Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 197: Chương 197: Thức tỉnh




Chắc hẳn là do khí quản bị bóp nghẹt đến sắp bị đứt nên lời nói của nó giống như con cóc già phình miệng ra kêu ộp ộp, hết sức quái dị.

Tôi đang cảm thấy kinh khủng khi nhìn cảnh đó thì đột nhiên có người nói chuyện với tôi bằng giọng điệu âm trầm: “Em dâu, tới phiên em, để Quân Dương có thể tỉnh lại, mau giao tóc của em ra đây.”

Khi tôi lấy lại tinh thần thì mọi thứ trước mắt lại trở nên rõ ràng.

Bắc Đẩu Huyền Ngư cũng quay về trong lòng bàn tay tôi, giống như khung cảnh hình nhân biến thành đứa trẻ tôi vừa nhìn thấy đều là ảo giác. Khuôn mặt cương nghị và uy nghiêm của Liên Quân Thành xuất hiện trước mặt làm tôi giật mình hoảng hốt.

Tôi cau mày mất vài giây đồng hồ mới kịp phản ứng lại.

Tôi giả vờ làm động tác giật tóc nhưng thực chất là trao bằng tóc của Nam Cung Trường Mặc rồi trực tiếp đưa cho Liên Quân Thành. Liên Quân Thành lạnh nhạt nhận lấy mấy sợi tóc, không nhiều lời liền đưa cho đám đạo sĩ bên kia.

Khi sợi tóc tôi giao ra được gắn lên người con hình nhân ngay lập tức tôi liền tự hỏi liệu con hình nhân đó có phải cũng trở thành một đứa trẻ như vừa rồi không. Trong đầu vừa nghĩ như vậy thì Bắc Đẩu Huyền Ngư lại chui vào lòng bàn tay tôi.

Sau khi nó đi vào trong lòng bàn tay dường như tôi có thể cảm nhận được toàn bộ mọi chuyển động của nó dưới da mình.

Thứ mà con hình nhân có sợi tóc của Nam Cung Trường Mặc biến thành cũng không khá hơn cái trước đó của Liên Quân Thành là bao. Đều là những đứa trẻ bảy, tám tuổi bị một sợi chỉ đỏ treo trên không, thân mình gầy gò, ốm yếu. Cũng không biết nó xuất hiện từ đâu, càng không rõ nó rơi xuống đây bằng cách nào, dường như có một bàn tay vô hình trên bầu trời đang điều khiển sợi chỉ đỏ phía trên cổ nó.

Hai đứa trẻ đã chết rõ ràng có bộ dạng khi chết rất khủng khiếp và thê thảm, nhưng chúng lại cười rất kinh khủng và kỳ dị.

Ngay khi tôi cảm thấy sợ hãi Bắc Đẩu Huyền Ngư lại chui ra khỏi lòng bàn tay tối, khiến mọi thứ trước mặt tôi đều biến mất. Trong lòng tôi nảy sinh sự tò mò, tự hỏi liệu có phải Bắc Đẩu Huyền Ngư chịu sự khống chế của tôi và nó xâm nhập vào cơ thể tôi để giúp tôi nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy được hay không. Tôi làm thử vài lần, lần nào thử cũng thành công. Giờ tôi mới cảm thấy ông của Tống Tâm đưa cho tôi Bắc Đẩu Huyền Ngư có lẽ là do ông ấy thực sự có dụng ý gì đó.

Bởi vì cha mẹ đẻ của Lăng Vũ Dương đều đã mất cho nên người thân cận nhất của anh ấy có lẽ chỉ có tôi và Liên Quân Thành. Con hình nhân thứ ba không có tóc để nhét vào nên chỉ đặt ở đó trang trí.

Vì Đạo giáo tôn sùng số ba cho nên dù không cần đến cũng vẫn chuẩn bị đủ ba con.

Sau khi làm xong những nghi thức đó mọi hoạt động đều ngừng lại, bao gồm cả việc múa kiếm và đốt vàng mã.

