Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 276: Chương 276: Chu sa vẽ bùa




Bây giờ, điều mà ba mẹ tôi cảm thấy yên lòng nhất chính là giao tôi cho Ác Nguyệt.

Hai người họ gật đầu, đều mệt mỏi rã rời, chỉ có thể đi ngủ thôi: “Vậy ba mẹ đi ngủ đây, Tô Mộng chăm sóc tốt cho Lăng Vũ Dương đấy, cậu ấy dù sao cũng là vì con mà bị thương đấy…”

“Con biết rồi ạ!” Tôi đã nhấn mạnh giọng điệu để nhấn mạnh về chuyện này.

Bởi vì cảnh tượng Ác Nguyệt bị thương ở ngay trước mặt tôi, thực sự khiến người ta cảm thấy chấn động. Trong trí nhớ của tôi, hầu hết đều là ký ức có liên quan đến Ác Nguyệt về việc anh ta làm tổn thương tôi.

Nhất là lần từ trên xà trong phòng ký túc xá rơi người xuống.

Anh ta trực tiếp làm gãy xương tay của tôi!

Ác Nguyệt uể oải ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt lộ ra sự lẳng lơ mờ ám: “Bà xã bảo bối à, mau nghe lời ba mẹ chăm sóc tốt cho anh đi, giúp anh bôi thuốc.”

“Được.” Lần này, tôi không có từ chối Ác Nguyệt.

Chỉ là xử lý vết thương mà thôi, đối với tôi mà nói thì không phải là một chuyện khó.

Tôi lấy hộp thuốc ở nhà và khử trùng cho đầu của Ác Nguyệt. Tôi đã dùng thuốc khử trùng để rửa sạch một ít cát mịn trên vết thương của anh ta, tôi không biết một nhân vật tài giỏi trong U Đô như anh ta, vết thương nếu không tiêm uốn ván thì sẽ bị nhiễm trùng hay không.

Dù sao thì anh ta cũng không muốn đến bệnh viện, tôi đã làm tất cả những gì có thể cho anh ta rồi.

Sau khi khử trùng, thì cắt băng gạc và băng bó lại cho anh ta.

Anh ta lúc này trông vô cùng yên lặng, một đôi mắt giống như yêu quái nhìn chằm chằm lấy tôi. Tôi thì xem ánh mắt của anh ta như không tồn tại, sau khi băng bó xong thì tôi vào nhà bếp làm cá.

Tôi biết mèo không thể ăn được đồ quá mặn, nếu không thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chức năng của thận.

Vì vậy, tôi đã đặc biệt làm món cá kho không thêm nước tương và muối, trông gần giống như là hấp vậy.

Ba cái đầu cá nấu ra vô cùng thơm ngát.

Tôi ở trong nhà tìm thấy ba cái đĩa dùng một lần, và đặt con cá đã nấu chín vào trong đó.

Sau khi mở cửa thì đặt cá ở trước cửa, và thả con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng sau khi được Tống Tâm băng bó vết thương ra.

Suy cho cùng thì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nuôi một con linh vật như này.

Lúc đó, cả tôi và Tống Tâm, đều nhất thời động lòng trắc ẩn nên mới muốn cứu nó.

Con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng vốn là con vật sống đơn độc, cũng không thích ở lâu trong nhà của tôi, con cá thơm ngát đó được đặt ở bên ngoài. Ngay lập tức nhảy ra, nó lượn quanh ba đĩa cá hồi lâu cũng không ăn.

Cuối cùng, sau tiếng nghẹn ngào của con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng yểu điệu.

Xung quanh khu vực, dần dần có rất nhiều con mèo hoang kéo đến.

Phải biết rằng một chút cá ở đây làm sao đủ cho nhiều mèo hoang như thế, phản ứng đầu tiên của tôi là đóng cửa lại, không cho mèo hoang vào. Nhưng tôi lại ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống, lắc chiếc nhẫn phỉ thuý ở trên ngón áp út ngay trước mặt con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng.

Đôi mắt của con mèo đó, ngay lập tức sững sờ, nhìn chằm chằm lấy tôi.

Đợi những con mèo hoang ăn xong con cá, cũng không cho mèo vào nhà của tôi làm ầm ĩ, vênh váo tự đắc đi ở đằng trước, dẫn theo đám mèo hoang rời khỏi.

Tôi nhìn đàn mèo và trong lòng thầm nghĩ, xem ra chiếc nhẫn phỉ thuý này có tác dụng với con mèo Nguyệt Linh Kim Đồng.

Tống Tâm ngáp một cái rồi nói: “Đúng là buồn ngủ chết mất, tớ phải về nhà rồi.”

“Cậu không phải cất công đến đây để dạy tớ sử dụng chú Duệ Não Linh Minh sao, tại sao lúc này lại bỏ về, 17 tháng giêng là phải thi rồi, tớ không thể trì hoãn được.” Tôi liếc nhìn chu sa được Tống Tâm bảo vệ an toàn đưa đến đây ở trên bàn.

Lượng máu gà ở trong đó không nhiều, nhưng thời gian dây dưa đến lúc này, cũng xảy ra một chút trạng thái đông cứng của tiểu cầu đông đặc lại.

Tống Tâm liếc nhìn Ác Nguyệt đang giả vờ ngủ trên ghế sofa và nói: “Tô Mộng, cái thứ đó còn phải dạy sao? Ông cụ không có dạy tớ, nhưng tớ nghĩ nó cùng một nguyên lý với nạp thanh phù. Cậu vẽ một tấm bùa ra, sau đó thì… Cậu chỉ cần lấy tấm bùa ra và xem một lượt mọi thứ trong sách. Đến lúc thi thì cậu nắm chặt tấm bùa trong lòng bàn tay, những điều đó chắc chắn sẽ hiện ra trong đầu của cậu.”

