Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 67: Chương 67: Quỷ Thần




Nhà họ Giản đang tổ chức tang lễ, hơn nữa họ còn làm một cách phô trương theo lời của Lạc Thần Tuấn.

Những người bình thường đến cổng lớn nhà họ Giản nhìn thấy cửa treo đèn lồng giấy và vòng hoa thì nên biết rằng nhà họ Giản đang tổ chức tang lễ. Tin tức về cái chết của Giản Dương có lẽ cũng truyền ra rồi, ai có thể đến tìm một người chết ở trong tình huống này chứ?

Âm thanh đó truyền đến từ cánh cửa sắt ở bên kia, trở nên có chút khinh miệt và chế nhạo: "Giản Dương, Giản Dương... Giản Dương, nhanh ra cửa, muốn rời khỏi U Đô, sao có thể dễ dàng như vậy được? Giản Dương..."

"Tống Tâm, cậu nghe thấy không? Hình như có người đang gọi tên của Giản Dương." Sau khi tôi nghe thấy hai chữ U Đô, cơ thể liền toát mồ hôi lạnh.

Không phải cũng là quỷ chứ?

Một hồi lâu cũng không nghe thấy được tiếng Tống Tâm nói chuyện liền cảm giác được cánh tay của tôi bị một cơ thể nhỏ nhắn lạnh băng ôm chặt lấy. Tống Tâm run như cầy sấy, giống như đang rất sợ tiếng hát của quỷ ngoài cánh cửa kia.

Dường như cảm giác được tôi đang nhìn cô ấy, Tống Tâm mới chậm rãi mở miệng: “Tô Mộng, cậu nhất định không được đồng ý, nếu không cậu sẽ bị ác quỷ đưa đến U Đô làm người chết thế."

Người chết thế?

Tôi bối rối không hiểu làm sao, khó hiểu hỏi: “Người chết thế cái gì?"

“Chính là người chết thế của Giản Dương, lên lớp cậu có nghe giảng không? Giống như là định luật bảo toàn năng lượng, tính mạng cũng được bảo toàn, Giản Dương muốn trở về từ U Đô thì bắt buộc phải có vật tế." Sắc mặt Tống Tâm tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra gần như thác nước.

Tôi không nghĩ rằng cô ấy lại căng thẳng đến như vậy: "Không đúng, không phải nói chỉ cần với Giản Dương minh hôn là có thể cứu anh ấy rồi sao?"

“Không có đơn giản như vậy đâu, Tô Mộng, muốn cứu một người chết không có dễ dàng như thế. Ngoài việc để anh ấy dung hợp thể xác và linh hồn, còn phải cho anh ấy một số lượng tuổi thọ nhất định. Tớ... Tớ chỉ là không ngờ rằng tên họ Mã đó sẽ làm ra chuyện như thế này để kéo dài tính mạng của anh ấy." Tống Tâm kinh sợ quá độ, ôm lấy tôi và bật khóc. Cô ấy là người yếu ớt như vậy.

Còn tôi thì không biết phải sợ cái gì liền hỏi cô ấy: "Vậy... vậy tên họ Mã đó, anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Tôi vẫn có chút chưa quen gọi Lạc Thần Tuấn bằng họ Mã, có điều Tống Tâm gọi anh ta là tên họ Mã nên tôi cũng thuận miệng gọi theo cô ấy. Theo tôi thấy, bị độc tôi cũng đã vượt qua rồi, đã không có khó khăn nào không thể vượt qua nữa.

Tống Tâm kiễng chân một cách thận trọng, cả người ngã vào trên vai của tôi rồi nói nhỏ: “Anh ta nhất định là đã mở đàn Tố Pháp, mời quỷ thần giúp anh ta chuyện này. Cách làm này làm cho người khác khinh thường, mời thần thì dễ những tiễn thần thì khó. Đây chính là quỷ thần, quỷ tu hành một ngàn năm mới có thể làm quỷ thần, không ai có thể đối phó được. Anh ta cũng không nghĩ thử xem làm như thế nào để kết thúc... đến lúc đó, quỷ thần ngàn năm kia gọi hồn ở mọi nơi và sẽ chết rất nhiều người."