Cuối cùng là đến phiên Nam Cung Trường Mặc ra tay, cậu ta dùng cây kiếm tiền đồng cắt ngón tay của mình, đứng trước linh cữu giơ cao cây kiếm tiền đồng có đính máu, hô một tiếng: “Liên Quân Dương trở về đi!”

Những đạo sĩ khác cũng xôn xao gọi hồn theo: “Liên Quân Dương… Trở về!”

Thanh âm thông suốt đồng loạt vang lên cứ như thực sự có chuyện đó xảy ra vậy.

“Tô Mộng, em cũng gọi đi, gọi như vậy có lẽ em ấy, em ấy sẽ nghe được.” Liên Quân Thành không gọi tôi là em dâu nữa.

Mỗi lần nhìn đến thi thể của Lăng Vũ Dương trong lòng tôi đều đau đớn kịch liệt. Nhưng vừa nghĩ tới đứa trẻ của tôi và anh trong bụng mình thì tôi lại có thể mạnh mẽ nén nỗi đau này lại, tôi nghĩ rằng dù sao Lăng Vũ Dương cũng đang Quỷ Vực, tôi ở đây gọi anh ấy chưa chắc anh ấy đã nghe thấy..

Chắc hẳn là vậy, tôi hổ lên một tiếng: “Liên Quân Dương, anh anh mau trở về đi.”

Chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, đạo sĩ không gọi hồn nữa, gió cũng ngừng thổi.

Một tia ánh trăng từ sau đám mây đen ló ra, chiếu vào tấm kính trên nắp quan tài, ánh mắt của người đàn ông trong quan tài đột nhiên mở ra!

Lăng Vũ Dương tỉnh rồi!

Nói như vậy thì chuyện ở Quỷ Vực đã giải quyết xong rồi…

Tất cả xảy đến quá đột ngột!

Ngay từ đầu tôi và Nam Cung Trường Mặc đều kết luận rằng Lăng Vũ Dương không có khả năng hoàn dương được thông qua cách gọi hồn này. Nhưng cái xác nằm trong quan tài trước mặt này lại có thể tỉnh lại chỉ sau khi tôi vừa gọi một tiếng.

Tôi choáng váng, ngơ ngác đứng bên cạnh quan tài, chỉ cảm thấy trong hốc mắt không ngừng chảy ra thứ chất lỏng nóng bỏng. Trong nhận thức của tôi cho dù Lăng Vũ Dương trở về từ U Đô thì cũng không có khả năng sống lại một lần nữa. Bởi vì thân thể anh đã đạt đến mức cực hạn!

Người có mệnh cách tổn hại âm đức như tôi mà trong đời lại còn có thể gặp được kỳ tích như vậy. Quả thực tôi thật sự muốn cảm tạ trời xanh, cảm tạ Liên Quân Thành kiên quyết không bỏ cuộc.

Bảy ngày, anh ấy đã rời khỏi tôi suốt bảy ngày qua. Vậy mà tôi đã cảm thấy bảy ngày đó dài. như cả một thế kỷ, cảm giác mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. Thời điểm tôi ôm quan tài khóc rồng trong linh đường, thậm chí tôi đã thực sự cảm thấy việc Lăng Vũ Dương hy sinh là kết quả đã định sẵn.

Lăng Vũ Dương đã sớm nói với tôi rằng thân thể anh đã không còn trái tim, đã sớm gánh chịu đến mức cực hạn rồi. Hơn nữa, linh hồn anh đang ở Quỷ Vực, theo hoàn cảnh bình thường cho dù những đạo sĩ này có mày mò thế nào thì linh hồn ở Quỷ Vực cũng sẽ không nghe được tiếng triệu hồi từ dương gian.

Nhưng vận mệnh thường hay trêu đùa con người như thế, ngay lúc tôi gọi tên anh anh đã tỉnh dậy ngay lập tức mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của tôi, toàn bộ ánh nhìn đều dính chặt trên người anh mà không hề chảy đi, hốc mắt anh cũng trũng xuống. Tuy nhiên, tôi không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng thứ lóe ra từ đôi mắt của Lăng Vũ Dương là một tia sáng quỷ dị và mê hoặc, đôi mắt dường như đã biến thành một màu xanh kỳ lạ.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hốc hác của anh, nhưng vẫn có thể phác họa lên một đường nét đẹp đẽ bên sườn mặt anh như trước.

