Trán tôi nổi gân xanh, Tống Tâm không có việc gì lại gọi tôi là Tô nha đầu còn chưa tính. Đầu năm nay ngay cả đám chim chóc, cũng gọi danh hiệu Tô nha đầu này của tôi, thật sự là mất hết mặt mũi.
Lúc Lạc Thần Tuấn nuôi còn chim này, còn chuyên môn huấn luyện rồi? Không đúng...
Hình như con gà mái này có quen tôi, hơn nữa là càng nhìn quen mắt. Ông nội của Tống Tâm nuôi một con Thái Bạch đại nhân, cũng mập như vậy, nói chuyện cũng không buông tha người như vậy. Nhưng chim của ông cụ sao lại đậu trên vai của tên đạo trưởng Mã này, bình thường ông cụ có thói quen nuôi chim là đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch. Ông ấy có nuôi hai con chim, một con chim có thân hình nho nhỏ, là loại chim bói cá, có danh hiệu là Tú nhãn nhi. Bình thường sẽ giúp ông cụ chuyện bói toán, cho tới bây giờ rất linh nghiệm, là một con linh điểu.
Một con khác, chính là Thái Bạch đại nhân mập mạp. Chim này sống thành tinh, không chỉ có háo sắc ham rượu, hơn nữa còn nói luyên thuyên rất nhiều. Nhưng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thật giống như một con chim chóc mang đầu óc của một con người. Hơn nữa này con Thái Bạch đại nhân này rất am hiểu phong thuỷ, có đôi khi ông cụ không biết chỗ nào, còn có thể hỏi con Thái Bạch đại nhân háo sắc mà tự phụ này.
Tôi bối rối đứng im tại chỗ quan sát một lúc lâu. Tống Tâm lại đi lên phía trước, nổi giận đùng đùng hỏi con chim kia: “Ngươi... con gà mái béo này, ngươi không đi theo ông nội của ta, sao... sao lại ở chung với anh ta? Ngươi ăn gấp ba gấp bốn lần ta, thế mà... thế mà dám ăn cây táo, rào cây sung!”
Nói xong, Tống Tâm hung tợn trừng mắt nhìn đạo mã trưởng Lạc Thần Tuấn.
Lạc Thần Tuấn cầm trong tay một cái la bàn, trên đầu đội mũ đạo sĩ màu vàng sáng, ống tay áo phất phơ trông rất có mấy phần cốt cách của đạo sĩ. Anh ta đang nói chuyện với kiến trúc sư, con Thái Bạch đại nhân trên vai anh ta vỗ cánh, kiềm chế không được mà bắt đầu cãi nhau với Tống Tâm: “Con nhóc này sao vô lễ như thế, tôi là Thái Bạch đại nhân, không phải con gà mái béo gì cả. Tôi nói cho cô, chính là ông nội cô thấy lão phu, đều phải lễ kính ba phần.”
Thái Bạch đại nhân quả thật sống đã lâu, nghe nói có từ đời cụ của Tống Tâm, nó đã ăn không ở không nhà Tống Tâm mấy đời. Nếu chim chóc bình thường đã sớm chết từ lâu rồi.
Ngược lại là Thái Bạch đại nhân này, càng sống lâu thì càng khỏe mạnh, càng sống thì cơ thể càng khổng lồ. Dáng vẻ phấn chấn kia, so với tôi và Tống Tâm này trên người có vết thương thì còn tốt hơn nhiều.
Trước đây, tôi còn nghe nói, Thái Bạch đại nhân còn có tật xấu đi tới hộp đêm.
Mỗi lần đi đều thích xem mấy mỹ nữ biểu diễn làm niềm vui, có đôi khi tôi và Tống Tâm thảo luận, nói rằng trong cơ thể của Thái Bạch đại nhân này có phải có linh hồn của con người hay không, thông minh như vậy, sống cũng lâu hơn so với loài chim bình thường, thậm chí còn dài hơn cả loài người. Khi đó, Tống Tâm không mê tín, cảm thấy tôi đang nói nhảm. Hai người chúng tôi chỉ là trẻ con, đại khái cũng chỉ là coi Thái Bạch đại nhân chỉ là con sáo bình thường học vẹt tiếng người thôi. Nhưng loài chim cũng không biết mình học ngôn ngữ loài người để làm gì cả, cũng chỉ là máy móc nói chuyện thôi.
Thái Bạch đại nhân lại khác, lúc này đi theo Lạc Thần Tuấn sĩ diện trước mặt tôi và Tống Tâm, Tống Tâm bị nó chọc tức đến nỗi mặt tái xanh, bóp lấy cổ của Thái Bạch đại nhân cả giận nói: “Con gà mái béo này, rõ ràng là đồ nhà tao nuôi trong nhà, lại ăn cây táo, rào cây sung giúp người khác. Còn dám cậy già lên mặt, hôm nay tao sẽ làm thịt mày, nấu canh uống.”
Thái Bạch đại nhân nói dào dạt đắc ý, lại bị Tống Tầm bóp cổ, lập tức liền không nói nên lời. Trong mắt xuất hiện tơ máu, sắp tắc thở đến nơi.
