhỏ nhắn tên là Trần Giai Linh, còn cô gái cột tóc đuôi ngựa và trang điểm đậm tên là Lý Hồng.
Tôi lại hỏi các cô ấy về tình huống của Tống Tâm, hai cô gái nhắc tới Tống Tâm thì có vẻ mặt khinh thường.
“Chúng tôi không biết, vì... Chúng tôi có quen biết nhau đâu.” Trần Giai Linh nói chuyện hơi run, nhưng vẫn nói ra một câu hoàn chỉnh trước mặt tôi.
Nhưng tôi không tin, tôi cảm thấy các cô ấy luôn ở chung thì nhất định sẽ biết chút gì đó.
Giọng điệu của tôi càng cứng rắn hơn: “Trần Giai Linh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, bây giờ cô đã biết thân phận của tôi. Còn muốn giấu giếm chuyện của Tống Tâm với tôi, đến lúc đó đừng có hối hận!”
Trần Giai Linh giống như bị tôi hù, thần kinh toàn thân trở nên căng thẳng hơn và hấp tấp nói: “Tôi không có giấu giếm chị... Là thật đó! Đàn chị này cố ý không muốn chơi với chúng tôi, mỗi ngày đi đến tối khuya mới về. Từ ba ngày trước chị ta bắt đầu mân mê lều trại của mình, nói là không muốn nhìn thấy mặt của chúng tôi cho nên muốn ngăn cách riêng bản thân ở bên trong. Hứ, chị ta kỳ lạ như vậy, chúng tôi cũng không muốn gặp...”
Trần Giai Linh vừa nhìn đã biết là nữ sinh có lá gan rất nhỏ, e rằng cô ta đã sợ tôi đến cực điểm rồi.
Còn chưa kịp nói ra miệng chữ “Chị ta” thì đã nuốt trở về và sợ hãi mở to hai mắt nhìn tôi, sợ tôi không vui sẽ ăn thịt các cô ấy.
Ban đầu tôi chỉ muốn hù dọa hai nữ sinh này thôi, không ngờ các cô ấy thật sự tin tưởng hoàn toàn, tôi cũng coi như là mèo mù đâm chết chuột. Vì mánh khóe bịa chuyện lừa người này tùy tiện dùng với đàn anh đàn chị, nếu gặp người thông minh hơn sẽ dễ bị nhìn thấu.
Lý Hồng vẫn luôn quan sát Trần Giai Linh nói chuyện, lúc này đột nhiên cắn ngược lại Trần Giai Linh: “Cô nói dối, rõ ràng là cô luôn nói trong bụng Tô Mộng là âm thai, chị ấy không biết xấu hổ. Không biết xấu hổ. Bề ngoài là trà xanh. Chị Tống Tâm mới không có thiện cảm với cô...”
“Chẳng lẽ cô chưa từng nói sao?”
“Không có!”
.......
Hai cô gái tranh cãi mãi không dứt, có người nói một người phụ nữ bằng năm trăm cái đầu vịt, bây giờ ở trước mặt tôi là một nghìn cái đầu vịt đang cãi nhau. Bọn họ cãi nhau khiến suy nghĩ vốn đã không rõ ràng của tôi càng lộn xộn hơn, khiến cho tâm trạng của tôi cũng trở nên nóng nảy.
Hình ảnh hai người nắm tay làm lành vừa rồi, bây giờ nó trở thành cảnh tượng rất mỉa mai trong đầu tôi.
Tôi kiên nhẫn nhịn hồi lâu, trong đầu nảy ra một ý tưởng, tôi nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên bụng, thấp giọng nói: “Bảo bối, làm cho hai chị này đừng cãi nhau nữa được không?”
Chỉ trong chớp mắt, trong phòng trở nên yên lặng, biểu cảm của hai nữ sinh đều cứng đờ, dùng ánh mắt sợ hãi cực độ nhìn tôi. Thực ra tôi chỉ muốn hai người đừng cãi nhau nữa, lại không thể ngăn cản tiểu tổ tông nghịch ngợm trong bụng mượn cơ hội lẻn ra ngoài chơi.
Tôi lập tức nhìn thấy nó bay ra giữa không trung, bàn tay nhỏ sờ mặt của Trần Giai Linh: “Chị ơi đừng cãi nhau nữa!”
Nói xong, nó cũng sờ mặt của Lý Hồng.
Có lẽ là các cô ấy không nhìn thấy linh thể của bảo bối cho nên bị dọa đến phát điên: “Có thứ gì đang sờ mặt của tôi!”
“Có thứ gì đó cũng đang sờ tôi...”
Hai người nhìn nhau rồi lại đồng loạt nhìn tôi, bộ dạng đứng thẳng giống như học sinh phạm lỗi.
“Vấn đề tôi hỏi các cô, không được nói ra ngoài, biết chưa?” Tôi thong thả ung dung nói, cảm giác bản thân mình chính là chị đại xã hội đen.
Hai cô gái nghiêm túc gật đầu, không dám nói nhiều.
