Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 192: Chương 192: Thợ làm giấy




Tôi siết cái là một đi không trở lại đó!

Từ trần phòng vệ sinh, một thứ mập mạp bất ngờ xuất hiện.

Nó trông hơi giống đầu của người ngoài hành tinh đã bị thu nhỏ lại hàng chục lần, với những đường gân màu tím xanh trải rộng, vốn là cái ót bé xíu ấy đang hướng về phía chúng tôi. Vào lúc này, nó đột nhiên quay đầu lại khiến tôi vô cùng khiếp sợ.

Đôi mắt nó đỏ rực như hai ngọn đèn đỏ trong đêm tối, khiến tóc người ta không tự giác mà dựng đứng lên.

Lăng Vũ Dương và tôi đã nhìn thấy thứ đó trong nhà họ Liên một lần, đó là một phôi thai chưa hình thành trong bụng Giản Tâm, nó đã trở thành một quỷ nhi do oán khí quá nặng.

Thành thật mà nói, tôi gần như đã quên mất nó từ lâu rồi. Cho đến tận hôm nay mới thấy nó xuất hiện trên trần của phòng vệ sinh. Hơn nữa, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng điên rồ, đôi mắt của quỷ nhi này chính là con mắt của Phương Nhất Trần đang đứng ngoài cửa kia.

Thật khủng khiếp, rốt cuộc Phương Nhất Trần là người như thế nào mà lại có thể điều khiển được một quỷ nhi có oán khí nặng như thế!?

Quỷ nhi này rất khó lường. Nó được sinh ra trong Phật pháp, nhưng nó không hề che giấu sức mạnh của mình dù chỉ là nhỏ nhất. Không bị ràng buộc bởi Phật pháp, trên người mang theo lệ khí rất sâu. Chỉ sợ ngay cả cao tăng Không Minh ra tay, cũng chưa chắc giải quyết được vật nhỏ này.

Hàng ngàn ý nghĩ lướt qua trong đầu tôi, nhưng Tống Tâm vẫn đang cúi đầu gõ bàn phím điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cô ấy hỏi tôi rằng người bị cắn lại có phải là Nam Cung Trường Mặc không, ba ngọn đèn Trường Minh trên người Nam Cung Trường Mặc gần như cạn kiệt, nếu là anh ta thì thứ mà anh ta triệu hồi bằng cách mở tế đàn hẳn đã chết. Nếu không, phản ứng bị cắn trả sẽ không bao giờ nghiêm trọng như vậy.

Suy đoán của Tống Tâm đang được gõ trên điện thoại di động không sai chút nào, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể biết được rằng người bị cắn trả chính là Nam Cung Trường Mặc. Tuy nhiên, với kiến thức và đạo hạnh hiện tại của Tống Tâm hẳn là do ông cụ đã chỉ dạy tốt trước khi cô rời đi, nên cô ấy mới có thể phán đoán chính xác như vậy.

Cô lấy vài hạt quỷ liên từ trong túi ra và nhìn chằm chằm vào chúng trong vài giây. Có vẻ vẫn giống khi xem xét chuyện gì đó lúc trước, nhất định phải cùng những hạt sen quái dị này thảo luận.

Một lúc sau, mới lại gõ thêm một dòng: “Tìm quỷ thần mượn mệnh, mới có thể yên ổn một hồi.”

Quỷ thần mượn mệnh!

Đó không phải tìm kiếm quỷ bình thường, mà là sự tồn tại trâu bò nhất trong số những quỷ hồn ở U Đô.

Cái này ngoại trừ Lăng Vũ Dương có thể đối phó ra, tôi không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác, vì vậy tôi đành bất đắc dĩ làm một cử chỉ bằng miệng, đại khái là để hỏi cô ấy Nam Cung Trường Mặc còn sống tốt được bao nhiêu ngày.

Cô ấy giơ ba ngón tay lên.

Tôi nhìn ba ngón tay cô ấy dựng lên này, chuyện này thực sự tồi tệ, có thể cô ấy nói ba ngày, ba tuần, hoặc ba tháng. Nếu chỉ có ba ngày, cho dù sẵn sàng xả thân cứu anh ta, tôi cũng không thể tiêu diệt được quỷ thần lưu lạc ngàn năm ở U Đô. Bởi vậy, sợ rằng Nam Cung Trường Mặc thật sự sẽ không sống sót được rồi.

Nếu là ba tháng, thì tình huống có thể không quá gấp gáp, thậm chí chúng tôi còn có rất nhiều thời gian thoải mái để nghĩ cách khác. Khi đó, rất có thể Lăng Vũ Dương đã trở về từ quỷ vực.

Ngay cả khi Lăng Vũ Dương không thể giúp tôi, đạo thuật của tôi cũng có thể đã được cải thiện, đến lúc đó có nhiều chỗ có thể giúp Nam Cung Trường Mặc.

