Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 27: Chương 27: Khương Hải Dĩnh




Có lẽ Mã Nam Quân đó đã rời khỏi phạm vi có thể nghe lén nên tôi mới nói thật với Tống Tâm.

"Chính là người ba quỷ của Quỷ Linh trong bụng cậu ư? Vì anh ta mà cậu bị thương sao? Anh ta... anh ta lại muốn hành động bất lịch sự với cậu sao?" Vừa nghe nói đến cương thi nghìn năm Lăng Vũ Dương đó lại xuất hiện lần nữa, sắc mặt Tống Tâm liền trở nên căng thẳng.

Quỷ ba?

Tống Tâm miêu tả như vậy thật khiến người khác phải dở khóc dở cười, cô ấy nói như vậy là đã chấp nhận việc Lăng Vũ Dương là ba của đứa trẻ trong bụng tôi. Điều này tôi không thể nào phản bác được, chỉ đành bất lực gật đầu, đem mọi chuyện xảy ra trong phòng thay đồ từ từ kể cho Tống Tâm nghe.

Thực ra mọi chuyện không hề nghiêm trọng như những gì Tống Tâm tưởng tượng, Lăng Vũ Dương ở trong phòng thay đồ đối xử với tôi đặc biệt ấm áp, không hề động tay động chân gì với tôi.

Anh thậm chí còn nói, muốn bảo vệ tôi.

Tống Tâm ngồi tựa lưng vào chiếc xích đu làm bằng mây tre, đôi chân nhỏ nhắn sáng trắng như ngọc bích dưới ánh chiều nhẹ nhàng đung đưa, đầu cô ấy cúi xuống một chút, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó.

Một lúc sau, Tống Tâm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng nhẹ nhấc lên thành một nụ cười: "Tô Mộng, cậu không phát hiện ra sao? Người ba quỷ đó hình như yêu cậu rồi. Không phải anh ta nói ba mẹ cậu và ba mẹ anh ta có hứa hôn sao? Nói không chừng là khế ước minh hôn."

“Khế ước minh hôn sao?"

Tôi nghe vậy liền rùng mình, khóe miệng có chút cứng ngắc, lúng túng nói với cô ấy: "Cậu đừng có đùa như vậy, sao tớ lại có thể minh hôn với người chết được. Bản thân tớ làm sao lại không biết được chứ? Lẽ nào minh hôn chính là anh ta đồng ý còn tớ không đồng ý cũng được tính sao?"

“Đương nhiên là không.” Tống Tâm lập tức phủ nhận, nhưng nụ cười xấu xa trên môi vẫn còn.

Tôi có chút tức giận, tôi hiện tại đang dính dáng đến ma quỷ, vậy mà Tống Tâm đáng ghét này còn cười được.

Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, biểu cảm trên gương mặt tôi lúc này còn xấu xí hơn cả khóc lóc: "Tống Tâm, tớ đã đủ đen đủi rồi, cậu còn dám cười nữa. Nếu như tớ không đồng ý minh hôn, thì cho dù giữa tớ và anh ta có minh hôn đi chăng nữa thì cũng là lừa người."

Tống Tâm đứng dậy, ấn tôi ngồi xuống xích đu, đẩy xích đu cho tôi vài cái, rồi mới lên tiếng nói: "Tớ dĩ nhiên không phải là cười nhạo cậu. Tô Mộng, chẳng lẽ tớ là người không có tình nghĩa như vậy sao?"

“Vậy thì cậu đang cười cái gì?" Tôi khó hiểu hỏi cô ấy.

Tống Tâm đứng ở phía sau lưng tôi, hai tay cô ấy nắm lấy bả vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Tớ cảm thấy quỷ ba này không có ý làm hại đến cậu. Có lẽ anh ta thực lòng muốn bảo vệ cậu và Quỷ Linh trong bụng cậu. Trong minh hôn, người đàn ông quỷ đó có một ý chỉ muốn bảo vệ cậu vô cùng mạnh mẽ. Mình thấy rằng điều này đối với cậu cũng không hề xấu."

Tống Tâm mỗi khi nhắc đến con của tôi đều gọi nó là Quỷ Linh, Quỷ Linh, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mặc dù hiện tại tôi chưa đứng trước mặt Tống Tâm thừa nhận nhưng tôi sớm đã xem đứa trẻ này là cốt nhục máu thịt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai có bất cứ hành động nào gây tổn thương đến con tôi.

Nghĩ đến đây, tôi lại bất giác đặt tay lên bụng mình, như thể tất cả bà mẹ trên thế giới này, khi mang thai đều sẽ không kìm nổi lòng mà luôn vuốt ve bụng mình, dường như để cảm nhận được sinh mệnh đang lớn dần trong bụng mình.