“Tôi hỏi mấy người, Tống Tâm về muộn, có mang theo thứ gì kỳ lạ không. Ví dụ... Ví dụ như hộp, hoặc là cái bình linh tinh gì không?” Tôi vừa liếc nhìn Tống Tâm vừa hỏi.
Tôi đang tìm kiếm nguồn gốc của tro cốt trên tấm vài bố trắng kia, tôi có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác ngọn nguồn của tro cốt là ở trong căn phòng này.
Điều tôi phải làm bây giờ đó là nghiệm chứng cảm giác của tôi có chính xác không.
Lý Hồng nói rằng không nhìn thấy, nhưng Trần Giai Linh nói cô ta nhìn thấy Tống Tâm mang về trái bóng rổ, đặt ở dưới giường. Cũng chính là dưới gầm giường của tôi, chưa bao giờ lấy ra.
Khoảng cách giữa giường và mặt đất có lẽ là đến đầu gối, muốn xem dưới giường có thứ gì thì nhất định phải cúi thấp đầu xuống xem có thứ gì ở dưới giường.
Tôi cúi đầu nhìn, phía dưới đen như mực, nhìn không rõ.
Nhưng vì có bảo bối trong bụng nên đôi mắt của tôi có thể nhìn thấy được những thứ không sạch sẽ. Dưới giường quả thực có một luồng khí đen không biết là gì, khí đen u ám dày đặc, chắc là quỷ khí trên người của lệ quỷ.
Tôi hít sâu một hơi, thử nằm nghiêng trên mặt đất để tầm mắt bằng với giường và quan sát bên trong.
EQ của Lý Hồng rất cao, cô ta vừa rồi không chỉ vì tôi mà chủ động cãi nhau với Trần Giai Linh. Lúc này còn chủ động đưa đèn pin cho tôi. Tuy rằng tôi nhận lấy đèn pin và chiếu vào bên trong, nhưng trong tình huống này đèn pin không có tác dụng gì đối với tôi, mắt âm dương nhìn thấy những thứ không sạch sẽ là dựa vào tu vi chứ không phải ánh sáng.
Bên trong quả bóng rổ quả thực có vấn đề, thoạt nhìn trên bề mặt có máu. Máu vẫn luôn ướt, hình thành một vũng máu nhỏ.
Xung quanh có rất nhiều mạng nhiên, trên mặt đất toàn là bụi bặm, nếu tôi muốn lấy quả bóng rổ thì nhất định phải chui vào trong, khiến cho toàn thân dính đầy bụi mới có thể lấy quả bóng rổ ra.
Lá gan của tôi cũng không lớn, đặc biệt sợ quả bóng rổ kia sẽ biến thành một cái đầu người như trong phim kinh dị.
Tôi quan sát cả buổi, nó chỉ là một quả bóng, máu chảy ra không ngừng từ trong lỗ thủng kia, nhìn không ra có gì đặc biệt.
Tôi cắn răng, nhích người tới, lấy quả bóng rổ ra.
Cả người dính đầy bụi của tôi chưa kịp phủi, đôi tay không suy nghĩ mà ném nó xuống đất.
Vì quả bóng rổ này thật sự rất nặng, có lẽ là nặng cỡ đầu người. Hơn nữa các xúc tu lạnh ngắt, âm khí nặng khiến cho người ta cảm giác dường như có một nhũ băng vô hình xuyên ra ngoài, trực tiếp đâm vào khớp xương bàn tay của con người.
Tôi hỏi: “Trên quả bóng có máu, các người có thấy không?”
Các cô ấy lắc đầu, tỏ vẻ không nhìn thấy.
Có lẽ là tôi đã hiểu rồi, máu trên quả bóng chỉ có tôi nhìn thấy, nhưng bên trong quả bóng này rốt cuộc là cái gì mới có thể làm quả bóng luôn chảy ra dòng máu tươi quỷ dị?
Quả bóng rổ rơi xuống mặt đất, nó từ từ lăn ra một khoảng, chậm chạp lăn đến bên chân của Trần Giai Linh. Trần Giai Linh hét lên một tiếng, leo lên ghế dựa, không dám xuống dưới.
Quả bóng kia giống như có định vị GPS, lại từ từ lăn về phía Lý Hồng.
Lý Hồng rất thông minh, chậm rãi di chuyển, di chuyển đến phía sau tôi và tìm kiếm sự che chở từ tôi. Quả bóng rổ đi theo Lý Hồng từ từ lăn đến theo kịch bản của tôi, tôi duỗi tay ra giữ quả bóng rổ làm nó không thể tiếp tục lăn loạn dưới đất nữa.
Tôi cảm giác bản thân lại phải giả vờ mạnh mẽ, phải khắc chế nỗi sợ trong lòng và cố làm ra vẻ, thật sự quá vất vả. Trái tim của tôi sợ hãi đập loạn xạ trong lồng ngực, khả năng của con người đều là vì bị ép buộc mà bày ra.
Bên trong sẽ là thứ gì?
Đầu người?
Hay là một lượng tro cốt lớn được bọc bên trong?
Tôi giả vờ bình tĩnh, xoay người lại liếc mắt nhìn Lý Hồng và hỏi: “Cô có kéo không? Tôi muốn cắt quả bóng này ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì.”