Không biết có phải tôi đang lo lắng quá không, tôi luôn cảm thấy cô ta đang cố tình châm chích vào dây thần kinh nhạy cảm và mỏng manh nhất của tôi. Nếu không, là một người xa lạ như cô ta không cần phải đề cập đến những điều này.
Nghe những gì cô ta nói, trong lòng tôi quả thật có chút nhói đau, chuyện này đối với tôi là một đả kích không nhỏ. Nhưng tôi không muốn người phụ nữ này nhìn thấy khía cạnh yếu ớt của tôi. Tôi lập tức mỉm cười: "Cảm ơn cô giáo đã quan tâm, người xưa nói rất đúng, công sinh không bằng công dưỡng. Ba mẹ đã nuôi tôi lớn đến như vậy, dù có phải ba mẹ ruột hay không thì tôi cũng sẽ xem họ là người thân của mình."
Khi tôi nói ra điều này, trái tim tôi càng đau hơn, nhưng tôi vẫn phải mạnh mẽ bình tĩnh như cũ. Tôi chỉ không muốn nghĩ tới, thật ra trong cuộc sống có rất nhiều dấu vết có thể để cho người ta phát hiện. Ví dụ những bức ảnh của tôi trước bảy tuổi đều không tồn tại, mà vừa vặn tôi cũng không có đoạn ký ức này. Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi ba mẹ tôi, vì tôi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc, nên không cần bù đoạn ký ức đó vào làm gì. Cho đến giờ, tôi chỉ tò mò về thân thế của mình, nhưng tôi chắc chắn chưa đến mức buộc phải biết về nó. Vì tôi không muốn mất đi cuộc sống hiện tại, thực sự tôi không nỡ bỏ ba mẹ.
Tôi chung sống cùng bọn họ bao nhiêu năm, đã sớm mang chân tình giao cho họ rồi. Cho dù ba mẹ đẻ của tôi xuất hiện cũng không thể thay đổi tình yêu của tôi dành cho họ.
Người phụ nữ nhìn tôi đầy ẩn ý nói: "Thật là một đứa trẻ kiên cường, đi xem lại bài tập đi. Trường chúng ta không cấm kết hôn, nhưng cũng đừng để thành tích học tập giảm sút."
Tôi nhìn cô ta, phát hiện trong mắt cô ta không hề có địch ý, chỉ có một chút giễu cợt. Cô ta dường như không để mắt đến tôi một chút nào, thậm chí còn đối xử với tôi như một con kiến, dùng thân thể của tôi để kích thích tôi. Phải một lúc sau, tôi mới kéo Tống Tâm cứng rắn rời đi, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt chế giễu lạnh lùng của cô ta sau lưng. Chẳng lẽ cô ta rất thích Giản Dương? Tôi sắp kết hôn với Giản Dương. Người phụ nữ này không vui à?
Những câu hỏi này chỉ lướt qua tâm trí tôi một lần, rất nhanh đã bị tôi vứt ra sau. Đứng trên ban công phòng ngủ, tôi có thể nhìn rõ mọi thứ ở tầng dưới.
Ban đầu chỉ có tôi và Tống Tâm đang xem, nhưng sau đó Âu Vỹ và Cố Lan cũng thức dậy. Bốn người nằm trên ban công ngắm nhìn, con bé Âu Vỹ trang bị đầy đủ, mang theo ống nhòm trong phòng ngủ. Nó có độ phóng đại lớn, còn có tia hồng ngoại, có thể nhìn thấy nó rất rõ ràng từ xa, chúng tôi thay phiên nhau nhìn.
Khi cảnh sát đến, họ lập tức giăng dây cảnh giới.
Nhà trường đã mời những người trong đội kỹ thuật đến để đào vết nứt trên tường, từ vết nứt trên tường xuất hiện một xác chết, một bộ quân phục mới tinh của Nhật Bản đã được lấy ra. Trên đó có một lớp tro trắng, khuôn mặt đã thối rữa thành đầu lâu màu đen, nhưng những vị trí khác hoàn toàn được bảo toàn. Nó có một thanh kiếm giắt ở thắt lưng, nhưng sau khi cảnh sát kéo nó ra, họ phát hiện ra đó là một thanh đao cũ đã bị rỉ sét.
