Tôi hiểu, tại sao xe âm phủ cúng ở trong ngọn lửa càng đốt lại càng nhiều.
Nó ở trên dương gian bị người ta dùng lửa dương để đốt, sẽ lấy bộ dạng trái ngược để xuất hiện ở âm phủ.
Chỉ thấy linh hồn của đạo trưởng Mã trên tay là sợi chỉ đỏ đang bay bổng ở trên ghế lái, lại có thể chuyển động chìa khóa làm bằng giấy trên xe, nói: “Tôi chỉ có thể mang ba người trở về."
Chiếc xe kia vừa nhìn đã thấy có vẻ rất nhỏ hẹp, vị trí phó lái ở phía trước chỉ có một chỗ.
Vị trí ở sau xe cũng chỉ có đủ cho hai người ngồi, nếu bốn người trong phòng ngủ chúng tôi đều chen chúc đi lên, thật ra cũng không phải là không thể. Chỉ là chiếc xe này là giấy cúng, chở bốn cô gái, sợ là không đủ trọng lượng.
“Nếu chiếc xe còn có thể chen chúc... Còn có chỗ cho người ngồi, tại sao lại chỉ mang ba người trở về. Tên đạo sĩ thối này, là... Là đang cố ý đúng không?" Tống Tâm có hơi tức giận, cô ấy siết chặt lấy tay tôi, thân hình cũng bị tức giận đến run rẩy.
Cái người đạo trưởng Mã kia cũng không bị cảm xúc của Tống Tâm làm ảnh hưởng, một tay chạm vào vô lăng, mỉm cười thản nhiên.
Trên mặt là biểu cảm chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ nó, giống như căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng tôi: “Thưa cô, cô Tống. Tôi biết tổ tiên của cô là thế gia hoàng tộc xem phong thủy cho lão Phật gia, rất hiển hách trong ngành. Nhưng mà, tiểu đạo cũng muốn nói cho cô biết, xe này chỉ là giấy, nhiều nhất cũng chỉ chứa được thân thể của ba người sống."
“Anh đi xuống, tôi lái xe... Tôi biết lái xe go - kart." Tống Tâm không phải bạo lực bình thường, cô ấy trực tiếp nắm lấy linh hồn đang bay bổng của đạo trưởng Mã, muốn tóm đạo trưởng Mã đi xuống dưới.
Tôi cũng biết lái xe go - kart, trước kia khi chạy xe go - kart được phổ biến trên máy tính.
Một trường đua ngựa ở ngoại ô trực tiếp đổi thành trường đua xe go - kart, tôi và Tống Tâm cũng từng đi học một hồi, nhưng mà xe go - kart và xe thật, với cả xe âm phủ làm sao có thể so sánh được.
Tôi sợ cô ấy không lái được, nhưng vậy thì trong chúng tôi nhất định có một người phải ở lại.
Vậy phải làm sao bây giờ?
“Cô Tống cần gì phải hành động thô bạo vậy?" Trên khuôn mặt trong trẻo của đạo trưởng Mã hiện lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt nhìn lướt qua cánh tay đang túm lấy quần áo anh ta, sau đó đưa cổ tay ra lắc lắc, tầm mắt nhanh chóng theo sợi chỉ đỏ nằm trên cổ tay anh ta.
Sợi chỉ đỏ kia vẫn kéo dài đến tận nơi tối tăm của cả khu rừng, ở nơi sâu thẳm trong rừng cây liền không nhìn thấy nó nữa, nhưng hẳn là kết nối với thân thể bọn họ. Biện pháp để bọn họ trở về chính là đi theo sợi chỉ đỏ này, không có đạo trưởng Mã, cho dù bốn người chúng tôi biết lái xe, cũng không có cách nào tìm đúng hướng để trở về.
Tôi lập tức gỡ ngón tay của Tống Tâm đang túm lấy cánh tay của đạo trưởng Mã, ngăn cản cô ấy tiếp tục đắc tội với đạo trưởng Mã: "Tống Tâm, cậu có nhìn thấy cái sợi dây kia không? Hai người bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đi theo sợi dây để trở về, mà chúng ta thì không thể. Cậu...Cậu đừng tiếp tục nóng giận với anh ta được không?"
