Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 158: Chương 158: Con rệp lớn đội cái mũ xanh




Mấy người giúp việc đang quét dọn trong phòng kia, có vẻ như đã sớm hiểu được tính tình của Liên Quân Thành, bọn họ đều phản ứng một cách rất nhanh mà lập tức vứt bỏ dụng cụ quét dọn trong tay xuống rồi quay về phía Liên Quân Thành và vội vàng cúi đầu, nói một câu: “Cậu chủ, tôi xin phép ra ngoài.” Sau đó, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng.

Tốc độ chạy của bọn họ còn nhanh hơn thỏ, tôi thì ngược lại, chỉ muốn đi theo phía sau mông người giúp việc này, cho đỡ xấu hổ. Nhưng Thái Bạch đại nhân vẫn còn đang đắc ý ở lại trên tấm thảm, mà tôi cũng không thể bỏ lại Thái Bạch đại nhân như vậy được. Tôi đành phải kiên trì ôm lấy Thái Bạch đại nhân rồi cất bước nhỏ đóng cửa đi ra ngoài.

Trong nháy mắt khi cửa vừa được đóng lại, tôi đã nghe được Liên Quân Thành lạnh lùng hỏi: “Nói đi, Giản Tâm, đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là của ai?”

Lúc ấy thiếu chút nữa là hai chân của tôi đã mềm nhũn đến mức sắp ngã xuống đất, nghe vậy tôi lập tức cảm thấy sợ hãi.

Tôi đang cảm thấy sốt ruột thay cho Giản Tâm. Lá gan của cô ta thật sự không phải chỉ lớn bình thường, cô ta vậy mà lại dám bước qua mặt Liên Quân Thành mà làm loạn cùng một người đàn ông khác. Với địa vị xã hội hiện giờ của Liên Quân Thành, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng.

Tôi cũng biết mình không nên xen vào chuyện này, hơn nữa, tôi cũng không cần thiết phải lo lắng quá nhiều cho chuyện này như vậy, chỉ là lúc này tâm tình của tôi thoáng có chút nặng nề.

“Này, này... Tô nha đầu, cô đừng đi. Chẳng lẽ cô không muốn nghe xem người phụ nữ kia sẽ giải thích thế nào sao?”

Tôi ôm Thái Bạch đại nhân, muốn trở về phòng ngủ của mình nghỉ ngơi. Dù sao, sau những chuyện đã xảy ra vào buổi trưa này, tôi cũng cần có thời gian để chậm lại.

Nghe ý tứ trong lời nói của Thái Bạch đại nhân là muốn trốn ở cửa để nghe trộm, nhưng tôi lại không muốn cùng Thái Bạch đại nhân thông đồng để làm ra loại chuyện này. Hơn nữa, tôi cũng không có hứng thú với chuyện của nhà người khác, tôi lại càng không muốn cuốn vào sự hỗn loạn giữa Giản Tâm và Liên Quân Thành.

Nếu như bị phát hiện, người bị bắt đi hầm canh, cũng chỉ là một mình Thái Bạch đại nhân mà thôi.

Tôi buông Thái Bạch đại nhân ra rồi duỗi thắt lưng và nói: “Tôi cảm thấy có chút mệt mỏi. Hay là ông cứ ở đây nghe đi, đến khi tôi tỉnh lại thì ông hãy nói cho tôi biết được không?”

Thái Bạch đại nhân thật đúng là một người thích xem náo nhiệt mà không ngại nhiều chuyện. Tôi đã công kích như vậy rồi mà nó lại thật sự bay tới cửa phòng ngủ của Giản Tâm rồi lén lút tựa cái đầu chim của mình vào cửa lớn. Có vẻ như nó đang cẩn thận lắng nghe động tĩnh của những người ở bên trong.

Khi tôi trở lại phòng ngủ, tôi đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.

Hình như Lăng Vũ Dương có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi, cho nên anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ yên lặng ôm tôi vào lòng, để tôi có thể nghỉ ngơi trong lòng anh. Tôi ôm eo Lăng Vũ Dương, có cảm giác mệt mỏi như con chim bay về tổ, có một chỗ để dựa vào và nhận được sự an ủi.

Thời gian dường như dừng lại. Lúc này, tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì mà chỉ muốn ôm Lăng Vũ Dương, cứ ôm anh như vậy cho đến khi già.

Thật ra cơ thể của tôi cũng không phải là quá mệt. Chỉ là trải qua quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được nên tôi mới cảm thấy có chút mệt mỏi mà thôi.