Có rất nhiều người đang xem náo nhiệt ngoài ban công như chúng tôi. Tìm ra một thi thể mặc quân phục Nhật Bản ở trên tường, chuyện này đúng là kỳ lạ. Ngay cả một số lãnh đạo đến sau như chủ nhiệm khoa cũng đang suy nghĩ mông lung.
Đến cuối giờ chiều, mọi việc cơ bản diễn ra một cách thỏa đáng, cỗ thi thể kia đã được cho vào túi đựng thi thể và chuẩn bị đưa về phòng xét nghiệm để khám nghiệm tử thi.
Khi nhìn thấy bọn họ di chuyển thi thể, tôi không khỏi nhíu mày: "Tống Tâm, thứ này vô cùng âm hiểm, người bình thường có thể tùy ý mổ xẻ sao? Đây là quái vật xác sống, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tôi sợ cái xác này giống như khi giải phẫu Lăng Vũ Dương vậy, xác chết đột ngột vùng dây.
Tống Tâm không còn hứng thú với việc xử lý cái xác ở dưới lầu nữa, cô ấy đã về phòng chơi điện tử rồi, vừa chăm sóc con trong trò chơi vừa nhìn lên nói: “Chậc. Cái xác đã được phong ấn rồi, hẳn sẽ không tỉnh lại nữa đâu. Nhưng loại quái vật này đối với người sống không tốt, chỉ cần nhìn thấy sẽ xui xẻo. Cách tốt nhất chính là tiêu hủy nó."
Trong phòng đều vang lên tiếng bàn phím của Tống Tâm, mỗi lần ấn phím đều phát ra âm thanh rất lớn, có vẻ như cô ấy rất tập trung vào trò chơi máy tính của mình.
Gần đây Tống Tâm có thay đổi rất lớn, những thứ này khi mời điệp tiên cô ấy vẫn còn không hiểu. Bây giờ, chỉ cần thốt lên là có thể phát hiện sự biến hóa của yêu quái xác sống, đã hai tháng rồi.
"Tiêu hủy? Tiêu hủy như thế nào?" Về mấy chuyện tiêu diệt thây ma hay xác sống tôi rất tò mò. Trong mắt nhiều người, thây ma là bất tử, trừ trường hợp gặp lửa nóng. Tôi hỏi lại: "Đốt sao?"
“Đốt cũng không đốt chết được, chỉ sợ đốt không hết." Tống Tâm tạm dừng trò chơi, quay mặt lại nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ không để ý.
Bên tại đột nhiên vang lên một tiếng "Rầm" khiến chúng tôi sợ ngây người, nhất là sắc mặt của Tống Tâm trở nên vô cùng khó coi. Cô ấy cứng ngắc nhìn tôi, nhếch lên khóe miệng: "Là thứ gì đó từ trên lầu rơi xuống?"
Dường như có thứ gì đó rơi xuống, hơn nữa còn rất nặng, nếu không sẽ không phát ra âm thanh rung chuyển đất trời như vừa rồi. Chỉ là khi hơi cúi đầu xuống, tôi đã nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất. Có vẻ như là rơi xuống từ tầng lầu của chúng tôi, vì độ cao quá lớn nên cả người bị đập nát và vặn vẹo. Thân thể của người đó bị vặn vẹo trên mặt đất, máu từ trên đầu bắn tung tóe ra mặt đất. Mặt ngửa lên, khuôn mặt xanh xao vẫn mở to mắt nhìn trời.
Tôi hít một hơi khí lạnh: "Hả? Chuyện xấu đến sớm như vậy? Có người... có người nhảy lầu."
Vừa dứt lời, lại có một tiếng "Rầm" lớn khác.
Cố Lan, người vẫn đang đi tất trong phòng ngủ và chuẩn bị đến lớp, đã bỏ tất lại rồi đi chân trần bước ra.
Nhìn thấy hai người lăn lóc trên mặt đất, bọn họ trực tiếp đỡ tôi đang suýt nữa ngã xuống đất.
"Không phải do cái thi thể đó xui xẻo mới khiến họ nhảy lầu đấy chứ? Tống Tâm, cậu... cậu và Âu Vỹ từ khi nào đã thích tìm hiểu những thứ kỳ lạ này vậy?"