Có Một Không Hai

Chương 10: Chương 10




Chín giờ sáng ngày hôm sau, tôi đi theo Cố Diễn Chi, cùng bước công ty của Cố thị.

Mặc dù là chủ nhật, trong công ty vẫn có người. Người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là nhân viên tiếp tân. Chị ta vốn đang chuyên tâm dồn trí kẻ lông mi, sau khi nhìn thấy Cố Diễn Chi, chiếc bút kẻ mi trong tay ba một tiếng rơi xuống. Thân thể chị ta thẳng đứng nói chào tổng giám đốc, Cố Diễn Chi ừ một tiếng, nói với tôi: “Chào cô ấy là chị.”

Tôi liền chào một tiếng chị.

Cô nhân viên tiếp tân đáp một tiếng: “Tổng giám đốc, đây là con nhà ai ạ? Xinh quá.”

Cố Diễn Chi dắt tay tôi, một tay khác cầm túi xách của tôi, nụ cười phảng phất trên mặt: “Nhà tôi. Không giống sao?”

Cô ta từ từ hé miệng, bộ dạng như muốn hỏi nhưng không không dám. Tôi được Cố Diễn Chi dắt tới chỗ thang máy, thời điểm quay đầu lại nhìn, cô ta vẫn đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, dường như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chợt cầm điện thoại di động lên bấm bấm một trận điên cuồng.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tôi quay sang hỏi Cố Diễn Chi: “Chị ấy làm gì vậy?”

Anh nói: “Không cần để ý đến cô ta.”

“... Sao điểm này của anh lại đáng ghét như vậy.” Tôi ngửa đầu nhìn anh, “Tối hôm qua anh bảo tôi không cần để ý bọn Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc, hôm nay anh lại bảo tôi không cần để ý người kia, cứ theo lời anh, tôi không cần để ý mọi người, vậy tôi phải để ý đến ai bây giờ?”

Tôi nói có chút lớn tiếng, nụ cười trên mặt Cố Diễn Chi nửa phần cũng không thay đổi. Mãi cho đến khi tôi nói xong, đột nhiên có hai ngón tay dài đi tới trước mặt, không chút khách khí nắm chóp mũi tôi. Tầm nhìn trước mắt bị anh làm loạn, tôi nghe được một tiếng cười khẽ: “Em chỉ cần để ý đến tôi thôi.”

Tôi chưa kịp nói gì, thang máy đinh một tiếng, từ từ mở ra. Một cô gái trung niên đang đứng ở bên ngoài, chào một tiếng tổng giám đốc sớm, sau đó tầm mắt hướng tới tôi: “Đây là…”

Cố Diễn Chi nói: “Đỗ Oản, em chào cô đi.”

Tôi rõ ràng thấy trong mắt đối phương lóe lóe: “Đây chính là Đỗ Oản sao?”

Tôi nói: “Cháu chào cô ạ.”

“...Ai, ai, tốt, tốt.” Bà ấy thất thần trong chốc lát, quay đầu hỏi Cố Diễn Chi: “Này, hôm nay cô Đỗ ở đây sao, tôi xuống tầng mang một ít đồ ăn vặt lên đây nhé?”

“Không cần. Trong cặp con bé có bánh ngọt rồi.”

Tôi vừa nghe thấy, lập tức cầm lấy cặp sách, mở khóa cặp ra, quả nhiên thấy một chiếc bánh ngọt vị trái cây. Lập tức ngẩng đầu trừng anh: “Không phải anh nói là không thể mang theo sao?”

Cố Diễn Chi chậm rãi nói: “Trêu em một chút cho vui thôi.”

“.....”

Những lời này của Cố Diễn Chi dẫn đến việc cả một buổi sáng tôi không thèm để ý đến anh. Cho tới bây giờ tôi chưa từng quá chuyên tâm làm bài tập như bây giờ, mặc dù bên tai thỉnh thoảng vẫn có mấy câu nói giữa Cố Diễn Chi với thư ký. Chuyên tâm như vậy kết quả chính là tốc độ làm bài tập rất nhanh, chưa tới hai giờ đã xong, sau đó tôi vừa ngồi ăn bánh ngọt vừa nghe cuộc bàn bạc giữa hai người họ.

Nội dung cuộc thảo luận ban đầu rất nghiêm trang, phần lớn đều có liên quan đến công ty. Vậy mà không lâu đã bắt đầu lạc đề, dần dần lạc đến những chuyện loạn thất bát tao. Tỷ như thư ký của Cố Diễn Chi nói với Cố Diễn Chi: “Đứa trẻ ở độ tuổi này đặc biết rất khó dụ dỗ, hơn nữa rất nhanh sẽ đi vào thời kỳ phản nghịch của tuổi trẻ. Đứa trẻ nhà tôi lúc đó cũng khiến tôi rất nhức đầu, động một chút là trốn nhà ra đi, khiến tôi sứt đầu mẻ trán cảm giác ngày nào cũng như phải đi đánh giặc vậy.”