“Bị chuyện của Giản Tâm dọa sợ rồi sao?” Lăng Vũ Dương ôm tôi một lúc lâu rồi anh mới thấp giọng hỏi tôi.

Tôi lắc đầu: “Em không bị dọa sợ, chỉ là... Chỉ là có quá nhiều chuyện xảy ra, anh... Anh có biết Giản Tâm đang mang thai không?”

“Từ khi bước vào cửa, anh đã lập tức nhìn ra chuyện cô ta đang mang thai rồi, chỉ là có vẻ như cô ta không nói cho Liên Quân Thành. Anh đã nghĩ với tính cách chảnh chọe của Giản Tâm, chỉ cần đứa trẻ này là một con rệp lớn thì dĩ nhiên sẽ làm kinh động đến tất cả mọi người.” Khóe miệng của anh ra ý cười, giống như là anh đã biết chuyện này từ lâu rồi.

Tôi thật sự khâm phục chỉ số thông minh của Lăng Vũ Dương mà không ngại việc tán dương anh một câu: “Vậy mà anh cũng có thể nghĩ ra, sao anh không đi làm thám tử chứ? Đúng rồi, chuyện nhà họ Liên chọc vào con quỷ khuyển, anh có phát hiện có dấu vết gì ở trong nhà không?”

Thực ra, chuyện thầy Âm Dương muốn làm cũng không khác gì việc điều tra án. Trước tiên là điều tra khả năng kỳ lạ của bản thân, sau đó nghĩ biện pháp đối phó, chỉ cần biết rõ vì sao Liên Quân Thành lại trêu chọc con quỷ khuyển, sau đó mọi chuyện sẽ được giải quyết tốt.

Lăng Vũ Dương lắc đầu: “Phong thủy trong căn nhà này đã được bố trí và điều chỉnh rất nhiều. Vì thế, trước mắt anh vẫn chưa nhìn ra cái gì cả. Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn biết tình huống thì đi hỏi người giúp việc trong nhà họ Liên chắc là sẽ rõ.”

Tối hôm qua, nhà họ Liên đã cử vệ sĩ đi ra ngoài để tìm Giản Dương và Tư Mã Thanh, đại khái là có khoảng hơn ba mươi người. Thi thể trước cửa bị con quỷ khuyển cắn chết có khoảng hơn hai mươi người, như vậy sẽ có khoảng hơn mười người đã mất tích. Hơn mười người này chắc hẳn đang bị nhốt trong Quỷ Vực mà không có cách nào để đi ra ngoài. Có lẽ, những người may mắn sống sót cũng chỉ có ba người Lưu Vũ Năng đã trèo lên tường vào tối qua. Ba người đó cũng bị thương ở các mức độ khác nhau và được nhà họ Liên mời các cao tăng đến để phụ trách việc xử lý vết thương. Hơn nữa, bọn họ đã tiếp nhận những oán khí đã được phật pháp siêu độ cho vết thương.

Thật ra, điều mà tôi và Lăng Vũ Dương cảm thấy tò mò nhất vẫn là rốt cuộc thì nhà họ Liên đã làm gì mà lại chọc con quỷ khuyển tức giận đến như vậy. Theo lý mà nói, Quỷ Vực là một nơi kỳ lạ của trần gian này. Hơn nữa, chỗ này lại không hề có giao điểm với U Đô. Vì vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không dễ dàng gặp phải như vậy.

Dù sao, để gặp phải sự xui xẻo thì bọn họ cũng cần đạt đến một cảnh giới nhất định. Có thể nói xác suất của chuyện này giống như việc mua vé số, để có thể chọc vào sự tồn tại của Quỷ Vực.

Người được gọi đến là một người giúp việc đã hơn bốn mươi tuổi vừa mới dọn dẹp phòng cho Giản Tâm. Tôi đã trực tiếp đến gặp dì Trương để nghe ngóng tình hình dù gặp phải những người khác ở nhà họ Liên. Dì Trương được xem như là một người giúp việc đã làm việc ở nhà họ Liên trong một khoảng thời gian rất dài, cũng phải đến hai mươi năm. Vì thế, bà ấy không chỉ hiểu một cách tường tận về nhà họ Liên mà còn biết ít nhiều về những chuyện xảy ra gần đây. Bà ấy là một người cực kỳ thích buôn chuyện. Khi chúng tôi hỏi bà ấy, bà ấy cũng không hề che giấu điều gì.