Anh nằm lặng lẽ trong quan tài, như thể lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong quan tài của phòng giải phẫu. Hơi thở âm u lạnh lẽo mà lại tao nhã, trong con mắt có vẻ tà khí nhàn nhạt khiến cho tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Làm… làm sao anh ấy có thể tỉnh lại được? Tô Mộng, thật sự rất kỳ quái! Ở Quỷ Vực căn bản là không thể nghe thấy tiếng gọi hồn ở đây!” Nam Cung Trường Mặc trong cơn kinh hãi đã lùi lại một bước, giọng điệu đầy cảnh giác: “Tô Mộng, cô cẩn thận một chút, hình như là có vấn đề.”

Đối với quá trình gọi hồn ngay từ đầu tôi còn có khả năng tràn ngập cảnh giác giống như Nam Cung Trường Mặc. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Vũ Dương tỉnh lại thì tôi căn bản không thể nghe lọt tai những lời nói của Nam Cung Trường Mặc nữa.

Tôi lao lên ôm chặt lấy quan tài, môi run run không phát ra được câu chữ bình thường: “Liên Quân Dương, anh đã trở lại… cuối cùng anh cũng đã trở lại rồi! Đồ xấu xa này… cuối cùng anh cũng trở lại. Em rất nhớ anh… Em thật sự rất nhớ anh.”

Mặt ngoài quan tài lạnh như vậy, ôm vào trong ngực vừa lạnh lại vừa cứng, như là đã làm buốt lạnh cả trái tim người, không hề mạng lại cảm giác chân thật khi ôm thân thể Lăng Vũ Dương.

Tôi khóc lóc thảm thiết, đã sớm cảm thấy thế giới của mình đang đen kịt lại, nhưng vẫn sờ soạng quanh chiếc quan tài với đôi tay tê dại không có phương hướng, cố tìm cách mở nắp quan tài.

Nhưng các quan tài khâm liệm thi thể đều được bịt kín để bảo quản, nắp quan tài đã được cố định chắc chắn bằng phương pháp đặc biệt. Vì tôi không thể nhìn rõ mọi vật nên dù cố gắng thế nào cũng không thể dùng ngoại lực mở được nắp quan tài.

Lăng Vũ Dương nằm trong quan tài nhìn thấy tôi khóe miệng hơi nhếch lên, anh chậm rãi nâng tay phải đặt đầu ngón tay lên nắp thủy tinh của quan tài.

Anh mở miệng với đôi môi khô khốc, như thể đang muốn nói chuyện với tôi.

Tôi nhìn thấy Lăng Vũ Dương muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi lại không thể nghe thấy, nóng nảy muốn phát điện: “Mau… Mau mở quan tài ra, anh… anh muốn đi ra… anh… không mở được nắp quan tài.”

Chỉ khi giọng nói vang tôi mới biết nó khăn đến mức nào, nghe như cảm giác cổ họng anh đau như bị lửa đốt.

“Mở nắp quan tài ra.” Liên Quân Thành nhẹn giọng ra lệnh, nhưng vệ sĩ đi theo anh chỉ có một mình Lưu Vũ Năng, bây giờ có lẽ cũng chỉ có thể sai anh ta làm việc.

Cơn đau trên mông của Lưu Vũ Năng đang đứng một bên lại phát tác, anh ta còn đang ôm mông khó chịu. Nghe lệnh của Liên Quân Thành anh ta cố vặn vẹo cái hông đi đến bên cạnh quan tài. Dù đau mông nhưng có vẻ như anh ta biết cách đóng mở nắp quan tài nên động tác cực kỳ nhanh nhẹn, anh ta chỉ đá một cú vào đáy quan tài là nắp đã dễ dàng được mở ra.

