Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi

Chương 290: Chương 290: Thuộc hạ ra mắt Minh Đế




Trái tim con người đều làm bằng máu, bằng thịt, làm sao có thể không mềm yếu?

Chẳng lẽ làm người đại diện cho Âm Dương thì sẽ lạnh lùng vô tình sao? Tôi không quan tâm lắm đến nội dung trong lời tự thuật của Trương Đình Khánh, tên này nhìn qua là một người tốt bụng, không phải là người lòng dạ sắt đá.

“Ha ha! Tìm được cháu gái rồi, Đào Đào, Đào Đào của ông.” Có lẽ trước khi chết, lão ma đầu kia chính là một ông lão bướng bỉnh, sau khi gặp lại Đào Đào, ông ta hưng phấn, vuốt ve thẻ Mộc Hòe.

Chủ nhân ở bên trong thẻ Mộc Hòe vẫn giữ bị niêm phong kín mít. Thỉnh thoảng, nó chỉ gọi vài tiếng ông nội bằng giọng nói ngọt ngào.

Xem ra ông cụ nói đúng, cô gái nhỏ này quả đáng thương và cũng quá cô đơn. Chỉ cần gặp được người thân thì nó sẽ mở lòng.

Vào lúc hai ông cháu đoàn tụ, vẻ mặt Trương Đình Khánh đang dịu dàng, đột nhiên cứng rắn trở lại. “Điên đủ chưa, tôi không có thời gian ở chỗ này chơi với ông.”

Ngụ ý chính là nếu lão ma đầu này không đi theo anh ta, ước chừng sẽ bị đập thêm vài phát vào đầu.

“Tôi sẽ cùng anh trở về U Đô!” Lão ma đầu vẫn còn rất sợ hãi cái hồ lô màu xanh ở trong tay Trương Đình Khánh, chậm rãi trả lại thẻ Mộc Hòe cho tôi rồi nói: “Cô phải đối xử thật tốt với cháu gái của tôi, nó là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.”

“Cô bé.” Tôi nghẹn ngào, nuốt nước miếng, đeo tấm thẻ Mộc Hòe lên cổ, nói: “Cô bé cũng là đứa trẻ ngoan nhất trên đời mà tôi từng gặp, ông cụ, ông cứ yên tâm giao cô bé cho tôi đi…”

Lão ma đầu che mặt khóc. Trên mặt đất toàn là nước mắt của lão, giống như bột phấn thủy tinh, biến mất ngay khi gió thổi qua, không để lại dấu vết.

Trương Đình Khánh thở dài, rút nút đậy miệng hồ lô ra, hút lấy ông lão. Hút ông lão vào bên trong hồ lô rồi đậy nắp vào. Sau đó, anh ta cúi đầu, nhìn đám trẻ con đã chết ở trong bể nước, khẽ cười: “Đến đây nào, đi cùng anh, anh dẫn các em đi ăn kẹo.”

Nụ cười ấy rực rỡ như nắng ấm.

“Đi đâu ạ?” Một đứa trẻ hỏi một cách ngây thơ.

Những đứa trẻ khác cũng bình tĩnh trở lại, không tiếp tục gào khóc nữa. Ban đêm vô cùng yên tĩnh.

Trương Đình Khánh nhìn đồng hồ, khẽ nói: “Ừm, chúng ta đi U Đô tìm ba mẹ các em có được không?”

“Không… Anh nói dối!”

“Chúng tôi không đi U Đô…”

“U Đô lạnh lắm, chúng tôi vừa mới thoát ra ngoài!”

Xong đời, hóa ra đám nhỏ này từ U Đô trốn thoát ra ngoài. Chúng nó sẽ không tình nguyện trở về U Đô.

Tôi nhìn Trương Đình Khánh anh ta đã lấy thanh kiếm đồng tiền ở trên lưng xuống, cầm một lá bùa ở trên tay: “Đây là lần đầu tiên dùng lời khuyên nhủ, nhưng có vẻ nó không thích hợp với tôi.”

“Đây là chú Tam Thanh Phá Tà!” Tôi nhìn thấy lá bùa, trái tim co rút, trực tiếp dùng thân thể che đi miệng bể nước: “Đừng làm vậy, chúng nó không đáng tội chết.”