"Xem ra cậu cũng không hề căm ghét quỷ ba đến vậy. Tô Mộng, không phải cậu cũng thích người cha quỷ đấy chứ? Thực ra tình yêu giữa người và quỷ cũng khá lãng mạn đấy chứ." Tống Tâm vừa nói vừa đẩy xích đu cho tôi, miệng cô ấy không ngừng nói về những ảo tưởng của thiếu nữ.

Còn có một câu: Âm dương cách biệt.

Thích Lăng Vũ Dương ư? Nói thực bản thân tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.

Tống Tâm không ở trong hoàn cảnh như tôi, nên mới nói ra những lời không tìm không phổi đó.

Tôi chỉ có thể cúi đầu thở dài: "Bây giờ nói còn tác dụng gì nữa? Tớ đã đuổi anh ta đi rồi. Anh ta nói sau này không thèm quan tâm đến tớ nữa."

Nhưng Tống Tâm phản bác: "Cậu tưởng rằng minh hôn đơn giản như vậy sao? Mối quan hệ giữa hai người các cậu nói cắt là cắt được sao? Nếu anh ta đã cưới cậu thì phải có trách nhiệm với cậu."

Tôi nghe thấy Tống Tâm nói những lời đó như thể là điều dĩ nhiên liền vô cùng hoảng hốt.

Hai chân tôi chạm xuống đất, làm chiếc xích đu dừng lại, tôi quay đầu nói với Tống Tâm: "Anh ta cưới tớ? Cậu nói cho tớ nghe, một ma quỷ như Lăng Vũ Dương cưới tớ kiểu gì cơ chứ? Cậu vừa nói minh hôn chỉ thành khi có sự đồng ý của tớ, nhưng sao tớ lại chẳng biết gì cả."

"Không phải cậu nói những chuyện xảy ra trước năm bảy tuổi cậu đều quên sạch sao? Trong nhà cậu cũng chỉ có ảnh của cậu từ lúc bảy tuổi trở đi mà thôi. Cậu có dám khẳng định hồi nhỏ cậu không quyến rũ quỷ ba này không?"

Tống Tâm không chút căng thẳng, cười tươi như một đóa hoa nở rộ: "Nếu cậu muốn biết những chuyện hồi đó, mình sẽ tìm ông nội mình, bảo ông giúp cậu."

"Sao, ông cậu có thể giúp mình ư?" Nghe thấy Tống Tâm nói vậy, tôi liền cảm thấy kinh ngạc, chuẩn bị nghe đáp án từ Tống Tâm.

Kết quả, bên tại tôi liền truyền đến giọng nói của người hầu: "Cô Tô mau vào nhà đi, đến giờ dùng bữa rồi. Ông chủ, bà chủ và cả cậu Giản đều đến rồi, chỉ còn đợi hai cô thôi ạ."

Mặc dù tôi cảm thấy bất lực, nhưng không tiếp tục truy hỏi Tống Tâm nữa, chỉ đành kéo tay cô ấy cùng đi trên con đường đầy sỏi đá.

Trong khi dùng bữa, đều là mẹ Giản và ba Giản nói những lời khách sáo, nhờ ba mẹ tôi giúp đỡ tổ chức hôn lễ. Ba mẹ tôi vốn dĩ không thích khoa trương, vì vậy trong lúc ăn cơm cả người đều vô cùng cứng ngắc.

Mẹ Giản và bố Giản nói gì ba mẹ tôi cũng đều đồng ý, sau khi dùng xong bữa cơm, liền từ chối lời mời ở lại nghỉ ngơi.

Ba mẹ tôi nói rằng họ chỉ xin nghỉ phép một ngày, vì vậy phải mau chóng về nhà, sáng mai còn đi làm.

Khi được hỏi có đến tham gia hôn lễ của tôi không, ba tôi chỉ đặt cuốn sổ hộ khẩu vào lòng bàn tay tôi, nghiêm túc nói với tôi rằng: "Tô Mộng, từ nhỏ ba đã dạy con phải có năng lực độc lập suy nghĩ, sổ hộ khẩu này giờ ba đưa cho con. Con cảm thấy mình thích ai, thì hãy cưới người đó. Con có thể làm chuyện con thích, gả cho một người mình thích, con và mẹ con cũng coi như... coi như không khiến Khương Hải Dĩnh thất vọng."

Khương Hải Dĩnh?

Khương Hải Dĩnh là ai?

Tôi làm những việc mà tôi thích thì liên quan gì đến người này?

Ba tôi vừa dứt lời, liền bị mẹ tôi khoa trương trách móc: "Ông lại nói cái gì vậy hả? Ông già ơi, liệu có phải lúc nãy ông uống nhiều rồi nên mới nói năng hồ đồ đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.