Nghĩ đến đây tôi chỉ thấy hoang mang không biết phải làm sao.

Tôi không tránh khỏi thở dài một hơi, bên ngoài nhà vệ sinh lại có thêm một tiếng gõ cửa thiếu kiên nhẫn nữa, gân xanh trên trán tôi như muốn bùng nổ. Làm gì có chuyện con gái ở bên trong đi vệ sinh mà người khác giới cứ đập cửa nhà vệ sinh chứ? Điều này không chỉ bất lịch sự mà còn gây ra sự khó chịu.

Dù sao thì tôi cũng đã rất bực mình rồi, không cần biết là có bị tên quỷ nhi trên trần nhà nhìn thấy tôi đi vệ sinh không, dứt khoát kiên trì dùng giấy vệ sinh lau mông, vén quần lên mặc vào rồi mở cửa đi ra ngoài. Nếu không, chẳng lẽ phải ngồi không trên bồn cầu?

Đôi khi, da mặt con người cần dày thì vẫn phải dày thôi.

Sau khi mở cửa phòng vệ sinh, điều đáng ngạc nhiên hơn là người gõ cửa gây khó chịu hóa ra lại là Nam Cung Trường Mặc dễ thương, chứ không phải Phương Nhất Trần quái gở.

Khi tôi bước đến linh đường, tôi thấy Phương Nhất Trần bị Liên Quân Thành gọi đi để nói chuyện, có vẻ như đang trách anh ta ở cửa nhà vệ sinh trông tôi quá nghiêm khắc. Lại dặn anh ta về sau chú ý một chút, không có chuyện gì đừng có xâm phạm sự riêng tư của phụ nữ.

Tên Phương Nhất Trần này khi đến trước mặt Liên Quân Thành, đã trở thành một kẻ tiểu nhân nịnh nọt, khom lưng cúi đầu thừa nhận lỗi sai của mình.

Ánh mắt tôi đang tập trung nhìn vào tên Phương Nhất Trần đang bị dạy dỗ, đã quên rằng tiểu quỷ Bạch Mao Nam Cung Trường Mặc vẫn đang chặn trước mặt tôi. Cho đến khi cậu ta hắng giọng một cái, nhàn nhạt hỏi tôi: “Chuẩn bị xong chưa? Một lát nữa sẽ đến ngã tư gần nhất, mở đàn gọi hồn, để thi thể Liên Quân Dương tái sinh.”

“Cậu… cách này của nhà họ Nam Cung các cậu thật sự… có tác dụng gì sao? Hơn nữa… hiện tại tôi không thể ra ngoài được. Chỉ có ngôi nhà của nhà họ Liên có pháp trận phong thủy chống tà này mới có thể bảo vệ tôi.” Tôi còn không tin tưởng lắm linh hồn của Lăng Vũ Dương ở Quỷ Vực có thể được triệu hồi trở lại bằng cách mở đàn.

Tôi thực sự cảm động với sự thương lượng hai bên và hỏi rõ ràng vấn đề này, rốt cuộc thì nhà họ Nam Cung không biết rằng Lăng Vũ Dương đã đi đến Quỷ Vực. Theo logic thông thường, các đạo sĩ kia có khả năng thông linh đến tận trời, cũng không thể triệu hồi Lăng Vũ Dương trở lại.

Nếu tái sinh không thành công, không biết bọn họ vì cái gì nữa.

Nam Cung Trường Mặc thò tay vào túi quần dưới lớp áo choàng rộng, thậm chí còn không nhấc mí mắt, ngạo nghễ đi tới trước mặt tôi: “Có phải Liên Quân Dương đã tới Quỷ Vực rồi phải không? Với bản lĩnh của anh ta, e rằng không dễ chết như vậy! Với lại… trên trán cô có máu của Thái Bạch đại nhân. Nếu cô ra ngoài và quay lại trong vòng hai giờ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Theo sau lưng Nam Cung Trường Mặc, tôi cúi đầu không nói gì, cậu ta đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Lăng Vũ Dương. Lăng Vũ Dương tự do đi lại trong Quỷ Vực và còn cứu chúng tôi ra, làm thế nào anh ấy có thể dễ dàng bị những linh hồn của Quỷ Vực đào mất trái tim và mất đi tính mạng?

Dù tôi nói như thế nào, vẫn có vẻ miễn cưỡng và thiếu logic.

Cậu ta dừng lại, hơi quay nghiêng đầu, sửa sang hai bên tóc mai của tôi rồi tiếp tục nói: “Nếu linh hồn anh ta ở trong Quỷ Vực, thì những gì các đạo sĩ này làm đều vô dụng.”