“Người đại diện cho Âm Dương làm việc thì đừng ngăn cản, chuyện của lão ma đầu kia, tôi đã nhượng bộ rồi. Những đứa trẻ này đã trốn khỏi U Đô, giữ lại cũng vô dụng!” Ánh mắt của Trương Đình Khánh rất lạnh lùng, không có cảm xúc.

Điều này làm tôi nhớ đến Liên Quân Thành, khi anh ấy đối mặt với mọi thứ đều là thái độ thờ ơ lạnh lùng. Nhưng mà Liên Quân Thành là một doanh nhân, anh ấy rất giỏi ngụy trang. Tính cách vốn dĩ chính là ngoài lạnh trong nóng.

Nhưng mà vẻ bề ngoài của người này thì hiền lành, ân cần săn sóc nhưng lại định làm ra chuyện khiến những đứa trẻ này trở thành đống tro tàn.

Tôi cắn môi, gần như là nhìn anh ta bằng ánh mắt cầu xin: “Tôi có cách đưa bọn chúng đi về cõi cực lạc, làm ơn đừng ra tay sớm như vậy. Được không?”

Trương Đình Khánh nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển thành phức tạp: “Chị chỉ có mười phút, mười phút sau, thì không kịp đi U Đô.”

“Được.”

Tôi bất đắc dĩ đưa Bắc Đẩu Huyền Ngư ra khỏi cơ thể, đặt tay lên bể nước, trầm giọng tụng kinh Duy Ma Cật: “Lòng luôn bình an, không ngại giải thoát; đọc, bình tĩnh, duy trì, tranh luận liên tục.”

Kinh Duy Ma Cật tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng lại mạnh hơn các kinh Phật khác. Đọc đi đọc lại nhiều lần khiến cho cơ thể khó chịu như thế sức lực bị kim tiêm rút ra ngoài vậy.

Tôi biết năng lực của tôi có hạn, không thể làm được.

Nhưng mà tôi… Tôi không muốn linh hồn của những đứa trẻ vô tội biến mất trên cõi đời này. Chúng nó trốn ra ngoài là vì trật tự ở U Đô đang rối loạn, không phải là vì sai lầm của chính bọn họ.

Cùng với việc tụng kinh niệm Phật, làn nước đen trong bể nước giống như nước trong quan tài, bắt đầu từ từ trở nên quang đãng, trong suốt. Trên người những đứa trẻ này dần dần xuất hiện ánh sáng của Đức Phật, một chút nữa là sẽ được kinh Phật siêu độ.

Tôi đã cố hết sức rồi, nhưng vẫn phải cần răng kiên trì mà tiếp tục.

Bọn chúng trốn ra khỏi U Đô, sự nổi loạn của chúng nó chắc chắn là rất mạnh mẽ.

Trong quá trình siêu độ, đã có một linh hồn lao về phía miệng bể nước. Muốn lao ra bên ngoài chạy trốn, nếu như chúng thoát ra ngoài, tôi không thể ngăn cản được.

Ngay khi lũ trẻ chuẩn bị chạy, tôi hét lên: “Bùa giáp ngọ ngọc thanh phong quỷ!”

Bùa chú này có thể phong ấn hành động của những hồn ma này.

Tôi hy vọng Trương Đình Khánh có thể hiểu ý tôi và ra tay kịp thời để bao vây những thứ này trở lại vị trí ban đầu. Phản ứng của Trương Đình Khánh thực sự rất nhanh, anh ta nhanh chóng nhấc cái nắp gỗ dùng để đậy bể nước lên và che miệng bể nước lại.

Một là bùa giáp ngọ ngọc thanh phong quỷ nhanh chóng từ trong áo choàng đen bay ra, dùng ngón giữa ấn mạnh vào cái nắp. Ở bên dưới lập tức truyền đến tiếng gào thét thảm thiết của những đứa trẻ đã chết này, tôi không thể nhìn xuyên thấu qua tấm chắn nên chỉ có thể nghiến răng và đọc đi đọc lại kinh Phật.

Cuối cùng, tôi cảm thấy cả người như bị hư thoát. Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chính mình cũng không nghe thấy.

