Có Một Không Hai

Chương 22: Chương 22




Óc tôi đột nhiên lóe sáng, giống như bị nổ liên tiếp vậy, tất cả đều trống rỗng.

Đầu lưỡi anh tiến quân thần tốc vào khoang miệng tôi, sau đó là càn quét cướp đoạt, mang theo sự chân thật đến đáng tin. Tôi không thể không nâng cằm lên, dường như tay chân đều run rẩy, lại rất nhanh hoàn toàn không tự chủ được mà yếu đuối hạ xuống.

Tôi chưa từng trải qua cảm giác này. Hoàn toàn xa lạ, không thể tin, như cơn sóng động trời vậy.

Trong nháy mắt đại não rơi vào trạng thái tê liệt, dù trời đất có ngả nghiêng thì tôi cũng sẽ không phát hiện ra. Thật lâu sau tôi mới cảm giác mình bị đè lên ghế sofa, cổ tay bị nắm lấy, nơi nào đó được vuốt ve nhẹ nhàng. Mãi đến khi tôi không thở được nữa, thứ trong miệng mới rời đi, rất nhanh môi dưới lại bị ngậm lấy, rất nhanh chóng bỏ ra, rồi lại bị mút vào, cứ dịu dàng đùa nghịch như vậy. Giọng nói mơ hồ mang theo chút dụ dỗ: “Oản Oản, hô hấp.”

Tôi mờ mịt hé miệng, thở từng hơi từng hơi một. Toàn thân tôi suy yếu, dường như không còn chút hơi sức nào vậy. Môi dưới bị mút càng lúc càng sâu, mãi đến khi gáy tôi bị anh nắm lấy, lưỡi anh một lần nữa lại quấn quýt với lưỡi tôi, lực đạo vừa dịu dàng vừa bá đạo.

Ngón tay tôi vì nụ hôn mà nhũn ra, mũi chỉ có thể thở một cách yếu ớt. Không biết qua bao lâu tôi cảm thấy trước mắt trống rỗng, chiếc lưỡi trong miệng miễn cưỡng lui ra, giọng nói càng dịu dàng hơn so với lúc nãy vang lên, mang theo sự bất đắc dĩ: “Oản Oản ngoan, thở sâu nào.”

Trước mắt vì hít thở không thông nên nước mắt mơ hồ rơi xuống. Theo lời anh mà từ từ hít thở từng hơi từng hơi một. Cánh tay sau lưng tôi nhẹ nhàng giúp tôi thuận khí. Rốt cục trước mắt dần dần rõ ràng.

Tôi nhìn anh, hoàn toàn không biết nên làm cái gì. Không biết qua bao lâu, rốt cục tôi tìm lại giọng nói của chính mình, lại nghe như giọng nói đó đang ở nơi rất xa, căn bản không thể hiểu chính mình đang nói cái gì: “… Anh đang làm gì vậy?”

Anh nói: “Hôn em.”

“..... Vì sao?”

“Anh cho rằng,” dung mạo người trước mặt vẫn anh tuấn, tôi có nhìn mãi cũng không thấy chán, mà giọng nói thì cực kỳ dịu dàng, “Một người đàn ông hôn người con gái anh ta thích, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Toàn thân tôi chấn động, rốt cục mới tỉnh táo lại.

Tôi trừng mắt nhìn anh, như đang nhìn một thứ rõ ràng không có khả năng thực hiện lại đột nhiên đạt được. Không biết bao lâu sau, tôi vẫn cảm thấy không chân thật, lắp bắp mở miệng: “Mới vừa, vừa rồi, anh nói, anh nói anh thích…”

Anh cúi xuống nhìn tôi. Lông mi anh rất đậm, hơi dịu dàng: “Oản Oản, đây là anh đang thổ lộ.”

Trong khoảnh khắc tôi như rơi vào một giấc mộng to lớn xa xỉ.

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm anh, không muốn dời mắt đi. Hai tay vô ý thức níu chặt vạt áo anh, như muốn đem anh kéo vào lòng mình. Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp chầm chậm: “Anh vốn định để sau khi em thi xong đại học mới nói, sợ ảnh hưởng đến thành tích thi của em. Kết quả nhất thời lại không nhịn được. Nhưng giờ anh nghĩ lại, cho dù thi thật sự không tốt, dù sao vẫn có anh ở đây. Cũng không có gì khiến em phải sợ cả. Nếu em nguyện ý, anh nuôi em cả đời, cũng không có gì là không thể. Em cảm thấy thế nào?”