Cố Diễn Chi nói: “Tôi biết có một đứa trẻ cũng từng rời nhà trốn đi một lần.”

Tôi nói: “.....”

Thư ký của Cố Diễn Chi suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi nhớ có lần nghe một chuyên gia về trẻ em nói, có lúc đánh đứa trẻ một trận cũng không phải là xấu. Lúc dạy dỗ con cái, đánh một trận cũng là một lần trị tận gốc. Nhất là thời điểm đặc biệt không nghe lời, càng phải nghiêm nghị.”

“Cái gì gọi là thời điểm đặc biệt không nghe lời?”

“Nói ví dụ như, nói chuyện với người lớn hay nói lớn hay thích va chạm, hoặc động một chút là rời nhà trốn đi.”

Diễn.đàn,lê.quý.đôn

Tôi nói: “.....”

Sau đó thư ký suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Còn có lười học nữa, ăn mì ăn liền không ăn cơm, quá nhiều.”

Tôi nói: “.....”

Cố Diễn Chi khẽ cười một tiếng, hỏi: “Vậy lúc nào thì phải đánh?”

Thư ký nói: “Mỗi lần như thế tôi đều đánh.”

Tôi nói: “…..”

Rốt cục tôi không nhịn được nữa, nặng nề ho khan một tiếng. Cố Diễn Chi quay mặt sang, mặt tôi không chút thay đổi nói: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”

Nói xoay tôi xoay người đi đến phòng có chữ phòng nghỉ ngơi bên cạnh. Điện thoại sau lưng Cố Diễn Chi vang lên, sau khi nhận máy giọng nói của Diệp Tầm Tầm lập tức truyền đến: “Anh Diễn Chi, cô nhân viên tiếp tân của anh không chịu cho em lên lầu. Phiền toái anh xuống dưới đón em với.”

Cố Diễn Chi nói: “Sao em lại tới đây?”

“Em tuyệt giao với Yên Ngọc, bố mẹ em biết liền hung hăng phê bình em, sau đó em bỏ tới nhà anh tìm Đỗ Oản, nhưng quản gia nói cho em biết mọi người ở đây, cho nên em liền tới đây. Nghe nói anh định kèm Đỗ Oản học bổ túc? Anh bận rộn như vậy, để em giúp anh.”

Cố Diễn Chi nói: “Anh nghĩ là so với việc để em lên lầu, anh nên gọi điện thoại cho bố em thì hơn, để bọn họ đưa em trở về.”

“Anh cứ thử làm như vậy đi.” Diệp Tầm Tầm vô cùng bình tĩnh nói, “Làm như vậy thì chờ xem ngày mai em sẽ dẫn theo Đỗ Oản rời nhà trốn đi. Anh cũng biết khả năng rời nhà trốn đi của em rồi, anh Diễn Chi., em bảo đảm trong vòng ba ngày anh sẽ không tìm ra được đến một sợi tóc của bọn em đâu.”

“.....” Cố Diễn Chi giương mắt nhìn thư ký, “Để con bé vào đi.”

Hai phút sau, Diệp Tầm Tầm lên lầu. Sau lưng còn có một rương hành lý nhỏ. Sau khi bước vào phòng làm việc câu đầu tiên nói là: “Anh Diễn Chi, em ở nhà anh hai ngày, có được không?”

Cố Diễn Chi chậm rãi nói: “Không được.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Em mang Đỗ Oản rời nhà trốn đi.”

Cố Diễn Chi chụp lấy tay cô ấy, bình tĩnh nhìn cô ấy: “Em có thể thử xem.”

Diệp Tầm Tầm nói: “Em nói thật đấy.”

Cố Diễn Chi nói: “Anh cũng nói thật. Anh nghe nói em có câu danh ngôn nói là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, em có hai nơi bí mật, một ở phía đông thành phố T, một cái ở trung tâm thành phố. Em còn có ba chỗ khác có thể dựa vào, một vốn là --- còn cần anh nói ra sao?”

Diệp Tầm Tầm nhìn anh một lúc, nói: “Anh sao lại như vậy hả?”

Cố Diễn Chi cười nói: “Đỗ Oản đang mệt, từ sáng sớm em đã lăn qua lăn lại lâu như vậy, khẳng định cũng mệt rồi. Hai người bọn em có thể đến phòng nghỉ ngơi ngủ một giấc, khi nào ăn cơm anh sẽ gọi.”