Trước mắt bỗng tối đen như mực, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, như bị người ta nhấc bổng, bên tai nghe thấy giọng nói rầu rĩ của anh chàng kia: “Đừng đọc nữa, những đứa trẻ kia đã đi vào cõi cực lạc rồi. Chị… Rốt cuộc chị là ai?”

Tôi mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt đen của anh ta trong bóng đêm, nói: “Tôi… Tôi là truyền nhân của âm phái, Bắc Đẩu Huyền Ngư chính là một tín vật, chẳng phải cậu nhìn thoáng qua đã biết rồi sao?”

“Hóa ra là đồng môn…” Anh ta ôm tôi từ trên bể nước nhảy xuống, tư thế nhẹ như cánh bướm, áo choàng đen tùy ý bay trong gió.

Tôi nắm nhẹ vào áo choàng của anh ta: “Không phải cậu muốn đi U Đô sao? Đây là… Cậu muốn đi đâu…”

“Bây giờ không kịp đến U Đô. Thông đạo đặc biệt để người đại diện cho Âm Dương chúng tôi chỉ mở trong nửa tiếng mỗi đêm, chờ đến ngày mai rồi nói sau. Nếu như cưỡng chế đến U Đô, sẽ bị lệch múi giờ, ngày mai thi lại thì tôi sẽ không thể qua được.” Anh ta mỉm cười rực rỡ, nụ cười đó giống như mặt trời tỏa nắng, có thể tỏa ra năng lượng tích cực bừng sáng trong đêm đen.

Trời ơi! Có thông đạo đặc biệt dành cho người đại diện Âm Dương, cái này thật sự rất có ích!

Tôi kìm nén sự kích động trong lòng, nhíu mày hỏi anh ta: “Cậu còn phải thi lại môn gì nữa?”

“Ngôn ngữ đại học.” Đôi môi mỏng của anh ta khép mở lên xuống, nói khẽ, vẻ mặt hơi phiền muộn: “Bây giờ dùng chú Duệ Não Linh Minh để gian lận cũng bị phát hiện ra. Tôi thường xuyên qua lại âm dương, cho nên trí nhớ của tôi không tốt lắm, cho nên chỉ có thể dựa vào thứ này mới thi qua môn, ngày mai phải làm sao bây giờ…”

Đúng vậy, việc thường xuyên qua lại hai giới âm dương sẽ khiến cho địa hồn và não bộ bị tổn thương. Trương Đình Khánh làm người đại diện cho Âm Dương, cho nên chắc là anh ta đã chịu tổn thương này lâu rồi. Tôi cảm thấy Trương Đình Khánh thật sự là thảm đến đáng thương.

Tôi không nhịn được muốn giúp anh ta, nói: “Thật ra đầu óc của tôi cũng không tốt lắm… Tôi… Tôi giấu chú Duệ Não Linh Minh vào trong bít tất. Ừm… Khi nào đến lúc thì, chỉ cần ấn lên đùi là được.”

Nói xong, tôi thấy mình vẫn đang bị anh ta ôm ở trong lòng, cả người yếu ớt vô lực. Miệng còn nói mấy thứ linh tinh, tôi đỏ mặt im lặng.

Anh ta lại làm như không có chuyện gì, đưa tôi đến trước cửa phòng ký túc xá, trầm ngâm nói: “Đàn ông không thể mang tất nhưng có thể dán bằng băng dính hai mặt. Đàn chị, chị thật sự rất thông minh.”

Tôi không thông minh, mà là do tôi bị Tư Mã Thanh ép đến không còn biện pháp nào khác.

“Ờm… Đình Khánh này, ngày mai cậu đến U Đô, có thể đưa tôi đi cùng được không?” Tôi đang lo không tìm được người đưa tôi tới U Đô, tôi còn phải bắt một con quỷ thần, để giúp cho Nam Cung Trường Mặc nối tiếp sinh mệnh.

Trương Đình Khánh sửng sốt: “Chị đi U Đô làm gì?”

“À… Tôi có việc phải làm.” Tôi biết mình không thể bịa ra một lý do để thuyết phục Trương Đình Khánh, vì vậy tôi chỉ có thể cho anh ta xem chiếc nhẫn phỉ thúy ở trên ngón áp út.

Anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn này, giống hệt như bị sét đánh.

Thật lâu sau, anh ta mới buông lỏng tay ra: “Minh Đế!”