“Anh ấy… anh ấy là để cứu tôi, vì vậy…” Tôi hơi sững người khi cậu ta chạm vào tóc tôi, tôi đột nhiên muốn giải thích tại sao Lăng Vũ Dương lại rời đi. Tôi muốn nói với Nam Cung Trường Mặc rằng Lăng Vũ Dương đã liều chết xả thân vì muốn cứu những người trong nhà đang bị Cẩu Sát cuốn theo, và tự mình lựa chọn đến Quỷ Vực.

Đột nhiên, từ giác quan thứ sáu và khóe mắt, tôi cảm thấy dường như Liên Quân Thành đang nhìn tôi và Nam Cung Trường Mặc với vẻ mặt giận dữ. Tôi cúi đầu, nói được nửa lời thì đột ngột dừng lại rồi nhanh chóng bước từng bước nhỏ trở lại tấm nệm và quỳ xuống. Có một số điều tôi không nên để Liên Quân Thành biết rõ. Rốt cuộc, anh ta chỉ là một người sống bình thường, và anh ta có thể không thể hiểu những gì Lăng Vũ Dương đã làm.

Tống Tâm đi cùng tôi đến quỳ trên nệm bên cạnh, cô ấy không có gây chuyện với tôi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh tôi.

Ánh nến đung đưa trước linh đường gần như cháy hết, trên mặt bàn đọng lại rất nhiều sáp dầu trắng đặc.

Các đạo sĩ đã dừng hoạt động “nhảy đại thần” và bận rộn chuẩn bị từ trong ra ngoài.

Vì một số đạo sĩ cũng có chuông để trấn áp tà ma, luôn tạo ra những âm thanh vui tai khi đi lại. Một lúc sau, quan tài được mấy đạo sĩ khiêng ra ngoài ngã tư đường.

Phải biết đấy, đây là trung tâm thành phố. Lưu lượng người và xe cộ ngày một đông, khi người ta nhìn thấy họ công khai khiêng xác người ra giữa đường để triệu hồi linh hồn tái sinh không những gây náo loạn mà thậm chí còn khiến họ hoảng sợ.

Nhưng sau khi một nhóm người đi ra ngoài, tôi cũng đi đến đường chính và thấy rằng không có ai bên ngoài.

Tình hình này là như thế nào?

Tại sao lại không có người?

Trong tình huống bình thường, sau bảy giờ tối, chính là thời điểm phồn hoa náo nhiệt nhất trên đoạn đường thành phố Ngọc Lan này. Khắp nơi đều là sự phồn thịnh xa hoa, người đi đường đông như dệt vải, cách đó không xa còn có mấy bác gái đang nhảy khiêu vũ trên quảng trường.

Trên con phố mờ ảo, ngọn đèn đường chiếu xuống. Dường như có một làn sương mù từ từ phủ xuống theo nguồn sáng, không có mặt trăng trên bầu trời, và tia sáng cuối cùng của mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời. Những cơn gió se se lạnh cuối thu đầu đông khiến toàn thân người ta run lên.

Trên đường thậm chí không có một chiếc xe nào, nhưng có một cô gái mặc váy trắng, cô ta đứng ngây ra, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên xung quanh không có xe cộ qua lại, và cô ta không phải lo bị va chạm nữa. Tôi nhìn thấy cô gái mặc váy trắng này khi tôi đi xe của Lăng Vũ Dương đến nhà họ Liên, cô ta là nạn nhân của một vụ tông xe và tử vong tại ngã tư này.

Nỗi đau bị nghiền ép trước khi chết không biết đã nếm thử bao nhiêu lần, cô ta không thể rời đi cho đến khi tìm được người thay thế mình.

Ngã tư này là một nơi cực kỳ ma quái, hàng năm sẽ có bảy hoặc tám người chết vì những oan hồn tìm kẻ chết thay này. Ngã tư vốn dĩ là số âm, đây có thể là ngã tư gần nhất với âm phủ và U Đô.

Trong lúc này, đường có lẽ đã bị phong tỏa bằng cách nào đó.

Tôi chỉ nghe nói khi có đoàn làm phim, hay nguyên thủ quốc gia đi ngang qua mới có tình huống phong toả đường, không nghĩ tới nhà họ Liên giàu có và quyền thế đến vậy, chỉ đến mở đàn cúng bái làm lễ một lúc mà cũng cho phong tỏa cả đường được.

Một vị đạo sĩ đi cùng đưa cho tôi bức di ảnh được đặt trước linh sàng, để tôi cầm nó và đi theo sau người thợ làm nghề giấy đang đi phía trước.

Người thợ làm nghề giấy mặc đồ đen, trên chân là giày vải màu đen, giống như đồ thủ công dân gian. Chỉ có chiếc thắt lưng màu đỏ quanh eo rất bắt mắt.