Lạc Thần Tuấn rốt cục nhìn không được, thở dài một hơi nói: “Cô Tống, cô bỏ tay ra đi, Thái Bạch đại nhân sẽ bị cô bóp chết mất. Ông cụ cho tôi mượn mấy ngày, xong việc là tôi phải trả lại. Nếu Thái Bạch đại nhân chết, vậy thì tôi... tôi không đền nổi!”
“Con chim này là ông nội cho anh mượn? Đừng đùa, ông nội đã sớm biết anh và Giản Dương hợp tác hãm hại Tô nha đầu rồi, tôi thấy con chim này là phản bội nhà chúng tôi thì có!” Tống Tâm mang vẻ mặt không thể tin, lại không có chút sắc mặt tốt nào với Lạc Thần Tuấn.
Lạc Thần Tuấn sờ sờ mũi, có chút tủi thân: “Cô không tin có thể hỏi Thái Bạch đại nhân, có phải ông cụ kêu nó đi theo tôi hay không. Nếu không có sự sắp xếp của ông cụ, chim này cho dù ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám dễ dàng đi ra cửa lớn nhà họ Tống. Trên người con chim này với người nhà họ Tống các cô, có thỏa thuận ràng buộc với nhau.”
Nghe thấy thỏa thuận ràng buộc, Tống Tâm rõ ràng mang vẻ buồn bã, thấp giọng hỏi Thái Bạch đại nhân: “Thật sự là ông nội kêu mày đi theo anh ta sao? Anh ta... anh ta cũng không phải là người tốt gì!”
“Còn có thể giả? Thái Bạch đại nhân tôi nếu đã nói sẽ bảo vệ nhà họ Tống các người, sẽ không nuốt lời. Không có ông già kia sắp xếp, tôi có thể đi cùng người khác sao?” Thái Bạch đại nhân vẫn mang dáng vẻ hùng hồn hiên ngang, còn có chút đắc ý, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt.
Tống Tầm nhìn thoáng qua tôi, vẻ mặt có vài phần xấu hổ, và thất hồn lạc phách.
Ngày đó tôi và Giản Dương kết hôn, Lạc Thần Tuấn này còn cùng Giản Dương lăn giường với nhau. Hơn nữa còn bày mưu hãm hại tôi, để mặt mũi của tôi ném vào bãi rác trước mặt khách mời ở thành phố Ngọc Lan. Nếu không phải Lăng Vũ Dương lấy thân phận cậu hai nhà họ Liên, ra mặt thay tôi giải vây, thì hiện tại tôi đại khái cũng không biết bây giờ mình sẽ ra sao. Tôi nghĩ đến đây, liền cảm thấy ông cụ căn bản không có lý do đưa Thái Bạch đại nhân cho Lạc Thần Tuấn, ông cụ vẫn rất yêu thương tôi. Ông ấy đã biết tôi bị Lạc Thần Tuấn tính kế, sao còn có thể giúp anh ta được?
“Tại sao ông cụ... lại đưa Thái Bạch đại nhân cho anh mượn?” Tôi cảm giác giọng nói của mình có chút khàn khàn, trở nên thiếu tự tin, thậm chí có chút sợ hãi.
Lạc Thần Tuấn nhíu mày, trong mắt mang theo một tia sáng: “Vị trí của tòa kí túc xá này có chút đặc thù, dễ dàng tụ âm dưỡng thi. Cho nên Thái Bạch đại nhân tự mình tới đây xem...”
“Kia... ông cụ có thể tự mình đến xem.” Tôi đại khái là không chấp nhận được chuyện ông cụ tín nhiệm Lạc Thần Tuấn. Lúc ấy tôi còn nhớ rõ, là Lạc Thần Tuấn kéo Tống Tâm lại, để cho Giản Dương không kiêng nể gì mà kéo tôi đến trước mặt bạn bè để nhục nhã. Phần kí ức này, ở trong đầu tôi không thể xóa nhòa được.
“Ông cụ đi lại không tiện, để cho chúng tôi làm. Huống hồ...” Khóe môi Lạc Thần Tuấn gợi lên, giọng điệu thay đổi, thản nhiên cười nói một câu làm tôi bừng tỉnh: “Huống hồ tôi và ông cụ cùng Âm phái, chính là một mạch đời đời đều giúp đỡ lẫn nhau.”
Âm phái?
Tôi và Tống Tâm làm bạn tốt như vậy, cho tới bây giờ tôi chưa từng biết ông cụ theo môn phái nào cả. Vẫn cảm thấy rằng nhà họ Tống chính là tổ truyền không có môn phái nào cả.
Lúc này, sắc mặt của Tống Tâm hơi tái, hơi hơi lui về phía sau, giữ chặt lấy tôi.
Tôi không hiểu chuyện gì: “Làm sao vậy, tiểu Tâm?”