Tôi chậm chạp mở miệng nói từng chữ từng chữ, thật cẩn thận như sợ kinh động đến giấc mơ, thậm chí tôi có thể nghe thấy âm thanh tim tôi đang đập thịnh thịch kịch liệt: “Anh… thật sự, thích em sao?”

Anh nói: “Anh cũng cảm thấy, em cũng thích anh đúng không?”

“….. Đúng vậy, nhưng tại sao anh lại thích em?”

Anh nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp đến khó tin: “Chính anh đã nuôi lớn một cô bé. Từ nhỏ cô bé đó luôn nhu thuận hiểu chuyện, thông minh xinh đẹp. Lại dũng cảm tiến tới, dũng cảm thiện lương. Trừ những cái đó ra, cô ấy còn rất thích anh. Anh đợi lâu như vậy, rốt cục đã đợi được đến lúc cô ấy trưởng thành. Anh còn lý do nào để không thích cô ấy đây?”

Đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc.

Giống như đang ở một nơi tối đen sống lẻ loi một mình lâu như vậy. Lâu đến mức cảm thấy đó là một thói quen, hơn nữa không có biện pháp nào khác, chỉ có thể tiếp tục thói quen đó. Đột nhiên trước mắt lại xuất hiện ánh sáng rực rỡ.

Cứ mỗi khi nhìn anh tôi lại tưởng tượng khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt tôi, mang theo nụ cười ấm áp, nói với tôi rằng anh thích tôi, đã thích rất lâu rồi. Trong một khắc kia, tôi cảm thấy dù phải chờ đợi trăm ngàn lần như thế nữa cũng đáng.

Tôi không thể khống chế, trước mắt vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, lau nước mắt một cái, bỗng ôm chặt lấy anh, đột nhiên a một tiếng.

Cố Diễn Chi có phần buồn cười nhìn tôi: “Đây là phản ứng kiểu gì vậy?”

Tôi vội vàng níu chặt tay áo anh, ngửa mặt lên nhìn anh: “Đợi một chút,vừa rồi anh nói, anh nói, anh, đợi em lâu rồi, đúng không?”

Khóe mắt anh có vài phần dịu dàng. Giữa lông mày hơi nhíu nhíu lại: “Đúng là như vậy.”

Tôi hơi há miệng thở dốc, lại há miệng thở dốc. Sau khi trừng mắt nhìn anh thật lâu, vẫn cảm thấy không thể tin được.

Hồi lâu sau vẫn cảm thấy như ảo giác chưa tan. Bởi vì thời gian chờ đợi quá lâu, khi nó chân chính trở thành sự thật lại không thể tin được: “Đúng vậy, vì sao?”

Anh cười nhìn tôi, cầm tay tôi, ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng uốn cong hai lần: “Vì sao lại có nhiều vì sao như vậy?”

Một bàn tay tôi nắm chặt tay áo anh, không chịu buông ra.

Ngoài cửa sổ có hạt mưa rơi xuống mái hiên, tay được anh nắm cực kỳ ấm áp. Ngón tay tôi được anh nắm trong lòng bàn tay, mang lại cảm giác nhẵn nhụi ấm áp. Trên bờ môi dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại từ nụ hôn của anh. Tôi chớp chớp mắt, nghe thấy anh nhẹ giọng gọi tên tôi: “Oản Oản?”

Rốt cục tôi mới thừa nhận đây là sự thật.

Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nói với anh: “Nhưng là, trước tiên anh nên biết, em còn rất nhiều khuyết điểm. Ví dụ như em thường xuyên cảm thấy mơ hồ, có tật xấu cực kỳ nghiêm trọng là hay quên trước quên sau, hay ghen tị, cũng không có chủ kiến như Diệp Tầm Tầm, em là một người rất bình thường, thật ra em cũng không dũng cảm, nếu không phải bất đắc dĩ, em cũng không biết nên làm gì. Mà em còn không hiểu những chuyện của người lớn các anh, mặt khác, đúng rồi, thành tích môn toán của em cũng không tốt, lần thi trước em chỉ đứng thứ 780, ưm…”

Tôi đang liến thoắng không ngừng nhưng vì một nụ hôn không báo trước mà bị gián đoạn. Thời điểm tách ra, tôi che ngực thở dốc, nghe thấy anh rảnh rang hỏi: “Một lần nữa?”

Tôi lập tức gắt gao che miệng lại. Nhìn anh chằm chằm không dám nháy mắt, giọng nói phẫn nộ từ sau tay truyền đến: “Anh, sao anh có thể như vậy!”