Chuyện nhà họ Liên trêu chọc một sinh vật được gọi là “chó” phải bắt đầu kể từ việc cậu chủ Liên Quân Thành của bọn họ hay gặp ác mộng vào buổi tối. Nghe nói tối hôm đó, sau khi Liên Quân Thành đàm phán xong một công việc kinh doanh và trở về nhà thì ban đêm lại mơ thấy mình giết chết một con chó.

Sau khi thức dậy, thực tế là cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra. Nhưng khi người giúp việc mở cửa để lấy tờ báo thì thấy một con chó to đã chết được treo bằng dây thừng ở trước cửa nhà. Có vẻ như, con chó này đã chết từ đêm hôm trước. Khi đưa tay ra sờ vào cái xác thì nó đã cứng đờ và lạnh lẽo. Điều đó thật đáng sợ, cho nên mấy người giúp việc đã sợ hãi mà lập tức báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đến thì bọn họ đưa ra phán đoán sơ bộ rằng đây chỉ là một trò đùa của kẻ thù của nhà họ Liên, cho nên chuyện này được xem như là có người cố ý trả thù nhà họ Liên nên mới làm vậy. Sau một vài ngày xử lý vụ án, chuyện này cũng cứ thế mà trôi đi.

Sau khi việc giám sát ở cửa bị bỏ cũng không xảy ra chuyện gì bất thường.

Bởi vì chuyện này xảy ra trong nhà họ Liên, hơn nữa, Liên Quân Thành lại còn rất giàu có, cho nên chuyện này rất dễ dàng bị dập tắt và chuyện này cũng không được lan truyền ra bên ngoài, cho nên người có thể biết chuyện này cũng không nhiều.

Vả lại, con chó chết chính là một con chó hoang ở gần đó, cho nên đây cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, vì vậy cũng không có quá nhiều người chú ý đến. Chuyện thực sự khiến cho Liên Quân Thành cảm thấy hoàn toàn chấn động, hơn nữa còn làm cho anh ta cảm thấy coi trọng chính là chuyện kế tiếp.

Nghe nói sau đêm đó, Liên Quân Thành gần như mỗi đêm đều nằm mơ thấy cảnh mình giết chết một con chó, hoặc là dùng các loại phương pháp khác để giết con chó, ví dụ như để làm đồ ăn bằng cách dùng dao đâm chết.

Kinh khủng nhất chính là lần anh ta mơ thấy mình tự tay nấu một con chó vào lúc sáng sớm bằng một cái nồi áp suất trong nhà bếp. Lúc đó, có một con chó nhỏ nằm ở bên trong, lông trên người nó cũng chưa được vặt hết mà cứ để nó sống như vậy rồi hầm lên.

Nghe nói khi nổi áp suất mở ra, có một mùi tanh vô cùng ghê tởm xông vào mũi. Nhiều người vào trong phòng bếp ngửi thấy mùi đó mà buồn nôn và bị tiêu chảy mất mấy ngày.

Hơn nữa, con chó kia đến chết cũng không nhắm mắt, ánh mắt đều bị nấu chín. Hai mắt của nó đều không có độ dài tiêu cự, nhưng vẫn có sự vô cùng oán hận mà trừng to mắt.

Chân tay nó vẫn giữ được tư thế giãy dụa, lông chó cũng bị nấu ra loại phân có màu vàng trông rất ghê tởm. Cảnh tượng kia đã làm cho những người giúp việc bị kinh hãi quá lớn, đến mức, lúc này, khi bà ấy kể lại những chuyện đó, trên mặt vẫn tràn đầy một vẻ kinh tởm.

Đây là lần đầu tiên Liên Quân Thành chủ động đi tìm các cao nhân trong truyền thuyết ở bên ngoài đến đây để giúp anh ta đối phó. Đáng tiếc là, ngay từ đầu anh ta đã không tìm được thầy Âm Dương chân chính mà đã bị lừa đến mấy lần. Về sau, khi được một vài người giới thiệu, anh ta mới quen biết Nam Cung Trường Mặc và chính thức tiến vào vòng tròn của thầy Âm Dương.

Nam Cung Trường Mặc và Liên Quân Thành xem phong thủy rồi bày ra bố cục có khả năng khắc chế con quỷ khuyển. Sau đó, anh ta còn bảo Liên Quân Thành mời Duy Ma Cật đến để trấn an nhà cửa.

Về sau, những chuyện này cũng được giảm bớt đi rất nhiều, anh ta cũng không còn thường xuyên mơ thấy cảnh mình giết chết chó nữa. Từ đó, Liên Quân Thành và Nam Cung Trường Mặc cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Thậm trí bọn họ còn từ từ hiểu được một số các nguyên tắc trong thuật số âm dương. Có đôi khi thật sự gặp phải vật gì lén lút, cũng sẽ tự mình đối phó được.