“Anh ta... anh ta vậy mà là truyền nhân của Âm phái, nghe nói phái này bị nguyền rủa, cho nên người sống sót cũng không nhiều. Không nghĩ tới ngoài nhà họ Tống chúng tớ ra, trên thế giới này... còn có truyền nhân của Âm phái. Khó trách... Lúc trước anh ta lợi hại như vậy, chỉ cần viết cái bùa là có thể sử dụng thanh phù đến nghe lén chúng ta.” Thái độ của Tống Tâm đối với Lạc Thần Tuấn rõ ràng thay đổi, chỉ vào cái lệnh bài làm bằng sắt màu đen bên hông Lạc Thần Tuấn bên nói: “Đây là tín vật của Âm phái, nếu không phải là người được cực kỳ tín nhiệm, ông nội sẽ không giao ra đâu.”
Tấm lệnh bài đen gì đó, hình như tôi đã từng gặp rồi. Trước đây, tôi đã từng thấy thứ này ở chỗ Tống Tâm. Bề ngoài của thứ này làm thành hình của một con cá, ném vào trong nước thì có thể trở thành cá sống tự do bơi lội.
Nghe nói là trong thân cá, còn có thả từ phấn, mới có thể có hiệu ứng như vậy. Những thầy tướng số trước, dùng để phán đoán phong thuỷ.
Nhắc tới này con cá huyền thiết này, không nghĩ tới Lạc Thần Tuấn cư nhiên chủ động lấy cá từ bên hông xuống, đưa cho tôi: “Đây là ông cụ kêu tôi thay ông ấy đưa cho cô, ông cụ nói Bắc Đẩu Huyền Ngư này chỉ có thể giao cho truyền nhân của ông ấy.”
“Cho tôi?” Tôi nhận con cá bằng huyền thiết kia, trí nhớ mơ hồ trước kia dường như rõ ràng thêm chút. Giữa thân con cá giống như trước đây, có chứa một loại chất lỏng được giữ bên trong.
Mắt con cá là làm theo nguyên lý của mắt phật Đôn Hoàng, mắt được khảm ngọc lưu lỵ, trải qua ngàn năm vẫn sáng ngời hữu thần như trước. Thân cá lạnh lẽo, thấp hơn nhiều so với nhiệt độ bình thường, dường như là đến từ nhiệt độ thấp của sắt đen.
Tôi cúi đầu nhìn Bắc Đẩu Huyền Ngư với những kí ức hồi trước, chợt nghe Lạc Thần Tuấn giải thích quan hệ giữa Âm phái và Dương phái. Hai phái này đều không phải là môn phái của thầy tướng số, mà là chuyên môn tạo ra những cơ quan trong cổ mộ.
Dương phái tạo ra những mũi tên ngầm, cát chảy, những bức tường lửa, còn có những trận chì chảy hay thủy ngân, hoặc những nguyên lí vật lí hoặc hóa học để tạo nên các cơ quan trong cổ mộ, để phòng ngừa kẻ trộm mộ tiến vào. Cao hơn một chút là kết hợp âm dương thuật số, dịch kinh bát quái để tạo ra mê cung. Hơn nữa ông cụ thuộc về Âm phái, chuyên môn lợi dụng âm hồn lệ quỷ để phòng trộm.
Thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn, bình thường dùng hiến tế linh hồn của người sống để canh giữ cổ mộ, dần dần đã bị lịch sử đào thải. Cũng có truyền thuyết nói, bởi vì hoàng đế tạo ra lăng mộ phải bảo vệ lăng mộ trong bí mật, cho nên lúc đó đã chôn sống những người thợ tạo ra mộ, những người thợ theo Âm phái và Dương phái lại càng ngày càng ít. Thế lực to lớn cũng chỉ còn lại nhà họ Tống này, còn những nhà khác thì rải rác khắp nơi.
Cuối cùng những người theo Âm phái này, phải đi hành nghề thầy tướng số, nguyện trung thành với nhà Mãn Thanh một khoảng thời gian.
Rất nhiều nguyên lý của thầy tướng số và âm dương huyền học giống nhau, cũng cùng đến từ những thợ thủ công thiết kế ra cơ quan của cổ mộ.
Tôi cầm Bắc Đẩu Huyền Ngư trong tay, có chút khó tiêu hóa những thông tin vừa nghe được, hóa ra ông cụ có năng lực này là vì như vậy. Tôi vẫn chưa thực sự học được điều gì từ ông ấy, vậy mà ông ấy lại đem Bắc Đẩu Huyền Ngư cho tôi.
Tống Tâm lại hoài nghi Lạc Thần Tuấn: “Nếu như anh và ông nội tôi cùng một phái, vậy tại sao còn giúp đỡ họ Giản hãm hại chúng tôi? Tôi cảm thấy anh là một tên không có lòng tốt gi...”
“Tên này là một người nằm vùng, anh ta với một nhân vật lớn ở U Đô làm giao dịch với nhau, để anh ta đi hãm hại cái tên họ Giản kia. Tô nha đầu, chuyện này chắc cô không biết đây nhỉ? Nếu lão phu đoán đúng, có phải bây giờ cô đang định đi nhà tang lễ thu gom Thiên Hồn đúng không?” Thái Bạch đại nhân đậu trên vai của đạo trưởng Mã Lạc Thần Tuấn không thoải mái, vỗ cánh một cái rồi đậu lên vai của tôi.
- ---------------------------