Thì ra Lạc Thần Tuấn vẫn quan tâm đến Giản Dương, anh ta vì Giản Dương mà mời đến một tên quỷ thần đến bản thân cũng không thể kiểm soát trong tay được.

Lúc này trong lòng tôi mới thấy căng thăng, quỷ thần có lẽ chính là phiên bản nâng cấp của ác quỷ, cũng chính là ác quỷ đã tu hành mấy nghìn năm. Anh ta mời thể loại này tới, chẳng lẽ không sợ nhà họ Giản và những người gần đây đều bị quỷ thần hại sao?

“Vậy nếu như không có ai đồng ý nó thì sẽ làm sao?" Lúc tôi hỏi vấn đề này trong lòng nghĩ thầm, hậu quả quá lắm là Giản Dương không thể trở lại.

Không nghĩ tới rằng, lúc tôi nghiêng mặt nhìn về phía cơ thể mềm mại của Tống Tâm đang tựa đầu trên vai tôi ở phía sau, hai mắt cô ấy chậm rãi nhắm lại, hai dòng chất lỏng màu đỏ sậm chảy ra từ mắt của cô ấy: "Sẽ... tai họa diệt môn, người ở trong phòng này tối nay, một người cũng đừng hòng ra ngoài. Vì vậy... vì vậy... bắt buộc..."

Bắc buộc phải có một người làm người chịu tội thay?

Tôi không biết quỷ thần giết người như thế nào.

Lúc nghe Tống Tâm nói điều này, tôi cảm thấy cả người mềm nhũn rồi ngã lên trên mặt đất.

Cũng may là do Tống Tâm sợ quá nên chỉ có thể dựa vào tôi để duy trì trọng tâm của cơ thể, tôi vì không để Tống Tâm bị ngã nên vẫn cắn răng mà kiên trì đứng vững, vì vậy vẫn chưa bị ngã xuống.

Lạc Thần Tuấn cũng quá tàn nhẫn rồi, anh ta vì cứu Giản Dương mà không quan tâm đến mạng sống của người khác, đến cả việc mời quỷ thần cũng không nói cho bọn tôi.

Âm thanh kia liên tục kêu lên không ngừng giống như tiếng gọi hồn, càng trở nên mất kiên nhẫn: “Giản Dương, Giản Dương... Mở cửa, nếu như đã không có ai đi cùng ta, vậy thì Giản Dương không trở về được rồi! Ai trong các ngươi cũng đừng nghĩ đến chạy trốn, đừng nghĩ rằng không mở cửa thì ta sẽ không vào được."

Tiếng rung lắc của cánh cửa sắt càng thêm kịch liệt, giống như có người dùng chân đạp ở cánh cửa sắt.

Lúc này, tiếng khóc người nhà họ Giản càng thêm lớn. Đó là tiếng khóc của sự sợ hãi tột độ, đoán chừng là sợ hãi do động tĩnh của chiếc cửa sắt ở bên kia.

Trong phòng truyền đến tiếng người hầu của nhà họ Giản, còn có tiếng thét thất kinh của những người khóc thuê mà ba của Giản Dương mời tới: "Ai đang gọi tên của cậu chủ? Không lẽ lại là hồn ma của cậu chủ.."

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi rất sợ, tôi muốn về nhà..."

Bên trong vô cùng hỗn loạn, trán tôi đổ mồ hôi, tôi cảm thấy giây tiếp theo sẽ có người trả lời âm thanh gọi hồn này. Sau đó, người vô tội đó sẽ bị quỷ thần hại chết.

Hơn nữa, quỷ thần gọi là tên của Giản Dương, có khả năng dễ bị kích động đồng ý nhất đó là người thân của Giản Dương.

Tình huống hiện tại nhất định phải có một người đứng ra hi sinh, đó nhất định không phải là bố hoặc mẹ của Giản Dương. Giản Dương là bởi vì tôi mới cam tâm tình nguyện ở lại U Đô, đem hi vọng sống sót duy nhất cho tôi.

Tôi hít sâu một hơi rồi tiến lên một bước nói: “Dạ, tôi là Tô Mộng, vợ chưa cưới của Giản Dương, anh tìm Giản Dương có chuyên gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.