Anh nói: “Nếu không em muốn thế nào? Ôm em dỗ em ngủ? Cũng có thể.”

“…..”

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lưu luyến đặt trên mu bàn tay đang che miệng: “Còn muốn nói tiếp?”

“..... Sao anh, sao có thể như vậy chứ,” Tôi nói, “Quả thật anh khiến người ta giận sôi!”

Anh cười nhẹ một tiếng, coi tôi như bột mì xoa nắn hai lần, chậm rãi mở miệng: “Em nói những thứ này đều là chuyện anh đã biết, em còn phiền não cái gì?” Nói xong hai ngón tay anh duỗi ra, chọc chọc cằm tôi hai cái, nói: “Còn hiện tại, việc em nên làm, chẳng lẽ không phải là thành thật khai báo với anh, vì sao lại muốn nói dối chuyện Lí Tương Nam là bạn trai em sao?”

Tôi im lặng một lúc lâu sau, mới khẽ giọng nói: “Làm sao mà anh biết được?”

“Vốn anh đang có phần không xác định, giờ em nói như vậy, anh đã xác định được rồi.” Tay anh đặt phía sau lưng tôi hơi chần chừ, rồi anh sờ đến chỗ thắt lưng, ngón tay ở nơi đó nhẹ nhàng vẽ vẽ, toàn thân tôi cứng đờ, im hơi lặng tiếng mềm yếu như nước. Tôi nghe thấy anh không nhanh không chậm mở miệng,nhưng vẫn mang theo ý cười, “Chỗ này mẫn cảm vậy sao? Còn ở đây?”

“Khoan đã, đợi một chút.” Tôi vội vàng đè tay anh lại, mặt đỏ bừng, “Rốt cục vì sao mà anh biết được?”

Đang nói chuyện, chiếc di động ở trên bàn ong ong vang lên hai lần. Tôi không muốn hỏi nữa, lập tức cầm tay định cầm lên, lại bị Cố Diễn Chi cầm cổ tay trực tiếp kéo về, anh chậm rãi nói: “Anh cảm thấy, bản lĩnh nói sang chuyện khác của người nào đó có vẻ kém?”

Tôi nhìn anh một lúc. Sau đó thành khẩn nói: “Bỗng nhiên em cảm thấy có phần mệt mỏi…”

“…..”

Tôi từ từ nhắm mắt lại, thì thào, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em ngủ thiếp đi đây.”

“.....”

Từ khi bắt đầu gặp Cố Diễn Chi năm mười một tuổi, đến khi mười tám tuổi lại có sự kinh hỉ vượt xa dự tính, thời gian bảy năm qua, với hồi ức đã qua cho đến bây giờ tôi hai mươi hai tuổi, chỉ cảm thấy mọi việc đều tốt đẹp đến mức quá đáng. Tôi vẫn nhớ kỹ ngày đó gần tối. Từ giọt mưa khẽ rơi ngoài cửa sổ, đến cây hoa hải đường nở rộ trong phòng khách, cùng với người trước mặt tôi khi đó, khóe mắt anh dịu dàng nét cười.

Tôi luôn tin tưởng, cho đến cuối đời, những ký ức này vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của tôi.

Theo như lời nói của Diệp Tầm Tầm, thời gian có một loại ma lực, khi bạn đang cảm thấy hạnh phúc, nó có thể khiến mọi thứ trở nên vô cùng lãng mạn.

Trước ngày tôi bị chẩn đoán là bị ung thư xương, lúc nào tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Có người lúc nào cũng đi bên cạnh bạn, anh ấy luôn dễ dàng giải quyết những khó khăn của bạn. Mỗi một chi tiết anh ấy đều sắp đặt thỏa đáng. Anh ấy luôn có gì đó thích trêu đùa, nhưng lại khiến bạn ỷ lại và tín nhiệm. Trước mặt bạn, lúc nào anh ấy cũng dịu dàng tươi cười, ung dung trầm tĩnh.

Anh ấy đối với những người khác đều không chút để ý. Anh ấy lại đặt bạn ở trong lòng. Anh ấy là thần đèn Aladin của một mình bạn.

Đúng lúc tôi có một người như vậy. Anh là người mang đến tất cả hỉ nộ ái ố cho tôi từ khi mười một đến hai mươi hai tuổi.

Tôi không thể phủ nhận, cho dù hiện giờ mắc phải bệnh ung thư xương, tôi vẫn cảm thấy tràn đầy sức sống. Nếu cả đời này tôi phải kết thúc trong đau ốm như vậy, nếu với bản thân tôi mà nói, quả thực cũng không phải là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.