Những người thợ làm giấy ở thành phố Ngọc Lan thực chất là những thợ thủ công liên quan đến giấy, chẳng hạn như trát giấy cho cá nhân, gấp thỏi vàng bạc, cắt một số cửa sổ, rèm cửa, và đôi khi vẽ tranh năm mới và tượng thần các loại.

Cái gọi là dán giấy, từng có nghệ nhân tranh chữ thuỷ mặc cũng làm giấy dán tường phòng ngủ. Có rất nhiều thứ họ có thể làm, gọi là đa tài đa nghệ cũng không sai. Vì vậy, những người thợ làm nghề giấy không chỉ là những người ăn cơm âm phủ, họ cũng ăn cả cơm trần gian.

Tuy nhiên, những mái nhà cần có một lớp giấy dán trần là những ngôi nhà gỗ rất cổ và rất cũ.

Có lẽ trong xã hội ngày nay, thợ làm giấy năm ấy có thể làm được rất nhiều việc đã không còn mấy người nữa rồi, thật sự rất khó để tìm được một người thợ dán giấy đích thực.

Điều duy nhất được truyền lại từ những người thợ làm giấy trong quá khứ này là kỹ thuật trát giấy thủ công.

Dù bạn muốn một sản phẩm của Apple, một cô gái ngoại lai, một chiếc xe hơi hay một ngôi nhà tốt, họ đều có thể cung cấp cho bạn những thứ y như thật, có thể nói là tài tình và khéo léo.

Tất nhiên, trước đây đối với đám tang, cần có người tung tiền giấy lên trời để dọn đường cho đoàn đưa tang và không bị những thứ ô uế dọc đường cản trở. Trong trường hợp này, nạn nhân sẽ đưa một phong bao lì xì lớn màu đỏ sau khi sự việc kết thúc, thợ thủ công còn có thể ở lại ăn một bữa cơm ở đám tang.

Thỉnh thoảng, người làm nghề giấy cũng làm công việc bán thời gian này vài bữa, lại ăn cơm âm phủ vài miếng.

Giống như người thợ làm nghề giấy mà nhà họ Liên mời lần này, thoạt nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp, anh ta đưa tay ra ném một tập trước. Tiền giấy đều đều như hoa thiên lý, các vị trí cũng rải rác nhìn như hoa rơi, vô cùng rực rỡ.

Có vẻ như cũng cần chút tài năng để thực hiện công việc này.

Tiền giấy là một thứ rất mỏng và nhẹ, khi vứt đi rất dễ gặp vấn đề về chiều cao và trình độ ném ra. Nếu bạn tin vào điều đó, bạn có thể tự mình thử.

Người làm nghề giấy này dẫn đầu cả đoàn khiêng quan tài bước từng bước ra giữa ngã tư. Đại khái là anh ta ném một đống tiền giấy mỗi khi đến một góc đường, để quỷ hồn ở góc đường nhường đường cho đi.

Trên người tôi mang theo Bắc Đẩu Huyền Ngư, hoả khí suy yếu, và tôi có thể nhìn thấy rõ rằng những linh hồn quỷ dữ này trên đường.

“Tiêu tiền xua tan tai họa, trừ hoạ giải nạn, quỷ thần lui hết ra, đường Hoàng Tuyền yên tĩnh.” Anh ta lớn tiếng hô to những lời này, từng chữ từng chữ đều vang rền, rồi giơ tay lên, một nắm tiền giấy rơi vãi, tiền giấy vương vãi dưới ngọn đèn đường mờ ảo như một đóa hoa, theo cơn gió lạnh thổi nhẹ, có vài mảnh cuốn vào giày của cô gái.

Vết máu loang lổ trên giày của cô cũng bị biến dạng do sức ép của lốp ô tô.

Nhìn thấy tiền giấy lơ lửng dưới chân, rõ ràng là chưa nhìn thấy qua thứ này, sững sờ một lúc, đầu cô ta quay ngoắt một vòng ba trăm sáu mươi độ, suýt nữa thì rụng rời. Một đôi tròng mắt đang rỉ máu đỏ quay tròn. Máu đỏ chảy trực tiếp từ tròng mắt chảy xuống tiền giấy, từng giọt một nhuộm đỏ tiền giấy trắng.

Cô ta dường như có oán khí rất nặng và sâu kín nói: “Thứ tôi muốn không phải cái này.”

Trước đây, tôi luôn nghe một câu nói, có tiền có thể ma xui quỷ khiến. Mà hiện giờ có ma không cần tiền rồi, biết làm sao đây?

Người đàn ông làm nghề giấy kia hơi cau mày, anh ta rải tất cả tiền giấy trong tay lên trời cùng một lúc: “Thứ cô muốn có phải cái này không, phải đợi đến lúc cô tìm được kẻ chết thay mới biết được. Hãy tin tôi đi, người đẹp, bên dưới lưu hành cái này.”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.