Trong vết nứt trên tường có tay?
Bức tường này đã có lâu năm rồi, sao bên trong lại có tay người chứ? Cho dù khi xây dựng thật sự có người vứt tay vào bên trong, thì đến bây giờ cũng nên phân hủy rồi.
Bây giờ cô lao công lại nhìn thấy, đã chắc chắn sự tồn tại của bàn tay này.
Có điều bức tường này đã ở đây rất lâu rồi, mỗi ngày đều có vô số người qua lại, sao bây giờ mới bị người phát hiện ra bên trong có bàn tay?
Tôi đang vô cùng khó hiểu thì nghe thất Tống Tâm bên cạnh chậm rãi nói: “Người Nhật Bản... là người Nhật Bản "
Người Nhật Bản? Người Nhật Bản gì chứ?
Sao tôi lại không hiểu Tống Tâm đang nói gì vậy chứ, chỉ thấy cô ấy chăm chú nhìn chỗ đó, ánh mắt vô cùng ngẩn ra.
Tôi vẫy tay trước mặt cô ấy, cô ấy mới tái nhợt nắm lấy tay tôi, nói từng chữ một: “Tô Mộng, chúng ta xuống dưới xem nhé?"
Xuống dưới xem.
Phòng ký túc của chúng tôi ở tầng bốn đấy, đối với những người thường xuyên phải chạy lên chạy xuống mà nói, thì đây đã là tầng rất cao rồi. Nếu không cần thiết nhóm sinh viên bọn tôi sẽ trốn trong phòng không mấy khi xuống tầng.
Tống Tâm còn lười hơn tôi, ngoại trừ học ra đến bạn trai cũng không có. Dường như cả ngày chỉ ở trong phòng, chơi trò nuôi dưỡng của cô ấy, bây giờ rất nhiều nữ sinh đều không rời khỏi máy tính, tỉnh dậy sẽ mở máy tính trên đầu giường.
Cô lao công dưới tầng bị dọa không nhẹ, đến nỗi không thể bò dậy được.
Còn có một số nữ sinh từ bên ngoài đi vào nhìn thấy, liền chạy qua đỡ bà ấy dậy: "Cô ơi, cô không sao chứ? Sao cô lại ngồi trên đất vậy? Có phải là bị ngã không?"
Có gái đó rất quan tâm, cô lao công giơ tay chỉ về phía vết nứt trên tường, khiến cả bàn tay của cô gái đỡ cô lao công dậy mềm nhũn, thả cô lao công ra.
Cũng không biết bọn họ nhìn thấy cái gì, hoặc là nói bàn tay mà chúng tôi không thể nhìn thấy từ khoảng cách xa như vậy thật sự rất đáng sợ. Cho nên mới dọa bọn họ thành như vậy, mấy người đều đồng loạt hét lên, trực tiếp như tiếng sấm nổ ngang bầu trời buổi sáng sớm.
Cô lao công suýt chút nữa lại ngã xuống đất, may mà cô lao công vẫn dùng hai tay chống đất, nên mới không ngã quá nặng.
“Là người Nhật Bản. Tô Mộng, cậu không tin thì có thể đi kiểm tra một chút. Nó bị người ta dính ở trên tường. Hu hu hu, tớ sợ quá!" Tống Tâm khóc lóc, cả người run rẩy, tay chân cô ấy đều lạnh ngắt.
Đầu óc tôi như bị chớp xẹt qua vậy, có vô số suy nghĩ xẹt qua đầu, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở thi thể từng tấn công chúng tôi ở trên lối đi.
Xác chết đó còn mặc quân phục Nhật Bản, trên eo có một thanh kiếm.
Nó nói là ma quỷ, nhưng lại là thi thể trên người còn mang theo linh hồn mạnh mẽ. Nó còn có vũ khí, dùng đao sắt lạnh ngắt trong tay giết người. Nếu như thật sự là nó, vậy cỗ thi thể này đã trở thành quỷ, sao lại chui vào vết nứt trên tường chứ?
Mọi người nhìn thấy chắc không phải là xương khô hoặc là xác chết, mà là một loại như người sống. Thi thể đó mặc dù là xác chết, nhưng lại có đầy đủ da thịt, không hề bị teo khô.
Tôi đứng tại chỗ, nhìn xuống dưới tầng một chút, rất nhanh đã có người vây quanh.
Lần này thì khác, có người còn lấy điện thoại báo cảnh sát, cô lao công bị các sinh viên bên cạnh đỡ dậy, đưa đến ký túc xá nghỉ ngơi. Xem ra những nữ sinh trong đó, hầu hết đều là người gan dạ.
Từ trên cao có thể nghe thấy tiếng thảo luận của bọn họ, có người nói rằng đó là trò đùa của người khác, họ nhét các đạo cụ thực tế vào vết nứt trên tường, sau đó dùng bơm thổi phồng lên. Xin ủng hộ chúng tôi tại — TR ÙMtruyện.co m —
Cũng có người nói, dưới vết nứt tường có đường hầm, có người giết người rồi giấu xác vào đây.
Những lời này đều là suy đoán của mọi người, nhưng tôi rất rõ ràng, đây không phải là bất cứ điều nào trong những điều mà họ đã suy đoán.
Tôi đột nhiên lôi Tống Tâm chạy xuống dưới, vừa chạy vừa nói: “Được, chúng ta xuống dưới xem. Tống Tâm, cậu thấy là thi thể đó sao?"
"Là nó, chính là nó. Rốt cuộc nó muốn làm cái gì chứ? Ban ngày ban mặt lại xuất hiện trong vết nứt trên tường. Cậu có biết không, thi thể đó là sinh vật có trí tuệ, tớ thật sự sợ nó sẽ làm hại đến những người xung quanh chúng ta." Tống Tâm thở hổn hển, chạy xuống dưới với tôi.
Khi xuống dưới đã có một nhóm người vây quanh, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong.
Mặt trời ở trên đỉnh đầu, tôi và Tống Tâm đứng ở phía sau đám người, rõ ràng trán chảy đầy mồ hôi, nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đặc biệt là Tống Tâm, dường như cô ấy có thể nhìn xuyên qua nhóm người, cả người đều run rẩy giống như một con chuột lang yếu ớt khi gặp phải thợ săn. Cô ấy nói từng chữ một: “Thi thể đó hình như bị người nào đó phong ấn rồi, chỉ là linh hồn ác quỷ vẫn còn trên đó, những người tiếp cận nó sẽ trở lên xui xẻo. Nhất định phải xử lý nó trước khi nó nổi giận."
Tống Tâm nói nửa câu sau, tôi trực tiếp bỏ qua. Tôi không phải là đạo sĩ, tôi không thể xử lý thi thể, tôi chỉ có thể giải phẫu thi thể bình thường mà thôi.
Lần đầu tiên giải phẫu thi thể cổ, còn bị thứ cổ quái đó dính lấy.
Tôi chạm vào lá bùa trên cổ tay tôi, nó có thể khớp với chiếc vòng cổ của thai nhi trong bụng tôi, tôi có thể cảm nhận được hầu hết những điều tà ác.
Tống Tâm gật đầu: “Từ nhỏ tớ đã mở ra thiên nhãn, có điều không phải là phương pháp đó, mới mở được một nửa thì thất bại. Nếu như thử lại, tớ sẽ mất đi thị lực, bây giờ tớ bị loạn thị chính là bởi vì cái này."