Diệp Tầm Tầm nghe xong, liền kéo tay tôi rời đi. Tôi có chút giãy giụa: “Ấy, từ từ đã, tôi không muốn ngủ có được hay không…”

Lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Tầm Tầm chặn miệng, trực tiếp nhét vào phòng nghỉ ngơi. Phanh một tiếng đóng cửa lại, lỗ tai Diệp Tầm Tầm dính lên cánh cửa không nhúc nhích. Tôi nhìn cô ấy một lúc: “Cậu đang làm gì thế?”

“Cậu nhỏ giọng một chút. Mới vừa rồi tớ nhìn thấy Đỗ Trình Sâm ở dưới tầng, tạm thời bảo vệ không cho anh ta lên tầng. Chẳng lẽ cậu muốn gặp anh ta sao?”

“Rốt cục cậu với Yên Ngọc thế nào rồi?”

Hiển nhiên Diệp Tầm Tầm có chút không nhịn được: “Từ nay về sau tớ không muốn cậu nhắc tới tên anh ta nữa. Tớ không muốn nhắc tới người này, khiến người ta cảm thấy phiền.”

Tôi nói: “Tớ cảm thấy anh ấy đối với cậu vô cùng tốt. Tớ cảm thấy cậu như vậy là có chút tùy hứng rồi.”

Diệp Tầm Tầm nâng mắt lên: “Hai từ tùy hứng này, là đặc quyền dành riêng của một đứa trẻ. Sao ngay cả điều này mà cậu cũng không biết hả?”

“.....”

Tôi còn chưa nói gì, cô ấy đã giơ ngón trỏ lên: “Suỵt, Đỗ Trình Sâm đến rồi. Cậu mau tới đây nghe đi.”

Tôi đến đứng cạnh cánh cửa, nghe thấy Đỗ Trình Sâm sau khi tiến vào giọng nói vẫn trước sau như một không có chút tình cảm nào: “Giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo. Tôi muốn đưa Đỗ Oản trở về nhà họ Đỗ.”

Cố Diễn Chi nhàn nhạt mở miệng: “Điều này e rằng không được.”

“Đỗ Oản là người của nhà họ Đỗ. Hai người bọn cậu không phải người thân hay bạn bè, con bé ở đây rất kỳ cục.”

“Không có gì kỳ cục cả. Người là do tôi mang đến thành phố T, tôi phải có trách nhiệm với con bé.”

“Đỗ Oản là em họ tôi, chuyện chiếu cố con bé là chuyện tôi phải làm. Cậu đưa Đỗ Oản đến thành phố T, đã là phúc khí của con bé rồi.”

Giọng nói của Cố Diễn Chi chậm rãi, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cha Đỗ Oản là Đỗ Tư Thành, là chú ruột cậu. Đỗ Oản là em họ cậu, quan hệ giữa tôi và cậu cũng không nên có cái gì khác. Con bé sinh ra ở trên núi, không có nghĩa là cả đời con bé nên sống ở đấy. Tôi thấy được, mang con bé tới đây không phải là phúc khí của con bé, là bổn phận của tôi mà thôi. Nếu đã đưa con bé tới đây, cuối cùng tôi hy vọng con bé có thể sống tốt. Chẳng qua con bé ở nhà họ Đỗ một năm nay, thân chưa cao thêm chút nào, so với lúc đầu còn gầy hơn một chút, anh họ, tôi cảm thấy anh chiếu cố cho con bé chưa tốt.”

Đỗ Trình Sâm trầm mặc một hồi: “Cậu làm như vậy, là không suy nghĩ cho tình cảnh của tôi. Cậu muốn đem danh nghĩa bảo hộ em họ cho cậu, có nghĩ đến hay không là có liên quan đến danh dự của tôi? Người khác sau này chỉ chỉ chỏ chỏ vào nhà họ Đỗ, cậu nghĩ tôi phải xử lý như thế nào đây?”

Cố Diễn Chi ôn hòa mở miệng: “Tôi không thể vì một chút mặt mũi của cậu, làm trễ nải việc tôi mang một cô gái trở về. Đỗ Oản hiện tại mới mười hai tuổi, con bé vẫn là một đứa trẻ. Ở cái tuổi này, vốn là lăn qua lăn lại cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nhưng hiện tại con bé càng thêm hiểu chuyện hơn so với một năm trước. Con bé từ nhà họ Đỗ chạy đến, chưa nói xấu về cậu một câu nào. Con bé nhẫn nại đến mức này cũng không dễ dàng gì.”

diendanleequydooon

Đỗ Trình Sâm nói: “Sau này tôi sẽ để ý đến cô ấy nhiều hơn.”