“Vậy chỉ có thể mang ba người thì phải làm sao bây giờ? Ai ở lại? Bốn người chúng ta chẳng lẽ thật sự phải vì ích lợi của bản thân, mà hi sinh một người sao? Tớ không làm được!" Tống Tâm liếc nhìn qua Cố Lan đang bị chiếm hữu thân thể, và Âu Vỹ khuôn mặt bị hủy hoại.
Âu Vỹ bưng lấy mặt mình, bản tính có chút ích kỷ lúc bình thường liền lộ ra: "Dù sao... Dù sao thân thể của Cố Lan đã bị người khác chiếm, cũng không ở trong này. Chúng ta để cậu ấy ở chỗ này, chắc không có chuyện gì đi, tớ muốn về nhà, tớ không muốn chết. Các cậu không được bỏ tớ lại... Tớ van xin các câu.”
Tống Tâm nhíu mày, trầm giọng nói: “Âu Vỹ, cậu không nên nói như vậy! Cố Lan ở chỗ sâu bên trong cơ thể, có lẽ có thể nghe thấy những lời nói của chúng ta."
Tôi nhìn Cố Lan đang bị Tư Mã Thanh chiếm hữu thân thể, siết chặt bàn tay, nói: "Đưa ba cậu ấy mang về trước, tớ... Trong bụng tớ có thai âm, cơ thể cùng với... Cùng với mấy thứ tà vật không khác gì nhau. Hẳn là... Không dễ dàng chết được."
Nói xong, tôi liền đẩy Âu Vỹ và Cố Lan lên xe, trong lòng đã hạ quyết tâm chắc chắn phải chết.
Ngẫm lại mấy ngày nay cũng quá đủ tuyệt vọng, mang thai ngoài ý muốn, đứa bé lại là một con cương thi. Ba mẹ ở chung với mình nhiều năm như vậy, lại không phải là ba mẹ ruột thịt.
Giờ phút này, càng nghĩ đến thân thể mờ mịt của mình, chết ở phố Âm này, cũng coi như là kết thúc mọi chuyện, không còn bị những chuyện này làm cho phiền lòng.
Tống Tâm bị tôi đẩy mạnh vào chỗ ngồi phó lái, đôi mắt cô ấy đỏ ửng, gắt gao bắt lấy tôi: “Không cần phải như vậy..."
“Đạo trưởng Mã, lái xe!" Trái tim tôi trở nên quyết liệt, dùng sức đóng cửa xe giấy cúng lại, chiếc xe dưới sự khởi động của đạo trưởng Mã cũng lao ra đi tựa như bay.
Còn lại mình tôi ngồi xổm trên mặt đất, có hơi co quắp lạnh lẽo.
Tôi cũng sợ chết, ý định muốn chết trong đầu lúc vừa rồi cũng chỉ là nảy sinh trong chớp mắt, hiện giờ cũng đã không thể hối hận. Mọi người đã rời đi rồi, tôi ở đây có lẽ thật sự không thể trở về được nữa.
"Tiểu Mộng." Giản Dương ngồi xổm xuống trước mặt tôi, vén sợi tóc của tôi lên, trong mắt trận ngập vẻ cưng chiều: “Anh giúp em, anh sẽ để cho em sống sót, em chính là cô dâu xinh đẹp nhất của anh.”
Tất cả phòng tuyến trong lòng tôi từng chút đều bị anh ấy bắt làm tù binh, tôi ôm chặt lấy eo Giản Dương, khóc lớn: "Giản Dương, anh đừng như vậy, anh mau trở về đi. Tư Mã Thanh nói các anh chỉ còn thời gian một nén nhang..."
“Mộng Mộng, không có em, anh sống còn gì là vui vẻ?" Giản Dương đưa lưng về phía chiếc xe âm phủ làm bằng giấy cúng, giọng nói dịu dàng mà lưu luyến. Tôi nhìn thấy chiếc xe rít gào mà đi, lập tức liền cảm thấy cổ tay bị anh ấy nằm lấy.
Anh ấy lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cột sợi chỉ đỏ vào tay của tôi, điều này làm cho trong lòng tôi trở nên hoảng sợ.
Tôi liều mạng rút tay về, nước mắt tuôn rơi: “Giản Dương anh đang làm gì vậy?”