Tôi chưa từng thấy người con trai nào như Trương Đình Khánh, vậy mà thực sự ném tôi xuống đất. Tôi đặt mông ngã xuống đất, cái mông như nở hoa.

Tôi tức đến mức giơ tay dậm chân, muốn mắng kẻ không tốt bụng này.

Nhưng mà, anh ta đã quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ ra mắt Minh đế…”

Tôi ngã đau như vậy, anh ta vẫn còn ở đó mà ra mắt, còn không đỡ tôi đứng dây.

Trong lòng đang hò hét, chợt nghe thấy ở bên trong phòng truyền tới tiếng bật đèn, một cô gái tóc tai bù xù đi ra ngoài nhìn thấy tôi: “Đây không phải là Tô Mộng sao? Sao cậu lại ở trước cửa phòng của bọn tớ…”

Tôi nhìn cô ấy, sau đó nhìn lại bản thân đang ngây ngẩn ngồi trên mặt đất, lại nhìn Trương Đình Khánh đang tàng hình ở bên cạnh, tôi chỉ có thể giải thích: “Không có chuyện gì, vừa rồi bị ngã xuống đất, tớ… Tớ không đứng dậy được.”

“Xin lỗi, không hiểu sao hôm nay người trong phòng tớ ngủ say quá, không phát hiện ra cậu. Cậu có bị động thai hay không?” Cô gái này rất khẩn trương, gọi bạn cùng phòng ra đỡ tôi quay về phòng của mình.

Tôi biết tại sao bọn họ lại ngủ như chết, chỉ sợ đêm nay tất cả mọi người trong tòa ký túc xá này đều ngủ như chết.

Đó là vì lúc trước bọn họ đã uống quá nhiều nước oán thi của đám trẻ con đã chết kia. Ban đêm bị khống chế ngủ như chết, như vậy mới tiện cho việc lão ma đầu duỗi móng heo đi sàm sỡ, đồng thời cũng giúp cho lũ trẻ đi hấp thụ dương khí.

Thể lực tôi đã bị tiêu hao hết sạch, sau khi trở về phòng thì lăn ra ngủ, tôi không biết Trương Đình Khánh đã rời đi lúc nào.

Ngày hôm sau là cuối tuần, ban ngày không có lớp học, buổi tối có lớp thi lại.

Buổi chiều, tôi rời giường, thể lực đã được khôi phục, nhìn chiếc quần tất và váy ngắn hôm qua tôi đã thay. Tôi lắc đầu, hôm qua đã dùng mánh khóe này rồi, tôi luôn cảm thấy Tư Mã Thanh sẽ không qua loa tắc trách như vậy.

Suy nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định chọn một chiêu kinh khủng.

Tôi đã nhét chú Duệ Não Linh Minh vào trong giày, dùng như cái lót đế giày vậy. Khi tôi muốn sử dụng nó, chỉ cần dùng lòng bàn chân để kích hoạt bùa chú, mặc dù rất kỳ quái, biến thái, nhưng đây là phương pháp bí mật nhất và an toàn nhất.

Ăn tối xong, tôi liền đi thi.

Ngôn ngữ đại học được kiểm tra trong một giảng đường trong tòa nhà tổng hợp. Phòng học rất rộng, có một hàng ghế cho sinh viên năm nhất, một hàng ghế cho sinh viên năm hại và một hàng ghế cho sinh viên năm ba.

Năm cuối cấp không có môn này, cho nên không có ai phải thi lại.

Tôi và Trương Đình Khánh thi cùng một phòng, anh ta cố tình mặc một chiếc quần dài, bên trong chắc là có chú Duệ Não Linh Minh. Thỉnh thoảng anh ta lại đưa tay lên đùi kiểm tra, người không biết còn tưởng anh ta bị cái gì đó, rất kỳ quặc.

Tư Mã Thanh không đến, bước vào phòng thi là một thầy giám thị. Lúc đi vào, ông ta đặt cốc nước xuống, đặt lên bàn, nói giọng của người thành phố Ngọc Lan: “Hôm nay nhà trường dặn dò, phải nghiêm túc kiểm tra, tay cũng không được để tay dưới bàn. Chỉ cần để tay dưới bàn, coi như là gian lận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.