Lăng Vũ Dương tao nhã vươn tay ra khỏi quan tài, đặt tay ở bên mép, anh ôn nhu ngồi dậy, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh ngược của tôi: “Cô gái nhỏ, nhớ anh không?”

“Nhớ.” Khoảnh khắc ôm lấy cơ thể khô lạnh của anh tôi thậm chí không còn sức lực để nói thêm một lời nào nữa. Toàn bộ cơ thể như hoàn toàn kiệt sức, cổ họng như bị tắc nghẽn lại.

Dùng hết sức lực cũng chỉ có thể trầm giọng nói ra được một chữ “nhớ”.

Không chỉ tôi nhớ anh mà bảo bối nhỏ của tôi cũng nhớ anh. Đứa nhỏ ở trong bụng đã sớm không kìm được khóc rống lên, miệng vừa ủy khuất nấc cục vừa kêu ra tiếng: “Ba ơi… Ba… Ba ơi, Mặc Mặc còn tưởng ba chết rồi, con nhớ ba lắm đó.”

Bàn tay nhỏ bé ở trong bụng nhẹ nhàng duỗi ra bên ngoài, như muốn chạm vào người cha đã chết đi rồi lại sống lại của mình.

“Đừng khóc, ba ở đây, ba sẽ bảo vệ con.” Lăng Vũ Dương nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, tay anh chậm rãi vuốt ve trên bụng tôi. Anh căn bản không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của người khác, hiền từ trao đổi với đứa nhỏ.

Cảm giác tình cảm của người cha mang tới khiến trái tim người ta không khỏi rung động.

Chỉ là lúc này có hơi kỳ quái, xúc cảm anh o chạm vào người tôi ngày càng lạnh lẽo, làm cho người tôi nổi hết da gà.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu nhưng rốt cuộc anh đã được hoàn dương, tôi làm sao còn có thể bạn khoăn suy nghĩ được nhiều như vậy. Tôi chỉ muốn ôm anh thật chặt, làm cho thời gian dừng lại ở giây phút này, không tiếp tục trôi nữa.

Đứa nhỏ có vẻ cũng không quen với sự âm u lạnh lẽo trong lòng bàn tay anh, cũng lẩm bẩm một tiếng: “Ba ơi, lần này ba hơi khác… tay… tay ba lạnh quá.”

Lăng Vũ Dương không tiếp tục giao tiếp với đứa bé, mà giữ đầu tôi trong lồng ngực của anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Lần này tỉnh lại anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em nữa, cô gái nhỏ của anh. Anh sẽ luôn chăm sóc em và đứa nhỏ, khu khụ…”

Mặt tôi vùi vào trong ngực anh, nước mắt làm ướt quần áo, lại có thể cảm giác được thứ thiếu đi trong cái lỗ thủng khiến người ta đau lòng ở lồng ngực anh.

Giống như là có một trái tim hoàn hảo đã được đặt trở lại bên trong đó thì anh mới có thể thức tỉnh trở lại thế này.

Lần này đứa nhỏ không gần gũi với Lăng Vũ Dương nhiều như mọi khi, sau khi anh vuốt ve thì đứa nhỏ trong bụng trở nên uể oải, chỉ kêu lên vài tiếng: “Ba, ba đừng đi, Mặc Mặc nhớ ba.” rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Tôi hơi hoang mang, trước kia khi Mặc Mặc và Lăng Vũ Dương gặp nhau đều rất hưng phấn.

Nếu không có ngoại lực khống chế đứa nhỏ tuyệt đối sẽ không chủ động ngủ say, lúc này rốt cuộc là có vấn đề gì? Tôi sờ bụng mình, cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ của đứa nhỏ, cùng với động tác chẹp miệng ngây thơ khi ngủ liền yên tâm hơn hẳn.

Đúng vào lúc này Liên Quân Thành lại hỏi:”Thật xin lỗi đã quấy rầy vợ chồng hai người gặp lại! Em trai! Em trai! Liên Quân Dương! Anh chỉ muốn hỏi em một vấn đề, có phải em đã sớm biết rõ thân phận của Tô Mộng không? Biết là em ấy… em ấy từng có hôn ước với anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.