Thời gian cứ bình tĩnh trôi đi, cũng không biết bắt đầu từ ngày nào, ngoài cửa nhà lại xuất hiện những tiếng kêu quỷ dị của chó.

Lúc mọi chuyện bắt đầu, ai cũng biết bên ngoài có tiếng chó kêu, là con quỷ khuyển ở bên ngoài muốn đến đây đòi mạng. Phàm là có người giúp việc tò mò mà ra mở cửa để ra bên ngoài xem thì không có ai trở về. Hơn nữa, người gác cửa cũng nói không thấy có người từ cửa lớn đi ra ngoài, nói cách khác, con người đã biến mất trong vườn. Cho nên ở nhà họ Liên, có một quy củ, nếu nói là nghe được tiếng chó kêu, không ai được phép ra mở cửa rồi đi ra ngoài.

Tối hôm qua, khi Tư Mã Thanh và Giản Dương vừa đi ra ngoài thì mọi người lập tức nghe thấy tiếng chó kêu, chứng minh bọn họ rất có thể sẽ mất tích trong hoa viên giống như người giúp việc trước đó. Cho nên, Liên Quân Thành mới có thể sai vệ sĩ của mình đi ra ngoài tìm mọi người. Kết quả là tất cả các vệ sĩ đều mất tích ở trong hoa viên. Đối với Liên Quân Thành mà nói, sự sống của Giản Dương và Tư Mã Thanh quan trọng hơn so với những vệ sĩ đó.

Nghe dì Trương nói như vậy, rất nhiều câu hỏi mà tôi và Lăng Vũ Dương còn chưa có đáp án, đều đã được giải thích một cách rõ ràng. Ví dụ như, vì sao con quỷ khuyển lại oán hận Liên Quân Thành đến như vậy?

Nguyên nhân chính là bởi vì Liên Quân Thành ở trong mộng đã vô thức hành hung, giết chết những con quỷ khuyển ở gần đó. Những con quỷ khuyển này đều chết trong tay Liên Quân Thành, cho nên chúng mới mang theo oán khí để đến đây trả thù.

Còn về chuyện, giấc mơ của một người lại có thể trở thành sự thật. Chuyện này nói ra làm cho người ta khó có thể hiểu được, nhưng từ xưa, nhà Đường đã từng lưu truyền một câu chuyện thần thoại, đó là Ngụy Chính Mơ giết Long Vương. Tương truyền rằng, Đường Huyền Tông vì có một mối thù sống còn với Long Vương một mạng, cho nên ông ta đã cố ý cùng Ngụy Chinh đánh cờ để kéo Ngụy Chinh lại. Ngụy Chinh đã tiến vào trong mộng khi chơi cờ, để mơ đến cảnh giết chết Long Vương.

Tuy hai chuyện này có thể khác nhau, nhưng có những điểm chung là sự việc trong mơ lại trở thành hiện thực.

Mặc dù chúng tôi vẫn chưa biết tại sao Liên Quân Thành lại có những giấc mơ quái dị như vậy, nhưng có một chuyện đã rất rõ ràng, chính là sự tồn tại trong Quỷ Vực đến ngay cả Liên Quân Thành cũng không củ lý được. Có vẻ như, lần này Lăng Vũ Dương đang muốn tự mình gặp người kia một lát, mới có thể khiến cho nhà họ Liên bị con quỷ khuyển dây dưa và có thể chữa trị bệnh tận gốc.

“Tối hôm qua là do em đã sơ suất. Nếu như em có thể nhớ ra sớm hơn một chút, chuyện con quỷ khuyển chạy vào thì Giản Tâm cũng sẽ không biến thành như bây giờ.” Tôi thực sự cảm thấy có chút hơi tự trách, rõ ràng tận mắt nhìn thấy con quỷ khuyển chạy vào, mà tôi lại quên mất.

Lăng Vũ Dương nhíu mày, nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài cửa sổ rồi nói với giọng điệu không chút quan tâm. Thậm chí, anh còn tỏ ra có chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Chỉ cần dẫn con quỷ khuyển từ trong bụng Giản Tâm ra là được, chuyện này rất dễ dàng. Anh chỉ cảm thấy tò mò chuyện về con rệp lớn sẽ cảm thấy thế nào về việc phát hiện bản thân phải đội cái mũ xanh. Chậc chậc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.