“Tôi cho là Đỗ Oản sẽ không còn tin tưởng lời của cậu nữa.”

Đỗ Trình Sâm im lặng chốc lát, nói: “Tôi không thể đem quyền giám hộ giao cho cậu được.”

“Tôi vốn cho là dượng không di truyền cho cậu một chút gen nào của dượng, Đỗ Trình Sâm.” Giọng nói của Đỗ Trình Sâm đột nhiên trở nên lạnh nhạt, “Trước kia ông thiếu Đỗ Tư Thành những thứ tài sản kia, cậu không muốn thay mặt ông trả món nợ thì thôi cũng không nói đến nữa. Dù sao cũng là nợ cũ của mấy thập niên trước, cha Đỗ Oản lúc ấy đã không hề muốn nữa, mọi người cũng không nói đến nữa. Nhưng cậu cũng không nên lạnh nhạt với Đỗ Oản, con bé mặc dù vẫn là đứa trẻ, nhưng rất thông minh, cái gì cũng hiểu. Cậu làm như vậy, chẳng lẽ muốn chờ sau này con bé lớn lên, lại giống dượng với Đỗ Từ Thành?”

Đỗ Trình Sâm nhất thời không nói gì.

Diệp Tầm Tầm đụng tôi một cái, thấp giọng nói: “Cố Diễn Chi đối với cậu tốt hơn rất nhiều so với Yên Ngọc tốt với tớ.”

“Tớ cảm thấy Yên Ngọc đối với cậu vô cùng tốt.”

“Cậu lựa chọn thật tốt. Người trẻ tuổi trong hội cũng chỉ có Cố Diễn Chi là đáng tin nhất, còn lại Giang Yến Nam và Sở Dục thì một người xảo trá, một người lừa đảo, người họ Yên cái gì đó thì khỏi phải nói, lạnh nhạt cứ như toàn bộ thế giới thiếu nợ anh ta vậy. Cậu biết không, trước hôm cậu rời nhà trốn đi, Cố Diễn Chi đã tìm tới tớ, gọi điện hỏi tớ cậu đi đâu, tớ làm sao biết là cậu đi đâu được, anh ta làm như tớ là chó hay sao ấy?”

“... Tối qua khi cậu bỏ chạy, Yên Ngọc cũng lập tức đuổi theo đúng không?”

“Anh ta? Anh ta đuổi theo dạy dỗ tớ một trận, Cố Diễn Chi chưa từng giáo huấn cậu sao? Ngày hôm qua tớ nghe Giang Yến Nam nói, cậu vừa mất tích ở sân tennis, một mặt Cố Diễn Chi chạy đi tìm, một mặt lại gọi điện thoại cho tòa soạn, trực tiếp muốn chiều hôm đó tăng trang báo, thông báo tìm người. Còn nói nếu không tìm ra thì mai tiếp tục đăng. Đây chính là chiếm cả trang báo chỉ để tìm người, thị trưởng cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy đâu, làm cho tổng biên tập báo chiều như muốn khóc, nhưng là không có biện pháp in thì vẫn phải in. Kết quả in một nửa thì nghe nói tìm thấy cậu, làm cho tổng biên tập báo chiều lại khóc lớn thêm trận nữa.”

“.....”

Diệp Tầm Tầm thở dài: “Cố Diễn Chi ở thành phố T là một người đàn ông độc thân kim cương. Tài mạo, năng lực, gia thế hết thảy đều hoàn hảo, Đỗ Oản, cậu phải cố gắng lên.”

“… Cố gắng lên làm cái gì?”

“Cố gắng cường hôn anh ta trên bàn làm việc! Tỏ tình! Sau đó anh ta sẽ là của cậu!”

Diệp Tầm Tầm thấp giọng nói đến một nửa, đột nhiên ngập ngừng. Nhìn kỹ vẻ mặt tôi một chút, trên mặt từ từ hiện ra cảm giác thích thú.

Một lát sau, cô ấy thử thăm dò mở miệng: “... Đỗ Oản, cậu, chẳng lẽ thích Cố Diễn Chi thật?”

“.....”

Diệp Tầm Tầm đột nhiên trở nên hết sức nghiêm túc: “Tớ cảnh cáo cậu nhé Đỗ Oản, lời nói vừa rồi của tớ chỉ là vui đùa một chút thôi. Đây đều là Yên, Sở Dục bọn họ thường hay nói giỡn. Tớ cũng hay bị nói giỡn như vậy. Nhưng cậu vẫn phải cố gắng giữ tỉnh táo, ngàn vạn lần đừng thích Cố Diễn Chi. Cậu mà thật sự như vậy, ngày sau nhất định sẽ có ngày sống không bằng chết đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.