Chết tiệt!

Trên đời này lại có bùa chú tốt như vậy, tại sao lại không lấy nó ra trong kỳ thi đại học chứ?

Tôi liếc nhìn Tống Tâm một cái, Tống Tâm dường như đã đoán ra được suy nghĩ trong lòng tôi: “Đừng mơ tưởng nữa, lúc tớ thi đại học, thì tớ chả biết cái gì về huyền học Âm Dương cả. Kể cả khi tớ đã biết rồi, dùng điều này để gian lận, nếu như bị ông nội biết được, ông ấy sẽ đánh gãy chân của hai đứa mình mất.”

Nhớ đến ông nội của Tống Tâm, cũng chính là thầy của tôi, vẻ mặt phát cáu giống như con mèo Linh Nguyệt Kim Đồng vậy.

Toàn thân tôi sởn gai ốc, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng đau đớn khi bị đánh. Nếu như ông ấy vì chuyện này mà đánh chúng tôi, thì chắc chắn cả hai đứa đều bị đánh thiệt, bất kể mức độ nặng nhẹ.

Tôi mới không dám…

Tôi thà rớt kỳ thi đại học còn hơn!

Nghĩ đến đây, cũng không có tiếc nuối gì đối với kỳ thi đại học năm đó. Chỉ là chào tạm biệt với Tống Tâm, sau khi nhìn thấy Tống Tâm đã trở về cửa nhà cách đây không xa, thì tôi mới đóng cửa lại.

Vừa mới quay đầu lại thì Ác Nguyệt đã đứng ở bên cạnh tôi.

Tôi nhìn cái đầu bị thương của anh ta, tiếng thở chậm, tôi không khỏi nói: “Ác Nguyệt, anh bị thương nặng như vậy thì đi nghỉ ngơi đi. Anh có lẽ cũng biết, buổi tối tôi phải đi ôn tập mà.”

“Không sao, tôi muốn xem cô học ở phòng sách.” Giọng điệu của Ác Nguyệt nũng nịu, thật đáng thương làm sao.

Tôi nhìn dáng vẻ lúc này của anh ta, liền cảm thấy khắp người đều sởn cả gai ốc. Trong lòng nghĩ, khi anh ta nham hiểm với tôi thì trông giống con người một chút.

Bây giờ không phải là con người nữa rồi, bây giờ chính là một con yêu quái.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, cả ngày đều là vẻ mặt diêm dúa lẳng lơ. Giống như đã ăn quả cân thì lòng đã quyết vậy, muốn thực hiện hành vi quyến rũ tôi đến cùng.

May mắn thay, tôi không có chút hứng thú với đàn ông ẻo lả.

Mặc kệ anh là tác yêu như thế nào thì cũng là vô ich.

Tôi ngắng đầu lên nhìn anh ta: “Hừm, không có của đâu. Nếu như anh muốn ở bên tôi thi ngồi đợi ở trước cửa đi.”

Sau khi tôi nói xong thì đem chu sa vào trong phòng sách ôn tập, còn cố tình khoá cửa lại.

Ác Nguyệt có được thân xác, thực ra vẫn còn một chỗ hay, chỉ ít thi anh ta là một con người. Không còn khả năng như xuyên tưởng, đi vào giấc mơ,v.

Nói đến ôn tập, thực ra, việc đầu tiên tôi làm chính là vẽ tấm “chú Duệ Não Linh Minh.

Lần đầu tiên thì tôi đã vẽ ra dáng dấp rồi.

Nhưng trong lúc thử, tôi siết chặt tấm bùa trong tay, nhưng làm sao cũng không thể nhớ đến những gì tôi đã xem vừa rồi. Đúng là sốt ruột đến đổ mồ hôi, liên tiếp tổn hơn chục tấm, hoa cả mắt.

Kết quả là những tấm càng sau thi vẽ càng tệ.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nhìn cái bát chu sa trống rỗng, trong lòng nghĩ rằng lần này tiêu rồi.

Chủ Duệ Não Linh Minh này mặc dù hữu dụng, nhưng tôi không thể vẽ ra thì có ích gì nữa chứ.

Hơn nữa loại bùa chú này, dường như không thể thay thế bằng bùa chưởng tâm.

Thực sự say rồi, tôi đang ngẩn ngơ vì hết đường xoay sở. Bỗng nhiên, có một bóng đen tao nhã yếu điệu lao tới bệ cửa sổ của nhà tôi, nó đứng ở ngoài rèm cửa sổ nhà tôi, có một đôi mắt xanh lục nhìn vào.

Ban đầu tôi cũng sửng sốt, cứ ngỡ xuất hiện hai ngọn ma trơi ở giữa đêm khuya thanh vắng.

Sau khi nhìn kỹ thì mới biết đấy là mắt mèo.

Kể từ khi tôi vừa nãy cứu con mèo này ra khỏi cái cây, khúc mắc trong lòng đối với nó đã dẫn dần biển mất rồi, tôi không cần suy nghĩ mà kéo rèm cửa sổ ra để nó vào.

Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nó vừa nãy không phải đã đi rồi sao?

Tại sao lại quay về?

Chỉ thấy nó ngay lập tức nhảy vào trong cái bát chỉ còn lại một chút chu sa, bàn chân cọ vài lần trong bắt. Sau đó kiêu ngạo bước ra, in những dấu hoa mai xinh đẹp của nó lên trên vài tấm tác phẩm thất bại mà tôi đã vẽ xong khi nãy.

Sau khi in xong, giống như đã làm ra chuyện người tốt việc tốt gì vậy, đắc chí nhìn lấy tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.